← Ch.07 | Ch.09 → |
Năm phút đồng hồ, mười phút đồng hồ, mười lăm phút đồng hồ.
Thiệu Giác nằm trên giường càng chờ càng không nhịn được. Mua bữa ăn sáng có cần thời lâu như vậy không? Cô rốt cuộc chạy đến đâu mua?
Cau chặt chân mày, thử lắc lắc đầu, cảm thấy lúc trước đau như muốn chết giờ đã biến mất. Nhìn dáng dấp Vu Hàn kia cũng không phải lúc nào cũng đáng giận, thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút chuyện tốt.
Nếu đầu không đau nữa thì dậy thôi. Anh nhanh chóng vén chăn màn bước xuống giường, quyết định đi ra bên ngoài đợi cô.
Trong quán yên tĩnh không thấy bóng cô, anh đi tới trước cửa mở ra, bước ra ngoài nhìn quanh cũng không thấy bóng cô.
Thật là, sớm biết chén thuốc giải rượu kia hữu hiệu như vậy thì anh đã không để cô đi mua bữa sáng, mà trực tiếp tay trong tay đi ra ngoài ăn.
Tân hôn ngày thứ nhất không phải làm việc, khí trời lại tốt như thế này thật sự không nên lãng phí. Có lẽ chờ Hựu Lăng trở về sẽ cùng cô tìm một chỗ để đi chơi. Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột nên hai người không kịp có kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật.
Ân, cái ý nghĩ này thật không sai.
Lấy trong quán một cái ghế trực tiếp ngồi ở cửa quán nhìn đám người, nhưng Thiệu Giác nhìn trái nhìn phải cũng không đợi được người.
Kỳ quái, cô sẽ không chạy lên nhà trọ tám tầng buôn chuyện mà quên mất bữa ăn sáng của anh sao?
Nhíu mày, anh liền đứng dậy đi gọi điện thoại cho cô. Điện thoại đổ chuông năm lần mới được nghe máy.
"Này"
Dĩ nhiên là giọng của một người đàn ông?!
"Anh là ai? Hựu Lăng đâu?" Anh cau chặt chân mày, không chút khách khí lạnh giọng chất vấn.
"Hắc, hắc, hắc..."Namnhân tiếp tục cười quỷ dị.
"Nếu như mục tiêu là tôi thì trực tiếp nhắm vào tôi, không nên liên lụy người vô tội" Ẫn nhẫn gấp gáp cùng tức giận, anh dùng giọng nói băng lãnh cảnh cáo.
"Vô tội" Giọng nam nhân khiêu khích.
Thiệu Giác cố gắng nhớ xem giọng nói này có phải là kẻ thù trên thương trường của anh hay không, nhưng thế nào cũng không nhớ ra giọng nói này phù hợp với ai.
Rốt cuộc là người nào? Qua nửa năm này có ai ghen tỵ với anh, thù oán anh, hận không thể dẫm dưới lòng bàn chân? Nghĩ nhanh lên một chút!
"Anh rốt cuộc là ai?" Anh lần nữa hỏi, cũng cầu nguyện hắn ta nói nhiều một chút. Chỉ cần hắn nhiều lời anh nhất định sẽ nghĩ ra đối phương là người nào.
Đầu bên kia điện thoại nam nhân vẫn tiếp tục cười quái dị, nhưng sau lại nói một câu ác độc "Tao không chiếm được thì mày cũng đừng hòng chiếm được!" Lập tức ngắt điện thoại.
"Này! Uy!" Thiệu Giác kinh hoảng kêu to, lập tức hoãn lại kế hoạch cùng đối phương gặp mặt thương lượng, ai biết được đối phương không đáp lại.
"Đáng chết" Anh giận không thể lôi cổ thằng cha đó ra từ ống nghe điện thoại, đánh cho một trận nhừ tử.
"Sax, mới sáng sớm đã phát giận sao? Anh là chưa thỏa mãn dục vọng nha?"
Đột nhiên vang lên tiếng người, anh lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Vu Hàn đã nhanh chóng vào quán, còn đứng cạnh cửa vẻ mặt chế nhạo nhìn anh.
