Vay nóng Tima

Truyện:Người Kia, Lão Bản - Chương 09

Người Kia, Lão Bản
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Mua đồ, ăn cái gì, mua đồ, ăn cái gì, hành trình này nghe rất hạnh phúc nhưng thực tế là muốn lấy mạng người.

Cho tới bây giờ Đoạn Hựu Lăng cũng không biết đi dạo phố lại mệt mỏi như vậy, nhất là bên cạnh có một cái thẻ tín dụng vô thời hạn làm bạn, xài tuyệt không nương tay, nam nhân một bộ muốn đem nữ nhân cưng chiều đến tận trời xanh. Ai! Có lẽ cô là nam nhân còn anh mới là nữ nhân sao.

Mỗi lần hai người đi vào một cửa hàng, nhân viên cửa hàng đều nói thế này: "Tiểu thư, bộ đồ này nhất định cô mặc rất đẹp"

Mà anh tất nhiên cũng bồi thêm "Đi thử xem"

Cô luôn gật đầu sau đó kết quả luôn là_______

"Không tệ, rất đẹp, sẽ lấy cái này"

Sau cô lại phát hiện có điểm không đúng lắm, gặp sẽ đổi chút lời nói.

"Bộ này với bộ khi nãy không khác nhau lắm, lần khác thử"

"Hôm nay đã mua rất nhiều quần áo, để hôm khác mua đi"

"Em mệt mỏi quá chúng ta về nhà đi"

Cô bắt đầu từ chối, mà anh luôn dùng đủ phương pháp dụ dỗ cô mặc thử, làm cho trong cửa hàng từ nhân viên cho đến khách đều dừng bước tham quan đến dụ cô, khuyên cô, hâm mộ cô, ghen tỵ với cô, sau đó kết quả cuối cùng là...

"Không tệ, gói cái này lại"

Gói lại, gói lại, gói lại. Trời ạ! còn gói nữa chắc bọn họ cũng bị gói lại luôn đi!

Mới một ngày thôi mà hai người đã mua cả một ngọn núi. Không, không đúng là anh mua một ngọn núi. Hơn nữa trọng điểm là mua đồ dùng đi du lịch lại không mua được gì. Đồ mua về đều nằm ngoài kế hoạch, cô thật sự sắp nổi lên cảm giác nổi điên.

Namnhân này...nên nói như thế nào? Cứ như vậy đem cô làm hư đi sao?

Nhớ tới trong nhà chồng chất một đống núi nhỏ, cô không khỏi lắc đầu. Cũng may là nhà đã trang trí xong mới có nơi mà để đống này, nếu để núi nhỏ ở phòng nhỏ của cô thì chưa chắc cô đã có chổ ngủ? Thật là!

Qua ba ngày nữa sẽ ra khỏi nước, hai người lựa chọn đi đảo Gu-am, bởi vì nơi đó là kết duyên của hai người, cô muốn đến đó ôn lại chuyện xưa mà anh đương nhiên sẽ đáp ứng. Anh còn có kế hoạch đi Nhật Bản, một mặt muốn đi gặp đám bằng hữu làm 'bà mai' kia, một mặt muốn đi ngâm nước nóng thư giãn. Nhất cử lưỡng tiện.

Bởi vì đi trong khoảng một tháng mói trở về, trong quán không thể không có ai quản lý, Thiệu Giác liền điều từ các chi nhánh khác hai trợ thủ, tùy cô hướng dẫn làm quen với công việc trong quán, hy vọng có thể đảm nhận công việc thay cô trong một tháng, cho nên hôm nay cô mới ở trong quán bận rộn.

Còn anh muốn khi hai người trở về là có thể đến ở ngay nhà mới, cho nên mấy ngày qua vì chuyện phòng ốc anh luôn bận tối mắt tối mũi.

"Leng, keng keng keng..."

Cửa tiệm bị đẩy ra, bước vào là một phu nhân đầu tóc hoa râm. Đoạn Hựu Lăng trừng mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tin, đây là lần đầu tiên cô thấy một phu nhân trung niên một mình đi vào quán.

