← Ch.189 | Ch.191 → |
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tỷ sẽ qua đó."
Lục Trường Lan không giấu nổi niềm vui, cung cấp địa chỉ cụ thể cho Lục Kiến Vi.
Địa điểm đó nằm giữa hai thành phố, tàu cao tốc không đến đây nên Lục Kiến Vi phải mất bốn đến năm tiếng đi xe mới đến nơi.
Tuy nhiên, đối với cô điều này không phải là trở ngại.
***
Tối hôm đó, Lục Kiến Vi đến nơi.
Vừa xuống xe, cô đã thấy Lục Trường Lan đang đứng chờ! Anh cao lớn như cây thông... Cô không ngờ đứa bé ngày nào giờ đã lớn lên như vậy, cảm thấy tự hào.
Lục Kiến Vi mỉm cười: "Đã đợi lâu chưa?"
Lục Trường Lan trả lời: "Đệ cũng mới tới thôi."
Lục Kiến Vi nhếch môi không tin nhưng không hỏi thêm, thay vào đó hỏi: "Đệ đến đây làm nhiệm vụ gì? Sao lại xa thế này?" Không nhận nhiệm vụ ở Lâm Thành à?
Lục Trường Lan giải thích: "Đây là khách hàng cũ giới thiệu! Đối tượng là con của họ hàng với khách hàng cũ... Gần đây, họ phát hiện tính cách, giọng điệu và thói quen sinh hoạt của đứa bé đều thay đổi."
Lục Kiến Vi nghe xong cảm thấy tình hình rất giống với nhiệm vụ cô đã nhận.
Tuy nhiên, trường hợp của Chu Hiểu Mẫn chỉ là thay đổi tính cách do phạm âm sát, chỉ cần chỉnh sửa vị trí di ảnh tổ tiên là có thể khôi phục.
Đang nói, một người đàn ông trung niên xuất hiện... Anh ấy lao về phía họ với đôi mắt gấu trúc đỏ hoe.
Lục Kiến Vi nhận ra vẻ hoảng hốt của anh ấy... Cảm thấy sự việc này rất nghiêm trọng.
Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy họ, lập tức thở phào nhẹ nhõm! Sau đó, anh ấy vội vã nói: "Đại sư, xin cứu con tôi!"
Anh ấy không quan tâm đến vấn đề khác, chỉ mong muốn cứu lấy con mình.
Lục Trường Lan nhìn sư tỷ, nói: "Anh hãy bình tĩnh trước đã."
Anh biết mình đã nhận nhiệm vụ này và sẽ hoàn thành nó.
Người đàn ông trung niên tên Trân Cẩm Giang, năm nay bốn mươi tuổi.
Anh ấy nuốt nước bọt, điều chỉnh tâm trạng rồi nói: "Đại sư! Tôi thật sự không còn cách nào khác mới tìm đến anh, cháu gái tôi nói rằng đại sư rất giỏi nên tôi cũng mang theo hi vọng lớn."
Trần Cẩm Giang không có nhiều người thân! Sau này vì mâu thuần tiền bạc khiến nhiều người không còn liên lạc! Cháu gái là sinh viên đại học, mối quan hệ với anh ấy khá tốt.
Đó cũng là lý do Trần Cẩm Giang tin tưởng! Mặt khác, cũng vì không còn gì để mất.
Lục Kiến Vi nói: "Cháu gái anh nói rất đúng."
Nghe vậy, vành tai của Lục Trường Lan đỏ ửng: "Sư tỷ."
Lục Kiến Vi chỉ cười, không nói.
Trần Cẩm Giang chỉ cảm thấy hai người này đẹp quá mức và dù trong lòng còn nghỉ ngờ nhưng anh ấy vẫn nói: "Đại sư! Xin hãy đi cùng tôi để xem xét."
Trần Cẩm Giang khởi nghiệp từ một cửa hàng nhỏ, phát triển đến công ty với hàng trăm nhân viên! Số tiền trong tài khoản ngân hàng cũng tăng, nhưng thời gian ở nhà lại ít nhưng điều này không có nghĩa là anh ấy có nhân tình bên ngoài.
Ngược lại, Trần Cẩm Giang rất yêu thương vợ mình là Thiên Tuyết! Khi xưa, chỉ là một chàng trai nghèo, Thiên Tuyết đã vì anh ấy mà chống lại gia đình nên anh ấy rất biết ơn.
Vợ chồng họ rất yêu thương nhau và có một cậu con trai bảy tuổi tên Trần Uy! Cậu bé được cha mẹ nuông chiều từ bé nên rất nghịch ngợm.
Trần Cẩm Giang thỉnh thoảng chỉ la mắng cho có lệ nhưng gân đây đã xảy ra vấn đề.
Trần Uy trở về từ bên ngoài dường như đã trở thành một người khác! Ngay cả cách nói chuyện cũng thay đổi, hành vi cử chỉ cũng hoàn toàn khác biệt.
Kể cả những thứ cậu bé thích ăn cũng thay đổi! Sự thân thiết đối với Trần Cẩm Giang và Thiên Tuyết cũng bị thay thế bằng sự xa cách.
Có lúc, anh ấy thậm chí còn nghi ngờ con mình đã bị đánh tráo.
Trần Cẩm Giang đã đưa con trai đi khám ở nhiều bệnh viện lớn nhưng không phát hiện ra bệnh trạng.
Từ hai bàn tay trắng làm đến hiện tại, Trần Cẩm Giang tự nhiên biết đến chuyện phong thủy nên đã dựa theo hướng đó tìm sự giúp đỡ.
Anh ấy tìm đến một số đạo sĩ! Mỗi người đều đã thực hiện pháp sự và nhận tiền... Mang đến cho vợ chồng anh ấy hy vọng nhưng kết quả vào ngày hôm sau lại trở lại như cũ, thậm chí còn theo hướng tệ hơn.
← Ch. 189 | Ch. 191 → |