Ly tâm
← Ch.089 | Ch.091 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Âu Dương Mặc kinh ngạc nhìn nàng, "Mỹ nhân, nàng nhớ ra ta?"
Thủy nhi khẽ cười nói, "Có kinh ngạc như vậy sao? Ta cũng chỉ tạm thời mất đi trí nhớ mà thôi!"
Âu Dương Mặc phản ứng kịp, xoay người rời đi, nếu như mỹ nhân đã khôi phục trí nhớ, vậy hắn không có gì cần phải lo lắng rồi, chỗ có thể cho hắn mặt mũi, nàng nhất định sẽ cho, nếu không có thể, hắn ở đây cũng vô dụng.
Âu Dương Mặc mới vừa đi, Tô Mặc Thành theo sát mà đến, liếc nhìn tình huống hai phe giằng co, lại trầm mặc đứng bên cạnh, cũng không nói gì.
Nhìn hai người rảnh rang ôm nhau, cũng không hề có một chút tâm tình coi như khẩn trương lo lắng, trong lòng Lăng Thiên hơi đánh trống, rõ ràng bị vây khốn, khí thế trên người Hiên Viên Mị vẫn như cũ khiến cho người ta cảm thấy hắn là một Vương giả, những người này không giống như đang vây khốn hắn, mà đang cúng bái hắn!
Nhìn ánh mắt lóe lên của Lăng Thiên, Thủy nhi khẽ cười một tiếng, mập mờ vuốt ve gò má của Hiên Viên Mị, yêu kiều sẵng giọng, "Mị, chàng hù đến Lăng đại tướng quân người ta rồi kìa!"
Thấy châm chọc trong mắt nàng, trong mắt Lăng Thiên hiện vẻ tức giận, nhưng trong lòng vẫn hơi sợ hãi Hiên Viên Mị, chỉ có điều nghĩ tới có một nửa quân đội cả Diệp quốc đều ở bên ngoài này rồi, Hiên Viên Mị cho dù chắp cánh cũng không thể bay ra, trong lòng lại dần yên ổn lại.
Hiên Viên Mị cũng mặc kệ bây giờ là tình huống như thế nào, mỹ nhân trong ngực, tâm tình hết sức vui vẻ, cúi đầu ngậm môi đỏ mọng đang tươi cười kia, từng chút một gặm nuốt mút cắn. @
Thủy nhi đối diện với cặp mắt của hắn, châm chọc trong mắt không còn nữa, mang theo một chút dịu dàng híp mắt nhìn đôi mắt đỏ như máu của hắn, sao nàng lại may mắn như vậy chứ? Tay nhỏ bé sờ lên gò má tuấn mỹ của hắn, thè đầu lưỡi liếm môi của hắn, hàm hồ nói, "Mị, ta yêu chàng." Hắn như vậy, sao nàng có thể không yêu đây?
Nhưng nhìn ánh mắt âm trầm của hắn, nàng đột nhiên ý thức được, nàng không nên hành động theo cảm tính vào lúc này đấy! Sau một khắc, không đợi nàng thoát khỏi, lưỡi dài linh hoạt mạnh mẽ xông vào trong miệng nàng, không ngừng tàn sát bừa bãi, cảm thấy vật cứng chống đỡ trên bụng, Thủy nhi bất đắc dĩ trợn tròn mắt, thừa dịp hắn thoáng buông nàng ra, vội vàng chống vai hắn thở khẽ nói, "Mị, trước tiên giải quyết phiền toái đi!" Ý bảo Lăng Thiên đang nhìn mà bị người coi khinh, mắt đỏ lên vì tức.
Lúc này, Tô Mặc Thành lại lên tiếng, "Lăng đại tướng quân..." Đảo mắt nhìn về phía Triển Ưng ngoài cửa, "Ưng Vương, Huyền quốc và Diệp quốc luôn là nước hữu nghị, hai vị đối xử với Hiên Viên bệ hạ như vậy dường như không ổn!"
Thủy nhi dựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, ngước mắt nhìn Tô Mặc Thành, hứng thú nhíu mày, Tô Mặc Thành chú ý tới tầm mắt của nàng, khẽ gật đầu một cái với nàng.
Hiên Viên Mị không vui quay mặt nàng lại, khóe miệng Thủy nhi không nhịn được nhếch lên, đàng hoàng rúc vào trong ngực hắn, ngửi mùi vị làm cho người ta trầm mê trên người hắn.
Lăng Thiên và Triển Ưng nghe được lời ông ta nói, cũng hơi bất mãn, tầm mắt bén nhọn của Lăng Thiên bắn về phía Tô Mặc Thành, "Thừa tướng đại nhân chẳng lẽ không biết Huyền quốc đang định cắn nuốt Diệp quốc chúng ta sao?"
Tô Mặc Thành lạnh nhạt nói, "Nếu Lăng đại tướng quân biết, vì sao còn dẫn đại quân đến Hoàng cung gây chuyện?"
Lăng Thiên bị hắn chặn lại, hung hăng trợn mắt nhìn Triển Ưng, cho rằng ông muốn sao? Còn không phải do lão bất tử kia đuổi sát ông không buông.
Thủy nhi giật giật, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào da thịt trên cần cổ Hiên Viên Mị, cảm thấy thân thể của hắn hơi căng thẳng, nụ cười nơi khóe miệng dần mở rộng, "Mị, sức quyến rũ của chàng thật lớn, vị Thừa tướng đại nhân này dường như đứng về phía chàng!"
Hơi thở ấm áp phun lên cần cổ, thân thể Hiên Viên Mị càng thêm cứng ngắc, không để ý đến nàng, mà nhỏ giọng nói ra, "Ta muốn nàng!"
Tay Thủy nhi đang vòng trên hông hắn không nặng không nhẹ nhéo một cái, "Nghiêm chỉnh một chút!"
"Ta nào không nghiêm chỉnh? Yêu nàng là chuyện nghiêm chỉnh nhất!" Liếc nhìn Tô Mặc Thành, lại liếc nhìn Lăng Thiên và Triển Ưng, hơi không nhịn được, lạnh lùng nói, "Ảnh, kẻ cản trở ta, giết không tha!" di@en*dyan(lee^qu. donnn)
Dứt lời, trực tiếp ôm Thủy nhi đi ra ngoài.
Lăng Thiên phất tay để cho người ta ngăn cản hắn lại, nhưng chỉ cần có người đến gần hắn trong ba thước sẽ gặp thần không biết quỷ không hay mà ngã xuống, không nhìn thấy bóng người... Lại quỷ dị giết mở ra một cái đường máu, liếc nhìn mấy thi thể trên mặt đất, binh lính phía sau sợ hãi lại không dám đến gần.
Tô Mặc Thành chỉ lẳng lặng nhìn, ánh mắt càng thêm kiên định, bây giờ Thượng Quan Lăng đã chết, Diệp quốc tìm không ra minh quân, cho dù như thế nào, cuối cùng Diệp quốc rơi vào trong tay Huyền quốc, như thế chẳng rõ ràng chút, tránh cho dân chúng chịu khổ vì chiến loạn, mặc dù có lời đồn Hiên Viên đế khát máu tàn nhẫn, nhưng mà ở trong cái nhìn của ông, hắn xem ra cũng là một vị minh quân, Huyền quốc có thể đè Diệp quốc xuống, có thể nói đều là công lao của hắn!
Lăng Thiên và Triển Ưng nhìn người của mình không ngừng ngã xuống, trong lòng tức giận cuồn cuộn, liếc mắt nhìn nhau, cùng đồng thời lướt về phía Hiên Viên Mị.
Ánh mắt Thủy nhi lạnh lẽo, không đợi Ảnh ra tay, liền đánh ra hai chưởng trong không trung, khóe miệng khẽ nhếch, lạnh lùng phun ra sáu chữ, "Không biết tự lượng sức mình!"
Hai người nhận một chưởng của nàng, thân thể nhanh chóng rơi xuống, "Rầm" một tiếng đập xuống đất, "Phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, tất cả trong mắt đều là không dám tin, lệch đầu, không cam lòng hít vào một hơi.
Tô Mặc Thành nhìn một màn này, trong mắt khó nén kinh ngạc, Lăng Thiên và Triển Ưng bất kỳ ai đều không phải nhân vật dễ bắt nạt, nhưng không nghĩ tới một nữ tử yếu đuối khẽ giật giật tay, liền giải quyết bọn họ, Tô Mặc Thành nhìn hai người bọn họ trợn to hai mắt, cũng khó trách bọn họ sẽ chết không nhắm mắt!
