Vạn thú vô cương 1 (2)
← Ch.1149 | Ch.1151 → |
Mặc Liên đưa tay xoa xoa ánh mắt của nàng, sắp xếp ngôn từ rồi nói: "Mạnh Kỳ Thiên nói cho ta nghe chuyện xưa, ở nơi rất xa có một người nghèo cưới một nàng thiếu nữ chăn dê. Thiếu nữ chăn dê vừa khóc, nước mắt sẽ biến thành châu báu, người nọ bởi vậy mà trở thành giàu có, từ nay về sau cùng thiếu nữ chăn dê hạnh phúc ở trong căn nhà xa hoa."
Hoàng Bắc Nguyệt nín khóc mỉm cười, không ngờ loại người như Mạnh Kỳ Thiên không chỉ tinh thông mọi thứ, còn có thể kể loại chuyện chuyên môn lừa gạt con nít.
Chỉ có Mặc Liên mới có thể tin tưởng đồng thoại tốt đẹp như vậy.
"Nếu ta là người kia, thà rằng cả đời nghèo khó, cũng sẽ không để thiếu nữ chăn dê kia khóc." Mặc Liên cố gắng lau nước mắt của nàng "Ta yêu nàng, quyết sẽ không để nàng rơi một giọt nước mắt nào."
Nước mắt thật vất vả bị hắn lau khô, lại lần bị đồ đần cố chấp này làm rơi xuống...
Nhìn thấy nàng lại khóc, Mặc Liên liền luống cuống, vội vã ngồi xuống, ôm khuôn mặt nàng, ảo não chính mình không phải là thần, không thể đuổi hết nước mắt của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nại nước mắt xuống, nàng kỳ thật đúng là không thích khóc, lớn như vậy chưa từng khóc nhiều, nếu không phải thấy hắn lạnh như băng nằm ở đây, sao có thể khổ sở như vậy?
Mặc Liên rất vô tội, hắn không hợp với thời đại khát máu này, đúng là bạn thân của nàng.
Bắt đầu từ lúc Anh Dạ chết, chính mình chậm rãi mất đi tất cả, Phong Liên Dực, Quân Ly, Yểm, còn có Lạc Lạc bị phong ấn trí nhớ.
Nàng nghĩ nếu ngay cả Mặc Liên cũng mất đi, vậy sau làm bất cứ chuyện gì còn có ý nghĩa sao?
Càng muốn bảo vệ gì đó, đúng là lại càng dễ dàng mất đi.
Nàng cố gắng lau khô nước mắt, ngước khuôn mặt tươi cười nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước, ngươi..."
Cúi đầu vừa nhìn, đột nhiên gương mặt đỏ ửng, vội vàng dời mắt, vừa rồi rất sốt ruột không chú ý nhìn, Mặc Liên nằm ở đây, trên người không một mảnh vải, oạch oạch......
Diễm phúc được nhìn, chà chà...
Mặc Liên không rõ lý do, chỉ thấy da mặt nàng đột nhiên đỏ ửng, vội vã bắt tay đi dò xét cái trán của nàng, ân cần hỏi: "Ngươi ngã bệnh?"
"Không!" Hoàng Bắc Nguyệt kiên định địa lắc đầu, tìm trong nạp giới của chính mình, thật vất vả tìm được một bộ nam trang thích hợp, trở tay đưa cho hắn, "Ngươi mặc quần áo vào trước!"
Mặc Liên tiếp nhận quần áo, từng cái từng cái khoác lên người, hồi lâu không thấy hắn động tĩnh, Hoàng Bắc Nguyệt đành hỏi:"Xong chưa?"
"Cái này, " Mặc Liên lắc lắc một cái yếm hồng trên tay, trên mặt lộ tính trẻ con đơn thuần tinh khiết tươi cười "Cho ta làm gì?"
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu vừa nhìn, chộp nhanh lại, nghĩ thầm một đời anh danh bị hủy trên tay hắn, thất sách thất sách, vạn phần thất sách...
Không đợi nàng cảm thán vì sai lầm của mình, hai mắt thoáng nhìn, đột nhiên nhìn thấy mặt vách băng thật lớn sau lưng Mặc Liên, bởi vì trong suốt như mặt kính nên rõ ràng chiếu rõ phần lưng của Mặc Liên.
Mặc Liên rất gầy, sau đó trên lưng vì vô cực thiên khóa mà vết sẹo chằng chịt.
Bốn cái khe hở phân bố từ bả vai xuống gần xương sống, trong đó một cái khe vẫn lộ ra một khóa tròn màu đen, hẳn là vô cực thiên khóa thứ tư chưa lấy ra.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ vô cực thiên khóa, mặc dù khiếp sợ, nhưng không phải vì thế mà nàng nhìn chằm chằm.
Điều làm nàng khiếp sợ thực sự là trên da lưng Mặc Liên vẽ một đồ đằng bằng hai màu đen đỏ rất khủng bố.
Nói đó là đồ đằng, kỳ thật cũng không xác thực, bởi vì trong đồ hình phức tạp vẫn cất giấu một ít hoa văn bùa chú kỳ dị.
Trong nháy mắt nhìn thấy hoa văn bùa chú, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt lập tức trở nên tái nhợt!
Hoa văn bùa chú bị bao vây trong đồ đằng, hơn nữa Hoa văn bùa chú đã hình thành.
Hoa văn bùa chú nhìn rất quen mắt, bởi vì nàng gần đây cùng Mạnh Kỳ Thiên nghiên cứu Thuật Chiêu Hồn, bởi vậy ngón tay nắm chặt loáng thoáng run rẩy.
Bộ dáng Mặc Liên dường như căn bản không phát hiện, hắn không biết trên lưng trừ vô cực thiên khóa còn có thêm một chú văn.
Không thấy được ánh mắt khiếp sợ của nàng, hắn trực tiếp kéo quần áo, chặn lại hình ảnh phản chiếu Hoa văn bùa chú cùng đồ đằng trên da lưng.
Hoàng Bắc Nguyệt khiếp sợ chưa kịp phục hồi tinh thần lại, nỗi lòng ngổn ngang hỗn loạn.
Đó là cái gì? Đến tột cùng là cái gì?
Mặc Liên rất nhanh mặc quần áo, xoay người lại, phát hiện hai mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, ngây người một chút, tưởng quần áo không hợp thân.
Quần áo này không biết nàng đánh cướp từ đâu, lại để trong nạp giới chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, kỳ thật mặc ở trên người hắn hơi chật.
Trong nạp giới đều là bảo bối, bộ quần áo này cũng không phải vải vóc thô ráp, mặc dù kém băng phách áo lạnh của hắn trước kia, nhưng kiểu dáng đẹp hơn băng phách áo lạnh nhiều.
Mặc Liên ngẩng đầu, từ vách băng liếc nhìn mình một cái, quả thật khác trước kia.
Hắn quẫn bách gãi gãi đầu, chần chờ một chút, không xác định mở miệng: "Nguyệt..."
"Mặc Liên" vừa mở miệng, mới phát hiện trong cổ họng chính mình rất khô khốc "Sao ngươi lại bị Tống Mịch mang đến đây? Hắn, có động thủ với ngươi không?"
Nghe vậy, Mặc Liên có nghiêng đầu một chút, liền lắc đầu nói: "Ta thấy hắn, muốn đuổi theo, sau đột nhiên xuất hiện một kết giới nên không biết gì hết."
"Vậy..." Hoàng Bắc Nguyệt rất muốn hỏi hắn một chút, có biết hay Hoa văn bùa chú kỳ dị trên lưng là cái gì không, nhưng đột nhiên rất khó mở miệng.
Thuật Chiêu Hồn, nghe nói phải trả giá rất lớn mới có thể triệu hồi hồn phách ở lại thế gian.
Mặc Liên, ngươi rốt cuộc đánh đổi cái gì?
Thấy nàng thần sắc khác thường, Mặc Liên rất lo lắng, do dự một chút rồi trực tiếp duỗi tay ôm nàng một chút, giọng nói vì ngượng ngùng mà có chút rầu rĩ "Nguyệt, ngươi làm sao vậy?"
"Ta muốn biết chuyện về Thuật Chiêu Hồn." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng thì thào "Nếu muốn triệu hồi hồn phách ở lại thì trả giá cái gì?"
Mặc Liên cả người chấn động, nhanh chóng buông nàng ra, chậm rãi lui về phía sau, ánh mắt lóe ra, không dám nhìn nàng.
