← Ch.49 | Ch.51 → |
Editor & beta: June_duahau
Lúc này, hai kẻ khởi xướng đã sớm ngồi trên chiếc Hummer phong cách, lấy tốc độ chạy chối chết phi như bay trên đường lớn.
"Ha ha..." An Hòa khẩy khấy tóc, cười đến run cả người."Vui quá mức rồi!"
"Là do chính em làm...." Hứa Úy vững vàng đánh tay lái, vừa tươi cười liếc nhìn An Hòa một cái: "Làm sao lại phá hư hình tượng như vậy?!"
"Cái này gọi là Binh Bất Yếm Trá!" An Hòa đắc ý giương cao cổ.
"Đuôi cũng vểnh lên trời rồi..." Hứa Úy cười nói: "Nhưng khoan hãy nói... Em diễn còn hay hơn thật ấy! Bộ dạng nước mắt chảy tràn.... cứ như nước máy, chảy ào ào!"
"Anh thì biết cái gì! Đó gọi là kỹ xảo diễn!" Người nào đó không nhịn được mà đắc ý.
Hứa Úy vừa định chế nhạo cô vài câu, lại chợt nghe thấy 'ầm' một tiếng oanh liệt.
Sườn xe bị nghiêng một cái, xe lập lức bị lệch hướng.
Đôi mắt đen chợt tối lại, môi mỏng khẽ mím, cả người vẫn bình tĩnh như cũ, trấn định mà khống chế tay lái.
Đợi cho thân xe ổn định, hai người cùng nhau xuống xe.
"CA*" Hứa Úy cắn răng mắng một câu: "Đám cháu rùa này..."
Nổ bánh xe.
Quả nhiên, Lam Quân bên kia rốt cuộc cũng có người để ý đến đây....
"Có đồ dự phòng không?" An Hòa gấp gáp hỏi.
"Có mới là lạ!" Hứa Úy cau mày.
An Hòa vội vàng chạy tới liếc mắt một cái, quả nhiên là rỗng tuếch.
"Làm sao bây giờ?" An Hòa giương mắt nhìn sắc mặt không tốt của Hứa Úy.
"Chạy trốn." Hứa Úy lời ít mà ý nhiều, nói."Bên kia chắc chắn đã nổ rồi.... Truy binh 100% là đuổi tới chỗ này."
"Nổ thì cũng nổ rồi, anh tin tưởng bọn họ có thể huy động binh lực đối phó với hai người chúng ta không tha sao?!"
"Quan chỉ huy của Lam Quân từ trước đến nay đều chú trọng 'lực phá hoại' của quân địch." Hứa Úy trầm ngâm một tiếng: "Chúng ta chỉ có hai người đã oang tạc trung tâm hậu cần của hắn, em cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta dễ dàng sao?"
"Được rồi!" An Hòa trong nháy mắt trầm tĩnh lại."Đừng trì hoãn nữa, mau lên đường thôi."
Hứa Úy nhìn chằm chằm đôi giày cao gót chừng bảy tấc trên chân An Hòa.
"Lên đây, anh cõng."
"Không cần." An Hòa dứt khoát từ chối."Em không yếu ớt như vậy."
"Đi như vậy chẳng khác gì người đi trên cà kheo, em thực sự cho rằng có thể chạy thoát khỏi truy bắt của Lam Quân sao?" Hứa Úy trầm giọng nói: "Nhanh leo lên cho anh."
An Hòa không nói gì, chỉ cúi người cởi giày trên chân mình ra.
"Bây giờ thì được rồi. Đi thôi."
Lại dám đi chân trần với anh?!
Hứa Úy nhất thời tức giận, kêu một cái run bắn cả người.
Thật sự là tiểu tổ tông mà!!!
Ở trong lòng kêu gào xong, Hứa Úy cũng không liếc nhìn An Hòa thêm một cái nào, trái lại, đi đến bên cạnh cô cúi người xuống ---
Ngay sau đó, khiêng người nào đó bước đi!
"AAAAA.... !!!!!!!" Bỗng bị khiêng lên vai, An Hòa gào lên: "Anh - cái tên đại biến thái này, mau bỏ em xuống!"
"Em đã bị bắt rồi." Hứa Úy đầu không ngẩng mắt không chuyển, thờ ơ trả về một câu: "Tù binh không có quyền lên tiếng!"
"Anh, cái đồ lưu manh, anh chiếm tiện nghi của em!!!" An Hòa vẫn còn vùng vẫy giãy chết: "Còn không thả em xuống, em sẽ kêu lên đấy!"
"Không phải em đang kêu đó sao?" Hứa Úy không mặn không nhạt nói: "Giọng nói này đủ lớn để dẫn dắt đàn sói cách đây hai dặm chạy tới đấy!"
"A, a..."An Hòa tức giận đến đỏ bừng mặt, lại không tránh được cánh tay như gọng kiềm của Hứa Úy: "Anh.... anh ghìm chết em rồi!"
Nhất kế không thành, lại thi triển kế tiếp theo. Chỉ cần anh buông lỏng lực tay, Lão nương liền một tay đánh xuốngtiễn Hứa Úy anh đi gặp Mác luôn!
"Chỉ bằng mấy cái tay chân lèo khèo của em, tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng sức đi." Hứa Úy nhàn nhạt mở miệng, nói: "Hai ta biết nhau bao nhiêu năm rồi? Chút tâm tư nhỏ này của em, anh có thể không biết sao?"
Cái người này, cứng mềm đều không ăn!
Không thể phản kháng, người nào đó chỉ còn biết chấp nhận.
"Anh là cái đồ quê mùa, thô kệch.... Lại đem khiêng người ta đi thế này.... Còn hơn cả Đại Vương lên núi cướp cô dâu rồi!" An Hòa đỏ mặt thấp giọng nói.
Hứa Úy có thế này mới vui vẻ lên.
"Chê tư thế này không đủ nho nhã, lịch sự?"
Theo lời nói của anh, An Hòa thét chói tai. Mời vừa rồi còn bị anh khiêng ở trên vai, đột nhiên lại biến thành tư thế ở trên lưng anh rồi?
"Không muốn khiêng.... Vậy thì cõng!"
"Đại biến thái..." Mặt An Hòa nóng lên, lén lút vùi đầu vào hõm vai anh.
Hứa Úy vì cô trách mắng, trên gương mặt anh tuấn hiện lên chút ý cười.
"Này..." An Hòa vươn ngón tay cào cào cái đầu húi cua đen bóng của Hứa Úy: "Xem cái đầu này của anh đi.... Giống như chó cắn mèo gặm vậy..."
"Không có thời gian rảnh mà cắt.... Cạo bừa." Hứa Úy khẽ cười một tiếng."Hơn nữa, có người cắt cho là tốt rồi, em còn quản khí gió gì là chó cắn hay mèo gặm chứ!"
An Hòa không vui, không tự giác vươn đôi tay bé nhỏ vòng lên cổ người nọ.
Cả người Hứa Úy đột nhiên cứng ngắc, anh ra vẻ lạnh nhạt hắng giọng một cái nói: "Cô nương à, ở thời khắc khẩn cấp... hai ta đang phải chạy trốn.... Đừng có dụ dỗ anh, định lực của anh không tốt lắm đâu!"
"Anh nghĩ đi đâu vậy!" An Hòa đập một cái lên ót Hứa Úy."Em đây là cánh tay không có chỗ để! Anh cho em ôm, lại không cho em đụng, vậy tính...."
"Đừng! Muốn chạm chỗ nào thì chạm, tùy ý!" Hứa úy liên tục mở miệng, mỗi bước dưới chân càng thêm mau lẹ mà lưu loát.
"Thế còn tạm được...." An Hòa hé miệng cười, con ngươi trong suốt lóe lên ánh sáng lưu chuyển động lòng người."Hứa Úy.... Khoan hãy nói, này, nhìn cho kỹ đi.... Hắc, anh cũng thật đủ đen!"
"Cái này gọi là làn da khỏe mạnh! Bao nhiêu người bỏ tiền để được như vậy mà không được đấy! Rất đàn ông! Tranh thủ mà mừng trộm đi!"
"Cắt.... Không biết xấu hổ." An Hòa xuy một tiếng."Anh nói anh xem....... Vừa đen, vừa nghèo lại lưu manh.... Làm sao em lại coi trọng anh được chứ?"(ed: hình như c Hòa ko biết a giàu nứt đố đổ vách, kaka)
"Xem đi, bây giờ đã thừa nhận coi trọng anh rồi phải không?" Hứa Úy nhất thời vui sướng đến không chịu được: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.... Không phải em làm sao lại coi trong anh, mà phải nói là ngoài anh ta ai còn thèm để ý đến em?!"
"Anh thì biết cái gì!" An Hòa chìa tay kéo kéo lỗ tai anh: "Em đây là cố gắng thu nhận anh, cứu giúp anh, thương hại anh! Tất cả đều là ra tay cứu rỗi người nghèo thôi, hiểu chưa!"
"A, ngài rất 'cố gắng' cao thượng đấy!" Hứa Úy cười nói: "Ai cũng khỏi cần nói người nào... Hãy coi tinh thần đoàn kết thương yêu giúp đỡ lẫn nhau của chúng ta là tạm bợ để hợp tác với đảng, rồi tự sinh tự diệt!" (**câu này nghe hơi chuối nhưng mình ko dịch rõ nghĩa ra được, all đọc tạm chút nha!)
"Chao ôi, này...." An Hòa nói một tràng thật dài: "Sao lại gọi 'tạm bợ' chứ.... Nghechói tai như vậy? 'Tạm bợ' mà anh còn thích người ta muốn sống muốn chết, chậc chậc, em đang lo không có chỗ thoát đây, buồn chết mất!"
"Không thoát ra được? Vậy thì giữ lấy là được rồi!" Hứa Úy líu lưỡi nói: "Kẻ nào không muốn sống dám cùng anh dành vợ, trở về Gia sẽ chỉnh hắn đến cặn bã cũng không còn!"
"Vô lại.... Anh không sợ đập bể tay à?" An Hòa cười yếu ớt.
"Nhưng Gia vui!" Hứa Úy nghiêm mặt nói: "Quân diễn kết thúc anh sẽ đánh báo cáo kết hôn, em trở về chờ Gia chính thức 'tiếp nhận' em đi!"
← Ch. 49 | Ch. 51 → |