Ngược lại nhìn về phía Hiên Viên Mị, tất cả trong mắt đều là trầm tư, chỉ là một nữ nhân bên cạnh hắn đã lợi hại như thế, vậy còn hắn
Ảnh ẩn trong bóng tối cũng hơi giật mình, công lực của Vương Hậu dường như càng ngày càng thâm hậu!
Hiên Viên Mị tỏ vẻ vui vẻ, Thủy nhi ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu mày, "Sao vậy? Thật cao hứng?"
Hiên Viên Mị khẽ cười ôm nàng lên, giống như ôm một đứa trẻ để cho nàng ngồi trên cánh tay mình, mặt đối mặt với nàng, khẽ cười nói, "Thủy nhi vì ta mà tức giận, ta đương nhiên cao hứng!"
Thủy nhi nhíu mày, đưa tay ôm cổ hắn, mặc cho hắn ôm về điện Cảnh Tuyên.
Lúc này Lăng Tuyên và Triển Ngạo Thiên đều ở đây, tận mắt nhìn thấy cha của mình bị người giết hại làm sao có thể không căm giận? Nhất là Triển Ngạo Thiên có tình cảm hơi đặc thù với Thủy nhi, nàng không chút lưu tình như vậy giết chết cha hắn, hắn càng thêm đau lòng căm phẫn, vì vậy hai người liền kích động ẩn vào Cảnh Tuyên điện định báo thù, nhưng lại bị Ảnh dễ dàng giải quyết, mặc dù hai người này coi như xuất sắc trong đám bạn đồng lứa, nhưng gặp Ảnh kẻ không phải người như vậy, chỉ có thể coi như bọn họ xui xẻo.
Bên ngoài có biến đổi hay không, hai người trong điện Cảnh Tuyên, vốn không để ý tới, ở bên tỏng tầm điện, tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn tiếng rên rỉ yếu ớt đứt quãng truyền ra.
"Hiên Viên Mị!" Giọng nói này có mùi vị hơi cắn răng nghiến lợi, nhưng lại mang theo thở khẽ hơi mềm yếu vô lực, không có lực uy hiếp gì. die ennd kdan/le eequhyd onnn
"Hử?" Nhìn dang vẻ mê người quyến rũ lại cắn răng nghiến lợi của nàng, Hiên Viên Mị khẽ cắn vành tai phiếm đỏ ửng của nàng, giọng nói khàn khàn hấp dẫn lạ thường, "Đây chính là Thủy nhi hấp dẫn ta đó!" Dứt lời, động tác phía dưới càng thêm điên cuồng.
"Ừm, chàng, ưm..." Bị chặn miệng, Thủy nhi chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm hắn, chỉ có điều dáng vẻ cặp mắt mê ly kia, giống như không có lực uy hiếp gì.
Trong lòng thở dài một tiếng, khép mắt, ôm chặt lấy hắn, thừa nhận hắn đòi lấy, nàng biết trong khoảng thời gian này hắn không dễ chịu, tâm tình trong lòng cần thổ lộ.
Nhìn nàng nhu thuận nghênh hợp hắn, trong lòng Hiên Viên Mị căng thẳng, dừng động tác lại, Thủy nhi không hiểu mở mắt nhìn hắn, Hiên Viên Mị nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng nằm nghiêng, hôn lên môi nàng, "Ngủ đi!"
Thủy nhi há miệng, cuối cùng thở dài phun ra hai chữ, "Ngu ngốc!" Lẳng lặng nhắm hai mắt lại, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Hiên Viên Mị cũng không giận, một cánh tay luồn dưới cổ nàng, để cho nàng gối lên, bàn tay khẽ vuốt ve cánh tay của nàng, một tay khác không nặng không nhẹ vuốt ve trên eo nàng, nhìn nàng dần ngủ thiếp đi, vãn không ngừng, hắn biết mình yêu cầu có phần quá mức.
