Vay nóng Tinvay

Truyện:Đích Nữ Vương Phi - Chương 161

Đích Nữ Vương Phi
Trọn bộ 211 chương
Chương 161
Cạnh tranh công bằng
0.00
(0 votes)


Chương (1-211)

Siêu sale Lazada


Tư Nam Tuyệt ngẩn ra, tiếp theo sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, gằn từng chữ nói: "Hạ Hầu Cảnh, đừng giả bộ đáng thương cho ta!"

"Ca, ta rất nghiêm túc, ta thật sự yêu nàng, huynh nhường nàng cho ta được không?" Hạ Hầu Cảnh khẩn cầu lần nữa, vẻ mặt kiên định không thể đổi.

Trong nháy mắt sắc mặt Tư Nam Tuyệt xanh mét, cái trán nổi lên gân xanh, tức giận nói: "Gọi ta là ca cũng vô dụng, nàng là nương tử của ta, không phải một món đồ, muốn nhường là nhường, chỉ cần nàng không buông ta ra, ta sẽ giữ lấy nàng cả đời!" diễn&đàn^lê)quý*đôn

Không chút do dự như vậy, khí phách cự tuyệt khiến Hạ Hầu cảnh bỗng chốc ngẩn ra, sau đó hắn mím chặt môi, ánh mắt cũng kiên định.

Trong đêm đen, một vầng trăng cong treo trên cao, bốn phía yên tĩnh, trong phòng lớn như thế, chỉ có thể nghe tiếng hít thở lẫn nhau.

Hai người không chút nào nhượng bộ, sau một lúc lâu nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt bắn ra tia lửa kịch liệt trên không trung.

Hồi lâu, Hạ Hầu Cảnh khẽ thở dài, phá vỡ sự trầm tĩnh khiến người ta bị đè nén này: "Nam Tuyệt, mặc dù hiện tại nàng trên danh nghĩa là vương phi của huynh, nhưng mà ta quen nàng trước, chúng ta có chung kỷ niệm hơn mười năm gắn bó với nhau, tình cảm của ta với nàng tuyệt đối không ít hơn huynh, cho nên......"

Dừng một chút, Hạ Hầu Cảnh liếc mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, ánh mắt lóe ra ánh sáng nhất định phải được, kiên định nói: "Ta không muốn buông bỏ, cũng không thể buông bỏ, ta Hạ Hầu Cảnh muốn cùng huynh Tư Nam Tuyệt cạnh tranh công bằng!" diễn#đàn%lê@quý, đôn

Sắc mặt Tư Nam Tuyệt thoáng cái đen thùi rồi, giọng điệu có chút cọ xát nói: "Ta dầu gì cũng là biểu ca của ngươi, vậy mà ngươi lại dám đến đây đào góc tường nhà ta, giỏi lắm, giỏi lắm!" Nói xong lời cuối cùng giống như từ trong kẽ răng nặn ra.

"Ta hối hận nhất chính là năm đó quá mềm yếu, vừa nghe nàng muốn gả cho Hạ Hầu Huyền, liền thành toàn hạnh phúc của nàng, trốn tránh thật nhiều năm!" Vẻ mặt Hạ Hầu Cảnh hơi chán nản một chút, trong mắt lẫn lộn bi thương đau xót, giọng hắn khàn khàn nói: "Đợi đến lần nữa nghe được tin tức của nàng, nhưng mà là nàng chết trận sa trường, huynh tuyệt đối không biết ta đau như thế nào đâu, tim giống như bị khoét một nửa, trống rỗng, cho dù có lấp cũng không thể đầy!"

Ánh mắt Tư Nam Tuyệt lóe lên một cái, lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Cảnh một cái, không lên tiếng. diễn, đàn^lê%quý, đôn

"Vô số lần ở trong mộng ta nhìn thấy nàng mặt mũi vẫn ấm áp trước sau như một, sau khi tỉnh lại, cái gì cũng không bắt được, loại cảm giác buồn bã trống rỗng, huynh vĩnh viễn sẽ không hiểu!" Hạ Hầu Cảnh đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một trận gió mát mẻ thổi vào, hắn nhìn màn đêm vô tận, giọng điệu xa xôi tiếp tục nói: "Trong lòng ta luôn luôn cầu nguyện có kỳ tích xảy ra, ta nói với ông trời. Nếu như có thể khiến Phỉ nhi sống lại, có thể làm cho thời gian quay lại, trở về lúc mới bắt đầu, ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Dù trong lòng nàng vẫn yêu Hạ Hầu Huyền, ta cũng mặt dày sống ở bên người nàng, lắc lư ở trước mắt nàng, tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào ức hiếp nàng, ta muốn để cho nàng sau này mãi vui vẻ hạnh phúc!"

