Dẫn ta cùng đi!
← Ch.189 | Ch.191 → |
Ngay sau đó một trận gió mạnh xẹt qua bên tai, đúng lúc Vân Tuyết Phi bị chấn động lùi ra sau vài bước, một cánh tay hữu lực vòng qua eo, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Hạ Hầu Thuần biến sắc, dòng khí cường đại lao ra từ lòng bàn tay hắn cũng bị một lực cản vô hình từ mặt đất mạnh mẽ ngăn lại. Hắn ta bị đẩy ngược lại, vội vàng thu tay lui về phía sau vài bước mới đứng vững.
Thở phào một hơi, hắn không vội tìm kiếm bóng dáng Vân Tuyết Phi mà nhìn theo quỹ đạo lạnh băng vừa rồi, quả nhiên nhìn thấy một thanh chủy thủ tinh xảo đang cắm sâu vào vách tường, lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
Hơi thở quen thuộc đột nhiên bao phủ xung quanh, Hạ Hầu Thuần hơi nhíu mi rồi sau đó quay đầu, nhìn thấy nam nhân mặc long bào kim sắc, vội vàng cung kính cúi người hành lễ: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng!"
Tiếng nói vừa dứt, ngoài Vân Tuyết Phi ra, hai người kia đều phản ứng lại, đồng thời quỳ xuống: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Vân Tuyết Phi duỗi tay, dùng sức đẩy Hạ Hầu Huyền, giãy dụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực hắn, rồi sau đó chạy xa hắn khoảng năm bước chân mới đứng lại, yên lặng quan sát mấy người trước mắt.
Nhìn trong ngực rỗng tuếch, phảng phất như khoảnh khắc tốt đẹp trong nháy mắt kia chỉ là nằm mơ. Chỉ khi nhìn thấy nhân nhi sống sờ sờ đứng cách hắn không xa, hắn mới hiểu được vừa rồi không phải hư ảo, chỉ là giây phút tốt đẹp quá mức ngắn ngủi.
"Không biết Hoàng thượng đến đây là vì chuyện gì?"Không đợi Hạ Hầu Huyền mở miệng, Hạ Hầu thuần trực tiếp đứng lên, giọng nói ôn hòa đánh vỡ yên lặng.
Hạ Hầu Huyền thu hồi tầm mắt, nhìn Hạ Hầu Thuần, ca ca cùng cha cùng mẹ của hắn, nghĩ đến một màn nguy hiểm vừa rồi, ánh mắt thanh đạm ngưng tụ một tia lạnh lẽo. Hắn không trả lời vấn đề của Hạ Hầu Huyền ngay, sắc mặt bình tĩnh, trực tiếp đi đến trước mặt Bạch Tuyết Nhu đang cúi đầu quỳ xuống, lẳng lặng quan sát đánh giá.
Mỗi một giây trôi qua, thời gian ngày càng dài, Hạ Hầu Huyền vẫn duy trì động tác đó, nhìn nữ nhân đoan trang tú lệ, dung mạo ẩn chứa chút u buồn trước mắt, hắn đột nhiên mở miệng, trong mắt lóe lên ánh sáng không rõ, âm điệu bình thản nhẹ nhàng lại mang theo chút lạnh như băng: "Ngươi chính là phi tử của hoàng huynh, Bạch Tuyết Nhu?"
Bạch Tuyết Nhu ngẩn ra, không dám ngẩng đầu, con ngươi dấu dưới hàng mi nhẹ nhàng lóe lóe, vẫn quỳ gối tại chỗ không nói một câu, lòng bàn tay lại chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng chứa đầy khẩn trương bất an.
"Thần thiếp đúng là Thuần Vương Phi." Giọng nói mềm nhẹ của Bạch Tuyết Nhu lí nhí vang lên, trong lòng sợ hãi nhưng trên mặt vẫn cố giữ vững vẻ bình tĩnh trấn định.
Hạ Hầu Thuần hơi hơi nhíu mày, không biết vì sao Hạ Hầu Huyền lại hỏi như vậy? Hắn sẽ không cho rằng nam nhân này đến đây chỉ vì muốn xem Vương Phi của hắn. Đối với đệ đệ duy nhất này, hắn chưa bao giờ dám buông lỏng cảnh giác.
"Qủa nhiên là tú ngoại tuệ trung*, trách không được hoàng huynh lại thích ngươi như vậy." Khóe môi Hạ Hầu Huyền nhếch lên, trong mắt có một tia ấm áp, hơi dừng một chút, hắn ngẩng đầu, nhướng mày nhìn Hạ Hầu Thuần: "Nhị ca, ánh mắt của ngươi đúng là không tồi!"
*tú ngoại tuệ trung: hiểu nôm na là vẻ ngoài thanh tú, nội tâm tốt đẹp
Xưng hô nhị ca này, không biết là cố ý hay vô tình kéo lại khoảng cách giữa hai người. Hạ Hầu Thuần thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu: "Nhu Nhi là do ta ngàn tuyển vạn tuyển mới chọn được, đương nhiên là tốt."
Tiết Nhã quỳ hồi lâu, đầu gối đau eo cũng đau, vì bụng lớn lên đặc biệt cố sức, vốn trong lòng đã không dễ chịu, bây giờ lại nghe được Hoàng Thượng và Vương Gia đều khen hồ ly tinh này không dứt miệng, trong lòng nàng ta càng thêm tức giận khó ở. Vốn dĩ trải qua sự việc hôm nay, nữ nhân kia sẽ bị biếm vào lãnh cung, vậy mà Hoàng Thượng lại đột nhiên xuất hiện, phá hỏng quỹ tích vốn có. Nàng ta không thể quỳ như vậy, phải nghĩ cách đuổi Bạch Tuyết Nhu, hồ ly tinh không biết xấu hổ này đi.
"Ai nha~" Tiết Nhã đột lên sợ hãi kêu lên, sau đó vội vã ôm lấy bụng, ánh mắt thống khổ, cầu cứu nhìn Hạ Hầu Thuần: "Vương Gia, Vương Gia, Nhã Nhi đau bụng..."
Từng tiếng kêu đau truyền đến, Hạ Hầu Thuần cả kinh, nhìn nữ nhân đang đỡ eo quỳ trên mặt đất, bụng lớn như vậy, giống như chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể đẩy nữ nhân ngã úp xuống đất. Đây là nhi tử đầu tiên của hắn, nghe mẫu hậu nói, Lê mỹ nhân của vị cửu đệ này của hắn cũng đang mang thai, hắn biết rõ hoàng gia rất coi trọng con cháu, cho nên hài tử trong bụng Tiết Nhã tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
"Hoàng Thượng, xin hãy cho phép Nhã Nhi đứng dậy, nàng đang mang thai, vi thần lo lắng cứ quỳ như vậy sẽ xảy ra chuyện!" Sắc mặt Hạ Hầu Thuần khẽ biến, gấp gáp khẩn cầu, trong mắt tràn đầy nôn nóng.
Hạ Hầu Huyền nhìn chằm chằm biểu tình của Hạ Hầu Thuần một lát, lúc này mới không thèm để ý vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng cười nói: "Đều là người một nhà, đứng lên hết đi."
"Tạ Hoàng Thượng." Vài người đồng thời lên tiếng.
Sau đó Hạ Hầu Thuần đi đến bên cạnh Tiết Nhã, duỗi tay đỡ nàng ta từ trên mặt đất đứng lên, ôm Tiết Nhã vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng đang nhô lên: "Có chỗ nào không khỏe?"
Qủa nhiên đứa nhỏ trong bụng nàng là bảo bối mà, lúc trước Tiết Nhã còn lo Vương Gia không thích, chỉ là vì ứng phó Tiết gia và Thái Hậu mới cho nàng một hài tử, bây giờ nhìn phản ứng này của hắn, nàng ta cũng an tâm, đắc ý liếc nhìn Bạch Tuyết Nhu vẫn luôn an tĩnh đứng một bên.
"Ta còn có việc, mong Hoàng Thượng cho phép rời đi trước!" Cả người Vân Tuyết Phi thẳng tắp, ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ là lúc đuôi mắt quét về phía nam nữ dáng vẻ kệch cỡm, hiện lên một tia chán ghét.
Hạ Hầu Huyền cau mày, liếc mắt nhìn Vân Tuyết Phi một cái, sau đó chuyển mắt về phía Hạ Hầu Thuần, ánh mắt nhàn nhạt, giọng nói trầm tĩnh, không nghe ra chút cảm xúc gì: "Hoàng huynh và Hộ Quốc Vương Phi có cái gì hiểu lầm?"
Ánh mắt Hạ Hầu Thuần giật giật, mặt mày ẩn chứa chút âm u, tâm tư bách chuyển luân hồi, cung kính cúi đầu trả lời: "Vi thần nhàn rỗi không có việc gì làm, nên cùng Hộ Quốc Vương Phi luận bàn võ công, không có gì hiểu lầm!"
"À, phải không?" Hạ Hầu Huyền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Vân Tuyết Phi, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc nhưng mà rất nahnh đã biến mất vô tung, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu nói: "Thì ra vừa rồi Vương Phi và Thuần Vương là luận bàn võ công!"
"Bổn Vương Phi bênh vực nữ tử yếu nhược, lại thành luận bàn võ công với Thuần Vương, đúng là chiết sát ta!" Vân Tuyết Phi chẳng cho bất luận kẻ nào mặt mũi, nặng nề nhìn Hạ Hầu Thuần, lạnh lùng nói: "Thuần Vương tính tình không tốt, về sau nếu muốn nổi điên, nhớ báo trước cho ta một tiếng, ta nhất định sẽ tránh xa!"
Sắc mặt Hạ Hầu Thuần hết trắng lại xanh, xanh rồi lại đen, cuối cùng là đen sì, nhìn nữ nhân không biết tốt xấu trước mắt, đen tối trong mắt quay cuồng một lát, rồi sau đó khôi phục bình tĩnh. Hắn bước lên vài bước, chắp tay thi lễ với Vân Tuyết Phi: "Vừa rồi ta chỉ muốn cùng Vương Phi luận bàn một chút, không hề có ý tứ mạo phạm, mong Vương Phi thứ lỗi!"
"Thuần ca ca, huynh..."Tiết Nhã hung hăng trừng Vân Tuyết Phi một cái, sau đó ôm bụng chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Hầu Thuần, cầm lấy tay hắn, không vui nói: "Thuần ca ca, sao huynh phải xin lỗi nàng ta, vừa rồi rõ ràng là nàng ta nguyền rủa hài tử của chúng ta trước, là nữ nhân này không đúng!"
Trong mắt Hạ Hầu Thuần nhanh chóng ngưng tụ một mảnh âm trầm, lạnh lùng liếc nhìn Tiết Nhã một cái, sau đó quay sang nhìn Vân Tuyết Phi, giống như suy tư hỏi: "Có chuyện như vậy?"
Vân Tuyết Phi hừ lạnh một tiếng, xoay mặt, không đưa ra bất kì câu trả lời nào!
Hạ Hầu Thuần đương nhiên là tin tưởng Phỉ Nhi của hắn, Chỉ là nữ nhân kia quả thật quá ghê tởm, hắn hy vọng Phỉ Nhi có thể lên tiếng cãi lại, hắn nhất định sẽ đứng về phía nàng, vì nàng làm chủ.
Nhưng mà chăm chú nhìn tiểu nữ tử trước mắt hồi lâu, nàng cũng không thèm mở miệng nói câu nào. Hạ Hầu Huyền bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt lạnh lẽo chiếu len người Tiết Nhã.
Bị ánh mắt như vậy làm cho cả người phát lạnh, nhưng nàng ta vẫn không lùi bước, duỗi thẳng cổ, cao giọng kêu to: "Ta không sai, lời ta nói là thật, Hộ Quốc Vương Phi nguyền rủa hài tử trong bụng ta, cho nên Thuần ca ca mới đánh nhau với nàng. Nếu Hoàng Thượng muốn trị tội, phải trị tội nữ nhân này mới đúng!"
Hạ Hầu Thuần có chậm hiểu đến mấy, hắn cũng nhìn ra một chút manh mối, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Tiết Nhã, lên tiếng quát nàng ta: "Câm miệng! Hộ Quốc Vương Phi là người ngươi có thể tùy tiện bôi nhọ sao? Mau xin lỗi Vương Phi cho ta!"
Tiết Nhã ngẩn ra, không thể tin được nhìn nam nhân ánh mắt lạnh lẽo, nàng ta bênh vực hắn như vậy, không màng nguy hiểm bất kính với Hoàng Thượng, vậy mà hắn lại không hề cảm động, còn quát mắng mình. Trong mắt Tiết Nhã toát ra thần sắc tủi thân, thương tâm, khóe miệng giật giật, lại không dám nói thêm một câu nào nữa.
"Mong Hoàng Thượng cho phép ta về Trường Nhạc điện nghỉ ngơi!"Vân Tuyết Phi nhíu chặt mày, đối diện với hai mắt Hạ Hầu Huyền.
Bốn mắt nhìn nhau, một lạnh lùng một nóng bỏng, trong con ngươi lạnh nhạt của nàng rốt cuộc không còn sót lại chút tình cảm nào giành cho hắn. Hạ Hầu Thuần nghĩ đến điểm này, ngực ẩn ẩn nhói đau, trong mắt nhiễm thần sắc thống khổ.
Hạ Hầu Thuần không phải kẻ ngốc, con ngươi sắc bén như ưng không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người đứng cách đó không xa, lẳng lặng đánh giá. Tình cảm bị đè ép lướt qua đáy mắt Hạ Hầu Thuần cũng bị hắn bắt được.
"Vân Tuyết Phi, hôm nay trẫm cho phép ngươi trở về Hộ Quốc Vương Phủ!" Hạ Hầu Huyền nghĩ nghĩ, rốt cuộc nói ra quyết định hắn đã do sự rất lâu.
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, sau đó mở to hai mắt, muốn tìm ra một chút dấu vết lừa dối trên mặt Hạ Hầu Huyền, nhưng mà nhìn hồi lâu, ánh mắt Hạ Hầu Huyền vẫn nghiêm túc như cũ, đồng thời còn có chút gì đó mất mát và đau xót không thể diễn tả được. Đột nhiên nàng có thể xác định, hắn là thật lòng muốn thả nàng đi, nhưng mà vì cái gì?Tiêu Nhụy Vũ giam lỏng nàng trong hoàng cung, sẽ không dễ dàng thả nàng ra, đây hẳn là quyết định của một mình Hạ Hầu Huyền.
"Hoàng Thượng, chuyện này..."Hạ Hầu Thuần vội vàng muốn ngăn cản, hắn biết nữ nhân này là mẫu hậu cố ý dùng danh nghĩa mời vào cung làm khách để giam lỏng, như vậy ít nhiều có thể kiềm chế Tư Nam Tuyệt, nhưng mà bây giờ...
Hạ Hầu Huyền xua tay ngăn lại, rồi sau đó nhìn thật sâu vào Vân Tuyết Phi, giống như muốn ghi tạc dáng vẻ lúc này của nàng vào trong đầu, sau này sẽ không bao giờ quên.
"Ta nhớ là sinh nhật Thái Phi cũng sắp đến rồi, ngươi về Vương Phủ chuẩn bị cho tốt, đợi qua sinh nhật Thái Phi, ta lại phái người đón ngươi vào cung!" Hai tay Hạ Hầu Huyền nắm chặt thành quyền, ánh mắt tuy rằng thản nhiên, nhưng ở sâu trong đáy mắt, tại nơi không ai nhìn thấy, lại có một tia chua xót.
"Tạ Hoàng Thượng ân điển!" Tâm tư vừa động, mím môi, trong mắt Vân Tuyết Phi toát ra một tia sáng.
"Nếu không còn việc gì, Vương Phi trở về Trường Nhạc điện thu thập đồ đạc trước đi, lát nữa sẽ có người của Hộ Quốc Vương Phủ đến đây đón ngươi!" Hạ Hầu Huyền ngăn lại chua xót và mất mát đang trào ra trong lồng ngực, cố gắng nói hết một câu này.
"Vậy ta đây cáo lui trước!" Vân Tuyết Phi không chút biểu cảm nói xong câu này, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã!"
Bạch Tuyết Nhu vội vàng ngẩng đầu, bước vài bước đến trước mặt Vân Tuyết Phi, kéo tay áo nàng cầu xin: "Tuyết Phi, ngươi dẫn ta cùng trở về Hộ Quốc Vương Phủ được không? Ta ở hoàng cung sống không quen!"
← Ch. 189 | Ch. 191 → |