Hôn lên trán nàng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của nàng, trước khi gặp được nàng, hắn chưa từng gặp cảm giác bất lực đó, sau khi gặp được nàng, hắn thế mà lại thường xuyên trải nghiệm, nàng không chịu tiếp nhận hắn, nàng bị thương, cảm giác bất lực đó khiến cho hắn phát điên, hiện giờ hắn chính là vương giả, cao cao tại thượng, khinh thường nhìn thiên hạ, nhưng hắn lại biết, nếu không có nàng, toàn bộ thiên hạ vốn không có ý nghĩa gì đối với hắn mà nói. dfienddn lieqiudoon
Người trên giường khẽ giật giật, cau mày, sau đó lại duỗi tay sờ, chân mày nhíu chặt hơn, bất mãn mở mắt ra, không nhìn thấy người nên nằm bên cạnh, mấp máy môi, ngồi dậy, chăn chảy xuống, trên da thịt trắng trẻo hiện đầy vết đỏ, Thủy nhi hiểu Hiên Viên Mị không mang nàng đi suối Địa Tâm, nhưng yêu cầu vô độ kiểu kia, trên người nàng trừ có phần không có chút sức lực nào ra, lại không xuất hiện triệu chứng đau nhức gì, Thủy nhi hơi nghi ngờ nhíu mày, chẳng lẽ linh lực của nàng thật sự rất thâm hậu?
Hoàn toàn không biết Hiên Viên Mị xoa bóp cho nàng cả đêm.
Chậm rãi đứng dậy mặc quần áo tử tế, định đi nhìn xem Hiên Viên Mị đi đâu, nhưng vừa đi đến cửa, bước chân đột nhiên dừng lại, mũi chân nhẹ nhàng hạ xuống, thân thể nhanh chóng lui về phía sau.
"Ha ha, không tệ, có chút tiến bộ, đáng tiếc tất cả đều do trên giường có được!"
Thủy nhi híp mắt quan sát nữ nhân trước mắt, hai chữ hiện lên trong đầu, "Yêu tinh", nữ nhân này xinh đẹp đến cực hạn, xưng là yêu tinh tuyệt đối không quá, nhưng nàng lại không thích người quá mức phô trương, vẫn như Hiên Viên Mị thì tốt hơn, đủ kín kẽ, nhưng mà như thế nào cũng không che nổi ánh sáng của bản thân, làm cho người ta không nhịn được liền bị mị hoặc thẩm thấu từ trong lòng hắn đi ra hấp dẫn.
Chậm rãi thưởng thức lời của nàng ta, Thủy nhi hiểu được nữ nhân này là người của Yêu tộc, cười nhạt nói, "Ta và nam nhân của ta lên giường, những người khác dường như không cần xen vào!"
Hai mắt Ly Tâm nhíu lại, dò xét cẩn thận nàng ta, vẻ điên cuồng kiêu ngạo không để thứ gì vào trong mắt đó ngược lại cực kỳ giống Hiên Viên Mị, có thể như chuyện đương nhiên nói ra lời nói như vậy, cũng thật sự không giống nữ tử nhân loại!
Xinh đẹp cười một tiếng, Ly Tâm không khách khí ngồi xuống ghế, mập mờ mà cười nói: "Vương thân kinh bách chiến, nói vậy ngươi rất hài lòng với Vương!"
Khích bác ly gián? Thủy nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, vô tình nói, "Đúng là rất hài lòng!" Nhưng trong lòng hung hăng ngầm đánh một bút lớn cho Hiên Viên Mị! Nhìn khi Ly Tâm nhắc tới Hiên Viên Mị thì trong mắt chợt lóe lên khác thường, ánh mắt Thủy nhi lóe lóe, hỏi rất trực tiếp, "Thế nào? Coi trọng hắn?"
Ly Tâm híp mắt nói, "Vương đúng thật hấp dẫn người khác, nhưng mà ta lại có hứng thú với vị trí Yêu Vương hơn!" Hơn nữa trong lòng nàng rất rõ ràng Hiên Viên Mị vô tình, người được hắn yêu thật tốt số, bởi vì hắn vô tình với người khác, lại dành tất cả tình cho người hắn yêu, nhưng thật không may, người kia không phải nàng, cho nên hắn không có một chút tình cảm với nàng, nếu biết rõ như thế, nàng cần gì phải cưỡng cầu, khiến cho mình thương tích đầy mình?
← Ch. 089 | Ch. 091 → |