Vay nóng Tima

Truyện:Phượng Nghịch Thiên Hạ - Chương 1149

Phượng Nghịch Thiên Hạ
Trọn bộ 1159 chương
Chương 1149
Vạn thú vô cương 1 (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1159)

Siêu sale Lazada


Yểm, sao ngươi chưa đáp lại?

Hắc thủy chậm rãi chảy qua dưới chân, trên da lạnh lẽo, lạnh nổi da gà.

Hoàng Bắc Nguyệt đầu tóc bù xù, đứng ở ngoài cột đồng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve cây cột màu đen quen thuộc này, nhẹ giọng nỉ non: "Yểm, ngươi không nghe được sao?"

Đáp lại nàng chỉ là tiếng nước tùy ý chảy xuôi.

Thở dài một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt xoay người, biến mất ở Hắc thủy Cấm lao.

Sau khi nàng rời khỏi, trong lao tù tối tăm vẫn an tĩnh trước sau như một, không có cực nhỏ hơi thở người, tựa hồ chưa từng có ai sinh sống.

Nằm ở trên giường, mở to mắt, Hoàng Bắc Nguyệt hít vào một hơi, vết thương trên người đúng là đau.

Trước kia cận thân chiến đấu rất ít khi đánh liều chết như vậy, bình thường không có đối thủ có thể kiên trì ba phút trong tay nàng. Chỉ có cao thủ mới có thể kiên trì, nhưng Yểm quá đáng sợ...

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, cắn răng khởi động gân cốt, hiểu rõ nhất trái tim kề bên kiếm sẽ bị thương bất cứ lúc nào, tuy nhiên nàng sớm quen có to to nhỏ nhỏ vết thương, có Vạn Thú Vô Cương trong tay, vết thương của nàng luôn bình phục rất nhanh.

Đây là sáng sớm trong thành Yến Châu, đã qua một đêm sau trận chiến đấu đó.

Yểm bị phong ấn trong Hắc thủy Cấm lao vẫn không có tiếng động, không giống trước kia có thể liên lạc trong lòng với hắn.

Mà hiện tại hắn không muốn trao đổi với nàng hay là có nguyên nhân khác chứ?

Tuy nhiên nàng không có thời gian đi chứng thực, Băng Linh Huyễn Điểu theo lệnh nàng đem minh ước hòa đàm cùng Nước Bắc Diệu về Nước Nam Dực đã trở lại, An Quốc công muốn làm trò quỷ gì cũng không được nữa.

Huống chi lão gia hỏa kia, ở trong trận chiến đấu đó đã không có khả năng sống sót.

Chuyện này nàng không cần phải chịu trách nhiệm với bất kỳ kẻ nào, An Quốc công vừa chết, Tiết gia cũng ngã, mấy đứa con của An Quốc công đều là đồ vô dụng, nhất là Tiết Triệt kia.

Hiện tại chuyện trọng yếu nhất của nàng là tìm Tống Mịch!

Đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên vội vã đi tới, vừa thấy nàng cũng không kịp chào hỏi đã nói: "Mặc Liên có tới không?"

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, nhìn khuôn mặt lúc nào cũng lộ vẻ tươi cười như gió xuân nhưng giờ phút này lại nghiêm trọng, nàng cũng không nhịn được căng thẳng.

"Ta vừa mới tỉnh, chưa từng thấy hắn, phát sinh chuyện gì?"

"Đối với Hồng Liên cùng Mặc Liên, Tống Mịch có phương pháp triệu hồi đặc thù, có thể để bọn họ bất tri bất giác đến bên cạnh hắn." Mạnh Kỳ Thiên sắc mặt càng khó nhìn, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

"Trời chưa sáng, Đông nhi thấy hắn ra khỏi cửa đã biến mất, tưởng tới thăm ngươi."

Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt chột dạ, thẳng tắp trầm xuống.

Mặc Liên chưa từng tới đây, vậy hắn bị Tống Mịch mang đi sao?

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt trầm xuống, không thèm nói đạo lý: "Đi tìm Tống Mịch!"

Mạnh Kỳ Thiên dừng bước chân, cau mày nói: "Ngươi cũng biết, Tống Mịch là cao thủ kết giới, hành tung luôn luôn thần bí, muốn tìm hắn tựa như tìm kim dưới đáy biển..."

Hoàng Bắc Nguyệt trầm ngâm chốc lát mới nói: "Có lẽ ta biết hắn ở đâu.