"Vu Hàn!" Anh như bị sét đánh xông về phía cô, Vu Hàn bị dọa cho sợ hãi lập tức lùi lại, hai mắt trợn to lớn giọng kêu to.
"Này, tôi nói giỡn, Buổi sáng tôi còn đem thuốc giải rượu cho anh, anh không thể lấy oán báo ân!" Cô hai tay che trước ngực bộ như phòng ngự.
"Giúp tôi" Thiệu Giác vẻ mặt bối rối bắt được tay cô.
"Cái gì?" Cô ngạc nhiên nhìn anh, bởi vì cô chưa bao giờ gặp anh trong vẻ mặt bối rối.
"Hựu Lăng bị bắt cóc, tôi không biết đối phương là người nào. Vu Hàn, nếu như cô có biện pháp hãy giúp tôi!" Sắc mặt của anh tựa như giấy trắng, trong sự bối rối có nét dãy giụa.
"Anh nói gì? Bắt cóc?" Cô xanh mặt kinh hãi, quá kích động cô trở lại bắt tay anh, không tin được lớn tiếng kêu to.
Thiệu Giác sắc mặt ngưng trọng. Cảm xúc bối rối từ từ được khống chế anh tỉnh táo lại, ánh mắt trở nên lãnh khốc vô tình, làm người ta không rét mà run.
"Mới vừa tên kia cuối cùng nói cái gì? Anh nhanh chóng hồi tưởng, cảm giác đó là mấu chốt của lời nói.
[Tao không chiếm được thì mày cũng đừng hòng chiếm được]
Hắn thật sự nói như thế, nhưng là tại sao? Cái gì là anh lấy được nhưng đối phương lại không chiếm được, còn muốn anh đừng hòng chiếm được.
Anh đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
Hựu Lăng!
"Tôi biết người nào, tên kia" Anh tức giận nắm chặt quả đấm. Khó trách anh cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc nhưng không giống, nguyên lai anh nghĩ sai phương hướng.
"Cái gì? Là ai? Là ai bắt cóc Hựu Lăng? Tại sao muốn bắt cóc cô ấy?" Vu Hàn víu chặt anh gấp gáp hỏi.
"Tên súc sinh họ Lâm"
"Người nào?"
"Cái tên mới từ đại lục trở về, thường xuyên uống cà phê còn có ý với Hựu Lăng. Hắn họ Lâm, cô biết hắn tên gì, nhà ở đâu, nơi làm việc không?
"Lâm cho đòi xương" Vu Hàn xanh mặt kinh ngạc.
"Đó chính là tên hắn ta sao?" Anh chợt túm chặt vai cô như bắt được đường sống "Hắn ta ở chổ nào, làm việc ở đâu, cô biết không?"
"Anh xác định là hắn bắt cóc Hựu Lăng, tại sao?" Vu Hàn tránh không được bị nắm đến đau cả vai, vẻ mặt hoài nghi hỏi vấn đề xảy ra.
"Trong điện thoại hắn nói hắn không chiếm được thì ta cũng đừng mong" Thiệu Giác gân xanh nổi lên.
"Hắn là yêu quá sinh hận"
"Nhanh nói cho tôi biết tất cả những gì cô biết, tôi sợ hắn sẽ làm ra những hành động điên cuồng đối với Hựu Lăng, nhanh lên một chút!" Không để cô có thời gian hoàn hồn, anh thúc dục gấp gáp.
"Anh đừng thúc dục, tôi đang suy nghĩ" Vu Hàn bị anh thúc dục có chút luống cuống, đầu rối loạn. Lâm cho đòi xương làm việc ở đâu, ở tại khu, hắn...
Trong lúc suy nghĩ đột nhiên cô thông minh lên.
"Chờ một chút". Cô đột nhiên la to một cái "La Kiệt có thể giúp chúng ta việc này, nhanh nhanh lên lầu tám!"
Đầu đau như muốn vỡ tung, Đoạn Hựu Lăng tỉnh lại đầu tiên là phát hiện tay chân mình bị trói chặt, tiếp theo thấy Lâm cho đòi xương trầm mặc ngồi trên ghế, vẻ mặt điên cuồng không chớp mắt nhìn cô.
Nơi này là chổ nào? Cô mê man nhìn bốn phía không dám phát ra một tiếng động, một âm thanh gì. Mặc dù cô không thông minh nhưng cũng không ngốc đến nỗi không biết mình đang bị bắt cóc.
Chuyện rốt cuộc là phát sinh như thế nào?
Cô còn nhớ rõ mình vì nghe hắn ta nói có bạn gái mà cảm thấy an ủi, lại nghe nói bạn gái hắn và cô có điểm giống nhau mà cảm thấy tò mò, sau đó hai người cùng trò chuyện đi đến xe của hắn. Ở trong xe hắn nói không tìm được ảnh, nhờ cô ra phía sau tìm xem có không, cô không nghi ngờ gì, tiếp theo cảm thấy đau đớn, tỉnh giậy thì nằm ở đây.
Hắn tại sao phải làm như vậy chứ? Hắn không phải đã có bạn gái, cũng đối với cô hết hy vọng sao? Vậy tại sao lại muốn bắt cóc cô?
Từ lúc cô hôn mê đến giờ thời gian qua bao lâu rồi? Thiệu Giác không thấy cô trở về nhất định sẽ lo lắng đi?
Trời ạ! Đoạn Hựu Lăng, mi là choáng váng quá sao? Thân mình còn khó bảo toàn còn dư hơi đi lo lắng cho người khác. Nhanh một chút nghĩ biện pháp trốn khỏi nơi này đi!
Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn phải nhìn về phía khuôn mặt làm cho cô sinh lòng sợ hãi, không nhịn được toàn thân nổi da gà. Hình dạng của hắn thật khủng khiếp, giống như bị điên vậy.
Cô cố gắng đè nén sự kinh hoàng, cố gắng giữ vững trấn tĩnh ùng tỉnh táo, bởi vì cô biết đây là cách duy nhất tự cứu được cô.
"Lâm tiên sinh?" Cô thử lên tiếng kêu lên, thế nhưng hắn vẫn không nhúc nhích nhìn cô, duy trì ánh mắt làm cô sợ hãi.
"Lâm tiên sinh, chúng ta nói chuyện có được hay không?" Cô nuốt xuống sợ hãi, dũng khí nói lần nữa.
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
"Tôi thật xin lỗi..." Cô mở miệng lần nữa nhưng lại bị hắn ngắt lời.
"Câm miệng" Hắn từ chỗ ngồi đứng lên tới chỗ cô vừa điên cuồng vừa tức giận hét lên.
Đoạn Hựu Lăng sợ hãi, cơ thể co lại nhích về sau, cả người vì sợ mà run lên. Hắn muốn làm gì?
"Cô có thể nói một lời xin lỗi là bù đắp được nỗi đau do cô gây ra sao? Tôi đối với cô tôn trọng như vậy, tỉ mỉ che chở như vậy, thật lòng cùng thành ý theo đuổi cô như vậy, kết quả cô không thèm để ý tới còn dùng phương thức này thương tổn tôi, ô nhục tôi!" Mặt của hắn vì tức giận mà vặn vẹo còn lộ ra nụ cười làm người ta rợn tóc gáy.
Đoạn Hựu Lăng lạnh cả sống lưng.
"Cô có thể cùng một nam nhân mới quen chưa được một tháng lên giường, cô cũng có thể như vậy với tôi phải không?" Hắn cười dữ tợn, nhanh tay cởi bỏ áo, tiếp đến là quần. Trong nháy mắt mặt Đoạn Hựu Lăng không còn chút máu, cô hoảng sợ nhìn hắn ta cởi quần áo, thân thể không ngừng đi tới."Không được, van cầu anh không nên như thế!" Cô lắc đầu cầu khẩn, nước mắt nhanh chóng tuôn trào.
"Không nghĩ tới cũng có một ngày cô cầu xin tôi nha, ha ha ha..." Hắn cười đến điên cuồng.
Rốt cuộc hắn cũng cởi xong cái cuối cùng, cả người trần truồng đi tới phía cô, mà lúc này cô cũng đã hét lên kinh hoàng, chuẩn bị đưa tay kéo cô lại hướng mình thì đột nhiên cửa phòng "phanh" một tiếng bị vỡ, một bóng đen từ ngoài cửa lao vào như sét đánh, một giây sau cả người Lâm cho đòi xương liền bay ra ngoài, đụng phải vách tiếng kêu thảm một tiếng liền rơi xuống mặt đất.
Đoạn Hựu Lăng căn bản không kịp phản ứng, không biết xảy ra chuyện gì, liền vị một vòng tay quen thuộc ôm vào trong ngực.
"Cảm giác này..." Cô là đang nằm mơ sao?
"Hắn có làm gì quá đáng với em?" Anh gấp gáp ngẩng đầu cẩn thận kiểm tra người cô, đồng thời mở trói cho cô.
"Thiếu chút nữa may anh tới đúng lúc" Cô giả bộ không có gì, nước mắt cố nén đã lâu không tự chủ lại rơi xuống.
Thiệu Giác lập tức đem cô ôm thật chặt trong ngực "Không có chuyện gì, không có chuyện gì" Anh an ủi cô cũng là an ủi chính mình, anh tưởng tượng nếu như mình đến muộn thì không biết sẽ xảy chuyện gì.
Đoạn Hựu Lăng cũng thật chặt ôm lấy anh, ở trong ngực anh cất tiếng khóc vì còn sợ hãi.
"Người này muốn xử trí như thế nào?"
La Kiệt đá đá người đang nằm chết ngất bên tường, trong lòng sỉ nhục hắn không ngừng nghỉ. Nếu như không vì cái đồ vô dụng này. Bây giờ hắn còn nằm cùng lão bà trên giường vận động, hơn nữa đáng hận nhất là cái đồ này chân chính là cục thịt, ngay cả một cước của Thiệu Giác cũng chịu không được, làm hại hắn làm anh hùng không có đất dụng võ, ngay cả muốn đánh người xấu cũng không có đối thủ, thật là con mẹ nó!
"Giết hắn" Thiệu Giác không chút nghĩ ngợi thốt ra.
"Thiệu Giác!" Đoạn Hựu Lăng từ trong ngực anh ngẩng đầu lên còn đụng phải cằm anh, nước mắt mơ hồ nhìn anh lắc đầu, khàn giọng khẽ gọi "Không nên"
"Anh ta nói giỡn" La Kiệt nhún nhún vai.
Đoạn Hựu Lăng mờ mịt nhìn La Kiệt, lại đem ánh mắt nhìn lão công giống như chờ đợi anh nói câu kia chỉ là nói giỡn.
"Gọi điện thoại cho cảnh sát" Thiệu Giác nhìn cô thật chăm chú nhưng vẫn cất tiếng nói với La Kiệt.
"Thiệu Giác..." Đoạn Hựu Lăng nhìn bóng người bên tường một cái, do dự mở miệng lại bị anh cắt đứt.
"Em đừng nghĩ đến chuyện muốn anh bỏ qua cho hắn" Giọng nói ôn hòa nhưng vẫn kiên định không thiếu lạnh lùng.
"Hắn ta không phải là người xấu, chẳng qua có chút đánh mất lý trí nên mới làm ra chuyện, em tin tưởng hắn ta sau này không bao giờ...có thể làm như vậy nữa" Cô thay hắn ta cầu tình.
"Nếu như không có Vu Hàn cùng La Kiệ hỗ trợ, anh đến bây giờ còn đang tìm em" Anh nhìn cô không chớp mắt, nói một cách khác cũng chính là cô suýt bị cưỡng hiếp.
Tưởng tượng kết quả, Đoạn Hựu Lăng không khỏi lạnh run.
