Linh Ẩn tự
← Ch.04 | Ch.06 → |
Trên đường lớn một tiểu cô nương khả ái, búi tóc bánh bao hai bên hai mắt đen láy tinh nghịch, đôi má vì nắng mà trở nên đỏ ửng. Điều kì quái là nha đầu này lại một thân một mình dìu nhóc con khác khoảng bốn năm tuổi cả người rũ rượi. Cái kẻ dở hơi này chính ngũ hoàng thân Huyết Liên Nguyệt Băng còn cái kẻ cả người mềm nhũn kia chính là Nam Vô Nguyệt. Nàng lúc đầu là định tìm cho hắn một gia đình tốt trú thân nhưng dù sao hắn cũng là do Yêu Thần tạo ra, nên tốt nhất là tìm cách giải đi yêu chướng còn lại trên người hắn. Do đó nàng đi khắp nơi dò hỏi mới biết được Tây Hồ có một ngôi chùa tên Linh Ẩn Tự (cái nỳ các bạn ai có xem phim tế công thì biết...
Nhất thời lời đồn bốn phía nổi lên đem hòa thượng nọ mắng tới cẩu huyết lâm đầu, còn đương sự thì vẫn đứng trơ ở đó. Đạo Tế cảm thấy trên đầu mình có cả đàn quạ bay qua
-Sư đệ ta cảm thấy nên dẫn tụi nhỏ về ở đây hình như không ổn lắm.
-Ừm! đi thôi để phụ thân dẫn mấy đứa về- nói xong còn liếc mắt nhìn Huyết Liên Nguyệt Băng. Cẩn thận ta đánh mông ngươi.
Linh ẨN Tự
-Cha!-dù sao đây cũng là cửa phật môn nhìn Nam Vô Nguyệt đang xanh ngắt nàng nghĩ tốt nhất vẫn nên gọi tên hòa thượng thối kia giúp một tay.
-Sau hả con gái!
-Đệ đệ không được khỏe người mau đến giúp con một tay mang người vào.
-Được thôi!- ta cũng phải chờ xem trong hồ lô của ngươi rốt cuộc chứa thuốc gì?
Nhân lúc tế điên khom người nhận lấy Tiểu Nguyệt trong tay Nguyệt Băng- Ngươi tốt nhất đừng giở trò nếu không ta lập tức cho một mồi lửa đốt trụi linh ẩn tự cho các ngươi trở thành hòa thượng lang thang.
-Ta còn chưa chê đứa con gái như ngươi xấu tính người khó chịu cái gì?- tiểu hài tử này rõ ràng là người của ma giới ngươi còn cố ý muốn ta mang nó vào rõ ràng không phải trộm cũng là cướp huống chi trên người ngươi chính tà bất phân nếu ta giúp ngươi lỡ như có chuyện gì hòa thượng ta khác nào trợ trụ làm ác.
-Ngươi yên tâm ta tuyệt đối không làm chuyện bất lợi với các ngươi, huống chi với bản lĩnh của ngươi ta có thể làm gì?
-Được!
-Đạo tế ngươi đi đâu giờ mới chịu trở về!- một lão hòa thượng da nhăn râu bạc bước ra.
-Trụ trì lần này thì hay rồi hắn chẳng những không hóa duyên được tiền còn mang trở về hai đứa con- không đợi đạo tế lên tiếng tên hòa thượng mập liền nhảy ra tố cáo, còn muốn nắm lấy tay Huyết Liên Nguyệt Băng đưa người lên trước mặt trụ trì.
Thấy cô nhíu mày đạo tế vội vàng đưa tay chặn lại bàn tay của sư huynh mình- có gì vào trong rồi nói- sau đó quay qua trụ trì- hài tử đang bị thương con tìm chỗ cho nó nằm xuống trước.
-Được ta cũng muốn xem con giải thích ra sau-nói rồi lão hòa thượng dẫn bọn người Huyết Liên Nguyệt Băng ra hậu viện
Đến một thiền phòng nhỏ nàng giúp một tay đỡ Nam Vô Nguyệt nằm xuống.
-Sư đệ bây giờ ngươi có thể nói tại sao lúc xuất gia có một mình mà bây giờ hộ khẩu lại lòi ra hai đứa nữa không.
-Bọn nhỏ đó không phải con cùa đệ thì đệ làm sao biết chứ!
-Trụ trì người xem đứa bé đáng thương như vậy bây giờ đệ ấy lại trốn tránh trách nhiệm- vừa nói tên hòa thượng béo vừa vỗ đầu của nàng.
-Đạo tế ngươi sao có thể nói vậy đứa bé lưu lạc bên ngoài lâu như vậy khẳng định chịu không ít khổ ngươi là phụ thân chúng nó sao có thể vô trách nhiệm như thế.
-Con gái như vậy đạo tế con không có bản lĩnh sinh được trụ trì sư huynh không tin các người có thể hỏi nó.
Đến lúc hai ngươi quay lại nhìn nữ hài tử đang đứng thì tên mặt nó đã không còn vẻ điền đạm đáng yêu mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng sắc bén.
-Bỏ tay ngươi ra hoặc ta sẽ giúp ngươi vứt luôn nó.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |