Vay nóng Homecredit

Truyện:Đích Nữ Vương Phi - Chương 191

Đích Nữ Vương Phi
Trọn bộ 211 chương
Chương 191
Xuất cung
0.00
(0 votes)


Chương (1-211)

Siêu sale Lazada


Tiếng nói vừa dứt, người bị chọc giận đầu tiên chính là Hạ Hầu Thuần. Chỉ thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ giận dữ, bàn tay đang nắm lấy tay Tiết Nhã cũng đột nhiên siết chặt. Hắn nhếch môi, ánh mắt âm trầm quan sát nữ nhân đang đau khổ cầu xin.

"Tuyết Phi, ngươi dẫn ta cùng trở về Hộ Quốc Vương Phủ được không, hoàng cung này xa lạ khiến cho ta sợ hãi, ta không muốn ở lại cái nơi lạnh như băng này!"Bạch Tuyết Nhu nhìn Vân Tuyết Phi với ánh mắt tràn đầy cầu xin, giọng nói khẽ run rẩy, bàn tay đang nắm chặt tay áo Vân Tuyết Phi cũng run lên nhè nhẹ, tiết lộ nỗi bất an và khẩn trương trong lòng nàng ta.

Hạ Hầu Thuần nghe tới đây rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh, con ngươi âm trầm không dấu được lửa giận ngập trời: "Bạch Tuyết Nhu, bổn vương còn chưa chết, vậy mà ngươi đã vội vàng chạy tới nhà dã nam nhân, chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi là Vương Phi của bổn vương? Ngươi rốt cuộc có biết liêm sỉ hay không?"

Sắc mặt Bạch Tuyết Nhu thoáng cái trở nên tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy, môi dưới bị cắn chặt tới mức trắng bệch, không dám quay đầu đối diện với khuôn mặt bừng bừng lửa giận của Hạ Hầu Thuần.

Ánh mắt Hạ Hầu Thuần đen tựa hồ sâu, lạnh lẽo như hàn băng, một chút tự hào vì cư xử khéo léo của nàng lúc trước đã nhanh chóng tan biến, còn lại chỉ là xấu hổ và giận dữ. Hắn mất rất nhiều thời gian và công sức mới theo đuổi được nàng. Vì cưới nàng làm chính phi, hắn đã chịu bao nhiêu áp lực từ mẫu hậu và Tiết gia, có thứ gì tốt cũng nghĩ tới nàng đầu tiên, tìm mọi cách lấy lòng và dung túng nàng, không nghĩ tới nàng chưa từng biết cái gì là cảm động. Hôm nay, nàng lại vì một sự việc cỏn con mà khó chịu với hắn, thậm chí còn muốn đi tìm tình nhân cũ của nàng!

"Ta coi như lời nói vừa rồi của ngươi chỉ là nhất thời hồ đồ, còn không mau đến bên cạnh ta!" Giọng nói của Hạ Hầu Thuần vô cùng lạnh lùng, giống như kết thành hàn băng lạnh lẽo.

Ánh mắt Bạch Tuyết Nhu hơi lóe lên nhưng vẫn không thèm quay đầu lại liếc hắn một cái, kiên định lắc đầu: "Không, ta không muốn ở lại trong cung, cũng không muốn ở chung một chỗ với ngươi. Ở lại nơi này ta không có tự do, cũng không có vui vẻ, ta muốn xuất cung, muốn tới Hộ Quốc Vương Phủ!"

Khí tức xung quanh Hạ Hầu Thuần đột ngột trở nên lạnh lẽo, hắn hơi nheo mắt, trong con ngươi lộ ra tia sáng hung ác, bên môi lộ ra ý cười trào phúng: "Hoàng cung không có thứ gì khiến ngươi vui vẻ, chẳng lẽ Hộ Quốc Vương Phủ lại có? Bạch Tuyết Nhu, ngươi đừng coi ta là kẻ ngu!"

Cánh tay đang ôm eo Tiết Nhã từ từ buông lỏng, hắn nhấc chân đi về phía Bạch Tuyết Nhu. Ánh mắt nặng nề chứa đầy giận dữ của hắn thẳng tắp đối mặt với ánh mắt trốn tránh của nàng ta. Hạ Hầu Thuần lạnh lùng lên tiếng: "Bạch Tuyết Nhu, mấy năm qua ta hết mực sủng ái ngươi, ngươi chưa từng cảm động dù chỉ là một chút sao? Hay là ngươi vẫn còn thích Tư Nam Tuyệt, ta rốt cuộc có điểm gì thua kém hắn?"

"Ha ha, sủng ái ta? Vậy ngươi nói xem, ngươi sủng ái ta như thế nào?" Bạch Tuyết Nhu cười nhạt một tiếng, rốt cuộc vẫn không áp chế được oán hận trong lòng, lạnh lùng trừng mắt Hạ Hầu Thuần: "Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân mình xem, từ lúc ta gả cho ngươi đến nay, có khi nào là không tận tâm hầu hạ ngươi? Ngươi luôn miệng nói ngươi yêu ta, nhưng mà ta chưa bao giờ cảm nhận được điều đó. Ta vẫn luôn nhẫn nhịn, vẫn luôn chờ đợi, vậy mà nàng..."

Bạch Tuyết Nhu đột nhiên chuyển ánh mắt lạnh lùng về phía nữ nhân bụng lớn đang đứng phía sau Hạ Hầu Thuần, duỗi tay chỉ vào Tiết Nhã, oán hận nói: "Ngươi yêu ta nhưng lại không cho phép ta có đứa nhỏ, ta gả cho ngươi mười mấy năm, nhưng mà lần nào ngươi cũng lấy lý do thời cơ chưa tới để bỏ qua chuyện này. Ngươi có biết mỗi lần uống thứ dược tránh thai đắng ngắt kia, trong lòng ta khổ sở đến mức nào không?"

Sắc mặt Hạ Hầu Thuần cứng đờ, gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên. Hắn không nghĩ rằng nữ nhân này lại lớn mật như vậy, ngay cả bí mật này cũng dám nói ra trước mặt người ngoài. Hạ Hầu Huyền chắc chắn sẽ nghi ngờ. Nghĩ vậy, hắn hơi ghé đầu, tỉ mỉ quan sát Hạ Hầu Huyền, thấy thần sắc người kia vẫn bình tĩnh như thường, không có chút khác lạ nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Hạ Hầu Thuần lại chuyển về phía Bạch Tuyết Nhu. Mấy năm qua nàng vẫn là nữ nhân hắn yêu nhất, vì đại nghiệp mà hắn khiến nàng phải chịu ủy khuất. Nhưng dù thế nào hắn làm như vậy cũng chỉ vì muốn cho nàng một tương lai tốt đẹp hơn. Hắn luôn cho rằng nàng thông minh, khéo hiểu lòng người, nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của hắn. Không ngờ nàng cũng chỉ là kẻ không hiểu đạo lí!

Sắc mặt Vân Tuyết Phi từ đầu tới cuối vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, bây giờ thấy tình huống này cũng không nhịn được tức giận, ánh mắt lóe lên vẻ không kiên nhẫn.

"Thế nào? Hạ Hầu Thuần? Ngươi bị ta nói trúng tim đen rồi đúng không? Từ đầu đến cuối là ngươi có lỗi với ta, ngươi nói ngươi không yêu nữ nhân kia, nhưng nàng vẫn có thể có một đứa con, vậy vì sao ta lại không thể có?" Bạch Tuyết Nhu oán hận chất vấn, bàn tay càng nắm chặt vạt áo Vân Tuyết Phi, nhẹ giọng cầu khẩn: "Tuyết Phi, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, rời khỏi chốn cung cấm ăn thịt người không nhả xương này đi!"

Vân Tuyết Phi nhìn Bạch Tuyết Nhu, ánh mắt trong trẻo hiện lên một tia lạnh lẽo. Giọng nói ôn hòa lại lộ ra sự xa cách:"Thuần Vương Phi vừa vào kinh không lâu, vẫn nên ở bên cạnh Thuần Vương thì tốt hơn. Nhã trắc phi hiện đang mang thai, không thể quản lý công vụ, Thuần Vương đón ngài về kinh chắc cũng là vì lí do này."

Vừa dứt lời, nàng liền dùng lực rút tay áo đang bị Bạch Tuyết Nhu nắm ra. Khuôn mặt Vân Tuyết Phi vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như không nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nàng ta. Nói xong, nàng cũng không hề quay đầu mà đi thẳng ra phía cửa cung.

"Không, Tuyết Phi, ngươi đừng bỏ ta lại. Ta muốn tới Hộ Quốc Vương Phủ, ta muốn đi gặp Nam Tuyệt." Lúc này Bạch Tuyết Nhu đã lâm vào hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt trào phúng của nam nhân trước mặt. Nàng ta hoảng sợ lùi lại, muốn tránh khỏi tầm mắt khiến người ta hít thở không thông của Hạ Hầu Thuần.

Hạ Thuần Thuần duỗi tay, giữ chặt nữ nhân đang muốn chạy trốn. Hắn không thèm để ý nàng ta giãy dụa la hét, trực tiếp nhấc bổng người lên, sau đó nói lời từ biệt với Hạ Hầu Huyền: "Hoàng thượng, thần xin phép cáo lui trước, mong hoàng thượng sai người đưa Nhã nhi trở về giúp thần."

Cho tới khi bóng dáng Vân Tuyết Phi hoàn toàn biến mất, Hạ Hầu Huyền mới thu hồi tầm mắt. Liếc nhìn nữ nhân cúi đầu an phận nhưng ánh mắt lại không thể che dấu vẻ oán hận, một lúc lâu sau hắn mới nhẹ nhàng gật đầu: "Yên tâm đi!"

Vân Tuyết Phi vội vàng trở về Trường Nhạc điện, vừa vào cửa liền rót một chén nước rồi nhanh chóng uống cạn. Sau khi thở hổn hển một hơi, nàng ngồi xuống đầu giường. Trong đầu không tự chủ nhớ lại một màn vừa rồi, nàng thở dài một hơi, ngả người nằm xuống giường.

Hạ Hầu Huyền lại cho phép nàng trở về? Vân Tuyết Phi nhíu mày, thần sắc nặng nề. Nếu nàng muốn tự mình đi tìm Hạ Hầu Cảnh, xuất phát từ vương phủ không thể nghi ngờ là an toàn hơn nhiều.

Nghĩ như vậy, mệt mỏi cả ngày lại ùa đến, ánh mắt mê man nhìn trần nhà, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.

Trong mơ lại lần nữa nhìn thấy những người quen thuộc, sự việc quen thuộc, hoặc vui vẻ, hoặc bi thương, hoặc buồn bã, hoặc tự tại... Nàng hơi nhăn mày, lật người nằm nghiêng. Đột nhiên, một bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt nàng, nụ hôn nhẹ nhàng như lông chim hạ xuống trên trán, quen thuộc như vậy, cũng khiến người ta không thoải mái như vậy.

"Phi Nhi, sau này chúng ta tốt nhất là sinh ba nhi tử, ba nữ nhi, nhi tử nữ nhi thành một đoàn, thật tốt!"

"Phi Nhi, ta chỉ thích nàng, muốn cùng nàng ngắm hoa nở hoa tàn, mây cuộn mây tan, bên nhau đến lúc bạc đầu, con cháu đầy đàn!"

"Phỉ Nhi, nàng đừng gả cho Hạ Hầu Huyền được không, để ta ở bên cạnh nàng, cho dù nàng không thích ta, ta vẫn có thể luôn đợi đến ngày nàng thích ta!"

"Phỉ Nhi, vì cái gì nàng có thể yêu Hạ Hầu Huyền, có thể yêu Tư Nam Tuyệt, nhưng lại không thể yêu ta?"

____

Không thể phân rõ là thật hay giả, chẳng biết bản thân đang ở nơi nào, cảm nhận duy nhất của nàng lúc này là đầu thật đau, tâm thật mệt, giống như người chết đuối không thể hô hấp.

Hạ Hầu Huyền chăm chú nhìn nữ nhân ngay cả ngủ cũng không an ổn, trên mặt tràn đầy thần sắc ôn nhu và sủng nịch, chỉ có thời điểm này, hắn mới không lo lắng bị nữ nhân âu yếm bài xích. Chỉ có lúc này, hắn mới có thể ở bên cạnh nàng, đã bao lâu rồi, trái tim không còn đập giống như người sống thế này?

Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ngực, từ một khắc khi biết nàng còn sống trên đời, nơi này rốt cuộc khôi phục bình thường, thế giới của hắn không còn là một màu sắc đơn điệu, hắn có mục tiêu, có theo đuổi...

Chỉ là vì sao, ngay cả khi ngủ lông mày nàng cũng nhíu chặt, thậm chí khó chịu đến mức trên trán cũng toát ra chút mồ hôi lạnh, nhìn dáng vẻ thống khổ của nàng, có nên đánh thức nàng không? Trong lòng Hạ Hầu Huyền chần chờ, hắn không muốn nàng bị ác mộng làm cho thống khổ như vậy, nhưng mà, nếu nàng tỉnh, hắn nhất định sẽ không thể yên lặng canh giữ bên người nàng nữa.

Giãy dụa một chút, lông mày hắn nhẹ nhàng buông lỏng, rốt cuộc quyết định, hắn duỗi tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng, hơi hơi vỗ nhẹ, gọi: "Phỉ Nhi, tỉnh, tỉnh, nàng gặp ác mộng."

"Nam Tuyệt... A Cảnh..." Hai mắt Vân Tuyết Phi nhắm chặt, lông mi thật dài như cánh bướm nhẹ nhàng rung động, âm thanh nhỏ nhẹ dần phiêu đãng tới nơi xa.

Âm thanh thật nhỏ của nàng rõ ràng truyền vào trong tai Hạ Hầu Huyền, lập tức khiến cho trái tim nóng bỏng bị dội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt lạnh thấu tâm can.

"Trong lòng nàng chỉ có hai người bọn họ sao?"Hạ Hầu Huyền ngây ngốc nhìn dung nhan xa lạ, khóe miệng tràn ra một nụ cười khổ, tất cả là do hắn tự gây ra, là hắn vứt bỏ nàng trước, là hắn phản bội nàng, hắn đi đến tình trạng hôm nay, chẳng thể trách bất luận kẻ nào!

Nhưng mà cho dù nghĩ như vậy, trong lòng hắn vẫn cực kì khó chịu, chỉ cần nghĩ đến cô nương hắn yêu nhất bây giờ đã là thê tử của khác, trái tim hắn đau đớn giống như bị kim đâm, chỉ là...

"Phỉ Nhi, tỉnh, tỉnh..." Hạ Hầu Huyền tiếp tục duỗi tay lắc nhẹ người Vân Tuyết Phi, ánh mắt khẩn trương vẫn chăm chú đặt trên mặt nàng, không buông tha một chút nào, giống như muốn khắc sâu dáng hình nàng vào trong tâm khảm.

Trong sương mù mê mang, không nhìn thấy con đường phía trước, một tiếng gọi từ xa xôi vọng đến, giống như một tia sáng mặt trời sau cơn mưa, dẫn lối chỉ đường cho nàng.

Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng mở mắt, mê mang hỗn độn trong mắt dần tản đi, đợi đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, khuôn mặt nam nhân phóng đại trước mắt, khiến cho nàng giật mình hét lên một tiếng.

Bộp một tiếng, nàng không chút lưu tình tát hắn một cái. Trong phòng tĩnh lặng, sau khi âm thanh sắc nhọn kia vang lên, nàng dùng lực đẩy nam nhân trước mặt ra, lập tức bò dậy xuống giường, ngay cả giày cũng không kịp đi. Nàng chỉ vào nam nhân uy nghiêm ngồi cạnh giường, tức giận quát: "Hạ Hầu Huyền, ngươi tới đây từ lúc nào? Ta là nữ nhân, là Vương Phi của Tư Nam Tuyệt, ngươi sao có thể bất chấp lễ nghĩ liêm sỉ, tùy tiện vào phòng của ta?"

Hạ Hầu Huyền sờ lên gương mặt hơi đau, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường: "Ta và ngươi tốt xấu gì cũng là phu thê từ kiếp trước, hành động thân mật nào còn chưa từng làm, ngươi còn lo lắng chút việc nhỏ này?"

Cái loại giọng điệu không chút để ý này càng thêm chọc giận Vân Tuyết Phi, nàng trực tiếp cầm lấy ấm trà và chén trà trên bàn ném về phía Hạ Hầu Huyền, không ngừng mắng: "Ta là Vân Tuyết Phi, không phải Tiết Phỉ, ngươi đồ tiểu nhân đê tiện, mau cút ra ngoài cho ta, cút ra ngoài..."

Trong nháy mắt, hàng loạt âm thanh đổ vỡ vang lên, Hạ Hầu Huyền linh hoạt né tránh, sau đó nhẹ nhàng bướt vọt đến trước mặt Vân Tuyết Phi, trên mặt chẳng có chút nào tức giận, chỉ có nhàn nhạt bi thương và bất đắc dĩ.

"Phỉ Nhi, ta biết lúc trước ta làm sai rất nhiều chuyện, nhưng mà rất nhanh nàng phải đi rồi, một thời gian rất dài ta không thể nhìn thấy nàng, nàng đừng nóng giận cũng đừng sinh khí, để ta nhìn nàng thêm một chút, có được không?"Bi ai như vậy, dè dặt cầu xin như vậy, Hạ Hầu Huyền vứt bỏ cao cao tại thượng lúc trước, vứt bỏ tôn nghiêm đế vương, đáng thương nhìn nữ tử trước mắt này.

"Hoàng Thượng, người nói mấy lời này là quá đề cao ta, ngươi là ai, ta lại là ai? Chúng ta căn bản là người của hai thế giới, muốn nhìn cũng chỉ có thể là phu quân của ta, Tư Nam Tuyệt, ngươi có tư cách gì?" Vân Tuyết Phi không mềm lòng, cũng không động tâm. Đối với nàng mà nói, nam nhân trước mắt này đã không thể tác động đến cảm xúc của nàng, có cũng chỉ là ghê tởm và chán ghét.

Biết một chốc một lát là không thể tiêu trừ hận ý của nàng với hắn, hắn cũng không thể cưỡng cầu, khẽ thở dài một cái, thần sắc tràn ngập cô đơn, thấp giọng nói: "Ngươi trước đừng tức giận, nghe ta nói được không?" Dừng một chút, hắn nhìn thoáng qua Vân Tuyết Phi, trịnh trọng cam đoan: "Ta nói xong sẽ lập tức rời đi!"

"Có gì muốn nói thì nói nhanh lên, ta không có thời gian để lãng phí với ngươi!" Vân Tuyết Phi tức giận liếc mắt nhìn Hạ Hầu Huyền một cái, sau đó xoay người quay lưng lại phía hắn, không nói chuyện nữa."

"A Cảnh đến bây giờ còn không có tin tức, ta biết nàng cũng đang tìm hắn, cả đời này là ta có lỗi với hắn!" Hạ Hầu Huyền mím môi, ánh mắt mang theo hối hận và tự trách, đau đớn lại tràn ra trong lồng ngực, hắn cố gắng đè thấp giọng: "Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta vĩnh viễn coi hắn là thân đệ đệ, trước kia là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng là vậy!"

"Lúc trước ta cướp nàng từ tay hắn, nhưng ta lại không đối xử tốt với nàng. Hắn nhường ngôi vị hoàng đế cho ta, ta lại không bảo vệ hắn thật tốt, ta có lỗi với hắn, cũng có lỗi với nàng! Ta muốn ở bên cạnh nàng, từ khi mẫu hậu giam lỏng nàng trong cung, ta đã nghĩ, nếu nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta như vậy, cho dù nàng vĩnh viễn cũng không yêu ta lần nữa, nhưng chỉ cần có nàng bên cạnh, ta đã cảm thấy thỏa mãn."

"Bây giờ ta thả nàng xuất cung, không có nghĩa là ta từ bỏ nàng, ta chỉ là để nàng tạm thời xuất cung, cho nàng thời gian đi Tìm A Cảnh, chờ đến lúc A Cảnh trở về an toàn, ta sẽ dùng phương thức của mình để tranh đoạt nàng. Nửa đời sau của ta, ta muốn cố gắng hết sức để mang nàng trở lại bên ta!"

"Chỗ mẫu hậu nàng cứ yên tâm, ta sẽ đi giải thích, nàng cầm lấy cái này!" Hạ Hầu Huyền nói xong, từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội khắc hình rồng nhả châu đưa cho Vân Tuyết Phi, tiếp tục dặn dò: "Ta đã phái ẩn vệ của ta đi sưu tầm manh mối, nếu có tin tức ta sẽ lập tức báo cho Nam Tuyệt, nếu gặp khó khăn, nàng hãy đưa cái này cho hắn!"

Vân Tuyết Phi nhìn ngọc bội lóe lên kim sắc, tự nhiên biết nó đại diện cho cái gì, trầm mặc hồi lâu, nàng vẫn đưa tay tiếp nhận. Ngôi vị hoàng đế vốn là của Hạ Hầu Cảnh, nàng cầm miếng ngọc bội này cũng không nợ hắn nửa phần ân tình!

"Nam Tuyệt đã ở Bắc môn chờ nàng, Thiên Tầm ở cửa, để nàng ta dẫn nàng qua đó!" Âm thanh Hạ Hầu Huyền vững vàng, một hơi nói xong câu này, sau đó xoay người, lập tức đẩy cửa rời đi.

"Chủ tử, chúng ta đi mau thôi, đồ đạc đã thu dọn xong rồi!"Thiên Tầm vội vàng tiến lên nói.

Vân Tuyết Phi gật gật đầu, đi theo sau lưng Thiên Tầm, cũng không quay đầu, đi ra ngoài.

Vách tường rồng bay phượng múa, đình đài lầu các, chim kêu thánh thót, tất cả đều rực rỡ huy hoàng, xa hoa lộng lẫy, nhưng mà đối với nàng, không chút nào sánh bằng bóng dáng đang đứng chờ nàng ở Bắc Môn, và tự do nàng luôn hướng tới!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-211)