← Ch.190 | Ch.192 → |
Mỗi ngày phải đối mặt với đứa con kỳ lạ như vậy, Trần Cẩm Giang thậm chí không dám ngủ! Cả anh ấy và Thiên Tuyết đều rất lo lắng.
Vợ anh ấy đã khóc nhiều lần! Nếu tình hình tiếp tục như vậy, họ có thể phải ly hôn.
Đúng lúc này, cháu gái anh ấy đang nghỉ hè đến thăm, thấy vợ chồng anh ấy lo lắng không yên nên đã nhắc đến Lục Trường Lan.
Trần Cẩm Giang quyết định thử xem sao... Anh ấy quyết tâm, nói: "Chỉ cần con trai có thể khỏi bệnh! Dù tôi phải trả bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, miễn là đại sư có thể cứu được con trai tôi."
Tiền bạc đối với Trân Cẩm Giang chỉ là con số! So với mạng của con trai thì tất nhiên con trai còn quan trọng hơn.
Lục Trường Lan nói: "Đã đến đây thì chắc chắn sẽ cứu được."
Lục Kiến Vi cũng khẳng định thêm: "Sáng nay tôi nhận một nhiệm vụ rất giống với nhiệm vụ của anh nhưng nhiệm vụ đó rất đơn giản..."
Lục Trường Lan chớp mắt, nói: "Thật không ngờ có người lại đặt di ảnh vào phòng tân hôn! Gan cũng lớn thật."
Trần Cẩm Giang đứng bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng như vậy càng làm anh ấy tin tưởng hơn vào thực lực của hai đại sư trước mặt.
Anh ấy nhanh chóng dẫn đường cho Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan đến biệt thự Trần gia.
Biệt thự của Trân Cẩm Giang trông giống như biệt thự của minh tinh mà Lục Kiến Vi từng gặp lần trước, toát ra khí chất [tôi cực kỳ giàu có].
Nhưng nơi này nhìn sang trọng hơn biệt thự lần trước.
Trần Cẩm Giang không cảm thấy gì, dẫn đầu vào trong biệt thự.
Người giúp việc tiến lại, vẻ mặt đau khổ: "Thưa ông! Hôm nay, tiểu thiếu gia không ăn gì cả, lại khóc lóc đòi rời đi."
Cô giúp việc gân như muốn khóc.
Tiểu thiếu gia trước đây nghịch ngợm nhưng tính tình còn tốt! Bây giờ không hiểu sao tính cách cậu ấy thay đổi hoàn toàn, không chỉ kén ăn mà những món ưa thích trước đây cũng không ăn.
Trần Cẩm Giang vẫy tay: "Hôm nay, cô nghỉ một ngày đi! Ngày mai hãy quay lại"
Người giúp việc như vớ được vàng, vui vẻ rời đi.
Vừa vào biệt thự, Lục Trường Lan và Lục Kiến Vi đã nghe thấy tiếng khóc rất †o của đứa bé.
Thiên Tuyết từ lâu trên đi xuống, nói: "Nếu hôm nay con không ăn thì đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ."
Trần Cẩm Giang vội vã đi lại, nói: "Anh đã mời đại sư về rồi! Uy Uy sẽ rất nhanh khỏi bệnh thôi."
"Những ngày này anh đã mời bao nhiêu đại sư rồi?" Thiên Tuyết vẻ mặt tốt không hề tốt: "Có ích gì không? Uy Uy không phải vẫn thế sao?"
Trần Cẩm Giang nói: "Nói nhỏ thôi! Đây là đại sư chân chính đó."
Đang nói, một đứa bé từ lầu trên chạy xuống, mặt còn vương lệ, trong mắt lộ ra sự xa lạ vô cùng và rất chống đối.
Trần Cẩm Giang quay lại bên Lục Trường Lan: "Đây là con trai tôi - Trần Uy! Tôi cũng không biết thực sự xảy ra chuyện gì, mọi chuyện xin giao cho đại sư"
Lục Trường Lan đáp một tiếng.
Đứa bé được nuôi rất tốt... Trằng trẻo mũm mĩm, mặt mũi toát lên vẻ giàu có nhưng lúc này lại cúi đầu, lộ ra vẻ bất hạnh.
Dường như là hai gương mặt khác nhau hòa vào một.
Lục Kiến Vi ngồi trên ghế sofa, không có ý định can thiệp.
Lục Trường Lan chưa làm gì mà Trần Uy gần đó như bị kích động, la hét về phía Lục Trường Lan, biểu cảm trên mặt thay đổi nhanh chóng, định chạy trốn lên lầu.
Không ngờ một cậu bé mũm mĩm nhưng lại rất nhanh nhẹn.
Thiên Tuyết và Trần Cẩm Giang gọi không ăn thua, lo lắng chạy theo sau... Sợ cậu bé tự làm tổn thương chính mình.
Lục Trường Lan mặt không biểu tình rút ra một lá bùa.
Phù chú nhanh chóng bay tới dính trên người Trân Uy làm cậu bé như bị đóng băng tại chỗ! Sau đó, cậu bé được Trần Cẩm Giang ôm xuống từ cầu thang.
Phù chú rơi ra, Trần Uy lại bắt đầu la hét, vùng vây... Làm ngay cả người lớn như Trần Cẩm Giang cũng khó lòng ôm chặt.
Trần Uy không ngừng cào người, đến nỗi cả quần áo mình cũng rách nát.
Trần Cẩm Giang rất đau lòng, không dám buông tay: "Đại sư! Cái này cái này..." Lục Trường Lan lấy ra một lá bùa loại khác, đọc một vài câu chú rồi dán lá bùa chú lên ngực Trần Uy.
Giống như được trấn an, Trần Uy trở nên ngoan ngoãn hơn... Không lâu sau, cậu đã ngủ thiếp đi.
Trần Cẩm Giang và Thiên Tuyết đều thở phào nhẹ nhõm.
← Ch. 190 | Ch. 192 → |