Nói xong liền bước đi, không để ý thân thể thương tổn, cố ý muốn ra ngoài.

Mạnh Kỳ Thiên thấy thế vội nói: "Hắn ở đâu, ta sẽ đi tìm."

"Ngươi đi vô dụng." Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết nói.

Đừng nói Tống Mịch thực lực sâu không lường được, riêng địa phương kia thì người bình thường cũng không thể xông vào.

Nhìn thấy nàng kiên quyết như vậy, Mạnh Kỳ Thiên không ngăn trở nữa, chỉ tỏ vẻ muốn đi theo nàng, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại cười nói: "Mạnh Kỳ Thiên, chỗ kia không phải cứ có nhiều cao thủ tới thì có thêm trợ giúp, ngươi ở lại đi. Ta nhất định mang Mặc Liên về."

"Nhưng thương thế của ngươi chưa lành." Mạnh Kỳ Thiên tiếp tục kiên trì.

Hoàng Bắc Nguyệt vô tình lắc đầu, mỉm cười "Cứ yên tâm, mạng của ta cứng rắn, muốn ta chết không dễ như vậy a?"

Mạnh Kỳ Thiên lắc đầu thở dài: "Lan huân mà tồi, ngọc chẩn thì chiết. Ngươi cẩn thận, đề phòng... Mặc Liên."

Nụ cười trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt hơi cứng ngắc, lập tức hỏi: "Đều nói hắn là người mang điềm xấu, vậy thì sao? Người ở cùng ta cũng không có kết cục tốt, chẳng lẽ từ nay về sau ta không thể đến gần bất kỳ ai sao?"

"Ngươi có thể nghĩ như vậy, đương nhiên đúng là tốt, Mặc Liên biết nhất định rất vui vẻ."

Đôi mắt vừa chuyển, Hoàng Bắc Nguyệt trêu chọc nhìn hắn: "Hắc, người như ngươi thoạt nhìn như gió xuân ấm áp, nhưng bản tính lạnh bạc, ta không biết, vì sao ngươi tốt với Mặc Liên như vậy?"

Bị hỏi vấn đề như vậy, Mạnh Kỳ Thiên trong nháy mắt sợ sệt, nhưng ngẫm nghĩ nửa giây liền cười nói: "Đại khái là bởi vì ở trong Điện Quang Diệu, hắn là người duy nhất tồn tại trong sạch. Chúng ta đầy người tà ác, chỉ có hắn vẫn bảo trì bản tính."

"Giống lời nói của ta, chờ Mặc Liên trở về, nhất định để hắn mời ngươi 3 chén rượu đi!"

"Ha ha ha..." Mạnh Kỳ Thiên ngửa đầu cười to "Ta chỉ cầu hắn đừng vì ngươi mà rời khỏi Điện Quang Diệu là vui rồi!"

"Ai có chí nấy, ngươi cần gì miễn cưỡng?" Hoàng Bắc Nguyệt chớp chớp mắt, một phen nói chuyện làm tâm tình nàng tốt đẹp, cảm giác vết thương trên người cũng không đau như vậy.

Nàng cùng Mạnh Kỳ Thiên bớt đi ác độc ngăn cách, lẳng lặng ngồi xuống, hai người thông minh có thể khoái chá nói chuyện với nhau, trở thành tri kỷ, hơn nữa có liên quan tới Mặc Liên nên càng thêm thân thiết.

Quan hệ giữa người với người rất vi diệu, tựa như củ hành tây, lột từng lớp vỏ mới thấy được nội tâm.

Sau khi cáo biệt với Mạnh Kỳ Thiên, Hoàng Bắc Nguyệt mang người của chính mình lập tức đi tới địa phương ở phía tây bầu trời - Tư U Cảnh!

Bầu trời nửa sáng nửa tối, mơ hồ có thể nhìn thấy thành trì hùng vĩ, xuất hiện tại quầng sáng vạn trượng trong trời chiều.

Băng Linh Huyễn Điểu bay bên dưới, Chi Chi đứng ở phía trước, động tác hai tay mặc dù không thuần thục, nhưng vẫn rất nghiêm túc kết ấn.

Gặp phải kết giới bên ngoài ngăn cản, không cần cố sức tấn công đều bị nàng phá vỡ.

Thân là Thiếu chủ Tư U Cảnh, điểm bản lĩnh nhỏ ấy tự nhiên là có!

Lúc tiến vào kết giới, pháo đài Tư U Cảnh xuất hiện trước mắt, tốc độ mở ra kết giới hết sức nhanh, bởi vậy nhất thời không ai phát giác.

Hoàng Bắc Nguyệt cẩn thận làm việc, tất cả mọi người giấu kín khí tức, lén lút bay vút qua một góc thành trì, không làm kinh động bất kỳ ai.

Sau một lát, Thổ vương mới như có cảm nhận gì đó mà đi ra, nhìn quanh bốn phía, tát tai một binh lính tuần tra hỏi: "Vừa rồi kết giới bị đánh mở đúng không?"

"Thổ Vương đại nhân, không bị đánh mở a!" Binh lính không hiểu ra sao.

"A, đúng không?" Thổ vương sờ sờ đầu nhẵn bóng, có lẽ vừa mới uống rượu sinh ra ảo giác, nặng nề vỗ đầu binh lính nói: "Trông coi tốt! Ngay cả con ruồi cũng không cho lọt vào!"

"Vâng, vâng.." Binh lính liên tiếp đáp ứng, bị một cái tát đau nhe răng trợn mắt a!

Bên này không hề biết, bên kia Hoàng Bắc Nguyệt đã lặng yên lẻn vào phủ Lôi Vương.

Trong Tư U Cảnh chỉ có Lôi Vương cho nàng tín nhiệm, nàng cũng không trông cậy vào Lôi Vương sẽ vì giúp nàng mà phản bội Dạ Vương, nàng chỉ muốn chuẩn bị một chút tin tức đáng tin.

Từng sinh sống vài ngày trong Phủ Lôi Vương, nàng đã sớm quen thuộc, một mạch đi tới thư phòng, nhìn thấy bên trong sáng đèn, trên cửa sổ chiếu ra hai bóng người liền ngẩn ra, nàng lặng lẽ tới gần.

"Đây là bệ hạ dự định, chúng ta thân là thần tử, tốt nhất không nên can thiệp." Tiếng nữ tử nhu uyển, đúng là Hỏa vương Hỏa Tịch.

Có người thở dài một tiếng, nghe tiếng tục tằng vậy đúng là Lôi Vương.

"Lôi Nộ đại ca, nếu cô ấy tới tìm ngươi, ngươi biết nên làm cái gì chứ?" Hỏa Tịch nói.

"Ta..." Giọng nói Lôi Vương rất uể oải, do dự một chút rồi gật đầu nói, "Ta biết rồi."

Đứng ở ngoài cửa sổ, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt mát lạnh, cho dù bọn họ không nói rõ, nàng cũng rõ ràng lời kia nhằm vào nàng.

Không cảm thán lòng người dễ thay đổi, nhân tình mỏng, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi, nàng cùng Lôi Vương không thể nói là giao tình gì, lần trước giúp nàng chạy ra Tư U Cảnh đã là tận tình tận nghĩa, nàng có thể yêu cầu thêm cái gì?

Không tiếng động cười một chút, Hoàng Bắc Nguyệt không dừng lại nhiều, thân ảnh như quỷ mị nhanh chóng biến mất trong sương mù hắc ám vô tận của Tư U Cảnh.

Đêm khuya một mình hành tẩu trong sương mù mới có thể cảm nhận được Tư U Cảnh đáng sợ. Trong sương mù vô số hồn phách phiêu du nặng nề than thở, như có như không xẹt qua bên tai, từng đợt cảm giác lạnh theo đuôi phía sau khiến người ta nổi da gà.

Cho dù nàng Hoàng Bắc Nguyệt không tin thần quỷ, nhưng tim cũng đập nhanh một chút.

Tuy nhiên cũng may đêm khuya ở Tư U Cảnh không có ai đi ra, bởi vậy nàng có thể thuận lợi tới ngoài vương cung.

Từ phía dưới nhìn vào ngọn tháp cao cao vút trong mây ở vương cung, phía trên mơ hồ có ngọn đèn. , Chi Chi nói qua, Dạ Vương Tiêu Lan rất ít ở trong vương cung, hơn phân nửa thời gian đều ở trên ngọn tháp nhìn xa, có đôi khi nghe Lộc Nhai bói toán, có đôi khi một mình ngẩn người nhìn bầu trời đêm.

Tiến vào vương cung sẽ không dễ như vậy, nàng ẩn núp trong bóng đêm có thể nhìn thấy mấy người Dạ Ảnh ẩn núp bên ngoài vương cung, bọn họ là bóng dáng Dạ Vương, chỉ cần ở trong bóng tối, chắc chắn nhất định có bọn họ tồn tại.

Hoàng Bắc Nguyệt như rắn độc vồ mồi trong đêm khuya, một đôi mắt thanh lạnh nhìn chằm chằm một bóng lưng Dạ Ảnh, lúc hắn dừng lại nhìn quanh, đột nhiên đánh thốc lên, động tác hung mãnh mau lẹ, một tay bẻ gãy cổ của hắn, để hắn không hề có cơ hội cảnh báo cho đồng bạn.

Từ trên người Dạ Ảnh xui xẻo này xé ra áo choàng có dấu hiệu đặc biệt mặc vào, đá thi thể xuống chuồng chó dưới tường thành, sau đó liền nhảy lên, thoải mái tiến vào vương cung.

Dọc đường đi cũng rất thuận lợi, chỉ đến khi tới gần ngọn tháp mới bị hai Dạ Ảnh ngăn cản, vặn hỏi nàng đến làm gì, hơn nữa lại dùng ám hiệu.

Đối với người mình bình thường không cảnh giác nhiều, cho nên trước khi bọn họ kịp phản ứng đã bị lửa màu đen không một tiếng động chui ra từ ống tay áo Hoàng Bắc Nguyệt đốt cháy sạch không thừa lại hạt bụi.

Tháp cao 19 tầng, nhảy lên, trong phòng đỉnh cao nhất, đèn đuốc sáng trưng, Đại Tế Ti Lộc Nhai đang cầm mệnh bàn đối với mặt trăng phía xa vái lạy, ngón tay cẩn thận kết tính, đột nhiên mở to mắt.

Một khuôn mặt thanh lạnh tú lệ nhỏ nhắn chợt xuất hiện trước mắt, hai mắt đen nhánh như đêm lạnh lùng đánh giá hắn.

Lộc Nhai kinh ra một thân mồ hôi lạnh, thụt lùi từng bước, đánh vào cây cột, trong tay mệnh bàn cầm không chắc rơi xuống mặt đất.

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xổm trên lan can, cử chỉ ưu nhã nhanh nhẹn như mèo đen, áo choàng đường hoàng tùy ý bay múa trong gió đêm.

Nghe được động tĩnh, Dạ Vương chuyển xe lăn xoay người lại, một khắc nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt cũng ngây dại, tay đặt ở trên thành xe lăn, nhẹ nhàng nhấn một cái, ba giây sau vẫn không ai hưởng ứng.

"Các Dạ Ảnh trung thành của Dạ Vương bệ hạ đã hóa thành hồn phách phiêu bạc trong sương mù." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói, từ lan can tiêu sái nhảy xuống, đi vào trong tháp cao.

Trực tiếp không nhìn Lộc Nhai, đi tới bên người Dạ Vương, ấn bả vai gầy gò của hắn nói:"Nể mặt Chi Chi, ta không làm tổn thương ngươi, tuy nhiên, ngươi tốt nhất biết điều một chút, hiểu không?"

Dạ Vương sắc mặt tái nhợt, cười lạnh một tiếng, trong cổ họng hự hự "Nghe nói ngươi phong ấn Yểm."

"Nếu ngươi biết thì hợp tác đi, ngươi hiện tại không phải đối thủ của ta."

"Ngươi muốn thế nào?" giọng nói của Dạ Vương khàn khàn, trong cổ họng ngứa, nhưng không ho khan ra.

"Tống Mịch ở đâu?" Nàng lạnh lùng hỏi.

Dạ Vương mím môi "Quả nhân không biết."

Ánh mắt chợt lóe, sát ý dần dần lên, tuy nhiên vẫn bị nàng mạnh mẽ đè xuống, hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, thả Chi Chi từ trong không gian linh thú ra.

"Dao nhi!" Rốt cuộc là cốt nhục thân tình, nhìn thấy Chi Chi, Dạ Vương thất thanh kinh hô.

Hoàng Bắc Nguyệt cười ôm chầm Chi Chi đi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, Chi Chi như con mèo nhỏ bị đùa, đem mặt chôn vào lòng bàn tay nàng cọ sát, bộ dáng không tiền đồ, Dạ Vương nhìn mà tái mặt.

"Dạ Vương bệ hạ, là ta thương Chi Chi nên không giết ngươi, không hy vọng nàng nhỏ như vậy sẽ không có cha. Nàng còn là một đứa trẻ không hiểu chuyện, rất nhiều chuyện đều không có người dạy." Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói.

Chi Chi hợp thời dùng tiếng non nớt hô một tiếng: "Phụ vương, Nguyệt nhi tỷ tỷ không phải người xấu."

Dạ Vương chậm rãi nhắm mắt lại, nội tâm giãy dụa, rồi sau đó chậm rãi mở to mắt, nói: "Quả nhân một ngày ở vương vị phải cân nhắc vì Tư U Cảnh, do xá muội tạo thành tai hoạ, khiến một thế hệ này để quả nhân kết thúc đi. Dao nhi, cho dù không có phụ vương, ngươi cũng sẽ có ngày trưởng thành."

Nghe hắn nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt phẫn nộ tiến lên nhéo áo hắn: "Ít nói nhảm! Tiêu Lan, đừng được voi đòi tiên, ta là truyền nhân của Hiên Viên Cẩn, nàng tạo thành tai nạn, tự có ta đến gánh chịu, ai muốn ngươi xen vào việc của người khác!"

"Ngươi là chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương, ngươi không ham muốn sức mạnh từ nó sao?" Dạ Vương đột nhiên ngẩng đầu, người ốm yếu trong nháy mắt khí thế sắc bén, con ngươi lợi hại nhìn chằm chằm nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt hô hấp bị kiềm hãm, ham muốn?

Nàng ham muốn sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương?

"Ha ha ha..." Từng tiếng cười nhẹ từ cổ họng nàng tràn ra, quỷ dị khiến người nghe rợn tóc gáy."Vì khối ngọc này mà ta mất đi nhiều thứ như vậy, ta còn ham muốn nó sao?"

Bị tiếng cười quỷ dị của nàng dọa sợ, Dạ Vương ngửa ra sau, nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười quỷ dị của nàng.

"Nguyệt nhi tỷ tỷ......" Chi Chi nhát gan, chưa từng thấy Hoàng Bắc Nguyệt thất thường như vậy, đã sớm sợ đến tái mặt, vươn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi buông áo Dạ Vương ra, vẻ mặt khôi phục thái độ bình thường cùng lạnh lùng, nhẹ nhàng liếc Dạ Vương "Ngươi đã cố ý không nói, ta cũng không miễn cưỡng, ta biết Tống Mịch ở Tư U Cảnh, mặc kệ hắn ẩn thân ở nơi nào, ta quật ba thước cũng phải móc hắn ra!"

Dạ Vương kịch liệt ho khan, nhìn nàng xoay người ra ngoài, cả giận nói"Tư U Cảnh không phải do ngươi xằng bậy!"

"Ha ha ha..." Hoàng Bắc Nguyệt cuồng tiếu "Nực cười! Trên trời dưới đất, há có chỗ để Hoàng Bắc Nguyệt không thể xằng bậy? Ngươi không phải nói ta là người loạn mệnh sao? được, ta loạn cho ngươi xem!"

Nàng bước ra tháp cao, Dạ Vương kích động, từ xe lăn đứng lên, vội vàng đuổi theo ra "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi biết hậu quả làm xằng bậy là cái gì không?"

"Nói nhảm! Không biết ta loạn ngươi làm gì?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, Nến Đỏ từ trong không gian linh thú hiện thân, ngăn trở đường đi của Dạ Vương.

"Dạ Vương bệ hạ, Tư U Cảnh bị phá hủy, những hồn phách cô đơn không chỗ có đi sẽ dũng mãnh vào đại lục, hình thành lệ khí đáng sợ, ngưng tụ thành ma thú, có phải hay không?" Nến Đỏ cười nói.

Dạ Vương ngẩn ra, lẩm bẩm nói: "Nếu ngươi biết, vì sao vẫn..."

Hoàng Bắc Nguyệt xoay mặt, nói: "Ta hao tổn tâm cơ phong ấn Yểm cùng Quân Ly, đối địch cùng Thành Tu La, đuổi giết Tống Mịch, nhưng ngươi lại nói ta là người loạn mệnh, ta hiện tại đã hiểu vì sao Hiên Viên Cẩn hận Tư U Cảnh thấu xương"

Mấy câu nói làm Dạ Vương nhớ lại chuyện cũ trước kia, đột nhiên cảm giác trời đất nghiêng ngả "Ngươi khác Cẩn nhi."

"Ta quả thật khác cô ấy, ta không ngu như cô ấy, cuối cùng vẫn nương tay với Tư U Cảnh! Ta Hoàng Bắc Nguyệt không phụ người trong thiên hạ, người trong thiên hạ cũng đừng phụ ta, nếu không thì cùng chết"

Nàng nói một cách quyết liệt mà lãnh khốc, hốc mắt có chút phớt hồng, tiếng cười lạnh khiến mọi người trên tháp cao cũng rùng mình.

Nàng không nói chuyện giật gân, mà là uy hiếp thực sự!

Dạ Vương nhẹ giọng ho khan, hổi lâu nói: "Tống Mịch ở... phương Bắc."

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghe, lập tức đi ra ngoài, Dạ Vương gọi lại nàng: "Hoàng Bắc Nguyệt, thần linh nhìn hết thảy thế gian."

"Trên đời này không có thần!" Hoàng Bắc Nguyệt như chém đinh chặt sắt nói xong, chạy tới lan can bên ngoài tháp cao, triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, phi thân lên, một người một chim nhanh chóng biến mất.

Dạ Vương cau mày nhìn sương mù dày đặc tràn ngập trong bóng đêm, nhẹ giọng thở dài: "Không tin thần, sao thần lại thấy ngươi?"

Phương Bắc Tư U Cảnh là một bãi đá lởm chởm, núi hoang không một ngọn cỏ, nói cũng kỳ quái, phía dưới dãy núi này có một sông lớn chảy ngang qua, nguồn nước sung túc như vậy mà trên núi không một ngọn cỏ.

Nơi núi non này vừa hiểm trở vừa khó đi, ngọn núi cao vút trong mây, chỗ bắc bộ là nơi tiếp giáp với đại lục, lướt qua núi non chính là phương Bắc Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, cao nguyên hoang vu rộng lớn đóng băng.

Vùng này là nơi ma thú chiếm cứ, mặc dù trăm ngàn năm qua không nhiều người nhìn thấy ma thú, nhưng uy hiếp vẫn tồn tại.

Tống Mịch lựa chọn cư trú ở đây, nói vậy chính là coi trọng địa thế hiểm trở cùng hoàn cảnh ác liệt của núi non này.

Băng Linh Huyễn Điểu đứng bên vách núi dựng đứng, nơi này có sơn động, là cửa vào duy nhất của núi non này.

Hoàng Bắc Nguyệt nhảy khỏi lưng nó, để Băng Linh Huyễn Điểu trở lại không gian linh thú, một mình đi vào sơn động tối tăm.

Sơn động quả nhiên đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, Hoàng Bắc Nguyệt không đốt đèn, năng lực dựa vào bóng đêm nhìn kỹ vật, từng bước dò dẫm về phía trước.

Mặt đường gập ghềnh bất bình, không cẩn thận sẽ rơi vào hố sâu không thấy đáy, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt đi rất cẩn thận, dưới phía dưới nền đất truyền đến tiếng nước chảy, con sông hẳn là chảy xuyên qua núi.

Hoàng Bắc Nguyệt đi rất cẩn thận, sau nửa canh giờ mới cảm giác mặt đường dần dần bằng phẳng một ít, nhưng xu thế càng ngày càng đi xuống, mà càng xuống sâu lại càng thấy rét lạnh thấu xương.

Nơi này rét lạnh khác với băng tuyết bên ngoài, thực sự lạnh đến sâu trong lòng, ngay cả nàng cũng rùng mình, không thể không điều động nguyên khí hỏa trong thân thể chạy chung quanh, bổ sung nhiệt lượng.

Tuy nhiên vì đi vào trong băng nguyên nên bóng tối dần tán đi, dần dần có ánh sáng băng tuyết đập vào mi mắt.

Nàng vội vàng bước nhanh hơn, rất nhanh đã tiến vào một nền đất bị đóng băng cứng trong sơn động, sơn động rất lớn, trên đỉnh đầu đều là nhũ băng cứng rắn sắc bén hạ xuống, mà dưới lòng bàn chân như chỉ có một tầng băng mỏng.

