Rời đi
← Ch.05 | Ch.07 → |
Tên hòa thượng béo bị nàng dọa đến ngốc ra- hay là ngươi muốn ta trực tiếp một chút đem ngươi bóp chết luôn- câu nói này quả nhiên có tác dụng lớn đem thần hồn hắn quay trở lại.
-Bóp... bóp chết!- tên hòa thượng vừa vịnh cổ vừa chạy lại nấp sau lưng tế điên- nữ nhi của ngươi so với con hồ ly kia còn đáng sợ hơn.
-Đương nhiên, một trăm hồ ly như Bạch Linh chưa chắc đối phó được với nó nha!- đạo tế giọng nửa đùa nửa thật nói với sư huynh mình.
-Vậy... vậy nó là cái con gì vậy?
-Nó... nó không phải con.
-Vậy chẳng lẽ là cái thứ kia.
-Ta không biết.
-Nó là do ngươi mang về sao lại không biết chứ!
Huyết Liên Nguyệt Băng đen mặt nhìn đôi huynh đệ đang ở đây ngươi một câu ta một câu đem mình nó thành cái thứ gì đó cuối cùng cũng không nhịn được nữa- ngươi còn không câm miệng ta bóp chết ngươi!
-Chẳng lẽ cổ ta rất đẹp yêu quái nào gặp ta cũng muốn bóp chết.
-Huynh nói thử xem, được rồi mau ra ngoài đi- tế điên vừa hi hi ha ha vừa nói với hòa thượng mập- à sẵn tiện mang người theo luôn- rồi chỉ vào lão trụ trì đã bất tỉnh trên đất.
-Được hai người cứ trò chuyện đi- Vừa nói xong vội vàng dìu lão hòa thượng dậy rồi chạy bay ra ngoài.
-Được rồi có thể nói chưa.
-Ngươi biết yêu chuyện yêu thần chứ?- Huyết Liên Nguyệt Băng quay lại nhìn thẳng vào mắt hòa thượng, trên mặt đã không còn vẻ cau có mà thay vào đó là vẻ lạnh nhạt khiến người ta khó mà đoán được.
-Ý ngươi là... !
-Phải chính là nó- giọng nói dửng dưng như đang nói về thời tiết hôm nay.
-Ngươi như vậy có ý gì nếu như yêu thần thức tỉnh sẽ nguy hại nhân gian.
-Vậy thì sao!- Huyết Liên Nguyệt Băng đưa một ánh mắt xem thường về phía hòa thượng- nó chỉ là một đứa bé.
-Vậy ngươi muốn ta làm gì?- hòa thượng nghi ngờ nhìn nàng.
-Cũng không có gì chỉ là muốn ngươi thu nhận nó, yên tâm nguyên thần của yêu thần đã ra khỏi thân xác nó.
-Ngươi muốn ta hóa độ yêu khí còn sót lại trong người nó.
-Đúng! nhưng nếu không an tâm ngươi có thể giết chết nó!- nàng nở nụ cười nhìn hòa thượng.
-Ta đồng ý chỉ cần không làm hại lục giới nó cũng là một sinh linh đáng thương.
-Được vậy giao nó cho ngươi, ta còn có việc cần làm, đi trước vậy!
-Khoan! ngươi cuối cùng là ai!
-Chẳng phải ngươi là thánh tăng không gì không biết sao?- nói xong lập tức biết mất.
-Thánh tăng gì chứ ta chỉ là lão già thích rượu thôi.
Ra khỏi linh ẩn tự Nguyệt Băng lập tức liên lạc với Trúc Nhiễm.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |