Tạ ơn
← Ch.41 | Ch.43 → |
Editor: BoBeoBeta: DMT __________
Vén rèm lên, bế nàng đặt ở trên giường, tiếp tục trêu đùa nàng, chiếc giường lần thứ hai lay động dữ dội, cả căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân cùng tiếng rên rỉ mềm mại của nữ nhân.
Ngày thứ hai, mới sáng sớm Ân Ly đã bị Tuân Du đánh thức, bởi hôm nay họ phải tiến cung để tạ ơn Hoàng hậu cùng Thái hậu. Dù Tuân Du có đau lòng thì cũng phải bắt buộc gọi nàng dậy.
Trong đêm động phòng Ân Ly bị hắn lăn lộn hơn nửa đêm, được nửa chừng thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh, khi nào hắn kết thúc nàng cũng không biết. Buổi sáng thức dậy chỉ thấy toàn thân đau nhức, thâm chí hạ thân còn có cảm giác thứ gì đó cứng cứng chọc vào, ẩm ướt lầy lội, đều là tinh hoa của hắn.
Sợ là suốt đêm qua hắn đều cắm ở trong, đến sáng nay mới chịu rút ra. Hai mắt Ân Ly thâm đen, bộ dáng tiều tụy thiếu ngủ, hoàn toàn trái ngược với Tuân Du thần thái sáng láng, thoạt nhìn giống yêu tinh sau khi được thải bổ âm dương trong các thoại bản.
Ân Ly thấy hắn như vậy thì tức giận, hôm qua ngay cả tiệc mừng rượu hắn cũng không lộ mặt, ăn vạ trong tân phòng không chịu đi. Nàng còn đỡ, dù sao cũng là nữ nhân chốn khuê phòng, nhưng hắn sau này muốn đối mặt với những đồng liêu trong triều thế nào? Còn không phải cười nhạo hắn nôn nóng nhào vào lòng mỹ nhân?
Tuân Du cũng có chút lo lắng, nhưng khác với lo lắng của Ân Ly, hắn cũng biết đêm qua mình có phần quá đáng. Nàng đêm qua mới là lần đầu tiên, lại bị hắn lăn lộn ba bốn lần, cuối cùng còn hôn mê bất tỉnh, dọa hắn hoảng sợ một phen không dám động vào nàng, vội vã cho gọi y bà tới, biết chỉ là ngất xỉu bình thường mới yên lòng. Nhưng thật ra lại âm thầm suy nghĩ tìm Cao thái y xin mấy phương thuốc điều trị thân thể cho nàng mới tốt.
Hiện giờ thấy sắc mặt Ân Ly không tốt, cũng rất biết lỗi, tiến lên muốn bế nàng đến tịnh phòng tắm gội. Ân Ly hung hăng liếc hắn một cái, không chịu cho hắn ôm, vịn giường định tự mình đi. Nào biết còn chưa kịp đứng vững, hai chân đã mềm nhũn, cả người thiếu chút ngã xuống đất.
May mắn Tuân Du đỡ kịp, nhanh chóng ôm vào ngực, cười nói: "Vẫn là để vi phu ôm A Di đi thôi". Nói xong cũng không chờ nàng giãy giụa, nhanh chóng ôm nàng vào tịnh thất tắm rửa.
Ăn xong bữa sáng, Ân Ly cẩn thận trang điểm một chút, dù sao cũng là vào cung tạ ân, hiển nhiên không thể qua loa.
Nhưng ngay cả khi đã tắm xong thì cả người nàng vẫn cứ bủn rủn như cũ, hai chân mềm đến mức không thể bước đi. Tuân Du thấy nàng thực sự không thể đi được, một tay đem nàng ôm vào ngực định bế ra ngoài. Ân Ly nào chịu, giãy giụa không thôi, muốn hắn thả nàng xuống, nếu thật sự để hắn bế ra cửa, nhiều người như vậy nhìn đến thì nàng phải làm sao?
Tuân Du thấy nàng giãy giụa đến phát hoảng, bất đắc dĩ phân phó Phúc bá đi chuẩn bị bộ liễn, lúc đó nàng mới bỏ qua.
Bộ liễn nâng Ân Ly đến cửa phủ, vẫn phải xuống để đổi sang xe ngựa, Tuân Du lúc này không cùng nàng náo loạn, không nói hai lời liền ôm nàng vào trong xe. Đặt nàng ngồi trong lòng, dỗ dành xoa chân cho nàng.
Ân Ly sợ mình ở trong cung sẽ làm gì đó xấu hổ nên cũng không ngăn cản, một mặt hỏi han sở thích của Thái hậu, Tuân Du vô cùng kiên nhẫn giải thích cho nàng từng chút một.
Xe khởi hành không bao lâu đã đến ngoài cửa cung, xe ngựa lại không vào được, bình thường Tuân Du tiến cung đều là đi bộ, nhưng lo Ân Ly không dễ đi liền muốn gọi nhuyễn kiệu. Nhưng trong cung nhuyễn kiệu không phải ai cũng có thể ngồi, chỉ có quan lớn hoặc phi tần có phân vị cao mới có tư cách dùng.
Tuy nói bây giờ Ân Ly là Thất vương phi, nhưng cũng chỉ là dâu, phụ thân không có phẩm cấp, làm sao có thể ngồi nhuyễn kiệu. Chỉ sợ Tuân Du sẽ hứng chịu nhiều lời bàn tán, Ân Ly vội ngăn hắn lại, nói:
"Hiện giờ ta đã khá hơn nhiều, chàng đừng vì ta mà phá hỏng quy củ, ta cùng chàng đi vào là được."
Tuân Du dừng một chút, biết lúc này ở trong cung quá rêu rao cũng không ổn, cũng không kiên trì nữa, đỡ sau eo nàng chậm rãi đi tới tẩm cung Thái hậu.
Đi một lúc rốt cuộc cũng tới tẩm cung Thái hậu, hai người sửa sang lại dung nhan thì có một thị nữ đến dẫn đường vào trước sảnh.
Ân Ly có chút hoảng loạn, Tuân Du lợi dụng ống tay áo rộng dài che dấu, bàn tay thô ráp nắm lấy tay nàng nhéo nhéo. Ân Ly giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười trấn an nàng, tuy cái gì cũng chưa nói, nhưng cũng làm cho tâm tình hoảng loạn của nàng chậm rãi bình ổn.
Cuối cùng cũng tới sảnh, Thái hậu ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, hai người hành lễ xong, Thái hậu liền kêu Ân Ly tiến lại gần một chút để nhìn kỹ nàng, cười nói: "Quả nhiên là bộ dáng đoan chính, không thể trách được Kính Thừa vội vã muốn cưới vào cửa."
Ân Ly đỏ mặt ngượng ngùng, vội kêu không dám.
Nay Thái hậu cũng không có nói chuyện gì lớn, chỉ là dạy nàng thân là con cháu hoàng gia nên xử sự như thế nào, Ân Ly cẩn thận lắng nghe, lúc sau Thái hậu còn ban thưởng không ít đồ trang sức quý giá, kêu nàng về ngồi cạnh Tuân Du, lại quay sang hắn nói chuyện. Ân Ly có thể cảm nhận được thái độ không mặn không nhạt của thái hậu đối với mình, nên vẫn yên lặng ngồi một bên.
Thật lòng mà nói, Thái hậu không hoàn toàn cảm thấy hài lòng với Ân Ly. Thái hậu hiện giờ không phải là mẹ đẻ của đương kim Hoàng thượng. Lúc trước bệ hạ đăng cơ được Thái hậu nâng đỡ, về sau liền phong bà là thánh mẫu.
Sau khi hoàng đế lên ngôi, Thái hậu liền chọn một chất nữ trong nhà mẹ đẻ của mình, tiến cung làm Quý phi, tương đối nhận được thánh sủng, đáng tiếc vị Qúy phi đó sinh hạ hoàng tử không bao lâu liền qua đời. Vị hoàng tử đó chính là Thất vương gia Tuân Du.
Cho nên Thái hậu đối với hắn tất nhiên là yêu thương vô hạn. Nào biết được hắn lại nhất quyết muốn thành thân với cô nương có gia thế như vậy! Lúc đầu bà nghe hắn nhắc tới thật tình không muốn, sau lại bị hắn thi thoảng vào cung nhõng nhẽo mới bất đắc dĩ đồng ý.
Phải biết rằng lúc trước bà hao tâm tổn tứ lựa chọn mấy vị quý nữ kinh thành thuộc đại gia tộc, nghĩ trong tương lai có thể giúp ích cho hắn một chút. Hắn không biết tốt xấu thế nào cũng không muốn, kéo dài nhiều năm chưa lấy vợ. Trong mấy năm đó hắn không gần nữ sắc, trong kinh thành thậm chí có người đồn đãi Thất vương gia là đoạn tụ, mấy lời đó đều truyền đến tai làm bà tức giận không hề nhẹ.
Cũng chính vì nguyên nhân như thế mà khi Tuân Du khẩn cầu muốn cưới nha đầu này, bà không có kiên trì phản đối. Nam nhân dù sao cũng ham muốn thứ mới mẻ, đợi qua vài năm sau khi nếm trải đủ rồi, liền ban cho hắn một vị bình thê có gia thế tốt cũng không phải không thể. Nghĩ đến đây Thái hậu mới có chút an tâm.
Một lúc sau Thái hậu nói mình mệt, cho hai người lui xuống. Cả hai trước tiên hành lễ tạ ơn xong liền bái biệt Thái hậu, đi đến cung Hoàng hậu.
Hoàng hậu là mẹ đẻ của Lục vương gia, ngày thường gây nhiều rắc rối cho Tuân Du. Thất vương gia vốn có mẹ đẻ và Thái hậu ảnh hưởng đến thánh tâm, nay lại lập công ở Bắc cảnh, thánh sủng chỉ có thêm chứ không giảm. Hoàng hậu trong lòng bất bình, nhi tử của nàng cũng tài hoa hơn người, không kém Tuân Du, vậy mà bệ hạ từ trước tới nay chưa từng trọng dụng hắn.
Bất quá nghe nói lần này Thất vương gia lại cưới nữ nhi của thứ sử Biện Châu, lại nghe nói tiệc rượu thành thân hôm qua hắn cũng không dự, tám chín phần là bị tân nương tử câu hồn đến tân phòng. Trong lòng cao hứng, vốn tưởng Thất vương gia không gần nữ sắc, không ngờ cũng là người trầm mê. Hiện giờ cưới nữ tử có thân phận thấp như vậy, tương lai vô luận là cưới bình thê hoặc là hưu thê mới cưới, đều không thể tìm được mấy vị cô nương gia thế tốt trong kinh thành.
Cho nên thấy hai người lại đây tạ ơn, cũng không có làm khó xử, ngược lại đối với Ân Ly vô cùng quan tâm, hỏi han tình huống nhà nàng, lại nói chút mấy điều cần lưu ý, cuối cùng ban thưởng đồ vật liền cho hai người lui. ____________
Hôm nay đăng hai chương, mai nghỉ 🙆♀️🙆♀️
6/2/2021
← Ch. 41 | Ch. 43 → |