Năm hai sơ trung
← Ch.11 | Ch.13 → |
Trong nháy mắt kì nghỉ đông đã kết thúc, Lưu Nam lần lượt việt tên lên sách giáo khoa mới. Chương trình học năm hai độ khó gia tăng, vì để thành tích của mọi người tăng lên khai giảng ngày đầu tiên chủ nhiệm lớp đặc biệt thành lập riêng tổ nhỏ giúp đỡ nhau, Lưu Nam không thể cùng Chương Phàm phân đến một tổ.
Có thể hội chứng ngày nghỉ còn chưa chấm dứt, Lưu Nam đã ngủ gật trong lớp vật lý, vừa vặn bị giáo viên dạy vật lý bắt được.
"Bạn học này, em có biết vì cái gì phải mặt dày không?"
Lưu Nam trầm mặc.
"Em có biết vì cái gì phải trướng lỗ tai không?"
Lưu Nam vẫn trầm mặc
Giaos viên vật lí thật sự là cao thủ mắng chửi người, không mang theo lời thô tục nhưng lại có thể nói đến Lưu Nam đỏ mặt tía tai. Hơn Nữa ánh mắt của mọi người động tác nhất trí nhìn chằm chằm Lưu Nam, cang làm cô cả người không được tự nhiên, cả giờ đều bị phạt đứng học, tự nhiên căn bản cũng cũng không nghe được vào bên trong.
Tiết sau, Chương Phàm khôi phục lại cợt nhả lúc trước.
"Thế nào, đứng thoải mái không"
Lưu Nam tiện tay cầm sách vật lý chụp Chương Phàm.
"Liền người nói nhiều"
Lưu Nam cảm thấy mất mặt chết được, lập tức buồn bực nghỉ ngơi, Chương Phàm chọc cô cũng không để ý tới.
"Tớ phải ngủ bù, đừng ầm ĩ tớ"
Lưu Nam âm thanh buồn bực nói, Chương Phàm liền không quấy rầy cô.
Trên đường về nhà, Chương Phàm thấy Lưu Nam có chút thất hồn lạc phách, dùng ngón chân nghĩ cũng biết bởi vì lời nói ác độc của giáo viên vật lý.
"Câu có biết giáo viên vật lý có biệt danh là gì không?"
"Cái gì?"
"Dạy quá giờ Lý Thiên Vương."
"Ừ? Bởi vì hắn thích dạy quá giờ sao?"
Ừm, cậu có biết hắn cho biệt danh của mình là gì không?"
"Gisao viên vật lý mà lại lấy biệt hiệu cho mình là cái gì?"
"Máy kéo"
"Máy kéo? Biệt danh hay, vì cái gì?"
"Bởi vì hắn nói chính mình chỉ kéo lớp rác"
Lưu Nam không khỏi cười rộ lên, giống như hắn nói không phải xấu'
"Câu đối với lớp vật lý cảm thấy hứng thú sao?" Chương Phàm hỏi.
"Khonng qua cảm thấy hứng thú, công thức so với ngoại ngữ còn khó kiểu, muốn làm chúng ta không hiểu vì cái gì muốn học cái này, tương lai khả năng tớ làm học thuật nghiên cứu có thể tính cơ hồ bằng không"
"Tớ cảm thấy rất thú vị, giống như định luật thứ nhất của newton, là Newton ngồi dưới gốc cây táo bỗng nhiên bị cây taos tạp đến cùng, hắn cảm thấy rất kỳ quái liền nghiên cứu ra định luật, cậu không cảm thấy rất thần kì sao?".
"Là rất thần kì, hắn nguyện ý quyết tâm nghiên cứu nguyên nhân của sự vật, nhưng lạ nghiên cứu ra thành quả. Nếu là tớ bị cây táo tạp đến cùng, phản ứng đầu tiên khẳng định là sờ sờ đầu, ha ha ha ha. Nếu là cậu, phản ứng đầu tiên là gì?"
"Ăn luôn quả táo kia, lấy mối hận tạp đầu"
"Ha ha ha ha, cậu là quỷ tham ăn"
"Kiến thức vật lí còn cái gì thú vị không?"