Lời đồn đãi nhà trọ tám tầng này tên hạnh phúc, khách trong quán luôn có đôi có cặp, hoặc những nam nữ trẻ tuổi ôm mộng hạnh phúc, dĩ nhiên trung niên cũng có nhưng cô đơn một mình thì chưa gặp qua.

"Xin chào quý khách" Trần Mỹ Xuân mỉm cười cất giọng, cô là một trong những người được điều tới hỗ trợ.

"Phu nhân khỏe. Đi cùng có bao nhiêu người? Tôi thay phu nhân tìm vị trí" Sinh viên làm thêm tiến lên hỏi.

"Tôi tới tìm người" Phu nhân vừa nói vừa đảo mắt nhìn một vòng trong quán sau đó chậm rãi nhìn về phía quầy ba.

"Tìm người?" Sinh viên làm thêm kinh ngạc "Xin hỏi phu nhân muốn tìm ai?"

"Tìm người kia" Phu nhân đưa tay chỉ hướng Đoạn Hựu Lăng.

Đoạn Hựu Lăng hai mắt hơi mở, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng cô vẫn đi ra khỏi quầy ba, đi về phía phu nhân sau đó nhẹ gật đầu một cái.

"Phu nhân khỏe" Cô nói. Nghĩ thầm không biết tìm cô có việc gì, hoặc là tìm lộn người chăng? Bởi vì xác thực không quen biết vị phu nhân này.

"Cô họ Đoạn?" Phu nhân hỏi.

"Dạ" Cô gật đầu. Chẳng lẽ vị phu nhân này thật đến tìm cô.

"Nơi này là của cô"

"Dạ"

"Tôi không tìm lầm người, tôi là mẹ của Thiệu Giác" Phu nhân âm thaanh trì hoãn nói thân phận của mình.

Đoạn Hựu Lăng khinh ngạc trợn to hai mắt cắn bản nói không ra lời.

Cô dĩ nhiên biết Thiệu Giác có mẹ, anh cũng không phải chui từ đá ra như Tôn Ngộ Không.

Nhưng là Thiệu Giác đã nói qua với cô, cha mẹ anh cũng đã ly hôn mười mấy năm, hiện tại đã có gia đình riêng cho nên rất ít cùng anh liên lạc mà anh cũng không thích đi quấy rầy bọn họ.

Lúc ấy anh cười nói mình rất may mắn, thích nhất thời kỳ chơi đùa không có người quản, nghĩ muốn chơi cái gì, muốn đi nơi nào, muốn mua cái gì cũng OK. Bởi vì hai bên cha mẹ đều cho anh tiền, có thật nhiều người hâm mộ anh. Cô nghe thật khổ sở, có vị chua.

Trong nước chưa tốt nghiệp đã bị đưa ra nước ngoài sống, nói là muốn tốt cho anh, nói khó nghe một chút là anh bị vứt bỏ, hai bên cha mẹ đều không muốn anh.

Cô thật bội phục anh nói đến chuyện này còn vui vẻ, còn phục hơn anh lại không có hận thù mà trở nên đồi bại vô dụng, ngược lại còn có thể tạo dựng nên sự nghiệp như hôm nay. Cô cảm thấy kiêu ngạo thay anh.

"Mẹ, mẹ khỏe chứ, lần đầu tiên gặp mặt, con tên Đoạn..." Cô vội vàng hoàn hồn cung kính kêu lên lại bị bà lạnh lùng ngắt lời.

"Tôi không phải là mẹ của cô, không nên kêu loạn"

Đoạn Hựu Lăng im miệng, không biết làm sao nhìn bà.

Phu nhân không để ý đến ánh mắt tò mò của người xung quanh, tự chọn một bộ bàn ghế lớn ngồi xuống.

"Tôi điều tra qua cô" Bà chậm rãi nói "Cô không cha không mẹ, ngay cả cậu mợ cũng ghét bỏ, không muốn có một người thân như cô"

Phút chốc Đoạn Hựu Lăng chấn động, cả người cương lên.

"Cô hai mươi hai tuổi chưa lập gia đình đã mang thai, ngay cả cha đứa trẻ là ai cũng không biết, hại cậu mợ dưỡng dục ngươi ở dưới quê mất mặt, sau lại cùng cha của bạn học đính hôn ngoại tình, bị bạn học đuổi ra khỏi nhà...

Nhất thời Đoạn Hựu Lăng mắt hạnh trợn to, khó có thể tin lời đồn ô nhục như vậy ở đâu tới.

"Xin bà đưng nói lung tung" Cô không nhịn được chỉ trích. Cô không ngần ngại bị người khác phỉ báng mình, nhưng không thể vì phỉ báng cô mà ô nhục người từng cứu giúp cô.

"Cô có con, là một bà mẹ chưa lập gia đình, đây là sự thật sao?" Phu nhân lạnh lùng nhìn cô một cái.

Là, nhưng đó là———-"

"Đó là chứng minh tốt nhất cho hành động không biết kiềm chế" Bà cực kỳ nhanh cắt đứt lời cô "Tôi tuyệt đối sẽ không để cho con trai tôi kết hôn cùng một nữ nhân không biết kiềm chế, cô tốt nhất phải biết điều này."

"Chúng tôi đã kết hôn" Cô có chút động khí.

"Không cần gạt tôi" Bà rất khinh thường từ trong túi giấy lấy ra một xấp ảnh vứt lên trên bàn.

Đoạn Hựu Lăng khó có thể tin nhìn chằm chằm những bức ảnh kia. Đó là ảnh của cô cùng Thiệu Giác lúc đi siêu thị mua đồ, mà trong ảnh đều là mua đồ cho cô, mua đồ tốt nhất, mà tất cả đều do Thiệu Giác quẹt thẻ, mà cô ở bên ngồi mát ăn bát vàng.

"Đây là mục đích của cô sao? Vì tiền?" Bà hừ lạnh.

Đoạn Hựu Lăng không nhịn được cười khổ.

"Cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời bỏ con tôi? Ra giá đi?

"Năm trăm ngàn như thế nào?"

Đột nhiên xuất hiện giọng nói khiến cho cô cùng bà ta quay đầu nhìn, chỉ thấy Vu Hàn mỉm cười tiêu sái, không khách khí kéo ghế ra ngồi đối diện với bà ta.

"Chị Vu Hàn" Đoạn Hựu Lăng thấp giọng kêu lên.

"Hựu Lăng, cho chị một ly nước trái cây cũng nên cho lão phu nhân đây một ly như vây, khách đến lâu như vậy rồi mà một ly nước cũng không có, em đúng là không xứng với chức lão bản nương." Vu Hàn ra vẻ lắc đầu.

"Cô là ai?" Bà ta phòng bị nhìn Vu Hàn.

"Người thuê trọ ở đây" Cô nhún vai, đưa tay lấy toàn bộ hình trên bàn xem. Wow, Hựu Lăng, em rất ăn ảnh nha, mỗi tấm hình của em cũng thật đẹp đó, em nhanh lên một chút tới nhìn."

"Chị Vu Hàn..." Đột nhiên Đoạn Hựu Lăng có cảm giác bất lực.

"Vị tiểu thư này, mời cô tốt nhất rời đi cho. Chúng tôi đang bàn bạc sự tình" Bà không vui trách cứ.

"Bàn bạc sự tình? A! Đúng rồi, bàn về chuyện Hựu Lăng nhận bao nhiêu tiền mới tự nguyện rời khỏi con bà sao?" Vu Hàn như đột nhiên khôi phục trí nhớ nói "Năm trăm ngàn, không phải tôi vừa mới nói sao? Lão phu nhân tai không bị lãng đấy chứ? Cho nên không nghe lời nói của tôi?"

"Chị Vu Hàn" Đoạn Hựu Lăng cảm thấy cái đầu như muốn nổ tung.

"Yên tâm, yên tâm, chị nhất định sẽ giúp em có được một giá tốt" Vu Hàn ra vẻ trấn an mỉm cười, sau đó đem ánh mắt nhìn qua vị phu nhân vẻ khiêu khích "Như thế nào? Năm trăm ngàn có thể không?"

"Các ngươi nghĩ muốn ăn cướp sao? Bà ta tức giận nói.