Thở dài một tiếng, Thiệu Giác lại ôm cô lần nữa, mà La Kiệt đã sớm gọi điện cho cảnh sát, đồng thời cũng gọi điện về nhà trọ tám tầng báo bình an.
Không biết qua bao lâu, từ xa đã truyền tới tiếng còi của cảnh sát, càng ngày càng gần âm thanh càng lớn.
Chỉ chốc lát sau, hai cảnh sát từ ngoài cửa đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua hiện trường, vừa hỏi bọn họ rất nhiều vấn đề. Lúc này lại có hai cảnh sát nữa đi tới, đại khái sau khi hiểu rõ tình huống liền đi tìm người bị bắt cóc xác định sự thật như như lời bọn họ nói.
Tiếp theo, cảnh sát địa phương bắt đầu thu thập chứng cứ, ghi chép. Vốn là bọn hắn không báo cảnh sát liền tự tiện hành động, thậm chí không vui liền động thủ đáng người, cũng không biết sao từ khi nhận được một cuộc điện thoại liền đối với bọn họ thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không chỉ trở nên khách khí rất nhiều, còn có loại ý vị tôn kính, sau mấy phút đồng hồ liền thả bọn họ về nhà nghỉ ngơi, kết thúc một ngày bắt cóc kinh hồn nhớ đời.
"Về rồi, về rồi!"
"Có bị thương không?"
"Đừng nóng vội, trước ăn qua chén canh xương hầm này đã rồi hãy nói"
Chuyện xảy ra chưa tới một ngày, không nghĩ tới mọi người lại tề tựu đầy đủ bên cạnh. Đoạn Hựu Lăng cảm thấy mũi cay cay, tràn đầy cảm kích, không biết từ đầu cô có tài đức gì mà lại có được những bằng hữu quý nhân như thế này?
Bị Vu Hàn lôi kéo qua đè ngồi xuống, nhìn Khuc Thiến nhanh chóng đẩy ra trước mặt cô chén canh xương hầm, hai chữ cảm ơn còn chưa nói ra thì nước mắt đã nhanh hơn lăn xuống.
"Sao thế?" Khúc thiến quan tâm hỏi.
Cô lắc đầu, không nói ra lời. Những người này chân thành quan tâm làm cho cô lần nữa cảm nhận được hương vị gia đình ấm áp, loại cảm giác cô đã tưởng niệm vùi chôn thật lâu, nhớ quá cảm giác này.
"Có câu nói đại nạn không chết tất sẽ gặp phúc, em hẳn là nên cười mới đúng, không nên khóc" Vu Hàn thành thật nói.
"Sao thế?" Vừa nghe thấy cô khóc, Thiệu Giác như gió lốc đến bên cạnh cô.
"Không có chuyện gì" Cô lắc đầu, vội lau khô nước mắt trên mặt khàn giọng nói.
Thiệu Giác lập tức lé mắt về phía Vu Hàn.
"Nhìn làm chi, cũng không phải ta làm cho con bé khóc" Cô lập tức vung quyền trước mặt anh uy vũ.
"Tôi không nói gì" Thiệu Giác đốp lại
"Rất tốt, anh không nói gì, bản thân tôi có rất nhiều điều muốn nói" Vu Hàn lấy vẻ mặt chuẩn bị tìm anh tính sổ gật đầu, nhưng khi quay lại nói chuyện với Hựu Lăng thì mỉm cười trấn an "Hựu Lăng, em ăn canh xương hầm đi đừng để ý tới chúng ta."
Khẳng định cô ta kiếp trước có cừu oán với mình! Thiệu Giác ở trong lòng đoán, nếu không thái độ với mình sao lại như vậy. ?
"Thiệu Giác tiên sinh, anh là trời sinh mang đến xui xẻo có phải hay không?" Vu Hàn dụ dỗ Hựu Lăng, hai tay khoanh trước ngực chất vấn.
Thiệu Giác vẻ mặt khó coi, hoàn toàn không hiểu lời này có ý gì "Tôi khi nào đắc tội cô?"
"Anh không có đắc tội tôi, chẳng qua là tôi thay Hựu Lăng lo lắng mà thôi"
"Có ý gì?" Anh hí mắt.
"Anh chẳng lẽ không phát hiện ra sao?"
"Phát hiện cái gì, cô không thể một lần nói cho rõ ràng sao? Vu Hàn 'tỷ tỷ'" Anh không muốn tốn hơi thừa lời. Chỉ cần chuyện có liên quan đến Hựu Lăng thì hắn không đủ gan bỏ mặc, không thể không xem trọng cẩn thận.
Tiếng tỷ tỷ vừa ra khỏi miệng làm cho xung quanh mọi người ẩn nhẫn tiếng cười.
"Đệ đệ ngoan, tỷ tỷ sẽ giải thích cho đệ" Cô một bộ "trẻ con là dễ dạy" vẻ mặt cà lơ phất phơ vỗ vỗ đầu của anh.
Vì thế tiếng cười nín nhịn nay phát ra cười to, ngay cả Hựu Lăng vốn nước mắt lã chã cũng bị chọc cho nín khóc mỉm cười.
Nhìn thấy lão bà lộ ra khuôn mặt tươi cười Thiệu Giác mới thở phào nhẹ nhõm, đối với sự châm chọc của Vu Hàn cũng không còn để ý, hiện tại anh chỉ muốn làm rõ ràng cô nói lo lắng là có ý gì.
"Vu Hàn tỷ tỷ, cô không phải nên vì tôi giải thích nghi hoặc sao?" Anh khêu mi hỏi.
"Ý của ta là, trước lúc anh đến chỗ này thì mọi ngày của Hựu Lăng trôi qua rất bình an, nhưng từ khi anh đến đây ở thì con bé mặt mày hốc hác, thoáng cái bị người ta bắt cóc, anh không phải mạng xui xẻo thì là gì? Tôi thật lo lắng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?" Cô cố ý khoa trương than thở.
Thiệu Giác nghe vậy mặt liền đen đi một nửa, cô ta đúng là kiếp trước có cừu oán với mình!
"Cô có thể không thành mỏ quạ đen sao?" Anh liếc cô một cái.
"Là anh mang tới xui xẻo, không phải tôi mỏ quạ đen" Vu Hàn thần sắc khó chịu nói.
Thiệu Giác lắc đầu không có cách, quyết định nghĩ lúc trước nhờ cô tìm La Kiệt giúp đỡ một phần nên không cùng cô so đo.
"Thiệu Giác, anh bây giờ là đại lão bản hẳn là không còn yêu cầu Hựu Lăng nâng cao doanh thu nữa phải không?" Tinh Vu lên tiếng hỏi.
"Dĩ nhiên" Anh gật đầu.
"Vậy hai người không còn vướng vào chuyện nâng cao doanh thu mà tối mắt tối mũi nữa chứ"
"Cô muốn nói cái gì?" Tại sao nữ nhân ở đây đều nói chuyện lòng vòng?
"Hai người không đi hưởng tuần trăng mật sao?" Tinh Vu Hiểu tiếp lời nói.
"Em muốn đi chỗ nào?" Thiệu Giác nhìn cô một cái liền sau đó quay qua nhìn lão bà ôn nhu hỏi.
Đoạn Hựu Lăng được anh hỏi ngẩn ngơ cả người, cô căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Mấy năm qua công việc và con chiếm hết thời gian cùng tâm tư của cô, làm cho cô thời gian nghỉ ngơi cũng không có, đừng nói tới nghỉ phép, cho nên anh không nghĩ tới. Mà nay khi cô đã kết hôn, còn cưới được một lão công có tiền, nhưng vẫn còn con muốn nàng chăm lo nha, bất kể không thể bỏ lại, cho nên anh như thế nào lại nghĩ đến hưởng tuần trăng mật chứ?
Muốn đi chỗ nào? Đầu của cô trống rỗng.
"Nếu như cậu lo lắng cho tiểu Trạch thì mình giúp cậu chiếu cố" Lâm Tuyết Nhan vỗ vỗ vai cô.
"Chúng ta cũng có thể" Khúc Thiến cũng lập tức tiếp lời "Cho nên cậu không cần lo lắng cho tiểu Trạch không có ai chiếu cố, cứ đi cùng Thiệu Giác hưởng tuần trăng mật đi"
"Đúng nha, đúng nha. Cậu nghĩ đi nơi nào?" Tinh Vu Hiểu vẻ mặt hưng phấn, cứ như là mình đi vậy.
Đoạn Hựu Lăng càng thêm mờ mịt, bởi vì cô một chút khái niệm cũng không có.
"Đi Hokkaido thì thế nào? Bây giờ có thể vừa ngâm nước nóng vừa hưởng gió trời" Tinh Vu Hiểu đề nghị.
"Đi Hi Lạp, vượt qua biển Aegean xinh đẹp!" Vu Hàn vẻ mặt say mê. Lần trước cô cùng lão công đi qua một lần cũng không quên được biển kia màu lam và màu trắng mỹ lệ.
"Nếu như cậu thích thưởng thức phong cảnh thiên nhiên thì mình đề nghị đi Thụy Sĩ" Khúc Thiến cũng góp ý.
"Như thế nào, em muốn đi chỗ nào?" Thiệu Giác lần nữa hỏi.
Đoạn Hựu Lăng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, cô thật không biết muốn đi đâu."Cho anh quyết định được không?" Cuối cùng cô lộ vẻ mặt cầu mong nói.
"Tốt". Nhìn cô vẻ mặt như không được chú ý, anh mới gật đầu.
"Oa! Thật hâm mộ đó, cũng hưởng tuần trăng mật!" Tinh Vu Hiểu lộ ra vẻ mặt như thiếu nữ nói.
"Chị một năm cùng anh rể đi hưởng hai lần tuần trăng mật, có cái gì thật hâm mộ?" Tinh Vu không nhịn được trợn mắt.
"Ý nghĩ bất đồng nha, dù sao cũng là lần đầu tiên" Cô chu môi nói.
"Được rồi, tân hôn ngày thứ nhất chúng ta nên rời đi để lại không gian cho hai người phải không?" La Kiệt hắng giọng, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mở miệng.
Thiệu Giác lập tức quăng cho hắn cái nhìn cảm kích.
"Hai người bọn họ nhất định đã chờ lời này lâu rồi đó" Vu Hàn cười như không cười nhìn Thiệu Giác, nói xong tiêu sái nối đuôi mọi người đi ra khỏi quán cà phê.
Chỉ lát sau trong quán còn lại hai vợ chồng bọn họ.
Thiệu Giác đi tới khóa cửa sau đó đi tới bên lão bà đưa tay ra ôm cô. Đoạn Hựu Lăng bị làm cho sợ hết hồn, vội vàng ôm cổ của anh "Anh đang làm gì đó?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Ôm em trở về phòng" Anh cười.
"Em tự mình đi được"
"Anh biết" Nhưng sau khi nói xong, anh một chút cũng không có ý thả cô xuống.
Cho nên Đoạn Hựu Lăng không thể làm gì khác là để cho anh ôm trở về phòng, chẳng qua là trở về phòng anh cũng không có ý để cô xuống, mà là trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm.
"Anh muốn làm gì?" Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh.
"Vào phòng tắm giúp em tắm"
Cô không nhịn được mặt hồng lên "Hôm qua em có tắm" Không giống anh tối hôm qua vì say rượu mà không tắm.
"Tắm thêm một lần tẩy đi ô uế"
Cô chỉ biết đỏ mặt mặc anh ôm vào phòng tắm, sau đó cởi bỏ áo quần nhảy vào bồn tắm, mà anh quả nhiên lời nói đi đôi với hành động.
Chẳng qua giúp cô tắm có cần thiết phải cởi bỏ áo quần của anh không? Mà tại sao tay anh càng rửa càng đi xuống?
"Anh ở đây làm gì?" Cô thở dốc hỏi.
"Anh ở đây yêu em" Anh khàn khàn nói "Để cho anh yêu em"
← Ch. 07 | Ch. 09 → |