"Mặc Liên." Hoàng Bắc Nguyệt đi lên, vuốt khuôn mặt tái nhợt của hắn "Nói cho ta biết, ngươi đánh đổi cái gì?"
Mặc Liên cúi thấp đầu, lông mi đen nhánh che hai mắt khiến nàng không nhìn thấy tới, chỉ có Hoa Kết Ngạnh mở ở khóe mắt, tràn ngập quỷ dị nhìn ánh mắt của nàng, tựa hồ hơi cười nhạo.
"Không phải sợ, người ở Tư U Cảnh lấy của ngươi cái gì, ta đều giúp ngươi lấy lại, ta không cho phép kỳ ai thương tổn ngươi!"
Hoàng Bắc Nguyệt kiên định nói, Dạ Vương nợ nàng một cái nhân tình, đáp ứng sẽ giúp nàng làm bất cứ chuyện gì, lúc ban đầu, nàng chính là vì Mặc Liên mới yêu cầu như vậy.
Bọn họ lấy của Mặc Liên cái gì đều phải hoàn trả!
Nghe được lời của nàng, trái tim Mặc Liên đập mạnh, chậm rãi ngước mặt lên, nở nụ cười nhìn khó coi nhưng xuất phát từ nội tâm mà nói: "Ta đánh đổi, đã có hồi báo."
Nàng không cho phép bất kỳ ai thương tổn hắn...
Những lời này quanh quẩn ở trong lòng hắn ngàn vạn lần, hồi tưởng lại, ngọt ngào như đường, đây là hồi báo tốt nhất.
Mặc kệ hắn đánh đổi cái gì cũng không sao.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, cúi đầu, chậm rãi tựa đầu vào trên lồng ngực hắn, thật sâu hít một hơi "Mặc Liên, ngươi tốt như vậy, sẽ có người tốt xứng với ngươi, ta..."
"Ta chỉ thích ngươi." Không đợi nàng nói ra càng làm hắn luống cuống, Mặc Liên đã cướp lời.
Đi đâu mà tìm người tốt hơn nàng?
Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt nổi lên cảm giác chua xót, cả đời này, có rất nhiều người nàng không thể cô phụ, Phong Liên Dực đúng là nàng yêu thương, mà Mặc Liên, đúng là nàng không đành lòng bỏ rơi.
Nàng phải làm sao bây giờ?
"Triệt nhi, ngươi yêu cô ta nhất định sẽ đau khổ." Tiếng Tống Mịch ngoài dự đoán vang lên.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xoay người, hai mắt lợi hại liếc thấy kế giới bên ngoài động băng dao động, sau một lát, Tống Mịch ra khỏi kết giới, mặc trường bào màu xanh thanh nhã giống như trước, thoạt nhìn tao nhã lịch sự.
"Hừ! Ta đang lo không tìm được ngươi đây." Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh "Ngươi tự chui đầu vô lưới rồi."
Biết thực lực của nàng đã đạt tới đỉnh cao của Vạn Thú Vô Cương, bởi vậy Tống Mịch cũng không đi tới, giữ một khoảng cách nhìn bọn họ "Hoàng Bắc Nguyệt, Mặc Liên bị ngươi phá hủy, nếu không yêu ngươi, hắn sẽ là vũ khí tốt nhất trong tay ta."
"Câm miệng!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát, hai mắt lạnh lùng, vừa dứt lời, một đám dao băng bắn về phía mặt của hắn, hắn hiểm hiểm quay đầu, dao băng trực tiếp gắn vào tường băng sau lưng hắn, có thể nói mạo hiểm.
"Sức mạnh không thua kém Hiên Viên Vấn Thiên." Tống Mịch thản nhiên đánh giá một câu.
Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, "Ngươi sai rồi, ta mạnh mẽ hơn so với Vấn Thiên, hơn nữa ác hơn hắn!"
Tống Mịch không tỏ rõ ý kiến, nàng phong ấn Yểm vẫn bình yên vô sự, mặc dù có Mặc Liên trợ giúp, tuy nhiên, thực lực của nàng cũng rất khủng bố.