"Nếu hiện tại cuồng phong gào thét, tiếng sấm chớp và sấm sét, đoán một cái, cậu nhìn thấy tia chớp trước hay nghe thấy tiếng sét đánh trước?"
Lưu Nam tuy rằng chọn khối khoa học tự nhiên, nhưng thành tích khoa học tự nhiên rất kém, cho nên cô không thể vượt ca hai lần khỏa sát, học phí cho kì thứ ba rất đắt, cuối cùng con thượng cao chức một. Hơn nữa sau đại học, cũng sớm cùng hóa sinh chia tay, somws đi kiến thức năm học khóa học tự nhiên muôn trả lại cho giáo viên, hôm nay đi học lại không có nghư giảng. Này đã muốn bị Chương Phàm lờ mờ hỏi.
"Không phải đồng thời xảy ra sao?"
"Đương nhiên không phải" Chương Phàm cố ý bán caí nút chờ Lưu Nam đặt câu hỏi.
"Nghe tiếng sét đánh trước?"
"Không phải."
"Nhìn thấy thây chớp trước?"
"Tuy rằng tia chớp cùng sét đánh là cùng phát sinh, nhưng bởi vì vận tốc ánh sáng so với vận tốc âm thanh nhanh hơn, cho nên chúng ta nhìn thấy tia chớp trước, sau đó nghe được tiếng sấm."
"Lại đố cậu, dưới tuyết lạnh, có còn hóa tuyết lạnh không?"
"Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là hóa tuyết lạnh?"
"Hắc yêu, vậy mà biết đáp án, thế cậu biết vì sao không?" Chương Phàm truy hỏi nói.
Cái này Lưu Nam cũng á khẩu không trả lời được.
"Không biết. Vì sao?"
"Bởi vì trong không khí hơi nước ngưng tụ thành tuyết, sẽ tỏa nhiệt, mà tuyết hòa tan khi phải hấp thụ nhiệt"
"Nga"
"Cậu biết đáp án nhưng không biết nói vì sao, câu thế văn ngôn kia nói như thế nào nhỉ?"
"Biết này nhiên, không biết giá trị"
"Đúng đúng, chính là cái này. Không tồi, ngữ văn còn đi, cuối cùng có một môn học không tha chân"
Lưu Nam hung hăng mà liếc Chương Phàm trắng một cái.
"Cho... cậu một cơ hội truy kích nữa'
"Cái gì?"
"Tục ngữ nói 'vàng thật không sợ lửa' cậu có biết vì sao không?"
"Hình như nguyên nhân là bởi vì điểm nóng chảy" Lưu Nam nhớ không rõ lắm.
"Cụ thể điểm nóng chảy là gì? Là kim hay là lửa?" Chương Phàm truy hỏi.
"Phải... Điểm nóng chảy của kim so với lửa cao hơn?" Lưu Nam thử hỏi.
"Lửa có điểm nóng chảy không? Điểm nóng chảy là bao nhiêu?" Chương Phàm từng bước ép sát.
"Này này, tớ không biết, vậy cậu nói xem."
"Lửa không có điểm nóng chảy, kim có điểm nóng chảy. Điểm nóng chảy của kim là 1064 độ, nhưng bình thường độ ấm ngọn lửa xung quanh chỉ có 800 độ, lửa không nóng chảy được kim"
"a a a, hóa ra là như vậy, làm sao cậu biết nhiều như vậy? Hai ta đều không đều là cái giáo viên vật lý sao?" Lưu Nam sùng bái hỏi.
"Vừa thấy là biết cậu đi học không nghe giảng, cậu a, nên đánh!" Thừa dịp Lưu Nam chưa chuẩn bị, Chương Phàm lấy tay chỉ thật mạnh bắn xuống trán Lưu Nam.
Đợi Lưu Nam phản ứng lại, Chương Phàm đã muốn chạy trốn thật xa.
Lưu Nam thở phì phì chạy về hướng Chương Phàm "Đừng để tớ bắt được! Cậu chết chắc rồi!"
"Ha ha, cậu đuổi không kịp tớ"
← Ch. 11 | Ch. 13 → |