Tư Nam Tuyệt cau mày, hừ lạnh một tiếng, mở to mắt: "Ta chỉ biết nàng bây giờ là vương phi của ta, nương tử của ta. Hạ Hầu Cảnh, ngươi dùng chiêu bài thân tình với ta là vô ích, những chuyện khác ta có thể nhượng bộ, nhưng mà đối với Phi nhi, ta cũng sẽ không buông tay!"

"Ta chưa nghĩ dùng chiêu bài thân tình với huynh, ta nói nhiều như vậy, cốt lõi chỉ muốn để cho huynh biết. Nếu ông trời thật sự làm cho kỳ tích xảy ra, như vậy lần này ta cũng không buông tay, ta nhất định phải mang lại hạnh phúc cho nàng!" Hạ Hầu Cảnh xoay người ngưng mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, ánh mắt nghiêm túc lẫn trịnh trọng.

"Ngươi có thể tự tin như vậy rất tốt, nhưng hiện tại nàng chỉ là Vân Tuyết Phi, nàng sẽ xuôi theo quỹ tích cuộc sống Vân Tuyết Phi nên có, cái nàng cần chính là sống một cống bình yên hạnh phúc, những thứ này ta đều có năng lực cho nàng, mà ngươi có thể sao?" Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói hơi trầm xuống: "Ta tin tưởng ngươi quả thật sẽ vì nàng mà buông tha ngôi vị hoàng đế, nhưng gia tộc khổng lồ kia ở sau lưng ngươi cho phép sao? Bọn họ đặt tất cả hi vọng lên người ngươi, kỳ vọng của mẫu thân ta đối với ngươi còn cao hơn đứa con trai ruột là ta, ngươi có thể bỏ xuống hết thảy?"

Hạ Hầu Cảnh đột nhiên có chút giật mình, đôi tay nắm chặt thành quyền, cánh môi mím chặt, muốn mở miệng, nhưng không có lời có thể phản bác.

Khóe miệng Tư Nam Tuyệt khẽ nhếch, mở miệng lần nữa: "Những thứ kia ngươi đều có thể quên, cũng có thể không quan tâm, vậy huyết hải thâm thù của mẫu phi ngươi có thể để yên sao?"

"Ta... ta có thể sau khi báo thù xong, mang theo nàng xa chạy cao bay, lưu lạc giang hồ, sống tự do tự tại!" Hạ Hầu Cảnh đột nhiên do dự, mấp máy môi nói.

"Trung tâm quyền lực của Tiêu Nhụy Vũ chính là Hạ Hầu Huyền, chỉ cần một ngày Hạ Hầu Huyền còn ngồi vững ghế thiên tử, bà ta sẽ không rớt đài!" Tư Nam Tuyệt nhìn Hạ Hầu Cảnh, nhíu mày: "Vương triều Đại Hạ bao gồm Hạ Hầu Huyền hiện tại còn có tam hoàng tử, Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Huyền đều là nhi tử Tiêu Nhụy Vũ, trong bọn họ bất kể người nào làm Hoàng đế, đối với ngươi ta đều không có lợi!"

Hạ Hầu Cảnh đứng ở phía trước cửa sổ, dưới ánh đèn lờ mờ, vẻ mặt lúc sáng lúc tối.

"Ta không sợ cùng ngươi cạnh tranh công bằng, nhưng ngươi biết rõ ngươi đã không phải là một hoàng tử tự do tự tại như quá khứ nữa rồi, ngươi không thể cho nàng được hạnh phúc!" Tư Nam Tuyệt chợt cười một tiếng, nhìn chằm chằm ánh mắt của Hạ Hầu Cảnh nói: "Ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, ta rời đi trước, sát vách có căn phòng, mệt mỏi thì đi vào nằm!"

Tư Nam Tuyệt cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn sót lại Hạ Hầu Cảnh một người đứng yên lặng, trong ánh mắt tràn đầy chua chát.

Hắn chợt đi tới trước giường, trực tiếp ngã lên giường, nhìn màn che trên nóc, tiếp theo vùi mặt vào trong chăn ngửi mùi vị ấm áp quen thuộc mà mình vô số lần khát vọng có được, tự lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Ta không muốn buông tay, nhưng hắn nói đúng, ta đã không phải là Hạ Hầu Cảnh tùy ý tự do trước kia rồi!"

Mang theo sự chán nản, đầu óc hắn bắt đầu từ từ hỗn độn, cuối cùng hoàn toàn nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ.

Hoàng cung từ xưa là một vùng đất thị phi, Mộ Dung Thanh Y cuối cùng cũng đón nhận sự thật Quan bá Luân chính là thái giám, tính toán cùng hắn sống lâu dài ở hoàng cung, lại không ngờ rằng chính thê Quan Bá Luân, đích tỷ của nàng Mộ Dung Thanh Liễu tìm tới cửa.

"Nương nương, nếu người muốn gặp nữ nhân này, nô tỳ đuổi nàng ta đi cho người!" Thiên Thủy hé miệng thử dò xét hỏi.

Nàng ta rốt cuộc không kềm chế được tìm tới cửa, Mộ Dung Thanh Y khẽ cười một tiếng, không để ý khoát khoát tay: "Cho nàng ta vào đi!" Nàng hiểu rõ đích tỷ, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Nếu như bây giờ nàng không gặp nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ không đi. Hiện tại vừa đúng lúc Bá Luân không có ở đây, nàng mau sớm giải quyết xong nữ nhân này, không thể để cho nàng ta nhìn thấy Bá Luân.

"Dạ!" Thiên Thủy cung kính nói.

Không bao lâu lần nữa truyền đến tiếng bước chân, Mộ Dung Thanh Y ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt khẽ nheo lại, trong mắt lóe ánh sáng không rõ ý tứ.

Mộ Dung Thanh Liễu là lần đầu tiên đến Triêu Phượng điện, nhìn xung quanh xa hoa, trong lòng nàng lấy làm kinh hãi (kinh ngạc + sợ hãi), đưa mắt quan sát trên người Mộ Dung Thanh Y, nữ nhân này càng đẹp hơn trước đây, im lặng không nói lời nào đứng ở nơi đó, ấy chính là cảnh đẹp ý vui, không trách được Bá Luân vì nàng ta cái gì cũng chịu làm, thậm chí, thậm chí biến thành bộ dáng hôm nay......

"Tỷ tỷ, đây là lần đầu tiên tỷ vào cung thăm ta đấy!" Khóe môi Mộ Dung Thanh Y khẽ nâng lên, cười như không cười nhìn Mộ Dung Thanh Liễu nói: "Không biết chỗ này của ta có hợp nhãn tỷ không?"

Nơi này bất kỳ chỗ nào cũng quý giá hơn Mộ Dung phủ, địa vị bây giờ của nàng hoàn toàn áp đảo mọi người Mộ Dung phủ, những người đó cũng phải dựa vào nàng, nhìn sắc mặt nàng, nghĩ tới đây nàng càng thêm hài lòng.

"Cũng không tệ lắm!" Ánh mắt Mộ Dung Thanh Liễu không hề gợn sóng, lạnh lùng nói: "Ta tìm ngươi có chuyện, ngươi kêu bọn nha hoàn này đều lui ra đi!"

Con ngươi Mộ Dung Thanh Y căng thẳng, nghiêm túc xem kỹ Mộ Dung Thanh Liễu hồi lâu. Một lát sau, giọng nói uy nghiêm vang lên: "Tất cả lui ra, không có lệnh của ta không cho phép bất luận kẻ nào xông vào!"

"Dạ!" Bọn nha hoàn cùng đáp, sau đó theo thứ tự lui xuống.

Trong điện lớn như thế cũng chỉ có hai người các nàng, Mộ Dung Thanh Y nhìn Mộ Dung Thanh Liễu, nhếch môi cười một tiếng: "Tỷ tỷ có chuyện gì cứ nói, ta đây xin lắng nghe!"

Mộ Dung Thanh Liễu đột nhiên tiến lên, đi đến trước Mộ Dung Thanh Y, lúc còn cách ba bước chân, ngừng lại, ánh mắt lạnh buốt nói: "Bá Luân ở đâu?"

Trong mắt Mộ Dung Thanh Y thoáng qua sự hả hê, quả nhiên là hỏi thăm Quan Bá Luân, nàng khinh miệt quan sát Mộ Dung Thanh Liễu từ trên xuống dưới, cười khẽ nói: "Ta còn tưởng rằng tỷ tỷ đặc biệt tới gặp ta, thì ra là tìm tỷ phu......"

Nàng lười biếng vuốt ve sợi tóc, cười phóng khoáng, lại gần bên tai Mộ Dung Thanh Liễu, nhỏ giọng nói: "Bá Luân đã bị ta ăn sạch, hắn rất thân mật với ta, không khác gì phu thê!"

Thật là thật đáng buồn, đích nữ thì sao chứ? Từ nhỏ đến lớn, Quan Bá Luân vĩnh viễn chỉ yêu mình, nàng thời khắc đều nhớ nữ nhân này đã từng nói một câu: "Ngươi chẳng qua là nữ nhi do tiện thiếp sinh, không có tư cách lên bàn ăn cơm chung với mọi người!" Hiện tại nàng sẽ làm cho đích nữ cao cao tại thượng này xem một chút, nam nhân mà nàng ta cầu xin, che chở Mộ Dung Thanh Y nàng giống như bảo bối!

Trong mắt Mộ Dung Thanh Liễu thoáng qua đau thương, bàn tay nắm chặt thành quyền khẽ run. Một lúc sau, nàng cưỡng chế mình trấn định lại: "Hôm nay ta tới đây không phải nghe ngươi khoe khoan, ta muốn gặp Bá Luân, ta có chuyện cần nói với hắn!"

"Bá Luân hắn không muốn gặp ngươi!" Mộ Dung Thanh Y không chút suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.

"Ngươi!" Trong ngực Mộ Dung Thanh Liễu nghẹn một hơi, giương con mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Y, hận không thể róc xương lóc thịt nữ nhân trước mắt này. Nếu không phải vì nàng ta, sao Bá Luân biến thành hoạn quan!

"Ta thế nào?" Mộ Dung Thanh Y hé miệng cười: "Tỷ tỷ không nên quá đau lòng, Bá Luân không gặp tỷ cũng tốt. Dù sao các ngươi cũng không có tình cảm, mà Bá Luân vẫn luôn ghi hận tỷ tỷ đấy. Ban đầu nếu không phải tỷ dùng kể để gả cho hắn, như vậy hiện tại vị trí chính thê này đã là của ta rồi!"

"Ngươi câm miệng!" Mộ Dung Thanh Liễu gấp giọng quát bảo ngưng lại, ánh mắt quét một vòng xung quanh, thấy không có ai khác nghe thấy, trong lòng nàng khẽ thở phào một cái đồng thời, nàng hận hận nói: "Ngươi chính là sao chổi, nếu không phải là ngươi, Bá Luân sẽ biến thành thái giám sao? Thân là đích trưởng tử (con trai trưởng) Quan gia, hắn vốn có tiền đồ rất sáng sủa, tuy nhiên nó bị nữ nhân như ngươi phá hủy!"

Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y hơi đổi, nhìn Mộ Dung Thanh Liễu, nàng rất nhanh che giấu đi, cười nhạt: "Đây là chính bản thân hắn nguyện ý, ta lại không buộc hắn, chuyện này tỷ tỷ cũng không có trách nhiệm sao? Tỷ tỷ ngay cả tướng công mình cũng không trông nom được, hà cớ gì tới chất vấn muội muội ta!"

"Ý của ngươi là Bá Luân đáng bị như vậy sao?" Mộ Dung Thanh Liễu nắm chặt quả đấm, thân thể run rẩy dữ dội, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-211)