Mang thai
← Ch.090 | Ch.092 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Thủy nhi nhíu mày, còn là một người có dã tâm!
Ly Tâm nhìn nàng, xinh đẹp mà cười nói, "Mặc dù ngươi cũng coi như là tình địch của ta, nhưng mà ta lại thật thích ngươi, có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè!"
Thủy nhi không chút cử động, "Đáng tiếc ngươi là kẻ địch của hắn!"
"Ta và hắn là kẻ địch, cũng có thể là bạn bè với ngươi!"
"Kẻ địch của hắn chính là kẻ địch của ta!" Hơn nữa những chuyện trước kia không thoát khỏi liên quan tới nàng ta, nếu nàng đoán không sai, nàng ta chính là Ly Tâm!
Ly Tâm tiếc nuối lắc đầu một cái, giọng nói yêu kiều quyến rũ mê người, "Vậy thì không có gì đáng nói." Dứt lời đột nhiên ra tay.
Hai mắt Thủy nhi nhíu lại, thân thể nghiêng sang bên cạnh, tay Ly Tâm chộp tới chỉ bắt được tàn ảnh, tay nhanh chóng chuyển một cái, lại một lần nữa đánh về phía Thủy nhi, Thủy nhi cũng không khách khí với nàng ta, ra tay nhiều chiêu tàn nhẫn, những chiêu thức giết người kia sử dụng phối hợp với linh lực, uy lực không thể khinh thường, trong mắt Ly Tâm lộ vẻ nặng nề, không nghĩ tới nàng ta trúng cổ tuyệt tình, lại khôi phục được nhanh như vậy, xem ra Hiên Viên Mị thật sự thích nàng ta, lại không tiếc hy sinh công lực của mình, hơn nữa một kích lần trước của nàng, nữ nhân này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hiện giờ nàng ta vẫn còn sống rất tốt, nếu nàng đoán không lầm, Hiên Viên Mị nhất định đưa trái tim bất tử cho nữ nhân này.
Yêu Vương Đế Tôn vô tình khi yêu một người lại có thể điên cuồng như vậy, mặc dù đã sớm biết rõ Hiên Viên Mị không có bất cứ tình cảm gì với nàng, cũng nói mình phải quên nam nhân kia đi, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà ghen tỵ.
Thừa dịp nàng ta hơi mất hồn, Thủy nhi nhanh chóng túm được tay một lần nữa đánh tới của nàng ta, dùng sức vặn một cái, "Rắc rắc" một tiếng, ngay sau đó truyền đến tiếng kêu rên của Ly Tâm, Thủy nhi không cho nàng ta cơ hội phản kích, nhanh chóng phế luôn cả tay khác của nàng ta, tay bóp cổ nàng ta, khẽ cười nói, "Đúng là lam nhan họa thủy đúng không?" Nàng nhìn thấy rõ ràng ghen tỵ mới vừa lóe lên trong mắt nàng ta.
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Hiên Viên Mị nghe kết quả điều tra của Vưu Diệc, Ly Tâm quả nhiên có liên quan tới thế lực thần bí này.
"Mị, có vẻ thế lực này có một chút uy hiếp với Yêu tộc, nhưng lại không cách nào điều tra rõ ràng, không thể coi thường, còn có gần đây Tiên tộc mờ ám càng thường xuyên, có thể qua không bao lâu nữa sẽ ra tay!"
Hiên Viên Mị trầm ngâm nói, "Tiếp tục điều tra, về phần Tiên tộc, chờ chuyện ở đây xong rồi, ta liền trở về Yêu tộc!"
--- ------Puck. d. đ. l. q. đ---- -----
Ly Tâm bị quản chế nhưng không vội vàng, vẫn cười đến xinh đẹp mê người như cũ, "Đúng vậy!" Theo nàng nói chuyện, trong miệng đồng thời bay ra khói mù nhàn nhạt.
Thủy nhi nhàn nhạt nhíu mày, vẫn không buông tay.
Ly Tâm kinh ngạc nhìn nàng, "Ngươi... Ngươi lại không sao?"
"Ta cũng không thể cuối cùng vẫn ngã nhào một chỗ đúng không?" Kể từ sau khi Hiên Viên Mị nói tình huống của Ly Tâm cho nàng, nàng liền nghiên cứu biện pháp đối phó nàng ta, độc dược của Ly Tâm cũng không thể rời bỏ yêu độc, thậm chí cổ độc cũng không có ngoại lệ, cho nên nàng một mực nghiên cứu tất cả phương pháp khắc chế yêu độc, nhưng thật bất hạnh khi Thượng Quan Lăng ra tay, nàng còn thiếu một chút sẽ thành công, kết quả lại bởi vì thiếu một chút như vậy, trúng chiêu, hai ngày nay nàng thật vất vả rút ra chút thời gian, liền tốn công ở mặt này rồi, chỉ có điều trời xanh không phụ người khổ tâm, cuối cùng thành công, mà bây giờ nàng vốn không sợ độc của nàng ta, tất cả có yêu độc gì đó cũng không sợ, không có yêu độc càng thêm vô dụng với nàng.
Hiên Viên Mị đi tới liền thấy cảnh tượng như vậy, lạnh lùng liếc nhìn Ly Tâm, sau đó từ phía sau ôm Thủy nhi vào trong ngực, môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua vành tai của nàng, động tác kia, nhìn thế nào mập mờ thế ấy. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Thủy nhi liếc mắt, "Đừng náo loạn!"
"Ta nào có náo loạn!" Hiên Viên Mị cọ cọ cổ nàng, mặt dịu dàng mà hỏi, "Thủy nhi bóp như vậy có mệt không? Có muốn ta giúp nàng một tay không?"
Thủy nhi đảo mắt nhìn về phía hắn, tỉ mỉ quan sát, sau đó tỏ vẻ hoài nghi nói, "Không phải chàng sẽ coi trọng người ta chứ?"
"Bốp..."
Cái trán bị vỗ một cái, Thủy nhi tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, Hiên Viên Mị lại đưa tay vuốt ve giúp nàng, cảnh cáo nói: "Không cho phép nói lung tung!"
Ly Tâm nhìn vẻ mặt ghét bỏ của hắn, trong lòng điên cuồng, coi trọng nàng rất mất mặt sao?
Thủy nhi bĩu môi, buông tay ra, xoay người ôm lấy hắn, "Nói đi? Có chuyện gì?"
Hiên Viên Mị lạnh lùng nói, "Ảnh, giao nàng ta cho Vưu Diệc!"
Nghe vậy, Ly Tâm run lên, con báo nhỏ biến thái kia? Thủ đoạn giày vò của hắn là từng bộ từng kiểu, nhưng vẫn luôn tốt hơn rơi vào trong tay Hiên Viên Mị, chỉ trách nàng đánh giá thấp đối thủ, được làm vua thua làm giặc, nàng sẽ không cầu xin tha thứ, bởi vì kiêu ngạo của nàng không cho phép!
Bên trong phòng chỉ còn lại hai người, Hiên Viên Mị mới hỏi, "Thủy nhi có muốn đi Yêu giới nhìn một chút không?"
Thủy nhi nhíu mày, hơi hứng thú, "Lúc nào đi?"
"Mấy ngày nữa đi!"
Thủy nhi im lặng nhìn hắn, mấy ngày nữa? Huyền quốc mới đón nhận lấy Diệp quốc, tất cả đều vẫn chưa ổn định, hắn vị Hoàng đế này lại chạy trốn.
Lăng Thiên và Triển ưng đã chết, Âu Dương Mặc không có ý định nhúng tay, cả triều đình gần như đều do Tô Mặc Thành định đoạt, mà Tô Mặc Thành rõ ràng đứng về phía Hiên Viên Mị, vì vậy Huyền quốc thuận lợi tiếp nhận Diệp quốc, nhưng vẫn còn có một vài người không phục.
Hiên Viên Mị trực tiếp hạ lệnh, có người không phục, giết không tha!
Sau khi giết mấy triều thần, những đại thần kia mặc dù cảm thấy Hiên Viên Mị tàn bạo, nhưng lại không dám ra vẻ bất mãn nữa, chuyện còn lại đều giao cho Tô Mặc Thành đi xử lý, Hiên Viên Mị cũng không sợ ông ta hai lòng, ôm Thủy nhi nằm trên giường êm phơi nắng, cuộc sống phải nói có bao nhiêu nhàn nhã thì có bấy nhiêu nhàn nhã.
"Mị..." Thủy nhi nằm trên người Hiên Viên Mị, ngón tay mân mê tóc hắn, lười biếng mở miệng.
"Hử? Thủy nhi đang hấp dẫn ta sao?"
Thủy nhi sửng sốt một chút, vỗ một cái lên ngực hắn, "Nghiêm chỉnh một chút!"
Hiên Viên Mị vòng chặt cánh tay, nhìn nàng nói, "Ta vẫn luôn rất nghiêm chỉnh!"
Thủy nhi mặc kệ hắn, "Nói cho ta nghe một chút về Yêu tộc!"
Hiên Viên Mị vuốt ve sợi tóc của nàng, nhẹ nhàng nói, "Thật ra thì Yêu tộc và Nhân tộc cũng không có bao nhiêu khác biệt, chỉ có điều người của Yêu tộc, linh lực càng thêm thâm hậu, linh khí ở Yêu giới đầy đủ, không có tử khí trầm trọng giống như Nhân giới, có lợi cho tu luyện, cho nên bình thường người của Yêu tộc không tình nguyện đi đến Nhân tộc...
Ánh nắng ấm áp chiếu lên hai người, tạo thành một tầng vầng sáng trên người hai người, gió nhẹ lướt qua, đóa hoa mềm mại theo gió chập chờn, sợi tóc của hai người quấn quanh một chỗ, giống như như thế nào cũng không thể tách ra. dfienddn lieqiudoon
Âu Dương Mặc sờ sờ lỗ mũi, xoay người rời đi, vốn nghe nói bọn họ phải đi, cho nên mới muốn tìm hai người tụ họp một chút, nhưng nhìn hình ảnh như vậy, hắn vẫn không nên đi quấy rầy!
Phơi đủ mặt trời rồi, Hiên Viên Mị ôm Thủy nhi đứng dậy, nhưng mới vừa đi hai bước, Thủy nhi liền lắc lư, cánh tay Hiên Viên Mị thắt lại chặt hơn, khẩn trương hỏi, "Sao vậy?" Chẳng lẽ lúc trước Ly Tâm làm cái gì?
Vừa đúng lúc Vưu Diệc cũng đi tới, Hiên Viên Mị trầm giọng hỏi, "Ly Tâm đâu?"
Ặc, Vưu Diệc nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nói, "Bị thần không cẩn thận giết chết!" Ai bảo nàng ta như thế nào cũng không chịu nói chút gì về chuyện liên quan đến thế lực thần bí? Mị đưa người cho hắn, không phải để cho hắn ra sức chiêu đãi sao? Đừng nói hiện giờ mới nói cho hắn biết Ly Tâm không thể chết!
"Đáng chết! Đi gọi Tử Phong!"
Thủy nhi vỗ vỗ cánh tay của hắn an ủi, "Không sao, chỉ choáng váng đầu một chút mà thôi, không cần lo lắng!"
Lúc này vừa đúng có lão đầu tử mặc quan phục đi tới, liếc nhìn Hiên Viên Mị, cẩn thận nói: "Bệ hạ, cựu thần có thể kiểm tra giúp nương nương một chút!"
"Ngươi là thái y?"
"Đúng vậy, cựu thần..."
Hiên Viên Mị trực tiếp ngắt lời nói nhảm của ông ta, "Mau kiểm tra! Vưu Diệc, đi tìm Tử Phong!" Hắn còn không yên tâm được, lỡ như lão đầu này là lang băm thì như thế nào?
Mặc cho thái y bắt mạch, Thủy nhi bất đắc dĩ cười nói, "Mị, ta thật sự không sao!" Thân thể của chính mình nàng còn không rõ ràng sao?
Lão thái y đó dần dần nhíu mày, trong ánh mắt có chút hoài nghi, sau đó nhìn về phía bụng của Thủy nhi.
Hiên Viên Mị nhìn thấy ánh mắt chăm chú của ông ta, tức giận nói: "Bắt mạch nhanh lên một chút! Lại nhìn ta móc mắt ngươi!"
Lão thái y run lên, "Dạ... Dạ..." Sau đó lại kiểm tra trong chốc lát, chân mày nhíu chặt hơn, tầm mắt lại không nhịn được thoáng liếc qua bụng của Thủy nhi, nhưng cảm thấy tầm mắt lạnh như băng của Hiên Viên Mị, đúng lúc thu về.
Thủy nhi im lặng liếc nhìn, bắt mạch cần lâu như vậy sao? Rõ ràng chính nàng làm được! Sau đó giống như nghĩ tới điều gì, liếc nhìn thấy hoài nghi trong mắt thái y, kinh ngạc, không thể nào? Chẳng lẽ thân thể của nàng thay đổi, mạch tượng khác với nhân loại?
Hiên Viên Mị đã sớm không nhịn được, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi có thể bắt mạch không?"
Lão thái y run lên, run rẩy thu tay lại, do dự nói, "Chúc mừng bệ hạ, nương nương là hỉ mạch, nhưng mà... Nương nương đã có thai năm tháng rồi..." Vừa nói tầm mắt lại không nhịn được nhìn về phía bụng của Thủy nhi, dáng vẻ của nàng thật sự một chút cũng không giống người mang thai năm tháng?
Hiên Viên Mị sửng sốt một chút, sau đó nhíu nhíu mày, có hài tử?
Thủy nhi có phần không phản ứng kịp, nàng mang thai? Hơn nữa đã năm tháng rồi hả? Đứa bé này thật cường đại, nàng trúng cổ tuyệt tình đau chết đi sống lại, nó lại vẫn tốt đẹp ở trong bụng của nàng?
Hiên Viên Mị khoát khoát tay, ý bảo thái y lui ra, trong lòng có vui sướng mơ hồ, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng, nhìn người còn chưa phục hồi tinh thần lại, ôm nàng lên, đi về phía điện Cảnh Tuyên. die, n; da. nlze. qu;ydo/nn
Cho đến khi được Hiên Viên Mị đặt lên giường, Thủy nhi mới hồi phục tinh thần lại, "Mị, ta thật sự mang thai sao?" Nghi ngờ vuốt ve bụng bằng phẳng của mình, không phải thái y nói đã được năm tháng rồi sao? Tại sao nàng không có triệu chứng gì? Năm tháng rồi, mới choáng váng một chút như vậy, hơn nữa bụng còn bằng phẳng, nàng sẽ không mang thai một quái thai chứ?
"Vô cùng chính xác!" Hiên Viên Mị tiếp tục liếm mút trước ngực nàng.
Thủy nhi nhìn về phía nam nhân còn đang bận rộn trước ngực nàng, "Vậy chàng đang làm gì?" Vì sao hắn lại cởi quần áo của nàng? Hơn nữa đã từng nghe nói tới nam nhân nào có lão bà mang thai, phản ứng duy nhất là kéo lão bà lên giường chưa?
"Yêu nàng!" Hiên Viên Mị ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói như lý lẽ đương nhiên.
Đưa tay đẩy nam nhân trên người ra, Thủy nhi tỏ vẻ nghiêm túc: "Sẽ làm bị thương đến cục cưng!" Làm ơn! Nào có người làm cha như vậy sao?
Hiên Viên Mị không thèm để ý nói, "Nó là giống của ta, nào có yếu ớt như vậy? Yên tâm đi! Cho dù nàng đánh hắn hai chưởng cũng không có chuyện gì!"
Mặt Thủy nhi đầy vạch đen, thì ra nàng thật sự mang thai một quái thai? Mắt thấy Hiên Viên Mị định cởi quần áo trên người mình ra, Thủy nhi đẩy hắn ra, cau mày nói, "Mị!"
Hiên Viên Mị trừng mắt nhìn vào bụng của nàng, hận nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên lo lắng của hắn là chính xác, còn chưa ra đời đã dám giành Thủy nhi với hắn! Nhìn hắn vô cùng căm thù nhìn bụng của mình, Thủy nhi có phần không rõ, đó là giống của hắn nha, cũng không phải kẻ thù của hắn chứ?
Hiên Viên Mị đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, rất nghiêm túc hỏi, "Thủy nhi, rốt cuộc là ta quan trọng hay thằng nhãi con trong bụng nàng quan trọng?"
"Phụt... Ha ha." Thủy nhi ôm bụng mình cười ha ha, cục cưng còn chưa có phản ứng gì đâu, hắn đã bắt đầu tranh giành tình nhân rồi!
Vưu Diệc mang Diệp Tử Phong tới Ngự hoa viên không tìm được người, sau đó lại chạy tới điện Cảnh Tuyên, vừa đúng nghe được lời nói chát chúa kia, hiểu được xảy ra chuyện gì, hai người liếc mắt nhìn nhau, tất cả trong mắt đều là buồn cười, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
"Hừ!" Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, hai ba phát cởi quần áo trên người mình ra, đè lên.
Thủy nhi ngưng cười một tiếng, vội vàng đưa tay đẩy hắn, "Hiên Viên Mị! Chàng định mưu sát con trai của chàng sao?"
Hiên Viên Mị cắn răng nghiến lợi nói, "Ta lại muốn!"
"Ưm... Đừng mà... Chàng nhẹ một chút... Nếu cục cưng có chuyện ta và chàng không xong!"
Nghe những lời này, khí chua chung quanh càng thêm nồng đậm, Hiên Viên Mị giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, càng thêm dùng sức động eo ếch, "Vậy nàng cũng cần có hơi sức kia!"
"Ừ ừm... Cầm thú!"
"Đừng vậy mà..." Thủy nhi không còn hơi sức rên rỉ ra ba chữ, tiếp tục như vậy nữa, cục cưng không sao, nàng chơi xong trước rồi!
Hiên Viên Mị giống như không nghe thấy lời của nàng, tiếp tục động, cho đến hai người một lần nữa leo lên vui vẻ tột cùng, ôm thân thể xụi lơ của nàng, hầm hừ hỏi, "Ta quan trọng hay cục cưng quan trọng?"
Thủy nhi nhìn dáng vẻ trẻ con của hắn, không biết nên khóc hay nên cười, "Chàng quan trọng." Bây giờ nàng không thể không cúi đầu trước thế lực ác!
Hiên Viên Mị cuối cùng bỏ qua cho nàng, ôm nàng đi tới suối Địa Tâm, Thủy nhi vô lực dựa vào trong ngực hắn, tất cả trong mắt đều là vui vẻ bất đắc dĩ, tên ngu ngốc này! Nếu như không phải là hài tử của hắn, hắn cho rằng nàng sẽ để ý sao?
"Chủ tử..." Độc Cô Hàn nhìn người được Hiên Viên Mị ôm vào trong ngực, ánh mắt phức tạp, giống như đang cố gắng đè nén tình cảm trong lòng.
Nhìn đôi tay kia đang sờ tới sờ lui trên bụng mình, Thủy nhi bật cười, rõ ràng hắn cũng thích chứ sao!
"Hàn, ta sẽ rời đi một khoảng thời gian, Diêm La điện và Minh Thiên lâu liền giao cho ngươi xử lý!" Nói ra nàng thật sự không ra lực gì, vẫn luôn do Độc Cô Hàn xử lý, vốn chỉ vì rời khỏi Thượng Quan Lăng, nhưng lại không nghĩ tới không dùng tới.
"Chủ tử?" Độc Cô Hàn định nói cái gì, cuối cùng nhẫn nhịn, chỉ hỏi, "Khi nào chủ tử trở lại?"
Thủy nhi ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Mị, Hiên Viên Mị vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng nói, "Thủy nhi muốn trở lại, bất cứ lúc nào đều có thể!"
Thủy nhi gật đầu một cái, "Có thể sẽ qua một khoảng thời gian rất dài!" Nàng biết Hiên Viên Mị trở về Yêu tộc có chính sự, khẳng định cần có thời gian xử lý.
Ánh mắt của Độc Cô Hàn hơi ảm đạm, cuối cùng chỉ nói, "Chủ tử bảo trọng!"
← Ch. 090 | Ch. 092 → |