"Ta đến, không phải muốn đánh với ngươi." Tống Mịch ấm nhã mỉm cười, tuấn dật tiêu sái, khuôn mặt không già, thật sự là cả người lẫn vật vô hại, đáng tiếc không thể tiếp tục đóng kịch được nữa.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Tiêu Dao Vương lúc đầu khắp nơi chăm sóc nàng, trợ giúp nàng, vì nàng suy nghĩ, mà hiện tại lại đối chọi gay gắt, vận mệnh thật sự là trêu người a......
"Chúng ta làm giao dịch đi." Tống Mịch cười nhìn Mặc Liên "Ta dùng Mặc Liên, đổi lại Vạn Thú Vô Cương của ngươi, thế nào?".
Mặc Liên ngẩn ra, không tự chủ bắt được tay Hoàng Bắc Nguyệt, thấp giọng nói: "Đừng..."
Hoàng Bắc Nguyệt nắm tay lạnh như băng của hắn, tâm tư vừa chuyển liền hiểu đồ đằng trên lưng Mặc Liên, đúng là Tống Mịch giở trò quỷ.
Nuôi nhiều năm như vậy, Mặc Liên chính là vũ khí hắn đắc ý nhất, Tống Mịch làm sao có thể không nghĩ cách khống chế Mặc Liên chứ?
Căng thẳng trong lòng, cái giao dịch này của Tống Mịch kỳ thật không phải trưng cầu nàng đồng ý, chính là uy hiếp nàng!
Nếu nàng không đồng ý, hắn tự có biện pháp khống chế Mặc Liên.
Mà nếu nàng đồng ý, cho hắn Vạn Thú Vô Cương, hắn thật sự sẽ bỏ qua Mặc Liên sao?
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Hoàng Bắc Nguyệt nét mặt vẫn không biểu cảm, chỉ lạnh lùng nói: "Người không ký khế ước với Vạn Thú Vô Cương thì cầm nó cũng chẳng khác gì cầm một khối phế liệu, ngươi muốn làm gì?"
"Ta tự có cách mở ra, ngươi có đáp ứng hay không?"
"Ngươi giở trò quỷ trên lưng Mặc Liên?" Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên, không làm như vậy thì Thuật Chiêu Hồn sẽ cắn trả hắn, ngươi muốn biết hắn đánh đổi cái gì không?" Tống Mịch cười nói.
Mặc Liên sắc mặt đột biến, chợt lóe thân tới trước mặt Tống Mịch, một tay trảo ra ngoài, Tống Mịch tựa hồ đã sớm ngờ tới hắn làm như vậy, bởi vậy thân ảnh liền trốn vào trong kết giới, chỉ còn một trận tiếng cười khoái ý.
Mặc Liên đánh vào kết giới, trong nháy mắt máu tươi chảy ròng.
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng đi tới, vừa lấy băng gạc băng bó giúp hắn, vừa ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, nổi giận...
Lần trước nhìn thấy Mặc Liên như vậy đúng là lúc bị rút đi bốn cây vô cực thiên khóa, hắn điên cuồng công kích nàng, mà hiện tại hắn vì nổi giận mà khuôn mặt vặn vẹo, thật sự khiến nàng rất kinh hãi.
Tống Mịch nói ra câu kia làm hắn đột nhiên phẫn nộ, vậy Tống Mịch muốn nói điều gì.
Nàng không hỏi, chỉ hơi an ủi cảm xúc Mặc Liên một chút, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước."
Lôi kéo tay Mặc Liên đi ra ngoài, hắn rất nghe lời, cũng không phản kháng, ngoan ngoãn theo sát nàng.
Đi ở trong trời đất băng tuyết rét lạnh, hai người mặc áo choàng cũng lạnh phát run.
Không đi bao lâu, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy quen thuộc trong Hắc thủy Cấm lao truyền đến, từ lúc phong ấn Yểm ở bên trong, nàng chưa bao giờ nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên trong.
Mà lúc này, tiếng nước chảy kia phảng phất có người đi ở trong nước đen, ngược nước mà đi, tới gần cột đồng thì dừng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt vui vẻ, tâm thần vừa động liền nhìn trong Hắc thủy Cấm lao.
Một ngọn đèn dầu cháy ở cách đó không xa, trên cột đồng trụ có vô số lá bùa an tĩnh kiên cố, nhìn vào sâu trong cột đồng chỉ là một mảnh đen nhánh, nàng ngừng thở, đợi một chút.
Tiếng nước dao động một chút, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên: "Đi giết Quân Ly."
"Yểm?" Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, vui mừng lẫn sợ hãi hô trong lòng "Ngươi không sao chứ?!"
"Giết Quân Ly." Yểm đơn giản lập lại một lần, không muốn nói nhiều cùng nàng.
Nhưng nếu như thật sự không muốn quan tâm nàng, cần gì phải cố ý chạy tới nói với nàng cái này? Bất kể nàng sống hay chết, nhưng cuối cùng vẫn không khoanh tay đứng nhìn được.
Có thể nghe được hắn nói chuyện, trong lòng an tâm rất nhiều, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không đuổi theo hắn hỏi nhiều, hắn muốn nói tự nhiên sẽ nói, chỉ hơi chút nghi hoặc, lại nghiêm túc hỏi: "Tống Mịch bắt hắn, đến tột cùng có ích lợi gì?"
"Đồ đần, hắn tới tìm ngươi trao đổi Vạn Thú Vô Cương, chưa hiểu sao?" Yểm hừ một tiếng, nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, nàng nghĩ tới khả năng này, nhưng không ngờ Tống Mịch sẽ thật sự làm như vậy, Vạn Thú Vô Cương mà không có thần thú hoàng tộc thì nó khinh thường ký khế ước.
Tống Mịch muốn lợi dụng Quân Ly hấp hối, trước hết ký khế ước cùng Quân Ly, sau đó thông qua khế ước quan hệ của Quân Ly cùng Vạn Thú Vô Cương thì hắn hắn đại khái cũng có thể liên lạc cùng Vạn Thú Vô Cương.
Có điều đi đường vòng như vậy thì Vạn Thú Vô Cương cắn trả rất đáng sợ, đối thần thú chỉ là hóa hồn, đối loài người thì khó mà nói...
Trừ phi, Tống Mịch đã có cách đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu thật sự nói như vậy, Tống Mịch tuyệt đối sẽ không khinh địch để nàng mang Mặc Liên rời đi.
Thấy nàng đã hiểu, Yểm không nói thêm gì, lần nữa biến mất ở trong Hắc thủy Cấm lao, không hề có tiếng động.
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, nhìn Mặc Liên ngoan ngoãn đi theo phía sau, trước tiên để Mặc Liên rời khỏi đây, nàng đi xử lý Tống Mịch rồi trở ra.
Quân Ly ở trong Lục Hồn Phong Ấn không đủ gây sợ hãi, sức mạnh của Tống Mịch toàn dựa vào đủ loại kết giới tinh diệu, nàng cẩn thận một chút cũng không có vấn đề, chỉ cần có thể giết Quân Ly là có thể giải quyết vấn đề.
Đáp ứng chuyện của Linh Tôn, nàng không thể nuốt lời, vì bảo trụ tôn nghiêm cuối cùng của Linh Tôn, nàng tuyệt sẽ không cho phép Tống Mịch lợi dụng hắn!
Nàng đang muốn mở miệng nói với Mặc Liên, không ngờ Mặc Liên vẫn an tĩnh trầm mặc lại mở miệng trước, hỏi: "Nguyệt, ngươi biết không? Có một loại sâu gọi phù du, chúng nó buổi sáng sinh ra, buổi tối sẽ chết, sớm sống chiều chết, cả đời ngắn ngủi như vậy."
"Thế giới loài sâu khác loài người, đối với bọn chúng thì sớm sống chiều chết đã có thể làm rất nhiều chuyện trong đời" Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu nhìn hắn "Chuyện Phù du cũng là Mạnh Kỳ Thiên nói cho ngươi biết?"
Mặc Liên gật đầu, sau một lát liền tỉ mỉ nhìn nàng, thân thể đông lạnh phát run, môi xanh tím, nhưng cười vui vẻ.
"Nhìn ta làm chi?" Hoàng Bắc Nguyệt ngượng ngùng sờ sờ cái mũi "Mặc Liên, Chi Chi ở Tư U Cảnh, ngươi đi ra ngoài tìm Chi Chi được không?"
"Ta không đi." Mặc Liên vừa nói, chậm rãi rút bàn tay khỏi tay nàng, lưu luyến níu giữ độ ẫm trên đầu ngón tay nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, đột nhiên kinh ngạc hỏi: "Mặc Liên, ngươi muốn làm gì?"
Tay Mặc Liên vừa định bày kết giới ở chung quanh lại bị nàng đẩy ra, giọng nói tàn khốc "Ta sẽ đối phó Tống Mịch, không cần ngươi! Ngươi thành thành thật thật đi ra ngoài chờ ta!"
Lời của nàng rất nghiêm khắc sao? tại sao nghe nàng nói xong mà mắt Mặc Liên đã đỏ?
"Mặc Liên?" Nàng khó hiểu nhìn hắn.
"Cho dù ta chết, hắn cũng sẽ tìm được ta, khi đó không ai ngăn được hắn." Mặc Liên đỏ mắt nói.
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu, nhưng trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi khủng bố, khiến tia nhiệt độ cuối cùng trên người đều biến mất.
Mặc Liên lắc đầu, lui về phía sau, nước mắt đột nhiên rơi xuống, hắn nghẹn lời nói: "Ta là người mang điềm xấu... Nếu như hắn không nói, ta đã suýt quên, ta muốn ở chung một chỗ với ngươi, nhưng như thế không được, sẽ hại ngươi."
"Ngươi sẽ không hại ta, ngươi nói bậy bạ gì đó, Mặc Liên!" Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, Mặc Liên đã xoay người chạy, nàng vừa định đuổi theo đã bị một bóng đen thật lớn đột nhiên che ở trước mặt.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên dừng lại, mặt như băng sương, quát lạnh nói: "Tránh ra!"
Huyễn Linh Thú cúi đầu, cao ngạo liếc nàng một cái, ngạo mạn nói: "Đừng cản đường hắn."
"Là ngươi chớ cản đường ta!" Hoàng Bắc Nguyệt hung ác nói, trong đôi mắt lửa giận hừng hực, "Tránh ra! Nếu không, ta không khách khí!"
Huyễn Linh Thú cao ngạo, không thèm để mắt tới sự uy hiếp của nàng, chỉ cười lạnh: "Ngươi có thể ngăn cản cái gì? số mệnh của Mặc Liên từ khi sinh ra đã quyết định, hắn căn bản không nên tới thế giới này."
Hoàng Bắc Nguyệt khó tin nhìn nó, mà đối phương chỉ ảm đạm nói: "Không có ai thương yêu hắn hơn ta, cho nên hắn muốn làm chuyện gì, ta nhất định sẽ giúp hắn hoàn thành."
"Ngươi không rõ cái gì gọi là yêu!" yêu? Để hắn đi chịu chết chính là yêu sao? nàng cũng không dự định nhiều lời, dù sao cũng không có tác dụng, không bằng trực tiếp động thủ!
Cản đường nàng? Chê cười!
Huyễn Linh Thú cũng biết không thể nói chuyện, điều động nguyên khí, sau đó miệng phun ra lửa đen, nhiệt độ nóng cháy trong nháy hòa tan hàn băng xung quanh!
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng chợt lóe qua, chui ra khỏi lửa cháy, lóe ra ánh chớp phóng xuống.
"Roi Lôi Thần!"
Huyễn Linh Thú mặt không thay đổi huy động cánh, tưởng có thể dễ dàng tránh ra, nhưng không ngờ bên kia có bẫy rập!
"Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên!" Ngôi sao sáu cánh chợt lóe, trong nháy mắt nhốt một chân hắn, Hoa văn bùa chú màu đen bò lên thân thể.
Huyễn Linh Thú giận dữ: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi yêu hắn sao? như ngươi yêu Phong Liên Dực?"
Hoàng Bắc nguyệt tránh ra sau nó, định đuổi theo Mặc Liên, nhưng nghe nó nói vậy thì dừng lại bước chân, hơi xoay người nói:"Các ngươi đừng ép ta, mặc kệ ta yêu hắn hay không, ta đều phải cứu hắn!"
"Ha ha ha......" Huyễn Linh Thú cười lạnh, lần đầu tiên nghe được con thú cao ngạo này cười, mặc dù mang theo châm chọc "Nếu ngươi không yêu hắn thì đừng đi cứu hắn, chỉ có tình yêu của ngươi mới có thể cứu vớt hắn, không yêu hắn thì để hắn rời đi đi".
