Âm mưu từ từ nổi lên
← Ch.111 | Ch.113 → |
"Mạc Du Ly!"
Đôi mắt sắp bốc lửa, tràn ngập tức giận, gắt gao nhìn Mạc Du Ly, Dạ Nguyệt Ly không thể không cắn răng nghiến lợi. Tự nhiên lại xuất hiện một tiểu hài tử xấu xa miệng còn hôi sữa, ngay cả nữ nhân của hắn cũng dám nghĩ đến! Cẩn thận hắn đánh mông tiểu tử này nở hoa!
Mạc Du Ly lắc mình, vội vàng ôm lấy Bảo nhi, cười hắc hắc nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, lời nói của tiểu hài tử sao có thể coi là thật được, ngươi nói đúng không."
Gương mặt méo xệch, Mạc Du Ly biết vậy đã không làm, sao hắn lại đem tiểu ác ma này đến, hắn nên ném Bảo nhi cho phụ mẫu! Hắn lại quên mất tiểu tử này thấy mỹ nhân liền bổ nhào đến, mặc dù rất có phong độ của hắn năm đó, nhưng cũng không nên bày ra lúc này, đây không phải nó muốn gài bẫy Mạc Du Ly hắn sao?
"Phụ thân, Bảo nhi nói thật, ngoài mẫu thân thì đây là a di xinh đẹp nhất mà Bảo nhi gặp!"
Chẳng biết từ lúc nào, tay nhỏ bé của Mạc Bảo kéo tóc Mạc Du Ly, tròng mắt đen chợt lóe, mặt vô cùng nghiêm túc giải thích sai lầm của phụ thân nhà mình.
Mạc Du Ly bị túm tóc đau nhói, nhe răng trợn mắt, nếu như không phải đang bị Mạc Bảo nắm tóc, hắn thề, hắn nhất định sẽ ném thằng nhóc này xuống! Nhất định!
Mạc Bảo năm tuổi, vì thân thể nhó bé nên bị Mạc Du Ly một tay ôm bên người, đối mặt với sự lạnh lùng của Dạ Nguyệt Ly tạm thời không sợ hãi, khó khăn ngẩng gương mặt nhỏ nhắn mềm mại mũm mĩm lên bĩu môi, nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu cười xấu hổ, kiên quyết không để cho nàng phát hiện ra hắn thiếu mất hai chiếc răng cửa, sửa đổi lại, ngọt ngào nói, "Tỷ tỷ, người có thể chờ Bảo nhi vài năm được không, chờ Bảo nhi trưởng thành, gả cho Bảo nhi được không!"
Vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu rơi xuống ba vạch hắc tuyến, khóe mắt co rút, chờ hắn vài năm nữa cưới nàng? Nàng đột nhiên phát hiện, nàng đã vô lực chống đỡ, tiểu tử này đúng là cực phẩm.
Mắt thấy gương mặt tuấn tú âm trầm của sư huynh, Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy buồn cười, không phải ngay cả dấm chua của tiểu hài tử sư huynh cũng sẽ ăn chứ?
Đường Tuyên Tuyên ngơ ngác đóng cằm lại, mặc dù Tiểu Tiểu làm vợ cũng không tệ, nhưng nàng đã có người yêu, phi phi phi, nàng đang nghĩ lộn xộn cái gì! Liếc mắt nhìn người yêu của Mộ Dung Tiểu Tiểu! Sắc mặt tối sầm như sắp nhỏ xuống nước đen, ánh mắt nhìn chằm chằm hài tử của nàng như muốn ăn thịt nó! Trong nháy mắt, Đường Tuyên Tuyên làm ra quyết định sáng suốt nhất, nàng nói: "Bảo nhi, chờ con lớn lên, a di đã sớm lập gia đình, cho nên Bảo nhi không thể cưới a di."
Mạc Bảo hít mũi, nhất thời thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống.
Đường Tuyên Tuyên bỗng nhiên mềm lòng, đầu nàng chợt lóe linh quang, đề nghị: "Bất quá đợi a di cùng thúc thúc thành thân, rồi a di của con hạ sinh muội muội, con có thể cưới nàng về nhà!" nàng chỉ vào Dạ Nguyệt Ly bày kế cho Mạc Bảo.
Đảo mắt liền thấy sắc mặt Bảo nhi khẽ thay đổi, trong nháy mắt Đường Tuyên Tuyên vì mình thông minh tuyệt đỉnh mà tự đắc không dứt.
Nghe được hai câu phía trước, sắc mặt Dạ Nguyệt Ly tốt lên một chút, nhưng nghe được câu cuối cùng, hắn nổi giận!
"Người đâu!" tiếng Dạ Nguyệt Ly vừa dứt, trong viện đột nhiên xuất hiện một loạt hắc y nhân, mọi người bày trận sẵn sàng chờ địch, như lang như hổ nhìn chằm chằm một nhà Mạc Du Ly!
Chết tiệt! Không chỉ nữ nhân của hắn mà ngay cả nữ nhi của hắn cũng dám nghĩ đến, Mạc Du Ly muốn chết phải không! Hắn không ngần ngại đích thân tiễn tên này xuống địa ngục!
Nội tâm Mạc Du Ly kêu rên không dứt, được rồi, hoàn toàn đắc tội với hắn...
Mắt thấy không khí căng thẳng, Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ ho, Dạ Nguyệt Ly mắt không vẫn rời người, lắc mình một cái, ôm lấy eo mềm của nàng, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì? Nha đầu có chỗ nào không thoải mái?" dứt lời nhấc tay đặt lên cổ tay Mộ Dung Tiểu Tiểu, vẫn không quên giận dữ hét: "Tiễn khách!"
Mạc Du Ly không đợi hắc y nhân xuất thủ, tay trái ôm người lớn, tay phải ôm đứa nhỏ, hướng cửa lớn biệt viện chạy trối chết!
Lúc này không trốn còn đợi lúc nào?
Mộ Dung Tiểu Tiểu vỗ trán, dở khóc dở cười, "Sư huynh, ta không sao, khó được khi Tuyên Tuyên mang thai lại không ngại ngàn dặm xa xôi đến thăm ta, sư huynh lại đuổi người đi, thật là không phù hợp."
"Sư huynh không quan tâm! Tiểu hài tử kia không những nghĩ đến nha đầu còn dám nghĩ đến nữ nhi bảo bối của chúng ta!" con nít không biết gì, Dạ Nguyệt Ly thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt vẫn rất khó coi.
Hắn không chặt người thành vài khúc đã không tệ rồi, Mạc Du Ly lại còn vọng tưởng hắn chiêu đãi thật tốt? Nằm mơ! Xuống địa ngục đi!
Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ thay đổi trở nên mất tự nhiên, ánh mắt nàng né tránh, một vệt ửng đỏ thoáng hiện lên, sau đó thẹn quá hóa giận: "Ai muốn cùng huynh sinh nữ nhi?" Nữ nhi bảo bối? Chữ bát còn chưa có chổng lên đâu, nghe sư huynh nói như tất cả đã xong hết rồi vậy.
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của tiểu cô nương này, Dạ Nguyệt Ly rất động lòng, hắn giương cằm tinh xảo, vẻ mặt như chợt hiểu ra: "Thì ra nha đầu không thích nữ nhi! Không sao, nhi tử cũng tốt, dù sao chỉ cần là nha đầu sinh, là nam hay nữ sư huynh đều thích!"
Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đỏ bừng, muốn thoát ra khỏi ngực hắn, hai tay Dạ Nguyệt Ly lại ôm chặt, vui vẻ cười lớn.
Ở Nam Dục Mạc Du Ly cũng có sản nghiệp của riêng mình, lúc này vừa về đến phủ viện mới thả một lớn một nhỏ xuống một cách ổn thỏa, Mạc Bảo buồn bực lên tiếng: "Phụ thân, sao người lại chạy, con còn chưa xác định được nương tử tương lai!"
"Con còn nói!" Mạc Du Ly nổi giận đột ngột đánh vào đầu Mạc Bảo một cái, hắn dạy dỗ: "Ta cho con biết, Mạc Bảo, người mình muốn, phải tự mình tranh thủ, đừng khiến phụ thân ta vướng vào phiền toái!" tránh cho đến lúc đó Dạ Nguyệt Ly tìm hắn khai đao!
"Mạc Du Ly, ngươi thật vô pháp vô thiên! Bảo nhi, nhanh bôi thuốc, ta giúp con giáo dục tốt cha con!" Đường Tuyên Tuyên kéo vạt áo Mộ Du Ly một đường đi đến hậu viện.
Xen lẫn trong tiếng nói hùng hùng hổ hổ là tiếng cầu xin tha thứ không ngừng, Mạc Bảo khoanh tay: "Được rồi, lại một đêm không ra khỏi cửa, vì sao mẹ luôn học khôn ra được vậy?
Mạc Bảo chắp tay nhỏ bé tròn trịa toàn là thịt phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh nhăn lại, có chút bất đắc dĩ nói: "Xem ra ngày mai mình phải đi hỏi chuyện "nương tử tương lai" rồi, dựa vào cha mẹ không được rồi" dứt lời, thân thể nhỏ bé đột nhiên ngồi xổm xuống, mặt đầy thống khổ che đầu "Ôi, đau đầu quá! Cha ra tay thật độc ác!"
...
