Ngươi nhường nàng cho ta được không? (2)
← Ch.159 | Ch.161 → |
Vân Tuyết Phi giống như vô ý nhìn Lê Họa một cái, nở nụ cười, mặt mày hơi cong lên, há mồm phun ra hai chữ: "Phụ nữ có thai!"
Bịch một tiếng, ly trà trong tay Lê Họa rớt xuống bàn, lăn lăn, nước trà thơm ngát đổ hết ra ngoài, có chút ít văng lên quần áo Lê Họa và Lữ Lệ Hoa.
"A! Ngươi làm cái gì đấy?" Lữ Lệ Hoa thét lên một tiếng đứng dậy, đặt ly trà lên bàn, đưa tay phủi phủi nước đọng trên quần áo, ánh mắt tràn đầy giận dữ nhìn Lê Họa nói: "Ngươi điên rồi, một ly trà cũng bắt không được!"
Lê Họa vội vàng đứng lên nói xin lỗi, tay chân càng thêm luống cuống: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, chẳng qua nhất không cầm chắc!"
"Quên đi, hôm nay coi như xui xẻo, tiếp tục uống trà, uống xong trở về đổi lại!" Lữ Lệ Hoa đưa tay cầm lên ly trà ban nãy, một lần nữa đặt ở bên mũi ngửi hai cái, thở dài nói: "Trà này có thể còn thơm hơn loại nổi tiếng vừa rồi, may mà ta không phải phụ nữ có thai, cho nên cũng không cần kiêng kỵ!" Tiếng nói vừa dứt, uống một hơi cạn sạch!
"Trà này và hoa hồng cùng nhau sinh trưởng, cho nên nhiễm một chút đặc tính của hoa hồng, tỷ như dễ dàng khiến cho phụ nữ mang thai bị sảy!" Vân Tuyết Phi không thèm để ý cười cười: "Chẳng qua nó không tạo thành bao nhiêu hại với chúng ta, chúng ta không phải phụ nữ có thai, uống vô chỉ có công hiệu dưỡng nhan, nói tóm lại vẫn vô cùng tốt!"
"Lê mỹ nhân, ly trà của ngươi bị đổ hết rồi, ta rót cho ngươi một ly khác, ngươi nếm thử một chút!" Vân Tuyết Phi thân thiết cười một tiếng, đưa tay định lấy thêm một cái ly.
"Không cần phiền toái như vậy!" Lê Họa hoảng hốt, vội vàng đưa tay ngăn cản, cười ha hả, không quan tâm khoát khoát tay: "Ta tạm thời không khát, nên không muốn uống, hơn nữa thời gian cũng không sớm, chúng ta nên đi thôi!"
Lúc này trong mắt Lữ Lệ Hoa giăng đầy mây đen, cánh môi mân chặt, không nói tiếng nào nhìn cái bụng chói mắt kia.
"Trước uống xong ly trà rồi đi cũng không muộn!" Vân Tuyết Phi lần nữa rót đầy một ly, đưa cho Lê Họa: "Khó gặp đồ tốt, không nếm thử thật đáng tiếc!"
Sắc mặt Lê Họa trắng bệt nhìn Vân Tuyết Phi, bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm, nàng ta hít sâu một hơi, đôi môi khô khốc, há miệng, không phát ra âm thanh.
Ánh mắt Lữ Lệ Hoa tĩnh mịch, lan tỏa tia sáng lạnh lẽo, nhìn chăm chú phản ứng bất thường của nữ nhân này, trong lòng của nàng đã có đáp án, trái tim thoáng cái đau buốt. Vốn cho là trong lòng hắn chỉ có tiên hoàng hậu, sẽ không đụng bất kỳ nữ nhân nào. Cho nên nàng ỷ vào gương mặt giống bảy phần tiên hoàng hậu, hưởng thụ sủng ái duy nhất của hắn. Mặc dù hắn không động vào nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ, để cho nàng biết ý nghĩ trước kia của mình buồn cười đến cỡ nào, hắn không chạm nàng, nhưng hắn chạm những nữ nhân khác, làm nữ nhân khác mang thai!
Nữ nhân này ngoài sáng trong tối xúi giục mình chạy đến đây tìm hiểu, liên tưởng đến một chuyện, đột nhiên trái tim nàng phả ra hơi lạnh, thiếu chút nữa, nàng đã bị nữ nhân đáng sợ này coi như quân cờ rồi!
"Lê tỷ tỷ, vương phi có lòng tốt như vậy, tỷ vẫn nên uống đi!" Ngữ điệu Lữ Lệ Hoa bỗng nhiên trầm xuống, gằn từng tiếng nói: "Hay là nói Lê tỷ tỷ thật sự có mang long tử hoàng thượng? Nếu đúng là như vậy, thì không nên miễn cưỡng uống!"