Phía dưới mơ hồ có tiếng nước chảy, mà cũng thường thường, có bóng đen khủng bố thật lớn đi qua.

Trong động băng im ắng, chỉ có tiếng bước chân của nàng quanh quẩn chung quanh, nàng từ nạp giới tìm áo choàng lông chồn tuyết trắng phủ thêm, vừa xoa xoa hai tay vừa đi lên phía trước.

Đi thật lâu, động băng dần dần thu nhỏ lại, biến thành một cái thông đạo thật dài, hai bên thông đạo có vô số động băng to to nhỏ nhỏ hình tròn.

Hoàng Bắc Nguyệt đi qua từng gian, không ngờ nhìn thấy Mặc Liên trong một gian đó, hoàn toàn là bất kỳ thoáng nhìn mà thấy Mặc Liên nằm ở đây.

Giật mình một cái, nàng dừng lại, bước chân chậm rãi thụt lùi, một mực lui tới cửa động chỗ Mặc Liên thì đứng lại, trái tim "thình thịch" nhảy dựng.

Sao hắn lại nằm đây không nhúc nhích?

Hắn sao vậy? tái nhợt như vậy? Giống như đã bị đóng băng.

Tiếng tim đập suýt bức điên nàng rồi.

Đôi môi Hoàng Bắc Nguyệt run rẩy, không biết vì rét lạnh, hay là đáy lòng sợ hãi.

Nàng rất sợ đi qua mò lấy một khối thân thể lạnh như băng, không có hô hấp...

"Mặc Liên?" Đứng ở cửa nhẹ nhàng hô một tiếng, trong động băng quanh quẩn tiếng của chính mình, nhưng không được hắn đáp lại.

Trong lòng quặn đau, đau đến khó tin, nàng đỏ mắt nhảy bật lên, ôm lấy thân thể đông cứng của Mặc Liên, vậy da thịt lạnh như băng làm nàng đột nhiên không nhịn được khóc lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nàng đã mất đi nhiều như vậy, ông trời ơi, nếu như ngươi thật sự thấy thì mong ngươi giữ lại hắn.

"Mặc Liên! Mặc Liên!" Nàng lớn tiếng hô tên hắn, dùng sức nhấn nhân trung đông lạnh của hắn, khuôn mặt tái nhợt thoạt nhìn đáng thương như vậy.

Rốt cuộc, nàng thấy lông mày kết băng của hắn khẽ run lên một cái.

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức khóc rống thất thanh, trong hai tay di chuyển nguyên khí hỏa ấm áp không ngừng xoa mặt của hắn: "Tỉnh lại, Mặc Liên, ta mang ngươi về nhà."

Về nhà?

Hắn từng hỏi thánh quân, nhà là cái gì?

Thánh quân nói cho hắn biết: "Mặc Liên, ngươi không có nhà."

Tại sao sẽ không? Nếu không có cái gì thì vì sao hắn đến trên đời này?

"Khụ khụ khụ......" Mặc Liên đột nhiên ho khan, trong cổ họng phun ra một hỗn hợp vụn băng, cố gắng mở to mắt, lông mi bị băng tuyết đông lạnh dính liền một chỗ, mở to mắt xé rách đau quá khiến hắn ướt cả mắt.

Nhưng vẫn cố gắng mở mắt ra.

Trong cặp mắt tối như mực phản chiếu khuôn mặt khóc của nàng, từng giọt nước mắt rơi trên mặt hắn, nóng bỏng kinh người.

Mặc Liên kinh ngạc nhìn nàng, nàng đang cầm mặt mình, gục đầu xuống, dán mặt của da mặt hắn, lớn tiếng khóc lên.

Hồi lâu, Mặc Liên mới giơ hai tay cứng ngắc lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nghẹn lời nói: "Đừng khóc."

Nước mắt của nàng đúng là chát, vậy nhất định là không tốt, vì sao thương tâm thành như vậy? Chẳng lẽ là vì hắn sao?

Nàng rốt cuộc quan tâm hắn sao?

Hoàng Bắc Nguyệt hút cái mũi ngẩng đầu lên, cố gắng lau nước mắt, thấp giọng nói: "Ta không khóc, nhìn thấy ngươi tỉnh lại, đây là vui sướng."

Cao hứng tại sao khóc? Hắn không biết a...

Nhìn nghi hoặc trong mắt hắn, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Chỉ có rất vui sướng mới có thể khóc như vậy."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1159)