"Năm trăm ngàn mà cũng nói là ăn cướp sao?" Vu Hàn vẻ mặt kinh ngạc khoa trương nở nụ cười "Bây giờ nuôi dạy con cái cũng không phải dễ dàng, mỗi một đứa trẻ từ khi nhỏ đến lớn chi tiêu cũng hơn ngàn vạn, nếu như muốn đào tạo hơn nữa thì một trăm ngàn căn bản không đủ. Cho nên phí dưỡng dục, phí giáo dục cộng thêm phí phụng dưỡng mà ra giá năm trăm ngàn coi như là rất nể tình, rất nể tình rồi"

"Nói hươu nói vượn, cô ta sinh con thì liên quan gì tới con tôi?" Bà tức giận vỗ cái bàn.

Vu Hàn nhướn cao chân mày "Nói như vậy bà không biết sao? Tiểu Trạch là con ruột của Thiệu Giác, anh ta dĩ nhiên phải chịu ít trách nhiệm rồi"

"Thì ra đây là phương pháp cô trói chặt con tôi" Bà ta trầm giọng quay nhìn Hựu Lăng.

Vu Hàn vỗ cái trán của mình, rất muốn té xỉu a!!!

"Thật là, tôi nói cho bà——-" Cô thu lại tâm tình nói giỡn, nghĩ nghiêm túc giải thích lại bị bà ta đột nhiên đứng lên nói

"Năm trăm vạn" Bà lạnh lùng xoay người nói với Hựu Lăng "ngày mai tôi sẽ nói người đưa chi phiếu tới cho cô" Nói xong liền hiên ngang rời đi.

"Leng keng keng keng"

Cửa quán mở, vị phu nhân rời đi, trong quán một mảnh quỷ dị trầm tĩnh.

"Thật là không giải thích được!" Vu Hàn lớn tiếng rống giận.

Đoạn Hựu Lăng cười cười, không để ý lắm, chẳng qua là đáng tiếc lần đầu tiên cùng bà gặp mặt lại bị hiểu lầm như vậy, tình hình tan rã không vui.

"Em còn cười được sao?" Vu Hàn cau mày.

"Chẳng qua là hiểu lầm mà thôi, chờ giải thích rõ sẽ không có chuyện gì." Cô mỉm cười, trước mắt an ủi người phụ nữ có thai đang nổi giận đùng đùng này.

"Đơn giản như vậy sao? Chị thấy mẹ của Thiệu Giác không thân thiện, thái độ tỏ vẻ không quan hệ, sau này em sống cùng sẽ không được yên ổn" Vu Hàn vẻ mặt sầu lo, giống như vấn đề mẹ chồng nàng dâu sẽ xảy ra với cô.

"Yên tâm, sẽ không có vấn đề" Đoạn Hựu Lăng vẫn là lạc quan chống đỡ.

"Trải qua tình hình vừa rồi em còn dám nói không có vấn đề?" Vu Hàn không tin trợn mắt lắc đầu "Thật không biết em lấy đâu ra lòng tự tin"

Đoạn Hựu Lăng vô tình lấy hết ảnh trên bàn sau đó đi vào quầy ba. Vu Hàn thì theo sát cô tới ngồi xuống bên quầy ba vẫn tiếp tục truy vấn lòng tin của cô từ đâu mà đến.

"Thật ra thì cha mẹ Thiệu Giác đã ly hôn được nhiều năm, bây giờ đã có gia đình riêng của mình, bọn họ rất ít quản chuyện của Thiệu Giác, một năm liên lạc cũng không tới mới ngày, cho nên em không lo lắng chỉ có chút đáng tiếc mà thôi" Cô đàng hoàng nói.

"Thì ra là như vậy" Vu Hàn bừng tỉnh đại ngộ "Bất quá bọn họ rất ít quan tâm chuyện của Thiệu Giác thì tại sao hôm nay lại xuất hiện xoi mói em?"

Đoạn Hựu Lăng nghe cô nói như vậy cũng có chút sửng sốt.