Làm sao Lê Họa nghe không ra ẩn ý bên trong câu nói ấy, nếu như không uống... , chính là gián tiếp thừa nhận mình có thai. Nếu như uống, mặc dù có thể xóa bỏ hiềm nghi, nhưng long tử trong bụng của nàng sẽ không giữ được!
Trong thời gian thật ngắn, Lê Họa suy tính rất nhiều. Một lúc sau, nàng khó khăn mở miệng nói: "Cám ơn ý tốt của vương phi, nhưng ta thật sự không khát, thời gian cũng không còn sớm, thứ cho ta không thể tháp tùng, xin được cáo lui trước!"
Vân Tuyết Phi không lên tiếng ngăn lại, mục đích hôm nay nàng đã đạt được, quay đầu nhìn Lữ Lệ Hoa bên cạnh im lặng không lên tiếng, sắc mặt âm trầm, nàng nhàn nhạt nói: "Lữ mỹ nhân không có ý định đi sao?"
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu!" Lữ Lệ Hoa đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén dừng lại trên gương mặt nhàn nhã của Vân Tuyết Phi Vân, giọng nói hơi có phần nặng nề lẫn âm u: "Ngươi và hoàng thượng là quan hệ thế nào? Ngươi yêu Hộ quốc vương gia hay hoàng thượng?"
Lúc này vẫn không quên tìm ra nguồn gốc, đúng là một nữ nhân cố chấp, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, Vân Tuyết Phi chậm rãi nói: "Ta Vân Tuyết phi tuyệt đối sẽ không cần loại nam nhân đã bị những nữ nhân khác dùng qua!" Dừng một chút, nhấn mạnh nói: "Vì ta ngại bẩn!"
Trả lời như vậy ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lữ Lệ Hoa, nàng sững sờ nhìn nữ nhân trước mắt thật lâu. Sau đó thu hồi ánh mắt, cũng không quay đầu lại đi ra cổng, nhận được đáp án này vẫn tính là hài lòng, coi như thu hoạch hôm nay tới đây!
Khi căn phòng một lần nữa an tĩnh lại, Vân Tuyết Phi nhếch môi châm chọc, hậu cung đúng thật là một chỗ rối loại!
Một tia ánh sáng cuối cùng phía chân trời xa xa từ từ biến mất, màn đêm chậm rãi phủ xuống, từng dãy đèn lồng treo lên thật cao, khiến cho bóng đêm tăng thêm vài phần tình ý xúc động lòng người.
Bất tri bất giác Hạ Hầu Cảnh đi tới trước cửa Lâm Phượng viên, nhớ lại từng kỉ niệm với Vân Tuyết Phi. Thật ra thì khi đó nàng đã tỏ ra rất quan tâm hắn, chẳng qua hắn chẳng thể nghĩ tới trên thế giới này còn có chuyện mượn xác hoàn hồn, càng không có nghĩ tới ông trời thật sự nghe được tiếng lòng hắn, để Phỉ nhi khởi tử hồi sinh!
Từ từ đi vào bên trong, nhìn hết thảy quen thuộc, đột nhiên phát hiện, không có nàng ở đây, thật sự yên tĩnh đến đáng sợ!
Không biết bây giờ Phỉ nhi trong hoàng cung sao rồi, nếu không phải vì Tư Nam Tuyệt ngăn cản, hắn đã sớm cái gì cũng không để ý, vào cung cứu nàng!
"Phỉ nhi, lúc này nàng đang làm gì?" Hạ Hầu Cảnh nhìn ánh trăng sâu kín, tự nhủ: "Nàng có thỉnh thoảng nhớ tới ta không?"
Vầng trăng chiếu nghiêng xuống toàn bộ Lâm Phượng viên, phủ lên một tầng ánh sáng mông lung, con ngươi vốn đang mê mang liếc đến căn phòng hôm qua còn đen kịt, phát hiện dường như có ánh sáng chợt hiện!
Hắn lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng có chút kích động, nhìn chằm chằm ánh sáng toát ra từ đó, chẳng lẽ Phỉ nhi trở về? Nghĩ tới khả năng này, hắn cũng nhịn không được nữa, mủi chân chỉa xuống đất, bay lên trời, phi thẳng về hướng căn phòng.
Lúc đến đại môn, hắn dường như có thể nghe tiếng tim mình đập nhanh cỡ nào, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, hơi thở thân thiết quen thuộc xông vào mũi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, quả thật có một người ngồi ở trước bàn, hết sức chuyên chú nhìn sách trong tay, chẳng qua người kia không phải Phỉ nhi của hắn, lại là Tư Nam Tuyệt tên nam nhân này!
"Sao ngươi ở đây?" Tâm tình vốn đang vui sướng trong nháy mắt mất mác, tiếp theo là sự khổ sở.
Tư Nam Tuyệt không ngẩng đầu, tiếp tục lật một trang sách, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh nói: "Đây là phòng của nương tử ta, có thể ở đây bất cứ lúc nào!"
Một câu nương tử của ta lập tức biểu thị công khai chủ quyền, bảo vệ lãnh thổ của mình. Tư Nam Tuyệt tuyệt đối không thừa nhận mình cố ý nói như vậy. Chỉ là nghĩ đến nam nhân này trễ như thế còn chạy đến phòng nữ nhân của mình nên đâm ra khó chịu thôi vẫn. Cho dù hắn là biểu đệ mình, nhưng chuyện tình cảm không thể nhượng bộ, Tư Nam Tuyệt hắn cũng không phải là người dễ dàng thối lui, càng không để mình bị uất ức!
Nếu đã tới đây rồi, Hạ Hầu Cảnh liền cất bước đi vào, tìm một cái băng ngồi xuống bên cạnh Tư Nam Tuyệt, đưa tay rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, kế tiếp mang theo sự bất mãn nói: "Nếu nàng là nương tử của ngươi, tại sao biết rõ nàng rơi vào chốn hoàng cung ăn tươi nuốt sống đó, ngươi còn có thể an tâm ở chỗ này đọc sách như vậy, một chút cũng không lo lắng?"
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt không có bất kỳ dao động nào, vẫn như cũ không đáp lời, lại lật một trang sách.
Căn phòng này bài biện giống như nàng vẫn còn, chưa từng rời đi, hắn cầm bầu rượu đứng lên, tùy tiện đi lòng vòng ở trong phòng. Sau đó há miệng to rót rượu vào, gian nan nuốt, thời gian trôi qua từng phút từng giây, Nhất Túy Giải Thiên Sầu (rượu có thể giải sầu), thế nhưng hắn càng uống lại càng buồn!
"Nam Tuyệt, ngươi biết không? Ta và nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, kể từ sau khi mẫu phi chết, chính là nàng vẫn luôn bên ta, nàng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời ta!" Mặt Hạ Hầu Cảnh hơi đỏ, vẻ mặt ngẩn ngơ, mắt phượng tựa như được dát lên một lớp voan mỏng, đủ loại tư vị quanh quẩn, có đắng có cay, còn có đau đớn tận cùng.
"Ta vẫn mong chờ nàng lớn lên, luôn cẩn thận chôn giấu tình cảm ở trong lòng, nghĩ đợi tới lúc nàng trưởng thành, sẽ thổ lộ với nàng, cưới nàng về nhà. Sau đó sống hạnh phúc đến cuối đời, nhưng sau đó nàng lại thành nương tử của ca ca ta!" Hạ Hầu Cảnh nở nụ cười tự giễu.
Tư Nam Tuyệt cau mày, để quyển sách xuống, đứng dậy đi tới trước mặt hắn, đưa tay tính toán đoạt lấy bình rượu trong tay hắn, lại bị Hạ Hầu cảnh ngăn cản.
Trông thấy bộ dáng chán chường của nam nhân trước mắt, Tư Nam Tuyệt mấp máy môi, ngữ điệu hơi trầm xuống: "Ngươi uống say rồi!"
"Không, ta không có say!" Hạ Hầu Cảnh lắc đầu một cái, trầm giọng cắt đứt, sau đó dùng tay chỉ đầu mình, nhấn mạnh: "Chỗ này của ta vẫn còn rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức vừa nghĩ tới nàng là của người khác, ta liền đau lòng, rất đau rất đau, Nam Tuyệt ngươi biết không?"
"Tất cả mọi người nói nàng chết rồi, nhưng ta không tin, cho dù đã tận mắt thấy qua thân thể lạnh lẽo của nàng ấy, nhưng ta vẫn không tin, ta không tin nữ nhân tốt như vậy lại chết sớm. Lúc nào ta cũng mong đợi kỳ tích xảy ra!" Con ngươi Hạ Hầu Cảnh lờ đờ như phủ sương mù tiếp tục nói: "Nhưng kỳ tích đã xảy ra, nàng sống lại, nhưng ông trời lại ban cho ta niềm vui thật lớn, nàng một lần nữa thành nương tử ca ca ta, tẩu tẩu ta!"
"Đừng nói nữa, sát vách có căn phòng, ngươi đi nghỉ ngơi đi!" Tư Nam Tuyệt lạnh lùng nói, sắc mặt nặng nề không vui.
"Nam Tuyệt, thật ra thì ta không muốn làm hoàng đế, ta chỉ muốn nàng, làm vợ chồng với nàng, cùng nhau ân ân ái ái, đến bạc đầu......" Giọng nói Hạ Hầu Cảnh đê mê, nhìn thẳng vào mắt Tư Nam Tuyệt, khẩn cầu: "Ca, ngươi nhường nàng cho ta được không?"
← Ch. 159 | Ch. 161 → |