Đầu hạ
← Ch.12 | Ch.14 → |
Đầu hạ
Lưu Nam ở lại thôn ở phía nam, tuy là tháng 6, nhưng mà độ ấm đã muốn trên 28℃, không ít học sinh mặc áo ngấn tay. Lưu Nam tuy rằng cảm thấy nóng, nhưng vẫn mặc áo tay dài, cô không dám mặc áo tay ngắn, bởi vì lông của cô phát triển tương đối nhiều, trên cánh tay lông tơ đã mọc lên nhiều, tuy rằng so với nam sinh thì không nhiều, nhưng so với nữ sinh bình thường thì nhiều hơn, điều này làm cho cô ít nhiều có điểm tự ti, cô sợ bị cười nhạo.
Ban đầu Lưu Nam nghĩ đến lên đại học sẽ có đủ dũng cảm, nhưng lại lần nữa đối mặt Chương Phàm, cô lại trở nên nhát gan, cô hy vọng ở trước mặt Chương Phàm, vĩnh viễn là một cô gái hoàn mỹ. Lưu Nam biết rõ cần vượt qua sự tự ti và yếu đuối của chính mình, nhưng.... .
"Oa! Lưu Điềm, bạn hôm nay mặc váy đẹp quá!" Nữ sinh cùng lớp thốt lên.
Suy nghĩ của Lưu Nam bị đánh gãy, Lưu Điềm với mái tóc ngắn ngang vai, mặc một bộ váy tím nhạt, ngọt ngào hướng về phía mọi người cười, nam sinh ngồi cùng bàn với Chương Pham cũng không nhịn được khen một phen, "Oa, thật là đẹp mắt! Cậu nói có đúng không?"
"Ừ, khá xinh đẹp." Chương Phàm nói đáp lại.
Lưu Nam thật hy vọng lời nói này của Chương Phàm là đang nói cô, có chút ghen tị với Lưu Điềm. Kỳ thật, Lưu Điềm xứng đáng với những lời ca ngợi đó, bản thân thực xứng với cái tên của cô, người ngọt ngào, tính cách cũng tốt, dịu dàng hào phòng, cười rộ lên còn có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, là tình nhân trong mộng của không ít nam sinh trong lớp, thường xuyên nhận được thư tình của các nam sinh. Hôm nay ăn mặc như vậy, đoán chừng lại làm say mê không ít năm sinh.
Không tốt, ngộ nhỡ cũng làm Chương Phàm say mê thì làm sao bây giờ? Lưu Nam có phần hoảng hốt. Bàn về bộ dạng, bàn về gia thế, bàn về tính cách, dường như cô so ra đều kém hơn, duy nhất so ra có phần hơn chính là thành tích, Lưu Nam âm thầm hít thở dài.
Ngày thứ bảy sau khi làm xong bài tập, Lưu Nam liền hốt hoảng, cảm thấy chính mình nên làm một chút cái gì đó.
"Mẹ, con muốn mua quần áo mùa hè, con không có quần áo để mặc."
"Con không phải còn có vài cái quần đùi ngắn sao?"
"Con muốn mặt váy, mát mẻ."
"Buổi tối cùng con đi"
"Tốt!" Lưu Nam cực kỳ vui vẻ.
Ban đêm, Lưu Nam chọn lựa váy trong cửa hàng nhỏ ở trấn trên, vừa mới bắt đầu nghĩ là muốn chọn chiếc váy màu tím mà Lưu Điềm đã mặc, dù sao tất cả mọi người đều nói nó đẹp, nhưng lại sợ mọi người nói rắng cô bắt chước bừa, liền bỏ màu tím lại. Chọn màu trắng? Mùa hè nách dễ dàng ra mồ hôi, thật xấu hổ nếu thấy vệt mồ hôi. Chọn màu lam? Có vẻ trầm. Chọn màu vàng? Nhìn Lưu Nam ốm yếu. Chọn màu cam? Lại nhìn rất chói mắt, không phải phong cách của cô. Cuối cùng, Lưu Nam chọn một bộ váy màu hồng phấn. Áo trên có bện đan hoa văn hồng nhạt, đẹp đẽ thanh nhã, chiều dài váy vừa vặn, vừa lúc che lại đầu gối, chọn cái này!
Chờ váy mới phơi nắng khô, Lưu Nam liền mặc vào. Trên đường đến trường, vừa lúc gặp phải Chương Phàm.
"Ôi, vậy mà lại mặc váy, hiếm thấy." Chương Phàm kinh ngạc nói.
"Làm sao vậy, không được à?" Lưu Nam bĩu môi.
"Được, đương nhiên được!"
"Thế nào?" Lưu Nam lặng lẽ hỏi.
Chương Phàm đánh giá lại từ trên xuống dưới, theo sau khẽ cười nói, "Ừ, coi như được thông qua đi!"
"Cái gì? Được thông qua? Còn không bằng không khen đâu!"
Vốn Lưu Nam còn chờ Chương Phàm khen ngợi, nhưng nghe như thế nào lại làm cô tổn thương, quên đi, trách không được cái váy này, là giá trị nhan sắc của cô quá thấp, trên mặt có bảy, tám nốt ruồi không lớn không nhỏ, cảm thấy khó coi cũng bình thường. Nếu Lưu Điềm mặc vào, khẳng định có thể đem cái váy này mặc ra thành văn phong tiểu thư khuê các.
Sau khi đến lớp học, Lưu Nam nghĩ đầy tâm sự, không chú ý đến ánh mắt mọi người chung quanh. Đợi cho cô ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đang đánh giá cô.
"Làm sao vậy? Vì sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?"
"Lưu Nam, cô mặc bộ váy này thật là đẹp, mua ở nơi nào thế?" Một nữ sinh cùng lớp hỏi.
"A, ngay tại một cửa hàng nhỏ ở trấn trên, tên cửa hàng là cái gì quên mất."
Lưu Nam bị mọi người nhìn có chút thẹn thùng, chạy nhanh trở về chỗ ngồi.
Bàn cùng bàn chạm vào cánh tay của Lưu Nam, "Ôi chao, ai đây a, đẹp! Xem ra người ta nói người đẹp vì lụa là không sai a!"
"Cậu đây là khen tôi sao? Mình như thế nào lại nghe ra là châm biếm mình?"
"Ôi chao, nói không lựa lời, thật sự đẹp! Tiên nữ! có vẻ giống Lưu Diệc Phi kia!"
"Thật vậy chăng?"
"Thật sự!"
"A"
"Cậu như thế nào lại phản ứng như vậy?"
"Mình đây nên phản ứng như thế nào?
"Này, mình đang khen cậu, cậu không thấy vui sao? Cậu thật không giống người trái đất. Nói mau, cậu là từ cái tinh cầu nào tới? Đến trái đất là có bí mật gì không thể cho ai biết sao?"
Bạn cùng bàn chọc cười Lưu Nam, tạm thời quên mất buổi sáng không vui.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |