← Ch.48 | Ch.50 → |
Editor: June_duahau
"Tôi nói em sao cứ như con mèo trốn vào một góc thế hả?" Sau khi vào phòng, ngồi cả buổi không thấy người nọ lên tiếng, Hứa Úy không nhịn được, rốt cuộc cau mày đứng dậy lôi An Hòa đang trốn ở một góc tường, cả người co rút thành một cục xách ra ngoài.
"Anh.... anh quản cái gì!" Mặt An Hòa đỏ rực lên, ương ngạnh gân cổ lên cãi.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, trong lòng Hứa Úy đã có tính toán.
Vì thế liền dùng lời nói trêu chọc cô một chút.
"Bây giờ là thời điểm 'trăng treo ngọn cây', nên làm gì thì làm, quân giải phóng nhân dân Trung Quốc phải có một chút quan niệm về thời gian!"
"Anh muốn làm gì?" Mắt của người nào đó như cái chuông đồng nhìn chằm chằm, một bộ thấy chết không sờn.
"Tôi thật có chút bực mình mà.... Em xem tôi là lang sói, hay là hổ báo? Làm gì mà đề phòng tôi giống như phòng quân địch vậy hả?" Con ngươi đen như mực hơi nhíu lại, tầm mắt Hứa Úy chặt chẽ khóa người đối diện lại.
"Ai cho anh nói chỉ thuê một phòng...." An Hòa mím môi, không tình nguyện mở miệng nói: "Cô nam quả nữ ở chung một phòng.... Đây là muốn náo cái gì chứ!"
"Xem em đi.... Còn chưa làm rõ lập trường của bản thân phải không?" Hứa Úy liếc trắng mắt An Hòa một cái, nói: "Hai chúng ta lấy danh nghĩa 'vợ chồng' xuất trận đấy, khá lắm, chân trước vừa mới vào phòng chân sau đã liền nháo với tôi đòi ở riêng? Em không sợ chỗ này cũng có 'tai mắt' của Lam Quân à?!"
Ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng có lý, cho dù vẫn còn thấy lúng túng xấu hổ, nhưng cuối cùng An Hòa vẫn đàng hoàng phục tùng mệnh lệnh.
Thật vất vả mời đến giờ ngủ, thừa dịp Hứa Úy đang tắm rửa, An Hòa ở trên giường mân mê một hồi đến 'kinh thiên động địa'.
"Làm gì thế? Động tĩnh lớn như vậy..." Hứa Úy từ phóng tắm đi ra, vừa lau khô đầu vừa nhìn người nào đó trên giường.
"Đây là cái gì?" Hứa Úy nhìn một đống lớn nằm chắn giữa giường không biết là dùng cái mền nhỏ hay cái vỏ chăn vặn thành cái bánh quai chèo xiu xiu vẹo vẹo hiên ngang nằm trên đó.
"Vĩ tuyến 38." Người nào đó nói năng rất hùng hồn.
Hứa Úy: "..."
"Hai ta phải thương lượng một chút, buổi tối ngủ không cho anh vượt qua ranh giới này, nếu dám 'vượt biên', cứ vượt qua một cm thì tự vả miệng mình một cái, nghe chưa?!" An Hòa hùng hổ nói.
Đây, thật nằm ngoài dự đoán và suy nghĩ của anh.
Trên thực tế anh vốn định ngủ ở ghế sofa.
Bị An Hòa đặt ra quy định như vậy, đãi ngộ lập tức từ 'súng bắn chim đổi thành đại bác*' rồi!
(* thành ngữ: Điều thương đổi pháo, ý là A Úy định tha cho C Hòa nhưng bị Nàng kỳ thị như vậy nên theo luôn ^. ^)
Vì thế hai người thật sự ở trên cùng chiếc giường vượt qua đêm nay. (tg: Lời này nghe thật... ái muội!!!)
Không biết có phải xuất phát từ nỗi sợ 'bạt tai' hay không, một đêm này Hứa Úy thực sự nghiêm chỉnh làm 'chính nhân quân tử', hơn nữa còn chân chính phòng thủ bản thân cách đường biên 'Một mẫu ba phân đất. '
Còn cái người nào đấy đề xuất ra 'hạng mục' này, cánh tay duỗi ra, chân dài vén lên.... Đem đồng chí Thiếu tá nào đó vốn đã quen với việc đấm đá đánh cho kêu gào.
Cái gì mà vĩ tuyến 38 với chả 48.... Sớm bị An Hòa quăng lên chín tầng mây rồi!
--- ------ ------- Đường phân cách làm nhiệm vụ---- --------
Sau một thời gian quan sát, đánh giá một cách tổng thể, xác nhận được tình hình xung quanh, An Hòa và Hứa Úy cùng lên kế hoạch hành động.
Lại nói tiếp, xâm nhập sau lưng địch là việc có hàm lượng kỹ thuật khá cáo.
Không nói đến cái khác, chỉ riêng trái tim bé nhỏ của bạn đã phải chịu đựng áp lực mà người khác khó có thể chống đỡ được.
Vì để che dấu tai mắt người khác, An Hòa và Hứa Úy đã trình diễn một màn 'Chiến tranh nóng' trước mặt các vị chiến sĩ Lam Quân.
"Anh - cái tên khốn nạn này, đồ cặn bã, bạc tình!" An Hòa đứng một bên vừa kêu khóc vừa xô đẩy Hứa Úy nói: "Anh có còn lương tâm nữa không?! Tôi theo anh nhiều năm như vậy, đã chịu biết bao đau khổ, phải chịu biết bao mắng chửi.... Nhớ ngày trước, anh cũng chỉ là một tên tiểu tử nhà nghèo, lúc tôi vì theo anh mà đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ mình, anh ở đâu? Anh đối với tôi thế nào? Lần trước là thư ký, lần này là bạn học... Nhiều năm như vậy, anh cứ động một tý là lôi kéo hết người này đến người khác, tâm địa anh thật là gian xảo, anh nói đi, anh không làm tôi thất vọng, không làm đứa nhỏ thất vọng, không khiến cho cái nhà náy thất vọng sao?!"
"Nói xong chưa!" Hứa Úy không kiễn nhẫn phất phất tay với An Hòa, nói: "Vừa mới đến đây đã đòi lật sổ sách tính toán với tôi, mây cái chuyện thối nát ngày xửa ngày xưa cô không thấy mệt nhưng tôi đặc biệt thấy mệt thay nha!"
"Bây giờ biết tôi phiền rồi hả? Lúc trước, cả ngày quấn quít bám đuôi tôi thì không thấy than phiền?!" An Hòa càng nói càng nổi cáu, nước mắt giống như những hạt chân châu cũng theo đó mà tràn ra: "Anh nếu biết tu tâm dưỡng tính một chút thì tôi còn càu nhàuvới anh làm gì? Mấu chốt là ở anh không phải sao?! Phải, bây giờ anh phát đạt, biết bao phụ nữ trẻ đẹp bên ngoài bám theo, còn tôi? còn vợ anh thì sao? Còn có thể trở lại như xưa sao! Bây giờ chẳng khác gì bà mẹ đơn thân, không chồng không cha mẹ thương yêu!"
"Cô đấy, không cần giả vờ lớn tiếng ưỡn ngực với tôi! Dây dưa lằng nhằng, tôi cũng ngán cô lắm rồi! Có việc gì thì nói luôn đi!" Hứa Úy nói xong, tự châm cho mình một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi.
"Đồ con rùa, khốn kiếp!...." An Hòa đỏ mắt hung ác mắng một câu, ngay sau đó giống như nổi điên bổ nhào lên người Hứa Úy dùng sức đánh lên người anh: "Chọc tôi điên lên, lão nương đây ai cũng chấp hết! Tôi con mẹ nó liều mạng với anh...."
"Vị nữ đồng chí này, đừng kích động...." Một binh sĩ trung tuổi thấp giọng khuyên nhủ: "Nghĩ thoáng một chút, vợ chồng sống với nhau có ngày nào mà không có xích mích, nói rõ xong là tốt rồi...."
"Đội trưởng...." An Hòa giống như bắt cọng rơm cứu mạng, đưa tay quẹt lung tung nước mắt nước mũi kể: "Anh nói xem, mấy năm nay tôi vì anh ta trả giá nhiều như vậy.... Đâu có dễ dàng gì! Anh ta sao có thể đối với tôi như vậy chứ, hu hu hu...."
Cái gì gọi là hình tượng sinh động, cái gì gọi là tình ái dạt dào.... Nhìn An Hòa bây giờ, tất cả đều sáng rõ rồi.
Các chiến sĩ vây xem không người nào không động lòng thay An Hòa xót thương.
Quân dân một nhà, nếu không làm sao lại nói nên vui mừng hát khúc tình ca quân dân như cá với nước đây?
Thành công thu hút được lực chú ý của đại đa số đám người ở đây, An Hòa tranh thủ kéo dài thời gian cho Hứa Úy.
Đến lúc Hứa Úy thần không biết quỷ không hay âm thầm bố trí xong tất cả, từ xa ra hiệu cho An Hòa.
"Rút!"
Trong lòng An Hòa lập tức hiểu ra, ngay sau đó liền nện từng bước lảo đảo bước đi, bộ dáng vừa khóc rối rít vừa lau nước mắt rời khỏi tầm mắt của đám lính Lam Quân.
Người đã đi rồi, vậy mà đám binh lính Lam Quân vẫn còn nhỏ giọng bàn tán về nó.
Có người thở dài, cũng có người ước ao ghen tị.
Đám sĩ quan tuần tra của Lam Quân đúng lúc đi qua nơi này nhìn thấy cảnh như vậy, sắc mặt liền đen lại, lập tức tìm người hỏi thăm tình hình một chút.
Cũng không phải là tân binh mới nhập ngũ, vừa nghe binh lính thuật lại chuyện vừa rồi, sĩ quan chỉ huy như ý thức được cái gì.
"Chết tiệt.... . Mau cho người đi kiểm tra.... ." Lời còn chưa nói xong, bên phía trung tâm kho hàng hậu cần của Lam Quân truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc.
"Con mẹ nó!" Sĩ quan chỉ huy hung tợn 'nhổ' một ngụm: "Người nhất định chưa chạy được xa, đuổi cho ông!"
"Vâng!" Bị một trận này dọa cho choáng váng, các chiến sĩ rốt cuộc cũngphục hồi lại tinh thần, bấy giờ mới ý thức được đôi nam nữ lúc trước là người của Hồng Quân xâm nhập vào khu vực của họ.
Vì thế, phạm vi đuổi bắt rất lớn.
Khoa trương đến nỗi vận dụng cả chó nghiệp vụ (quân khuyển).
← Ch. 48 | Ch. 50 → |