"Có lẽ bà nghe được Thiệu Giác kết hôn cùng với nữ nhân có con riêng nên mới hiểu lầm chăng?" Cô suy đoán.

"Vấn đề là bà ta nghe đâu nói, hơn nữa bà ta cũng không biết em cùng Thiệu Giác đã kết hôn. Chị cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, dường như có một âm mưu nào đó" Vu Hàn như có điều suy nghĩ.

Chị Vu Hàn, chị lại suy nghĩ nhiều quá đó"

"Là sao? Em giải thích vì sao bà ta chuẩn bị trước mà tới hành động?"

"Có chuẩn bị trước rồi đến?"

"Những bức ảnh kia" Vu Hàn càng nghĩ càng không đúng "Cũng không phải ngày gì trọng đại em đi siêu thị giết người, cũng chỉ đi duy nhất ngày đó mà thôi, thật trùng hợp bị bắt được như thế, em không cảm thấy khả nghi sao?"

Đoạn Hựu Lăng nhìn cô, chân mày cũng từ từ mà nhíu lại.

"Có phải mẹ Thiệu Giác không biết chúng ta đã kết hôn, bà lại biết được chuyện trước kia của chúng ta nên mới thuê người theo dõi, mới chụp những bức ảnh kia?" Cô cũng bắt đầu cảm thấy chuyện có vẻ kỳ quặc.

"Nếu đúng như lời em nói là bà ta thuê người theo dõi, thì bà tại sao lại không biết chuyện em đã kết hôn cùng Thiệu Giác?" Vu Hàn xoa cằm suy tư.

Đoạn Hựu Lăng sửng sốt một chút cũng đáp không được.

"Chị cảm thấy có người đứng đằng sau thao túng chuyện này, mẹ Thiệu Giác chẳng qua chỉ là con cờ mà thôi, em tốt nhất nên cẩn thận một chút" Vu Hàn tay chống cằm vẻ mặt như có điều suy nghĩ, bất chợt lại nhíu mày oán trách "Chị đã nói tên Thiệu Giác kia sinh ra mang đến xui xẻo mà"

"Chị Vu Hàn..."

"Được rồi, lão công nhà em vạn tuế, bất quá chị muốn em nói chuyện này cho Thiệu Giác biết, không nên bận tâm quan hệ của mẹ con bọn họ mà dấu diếm không nói" Vu Hàn chân thành nói với cô.

"Làm sao chị biết em do dự có nên nói hay không?" Đoạn Hựu Lăng trầm mặc, giọng e sợ hỏi.

"Chị cũng không phải ngày thứ nhất biết em" Vu Hàn cho cô một cái xem thường "Chuyện này có vẻ kỳ quặc vì phòng ngừa vạn nhất vẫn là nên nói ra tra rõ ràng chân tướng"

"Nếu Thiệu Giác nghe được chuyện này sẽ rất tức giận" Đoạn Hựu Lăng âu sầu thở dài.

"Nói đến tức giận, nhìn chưa ra tên kia thật là 'Đen canh tử giả bộ tượng du'" Vu Hàn không nhịn được bật cười.

"Có ý gì?" Nghe nói Lâm cho đòi xương bị gãy hai xương sườn"

"Thật?"

"La Kiệt xác định Thiệu Giác chỉ đá Lâm cho đòi xương một cước mà thôi, không nghĩ tới thương tổn lớn như vậy. Lão công của chị nói lúc ấy anh ta không đá xuống phía dưới, nếu như như thế Lâm cho đòi xương nhất định sẽ tuyệt tử tuyệt tôn" Vu Hàn cười ha hả.

Sắc mặt Đoạn Hựu Lăng trở nên hồng, im lặng không biết nói gì.

"Em không cần tội nghiệp hắn ta, hắn ta là bị trừng phạt đúng tội, lại dám bắt cóc em, còn muốn làm điều xằng bậy với em, chị cảm thấy Thiệu Giác cho hắn một cước đã quá tốt"

"Chị Vu Hàn, dưỡng thai" Nhìn cô bộ dáng phẫn nộ, dùng sức vung quyền, Đoạn Hựu Lăng không nhịn được nhắc nhở.

Vu Hàn nghe vậy lập tức cúi đầu nhìn cái bụng của mình, lại đưa tay ra xoa xoa "Bảo bối ngoan, mẹ đang dạy người làm rõ sai trái, gặp phải người xấu tuyệt đối không nương tay, nhất định phải làm cho hắn sống không bằng chết, hiểu không?"

Nhất thời Đoạn Hựu Lăng dở khóc dở cười.

Buổi tối sau khi Thiệu Giác trở về, Đoạn Hựu Lăng liền đem chuyện này nói cho anh biết. Nhưng ngoài dự đoán của cô, Thiệu Giác không hề tức giận mà chẳng qua chỉ hơi chút trầm tư rồi nói "Chúng ta đi"

"Đi chỗ nào?" Cô hỏi.

"Đi gặp ba mẹ anh"

Anh nói xong liền dẫn cô đến ô tô đem cô đến trước một căn nhà lớn, xuống xe ấn chuông cửa.

"Bíp bíp bíp bíp"

Chuông cửa vang lên truyền đến vào nhà, chỉ chốc lát sau cửa liền mở ra.

"Xin hỏi anh tìm ai?" Một thiếu niên mười bốn mười lăm ló đầu ra.

"Xin hỏi bà Trương Thục Văn có ở nhà không?"

"Anh tìm mẹ tôi có chuyện gì?" Thiếu niên hồ nghi hỏi.

Đoạn Hựu Lăng khiếp sợ mở to mắt, không thể tin được thằng bé và Thiệu Giác cùng mẹ khác cha thế nhưng không nhận ra trước mặ mình là anh trai.

"Đồng Ý Văn là ai vậy?"

Thiệu Giắc tính mở miệng, trong nhà đột nhiên vang lên giọng của một phu nhân, Hựu Lăng lập tức nhận ra giọng nói kia chính là của vị phu nhân khi chiều đến quán.

"Người không quen, nói là tìm mẹ" Thiếu niên quay đầu nói.

"Tìm mẹ?" Giọng của bà càng ngày càng gần, chút sau đã tới cửa.

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, cả người bà cứng đờ, đột nhiên sắc mặt trắng xanh.

"Đồng Ý Văn mẹ mới nhớ ra mình chưa tắt bếp ga, con đi tắt giúp mẹ" Bà đối với thiếu niên nói.

"Dạ" Thiếu niên biết điều xoay người rời đi.

Chờ thằng bé rời đi bà lập tức ra đứng ngoài cửa nhanh tay đóng cửa lại, lúc này mới vung lên nụ cười cứng ngắc đối với Thiệu Giác hỏi "Tới sao không gọi điện báo trước?"

"Xin lỗi, tôi cảm thấy chuyện này nên đối mặt trực tiếp nói sẽ tốt hơn nên mới đến đây, bà yên tâm, vừa rồi tôi cái gì cũng chưa nói" Thiệu Giác bình tĩnh trả lời.

"Mẹ không phải có ý này" Bà có chút cứng ngắc.

"Không sao" Thiệu Giác thủy chung vẫn bình tĩnh, khách khí cùng xa cách "Tôi nghĩ tôi nên giới thiệu cho bà biết, cô ấy là Đoạn Hựu Lăng phu nhân của tôi, chúng tôi đã chính thức kết hôn. Tôi đến đây chính là muốn nói cho bà biết chuyện này. Không quấy rầy nữa" Nói xong hơi gật đầu liền dắt tay lão bà rời đi.

"Chờ một chút" Bà đột nhiên kêu lên.

Thiệu Giác dừng bước quay đầu nhìn bà.

"Mẹ muốn tốt cho con, cô ta căn bản không xứng với con. Mẹ là...quan tâm con"

Bà nói xong ngay cả mình cũng thấy chột dạ.

"Cảm ơn bà, bất quá quan tâm này nếu như là dùng cho mười bảy năm trước thì đúng hơn, bây giờ tôi đã trưởng thành" Trên mặt anh thủy chung không gợn sóng, vẻ mặt đờ đẫn."nhưng dù sao cũng cảm ơn quan tâm của bà, gặp lại sau"

Vừa lên xe, Đoạn Hựu Lăng ức chế không được lập tức khóc lên, nước mắt một giọt một giọt từ hốc mắt cô lăn xuống.

Thiệu Giác bất đắc dĩ thở dài, ôm cô vào lòng để cho cô khóc.

Đây chính là nguyên nhân mà anh không muốn dẫn cô đến gặp cha mẹ sau khi kết hôn. Bởi anh biết cô đối với cha mẹ đã qua đời rất yêu thương, cho nên không cách nào tiếp nhận anh có cha mẹ bạc tình, mà anh quả nhiên không đoán sai.

"Thật xin lỗi" Anh hôn cô nói.

"Làm thế nào bà lại đối với anh như vậy?! Làm sao có thể không cho anh bước vào cửa? Làm sao có thể con của bà cũng không biết anh là ai? Làm sao có thể còn nói quan tâm anh? Bà làm sao có thể nói ra miệng được như vậy?" Cô ngẩng đầu, nước mắt ràn rụa vẻ lên án cùng thương tâm.

Một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng anh, nhanh chóng lan tràn đến các tế bào. Anh ôn nhu hôn cô, thay cô lau đi nước mắt trên mặt mới đưa cô ôm về trong ngực.

"Anh đã quen cho nên không sao" Anh ôn nhu an ủi cô, không nghĩ tới nói chưa dứt lời cô đã khóc thương tâm hơn.

Thói quen? Nói cách khác thời gian qua anh đã quen, nhưng thời gian đó là bao lâu? Anh làm sao vượt qua, làm cho mình từ không có thói quen thành quen chứ? Nghĩ đến chuyện này, nước mắt của cô lại tuôn như mưa muốn ngừng lại cũng không được. Cô thật khổ sở, thật khổ sở, thật khổ sở!

"Ô, ô..."

"Em khóc như vậy sẽ đỏ mắt, thế này thì làm sao thấy ba ba anh?" Anh đổi phương thức cố gắng lam cho cô ngừng khóc.

Cô đột nhiên ở trong ngực lắc đầu.

"Tại sai, tại sao lắc đầu?" Anh không hiểu cô lắc đầu có ý gì.

"Em không nên đi, tốt nhất chúng ta về nhà" Cô nghẹn ngào nhìn anh.

"Em có phải lo lắng anh lại gặp chuyện như vừa rồi?" Anh thâm tình lại chân thành giúp cô lau nước mắt.

Cô hai mắt đẫm lệ nhìn anh, hít hít mũi.

"Yên tâm, trừ mẹ kế còn thái độ của ba ba cùng những người khức rất tốt, ít nhất hai em gái còn biết anh, hơn nữa nhìn thấy anh còn kêu một tiếng anh trai" Anh mỉm cười nói với cô.

"Em yêu anh" Cô không chớp mắt nhìn anh thâm tình tỏ tình.

Phút chốc hai mắt anh sáng rực, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Đây là lần đầu tiên cô nói yêu anh.

Anh lấy ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn sót lại, sau đó cúi đầu hôn lên mắt cô, mũi cô, môi của cô.

"Em yêu anh" Cô nói lại lần nữa, sau đó lặp lại liên tiếp "Em yêu anh, Em yêu anh, Em yêu anh..."

"Tại sao?" Anh không chớp ôn nhu hỏi cô, nghĩ cô sợ anh không nghe thấy nên nới lặp nhiều lần như thế.

Cô đưa tay nhẹ vỗ về mặt anh, nước mắt mơ hồ nhìn anh một lúc lâu mới khà giọng nói với anh "Bọn họ không thương anh sao, em yêu anh, em sẽ cho anh tất cả tình yêu, sẽ yêu anh cả đời"

Cổ họng co rút làm cho Thiệu Giác giờ phút này không nói ra lời. Anh nhìn cô, có chút dùng sức đem cô ôm chặt trong ngực, như muốn khảm vào lòng anh cả đời không buông tha.

"Chúng ta về nhà được chứ?" Cô buồn bực ở trong lòng anh nhỏ giọng nói.

Anh ôm chặt cô khàn giọng đáp "Được


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)