"Sống ở trên đời có rất nhiều tình cảm không giống như vậy, các ngươi không hiểu!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói hết, không tiếp tục nói cùng Huyễn Linh Thú, quay người lại rời đi.
Huyễn Linh Thú cười lạnh một tiếng "Hừ, ngươi không biết Mặc Liên..."
Dọc đường đuổi theo tới chỗ Mặc Liên nằm trong động băng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt không thể làm gì khác là tiếp tục đi về phía trước.
Có nhiều con đường nàng chưa đi qua, không thể không cẩn thận.
Trong vô số động băng đều im ắng, không có gì hết, nhưng đi về phía sau mới thấy trong động băng xuất hiện bóng người giống Mặc Liên, trần truồng nằm trên hàn băng, da tay xanh trắng, thoạt nhìn hẳn là đã chết.
Bị Tống Mịch chộp tới đây, những người này khẳng định không phải người bình thường, hoặc là có năng lực đặc thù, cũng có thể là cao thủ tuyệt thế.
Nhìn những người này, trong lòng của nàng càng bất an.
Phía trước dường như có cửa động, nàng nhanh bước chân qua, vừa định lao ra, đột nhiên ánh mặt bị hấp dẫn bởi một người trong động băng bên cạnh.
Chậm rãi lui về phía sau hai bước, đi vào cái động băng, có người ở bên trong, quần áo hoàn hảo quỳ rạp trên mặt đất, chung quanh thân thể, 6 cây cột màu đen vây quanh hắn, trên cây cột đã kết đầy băng.
Quân Ly trong Lục Hồn Phong Ấn, nhìn dáng vẻ của hắn vẫn hấp hối.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua ngồi xổm xuống, Vạn Thú Vô Cương lẳng lặng nằm ở trong nạp giới của nàng đột nhiên có chút dao động, dường như rất muốn ra.
Không để ý đến động tĩnh Vạn Thú Vô Cương, nàng chỉ đưa tay với vào Lục Hồn Phong Ấn, gạt sợi tóc buông xuống trên mặt Quân Ly ra.
Hắn nhắm mắt ngủ say, hô hấp nhỏ không thể nghe thấy, không hề có động tĩnh.
Lục Hồn Phong Ấn đã hoàn thành, hắn bị nhốt ở bên trong tạm thời không ra được, nhưng phải giết hắn mới được, nếu không hắn tĩnh dưỡng khôi phục sẽ thoát ra.
Nàng muốn lấy Hắc thủy Cấm lao phong ấn Quân Ly, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không tìm được bình chứa tốt, Hắc thủy Cấm lao nhất định cần một người thích hợp làm bình chứa.
Không dễ dàng tìm được người thích hợp. Nếu không có sức mạnh cường đại dung nạp Hắc thủy Cấm lao thì trái tim người kia sẽ bị ma tính ăn mòn.
Hơn nữa, đối với Linh Tôn mà nói, bị nhốt trong Hắc thủy Cấm lao càng mất sạch tôn nghiêm của hắn hơn là so với nhập ma, hắn kiêu ngạo thành như vậy, tình nguyện chết cũng không muốn bị nhốt cả đời.
Hiện tại động thủ sao?
Nàng cau mày nhìn Quân Ly không có động tĩnh, giơ tay lên, nguyên khí màu đen chậm rãi ngưng tụ...
Quân Ly dường như nhẹ nhàng hơi mở mắt, con ngươi đen nhánh tinh khiết thản nhiên liếc nàng một cái, môi tái nhợt hơi giương lên, vui mừng cười cười.
Tay nàng đột nhiên ngừng lại, nắm thật chặt tay, thấp giọng thì thào: "Sư phụ, ta không hạ thủ được..."
Quân Ly lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh an tĩnh an hòa, xa xưa như đám sương trong núi xa, hắn luôn luôn thanh tâm quả dục, không ham muốn như vậy, người tâm trong sáng, nếu không phải thành ma thì hắn vẫn nên như vậy.
"Ta hận số mệnh như vậy, chấm dứt đi..." Hắn chậm rãi mở miệng, đáy mắt đen nhánh chậm rãi bị màu đỏ ăn mòn.
Hoàng Bắc Nguyệt nắm chặt tay, tàn nhẫn quyết tâm.
← Ch. 1149 | Ch. 1151 → |