Vay nóng Tima

Truyện:Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội - Chương 111

Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Hiện có 158 chương (chưa hoàn)
Chương 111
Nhân tiểu quỷ đại
0.00
(0 votes)


Chương (1-158 )

Siêu sale Lazada


Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Cát Tường tràn đầy vẻ không hiểu, vì sao chủ tử lại hỏi hắn vấn đề kỳ quái này? Hắn gãi đầu, nghiêng đầu đáp: "Chủ tử, nô tài không hiểu, thói quen đã hai mươi mấy năm, vì sao phải thay đổi?"

Nam Cung Nguyệt Bân ngẩng mặt lên, bóng đêm ngày càng dày đặc, chỉ còn rải rác vài ngôi sao tô điểm bầu trời đêm, mùa thu sương lạnh, hắn thở ra một hơi, loại bỏ những suy nghĩ hỗn loạn kia, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, trở về vương phủ."

Cát Tường vẫn không hiểu, nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Dạ Nguyệt Ly ôm người một đường bay thẳng ra cửa cung, vừa vào xe ngựa, liền không nhịn được tràn ra ngọt ngào, cúi đầu bắt được môi một người...

Mộ Dung Tiểu Tiểu bị nụ hôn nóng bỏng bất thình lình ập đến làm cho tay chân có chút luống cuống, bị động thừa nhận nhiệt tình của hắn, cả người như nhũn ra, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, đáy mắt hiện lên một vẻ cười tà, bàn tay mềm mại không xương không một tiếng động mở ra vạt áo bên hông Dạ Nguyệt Ly...

Chưa bao giờ thấy may mắn vì quần áo nam nhân cổ đại đều dễ dàng cởi ra như lúc này, chỉ cần cong nhẹ ngón tay một cái! Tay ngọc trắng noãn của Mộ Dung Tiểu Tiểu liền chui vào trong áo lót người nào đó, xoa đến lồng ngực trơn bóng...

Bắt đầu đốt lửa!

Hiện tại nàng cũng không sợ sư huynh sẽ kích động mà ăn mình, bằng hiểu biết của nàng đối với sư huynh, chỉ cần nàng hô ngừng, sư huynh tuyệt đối sẽ dừng lại! Chẳng qua, chuyện tối nay đừng nghĩ nàng cứ cho qua như vậy!

Trước kia tạm thời không tính, hiện tại hắn là của nàng, lại còn quyến rũ ong bướm đến? Không thể tha thứ!

Mắng chửi, không thích hợp, đánh đập, nàng không nỡ, vết thương lần trước đoán chừng còn chưa hồi phục. Cho nên, hôm nay loại vừa hành hạ người, vừa không thương tổn đến thân thể này là phương pháp tốt nhất. Chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng không phải chưa từng thấy heo chạy, khơi lên dục hỏa của nam nhân, còn không phải dễ như trở bàn tay?

Nội tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến tà ác, người còn lại toàn thân vừa khó chịu lại vừa thoải mái!

Nha đầu nguyện ý trao bản thân cho hắn sao? Nhưng bây giờ còn đang trên xe ngựa, mặc dù hắn muốn nàng đã lâu, bất quá, hắn cũng không hy vọng lần đầu tiên của hai người lại ở nơi không lãng mạn này! Hắn còn muốn chờ nàng đến tuổi cập kê, hoặc là khi hắn cưới nàng trong đêm động phòng hoa chúc.

"Sư huynh..." khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười mị hoặc, thanh âm phảng phất như mang theo loại ma lực nào đó, Dạ Nguyệt Ly bị âm thanh này khẽ gọi khiến cả người tê dại, trái tim đập loạn nhịp!

"Nha đầu, sư huynh thật thích ngươi!" ngay cả khi dục vọng mãnh liệt, Dạ Nguyệt Ly vẫn cố gắng khắc chế thân thể đang kêu gào, trên mặt biểu lộ thâm tình.

Mộ Dung Tiểu Tiểu giống như không nghe thấy, bàn tay trắng nõn chống đỡ trên lồng ngực, nhẹ nhàng đẩy, Dạ Nguyệt Ly thuận thế ngã xuống trong xe ngựa, nàng ngồi trên người hắn, giống như một nữ vương cười ngạo nghễ, lại mang theo sức quyến rũ trí mạng mê hoặc lòng người, nàng chậm rãi cúi đầu, phun khí lên khuôn mặt tuấn tú động tình của hắn.

"Sư huynh của ta, nói xem huynh sai ở đâu? Hả?" Mộ Dung Tiểu Tiểu cắn lên môi mỏng của Dạ Nguyệt Ly, mỉm cười nói, tay nhỏ bé cũng không ngừng dao động trên lồng ngực hắn, thầm nghĩ, thật trơn, cảm xúc thật tốt!

Ngay cả lúc cảm thấy mặt đã nóng bừng, tim đập dữ dội, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không nghĩ sẽ dừng lại nửa chừng, vì sao nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị? Rất có cảm giác đạt được thành tựu? Quả nhiên, trong tiềm thức, nàng đích thực to gan!

Lúc đầu sau khi Dạ Nguyệt Ly thấy nàng chủ động có chút ngoài ý muốn, nhưng sau một khắc liền thấy rõ trêu cợt trong mắt nàng, liền biết nàng thay đổi biện pháp để trừng phạt hắn chuyện tối nay! Hắn cười khổ, khàn giọng nói, "Nha đầu, có thể đứng lên rồi nói chuyện không?"

Hắn chỉ cảm thấy cả người muốn cháy rồi! Nơi đó trướng đau khó chịu! Tiếp tục như vậy nữa, hắn thật sự nhịn không nổi muốn nàng ở chỗ này! d. d. l. q. d

"Dạ Nguyệt Ly! Nếu huynh dám lộn xộn, sau này đừng mơ tưởng gặp mặt ta nữa!" dường như biết hắn suy nghĩ cái gì, Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức tàn nhẫn cảnh cáo.

Mỗi lần gọi hắn "Dạ Nguyệt Ly", chính là nàng đang tức giận, Dạ Nguyệt Ly biết vậy.

Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, "Được, ta không động, ta không động, nha đầu, đứng lên nói chuyện được không?" như vậy thật quá hành hạ người!

"Không được, huynh phải nói mình sai ở đâu!" tối nay Triệu Thi Nhân là muốn hủy dung nàng! Ruồi nhặng lần sau tìm đến, có phải muốn mạng nàng hay không? 

Dạ Nguyệt Ly ẩn nhẫn, trên thái dương cũng xuất hiện gân xanh, biết nàng muốn nói cái gì, vẻ mặt hắn vô tội nói: "Nha đầu, sư huynh không có trêu chọc nàng ta, trước hôm nay ta cũng chưa từng nhìn nàng ta một cái!"

"Dạ Nguyệt Ly! Huynh còn chối! Mau khai ra!" Mộ Dung Tiểu Tiểu phát hỏa, tiếp theo tay liền dùng sức!

"Ưm..." Dạ Nguyệt Ly vừa thoải mái vừa thống khổ rên lên, trên trán từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống. Hắn đã muốn phát điên rồi! Nha đầu muốn hành hạ chết hắn sao?

"Lỗi của ta lỗi của ta, ta bảo đảm sau này sẽ không nhìn nữ nhân khác một cái, không, cho dù liếc nhìn cũng không!" Ly vương điện hạ lãnh khốc trước toàn dân Nam Dục quốc lúc này lại bỏ xuống tất cả dáng vẻ, hết sức ôn nhu lấy lòng nữ tử trước mặt.

Dạ Nguyệt Ly ngoài mặt đau khổ, nội tâm lại cười đến thoải mái, nha đầu còn không biết bộ dạng ghen tuông này của mình đáng yêu tới cỡ nào, tới hôm nay hắn mới biết thì ra ham muốn giữ lấy hắn của nha đầu lại mạnh đến như vậy, hắn yêu nha đầu này chết mất.

"Được rồi, hôm nay không so đo với huynh, lần sau còn như vậy nữa đừng nghĩ ta sẽ tha thứ cho huynh!" nhìn bộ dáng ẩn nhẫn khó chịu của sư huynh, Mộ Dung Tiểu Tiểu suy tính dừng tay, kiếp trước nàng nghe người ta nói qua, nếu ham muốn của nam nhân không được giải tỏa, chỗ đó sẽ có chuyện!

Thật ra trong lòng nàng cũng hiểu chuyện này không trách sư huynh được, nhưng trong lòng nàng không thoải mái, nam nhân thuộc về nàng, sao lại để nữ nhân khác nhúng chàm? Không giết Triệu Thi Nhân, tạm thời chỉ có thể trút giận lên "người đầu sỏ gây chuyện này".

Từ từ bò xuống khỏi eo hắn, lúc trước vì ngồi trên bụng sư huynh nên lần này xuống, Mộ Dung Tiểu Tiểu đương nhiên là đụng phải nơi nào đó, cả người ngẩn ra, liền giống như bị điện giật, muốn nhanh chóng đi xuống!

"A..."

Trời đất đảo lộn, hai người liền thay đổi tư thế! Lần này đến lượt Dạ Nguyệt Ly làm chủ! Hắn cười tà, híp mắt lại trêu tức nhìn nàng!

"Sư huynh, huynh nói sẽ không so đo!" Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt ửng đỏ, cất tiếng lên án! Bàn tay trắng nõn của nàng chống lại lồng ngực hắn, dưới bàn tay là da thịt đã nóng lên, mà vật kia đang chọc vào bụng nhỏ của nàng!

Gương mặt lạnh lùng của Dạ Nguyệt Ly lúc này tràn đầy ham muốn không kiềm chế được, thân thể hai người chặt chẽ dán chung một chỗ, Mộ Dung Tiểu Tiểu gần như cũng có thể cảm giác được nhiệt khí đang xuyên thấu qua y phục hai người, chạm đến da thịt nàng!

"Nha đầu yên tâm... Sư huynh sẽ không muốn muội lúc này..." giọng nói khàn khàn trầm thấp, hơi thở nặng nề bên tai, vành tai bị Dạ Nguyệt Ly ngậm lấy, Mộ Dung Tiểu Tiểu đã không thể suy nghĩ điều gì!

Quả nhiên vành tai là điểm mẫn cảm nhất của nha đầu, ha ha, đáy mắt Dạ Nguyệt Ly hiện lên một ý cười.

Cảm giác được lời nói của sư huynh ở trên cổ mình, hai mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu đầy sương mù, thầm than, xong rồi, dấu vết lần này phải mất mấy ngày mới có thể biến mất?

Chỉ đáng thương cho Toái Nguyệt đang đánh xe ngựa bên ngoài, mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt...

Mới vừa vào cửa lớn biệt viện, trong nháy mắt, Mộ Dung Tiểu Tiểu đang bị Dạ Nguyệt Ly ôm như công chúa cảm thấy trong không khí có điều gì đó không đúng. Biệt viện tối nay an tĩnh dị thường! Vào tiền thính, liền thấy Tức Mặc Tuyết Dương, Di Tinh khom người cúi đầu đứng một bên, sau khi thấy chủ tử trở về, Tức Mặc Tuyết Dương lập tức báo cáo, "Chủ tử, đúng như ngài dự đoán, Huyết Thiên đã tới rồi!"

Nhìn thấy thuộc hạ, vẻ mặt ôn nhu của Dạ Nguyệt Ly lập tức trở lại lãnh khốc, hắn đi thẳng về phía chủ tọa, người trong ngực bị hắn ôm ngồi ở chân, cầm lấy chén trà trên bàn bên cạnh, dùng tay thử nhiệt độ chén trà một chút rồi cẩn thận cho Mộ Dung Tiểu Tiểu uống.

Hắn nhíu mày, lúc này mới nói: "Vậy sao? Hắn lấy thứ đó đi rồi?"

"Dạ đúng"

Di Tinh nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu sau khi đi vào, liền thấy vết đỏ mập mờ trên cổ nàng, nhìn nàng cười đến thú vị.

Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, cố gắng duy trì sắc mặt tự nhiên, khuôn mặt hếch lên, cũng chỉ có thể làm như vậy! Bất quá Huyết Thiên đến? Còn lấy đi cái đó? Là cái gì?

"Kết quả theo dõi của Ảnh Phong như thế nào?" Dạ Nguyệt Ly híp mắt, trầm giọng hỏi.

"Chủ tử, hắn đến Hiên Vương phủ." Khuôn mặt tuấn tú của Tức Mặc Tuyết Dương lúc này tràn đầy vẻ khó hiểu, hắn nói: "Chử tử, người cho rằng hắn muốn làm gì?"

"Ảnh Phong là ai?" Mộ Dung Tiểu Tiểu tò mò hỏi, vậy là có chuyện nàng không biết sao? 

Thấy chủ tử nhà mình liếc mắt đến, Tức Mặc Tuyết Dương nhận lệnh giải đáp, "Chính là ong mật, chúng ta gọi hắn là Ảnh Phong vì trên giang hồ hắn nổi tiếng huấn luyện côn trùng. Người này không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, chỉ có hứng thú với mấy tiểu động vật buồn nôn kia, Ảnh Phong này là tâm đắc nhất của hắn, dùng để theo dõi cao thủ, vừa bí mật, vừa an toàn."

"Cũng là thủ hạ ở Tiêu Dao sơn trang?" thủ hạ của sư huynh nhiều người tài như vậy à.

"Hắn từng bị người ta đuổi giết, được chủ tử đi ngang qua cứu mạng, hắn một là vì báo ân, hai là dựa vào bóng đại thụ tất có lợi."

"Được rồi, lui xuống đi, còn chuyện gì ngày mai bàn tiếp." Dạ Nguyệt Ly lên tiếng, Tức Mặc Tuyết Dương tuy đầy nghi ngờ nhưng cũng không lên tiếng nữa, mang theo Di Tinh ra khỏi phòng khách.

"Sư huynh, binh phù bị trộm?" nàng nhớ rằng sư huynh đã nói Huyết Thiên là người của Nam Cung Quân Hạo, lúc này tới trộm đồ chắc chắn là vì binh phù mà mấy ngày trước nhắc đến.

"Hừ, thứ hắn cầm chỉ là đồ giả!" thanh âm Dạ Nguyệt Ly vô cùng u ám, nhưng ngay sau đó hắn khẽ cười nói, "Được rồi, nhanh rửa mặt rồi đi ngủ đi." nha đầu trong cung đã mệt mỏi, giờ cũng không còn sớm nữa. d. d. l. q. d

Tắm rửa xong, hai người ôm nhau nằm dài trên giường, Mộ Dung Tiểu Tiểu có thói quen dựa vào trên người sư huynh, thân thể mềm mại hòa cùng hơi thở của hắn, lúc này nàng cảm thấy vô cùng an tâm.

"Sư huynh, có phải Huyết Thiên có thâm thù đại hận gì với huynh không?" gương mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu bình tĩnh, nàng không cho rằng Huyết Thiên nguyện ý khuất phục triều đình mà là người cam tâm tình nguyện làm việc vì triều đình, nếu không, vì sao hắn trộm binh phù lại không trực tiếp giao cho Nam Cung Quân Hạo mà lại giao cho Nam Cung Nguyệt Hiên? Chuyện này tuyệt đối có gian trá!

Dạ Nguyệt Ly rất hưởng thụ thân thể mềm mại trên lồng ngực, trong đầu còn đang nghĩ về động tác lớn mật trong xe ngựa, nhất thời dục hỏa phát tác.

Cảm giác được dị vật nổi lên, mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu nháy mắt đen lại, đôi mi thanh tú khẽ chau, liền xoay người xuống giường, động tác Dạ Nguyệt Ly nhanh hơn suy nghĩ, nhanh chóng khóa chặt hai tay, bản thân cũng dở khóc dở cười, "Đừng, cứ để nguyên như này là được."

Cảm giác được khát khao từ trong giọng nói trầm thấp của sư huynh, nàng nói: "Sư huynh, huynh phải kiềm chế, huynh rất dễ xúc động."

Vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu vô cùng đau đớn, dường như Dạ Nguyệt Ly làm ra chuyện thiên lý bất dung. Nàng không thể giải thích được nàng chỉ nằm sấp như vậy, không có trêu chọc đến sư huynh. Vì sao lại dễ xúc động như vậy...

Sư huynh có đánh mông nàng hay không, nha đầu ngốc này!

Phải biết rằng mỗi nam nhân đều là dã thú, nữ nhân yêu mến nằm bên cạnh, hắn không hóa thân thành sói đã không tệ rồi, lại không cho phép hắn thỏa mãn một chút? Nha đầu thật vô tình!

Hắn vô lực than nhẹ, trả lời vấn đề lúc trước của nàng, "Sư huynh không biết là có thâm cừu đại hận hay không nhưng đúng là Huyết Thiên nhằm vào ta, không cần nóng nảy, sau này sẽ biết."

"Nha..."

Ngày tiếp theo, có khách tới biệt viện. Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đầy hoài niệm, mỉm cười.

"Tiểu Tiểu, thật là muội, ô ô, muội không có chuyện gì thật tốt quá! Mạc Du Ly nói với tỷ, tỷ còn không tin, tỷ nhất định phải tới đây xem, hắn còn không chịu, có phải hắn quá đáng quá không, ta chỉ là mang thai thôi, không có gì đáng ngạc nhiên."

Đường Tuyên Tuyên vừa nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu liền chạy đến ôm nàng, dọa Mạc Du Ly thiếu chút nữa buông hài tử đang ôm trong tay! Thấy nàng yên ổn đến bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu, lúc này mới yên tâm. Mà tiểu hài tử trong tay hắn dường như phát giận với phụ thân của mình, tức giận lên tiếng, "Phụ thân xấu xa, phụ thân xấu xa, lại muốn vứt bỏ Bảo Nhi!"

Mộ Dung Tiểu Tiểu còn chưa kịp nói câu chào gặp mặt, Đường Tuyên Tuyên liền hung dữ quay đầu lại, "Mạc Du Ly! Ngươi chán sống! Bảo Nhi! Đến đây với mẫu thân, mẫu thân giới thiệu con với a di, ngoan, gọi a di!"

Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu co quắp, nghĩ thầm sau này biệt viện muốn không náo nhiệt cũng không được.

"Tiểu Tiểu, mấy năm không gặp càng ngày càng xinh đẹp, thật tốt, muội còn sống thật tốt, ô ô." Đường Tuyên Tuyên lại bắt đầu nước mắt tràn lan thiếu chút nữa khiến Mạc Du Ly đau lòng muốn chết!

Hắn an ủi, "Tuyên Tuyên, nàng đừng khóc, nàng đang mang thai, khóc đối với con không tốt." Mạc Du Ly vừa nói vừa nháy mắt với Mộ Dung Tiểu Tiểu, hy vọng nàng có thể nói vài lời làm Đường Tuyên Tuyên không khóc nữa.

Sáu năm không gặp, Mạc Du Ly vẫn anh tuấn như năm đó, nhưng cũng không phóng khoáng như trước, thoạt nhìn chững chạc hơn rất nhiều, quả nhiên là người đã có gia đình có hài tử.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười ôn nhu, nàng nhìn đến bụng đã nhô rõ lên của Đường Tuyên Tuyên, tim bỗng nổi lên một chút hâm mộ, nàng vươn bàn tay trắng ra giúp nàng lau đi nước mắt, khẽ cười nói, "Muội không sao, Tuyên Tuyên, tỷ đừng khóc, đang mang thai cần phải chú ý, tỷ không còn là tiểu hài tử nữa."

Nàng nghiêng mắt nhìn đến tiểu hài tử đáng yêu đang bước từng bước nhỏ tới, nhẹ nhàng kên tiếng, "Bảo Nhi đúng không, mau đến đây giúp mẫu thân con ngừng khóc."

"Chào a di, mẫu thân, a di thật xinh đẹp, sau này Bảo Nhi trưởng thành cưới người làm nương tử có được không?" giọng trẻ con non nớt mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn lại mang vẻ nghiêm túc, kéo tay áo Đường Tuyên Tuyên, chỉ vào Mộ Dung Tiểu Tiểu, biểu thị đây là ý nguyện vĩ đại nhất từ lúc sinh ra đến giờ!

Cho nên sau sáu năm mới gặp lại, Mạc Du Ly vừa gặp huynh đệ tốt Dạ Nguyệt Ly xong, nháy mắt lại đắc tội hắn! Là con của hắn đắc tội với người khác!

Mạc Du Ly giờ phút này chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài, ông trời, ta còn muốn sống thêm hai ngày nữa!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-158 )