Bóng đêm yên tĩnh, sương lạnh.
Dân chúng bình thường phần lớn đã đi ngủ từ sớm, từ trên cao quan sát, ngoại trừ hoàng cung, trong thành chỉ còn lại vài điểm sáng đèn.
Trong Hiên Vương phủ, lúc này Nam Cung Nguyệt Hiên vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn như có điều suy nghĩ, ngồi thẳng phía sau bàn sách, cẩn thận nhìn vật trong tay, không nhìn ra nó được làm từ chất liệu gì, xung quanh thân viền vàng, sờ vào lạnh như băng, mặt ngoài có khắc chữ "Quân" cứng cáp, có lực.
Hắn so sánh với trang giấy có trong tay, hình dạng vật vẽ trên đó đúng là thứ hắn đang cầm trong tay, tất cả phác thảo đều tương tự, hắn đã từng thấy vật này ở ngự thư phòng, ngoại trừ chữ nhỏ phía sau thể hiện đội quân khác, đây chính là một trong những binh phù của Nam Dục Quốc.
Hắn vẫn buồn phiền vì không có hậu thuẫn, lúc này lại có người đưa đến binh phù mà hắn hằng mong muốn. Lúc ấy hắn vui mừng không ngớt! Phải biết rằng trước lúc Nam Cung Nguyệt Ly và Nam Cung Nguyệt Bân còn chưa trở về Nam Dục, hoàng cung chỉ có hai hoàng tử là hắn cùng Tam hoàng đệ (Nam Cung Nguyệt Phàm đã chết, thật ra thì hắn là Tứ hoàng tử). Lúc đó tuy lão gia vẫn coi trọng hắn, nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có một. Để ngồi lên vị trí kia, hắn phải ra tay độc ác!
Cho nên sau khi hắn âm thầm diệt trừ Nam Cung Nguyệt Phàm, mặc dù lão gia có nghi ngờ nhưng lại không có chứng cứ cho thấy là hắn gây ra, song thái độ của lão gia đối với hắn cũng không còn như trước, nhưng hắn cũng không lo lắng, ở Nam Dục trừ Nam Cung Nguyệt Bân còn đang ở ngoài không biết khi nào sẽ trở về thì chỉ còn lại một hoàng tử là hắn, chờ hắn im hơi lặng tiếng diệt Nam Cung Nguyệt Bân, lão gia dù không muốn cũng chỉ có thể truyền ngôi vị hoàng đế lại cho hắn!
Chẳng qua là không nghĩ tới lão gia kia lại từ đâu tìm về "Tam hoàng tử" lưu lạc bên ngoài Nam Cung Nguyệt Ly, tuy Nam Cung Nguyệt Ly không có hẫu thuẫn gì giống hắn nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp trước nay chưa từng có, không chỉ vì Nam Cung Nguyệt Ly làm việc quái dị, tính cách quái đản khiến hắn đoán không được, vừa tới Nam Dục liền lập nhiều công lao, lão gia đối với Nam Cung Nguyệt Ly lại càng thêm tín nhiệm, bất kỳ chuyện gì cũng thuận theo Nam Cung Nguyệt Ly hắn, thậm chí còn muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn!
Như vậy cũng chưa nói, ít nhất trước mắt Nam Cung Nguyệt Ly không biểu lộ ước muốn đối với ngôi vị hoàng đế, nếu không vị trí Thái tử này đã sớm thuộc về hắn. Thật không nghĩ đến Nam Cung Nguyệt Bân đã biến mất tám năm lại có thể trở lại.
Nam Cung Nguyệt Hiên không thể không tức giận, buồn phiền không dứt!
Tám năm trước, hắn trừ bỏ Nam Cung Nguyệt Bân thất bại, không nghĩ tới hắn lại còn sống, cho dù Nam Cung Nguyệt Bân chu du bên ngoài nhưng hắn cũng chưa bao giờ phớt lờ. Chẳng qua là Nam Cung Nguyệt Bân vô cùng giảo hoạt, vừa ra khỏi kinh thành liền không tra được tung tích của hắn, qua tám năm lại trở về Nam Dục!
Vốn cho rằng hắn cùng Nam Cung Nguyệt Bân, Nam Cung Nguyệt Ly đứng cùng hàng, nhưng hiện tại có binh phù, ngôi vị hoàng đế còn không phải là vật trong túi hắn sao? Thật là trời giúp hắn!
Nhưng sau khi tỉnh táo lại liền cảm thấy chuyện này không đơn giản, chưa nói vì sao Huyết Thiên lại có binh phù bộ Binh, mà vì sao lại đưa binh phù cho hắn? Lão gia có biết binh phù đã mất hay không? Hắn nên nộp lại binh phù, hay giữ trong tay yên lặng theo dõi diễn biến?
"Chẳng lẽ Hiên Vương còn đang hoài nghi bổn tọa?" tiếng nói đột ngột vang lên, một trận gió thổi qua, thư phòng bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.
Nam Cung Nguyệt Hiên giật mình, nhưng rất nhanh hắn nhận ra người mới đến là ai, bất động thanh sắc giấu binh phù vào trong tay áo, trầm giọng hỏi: "Huyết môn chủ tối nay lại đến gặp mặt, phải chăng có chuyện muốn bàn?"
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Hiên trầm xuống, môi khẽ nhếch, chính người này tự xưng là môn chủ Huyết môn, tối qua lúc mới trở về từ hoàng cung, đã sớm ẩn nấp trong thư phòng, giao cho hắn đạo binh phù này, chỉ nói mong hắn sớm ngày đoạt được ngôi vị hoàng đế rồi lặng lẽ rời đi.
Trước đây hắn chưa từng gặp người này, nghe hắn nói mới chợt nhớ ra trong giang hồ thật sự có Huyết môn, là tà phái đứng đầu, mà bộ mặt thật của môn chủ lại rất ít người được biết, chỉ vì Huyết Thiên ít lộ diện trước mặt mọi người, lại thêm lúc nào cũng che mặt, căn bản không ai biết đến gương mặt thật sự của hắn.
"Thỉnh Hiên Vương tin tưởng thành ý này của bổn tọa, đây là binh phù đêm qua bổn tọa trộm lấy từ Ly vương phủ. Thực không dám giấu, trước đây bổn tọa làm việc cho Hoàng đế Nam Cung Quân Hạo cha ngài, cũng chính ông ta yêu cầu bổn tọa đoạt lại binh phù. Chẳng qua là so với Hoàng đế, bổn tọa nguyện ý cùng Hiên Vương hợp tác hơn, vì bổn tọa và Hiên Vương có cùng kẻ thù."
Lời nói Huyết Thiên bình tĩnh, lại như sét đánh ngang tai, trong nháy mắt nói ra sự thật khiến Nam Cung Nguyệt Hiên vô cùng kinh hãi trợn to mắt, hắn tức giận nói: "Huyết môn chủ muốn hãm hại bổn vương?"
Chết tiệt! Hắn còn không rõ nội tình này, chưa nói vì sao Nam Cung Nguyệt Ly lại có binh phù trong tay, mà rõ ràng Huyết Thiên vốn bán mạng làm việc cho lão gia, vì sao lại muốn đoạt lại binh phù giao cho hắn? Chẳng lẽ muốn làm cho lão gia hiểu lầm hắn có lòng soán vị? Mặc dù hắn rất muốn kéo lão gia xuống, nhưng hắn sẽ không dại dột làm bại lộ chính mình quá sớm, đối với hắn lúc này, binh phù chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay!
"Đêm qua ta giao binh phù cho Hiên Vương, đến hiện tại Hiên Vương vẫn không hao tổn gì ngồi tại nơi này chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh? Ta nghĩ Hiên Vương cũng rõ điều này." Huyết Thiên âm hiểm nói.
Nội tâm Huyết Thiên cười lạnh, vật này cũng cầm một ngày, bây giờ mới lo lắng không phải đã quá muộn sao, nếu không phải đêm qua Nam Cung Quân Hạo ở chỗ đó chờ hắn giao đồ, tối nay hắn cũng không phải đi them một chuyến rồi, chẳng qua đúng là cần phải báo tin cho Nam Cung Nguyệt Hiên.
Nam Cung Nguyệt Hiên ổn định lại tinh thần, híp mắt đánh giá nam nhân trước mặt, dù Huyết Thiên toàn thân hắc y cùng âm khí tràn ngập quanh thân, còn có mùi tử thi thỉnh thoảng xẹt qua mũi hắn, làm cho hắn ngoài cảm thấy ghê tởm càng cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Nam nhân nguy hiểm!
"Vì sao Huyết môn chủ phải giúp bổn vương?" Nam Cung Nguyệt Hiên tạm thời giấu đi tâm trạng bất an, hắn sẽ không ngây thơ cho là miếng bánh tự nhiên từ trên trời rơi xuống, Huyết Thiên sẽ không vô duyên vô cớ giúp mình, hắn làm như vậy nhất định là có điều kiện.
"Bổn tọa muốn ngài khơi lên nội chiến giữa Nam Cung Quân Hạo và Nam Cung Nguyệt Ly, càng tranh đấu gay gắt càng tốt, Nam Cung Nguyệt Ly đã sớm biết bổn tọa là người của Nam Cung Quân Hạo, tin rằng hắn đã đoán được việc bổn tọa trộm mất binh phù nhưngvẫn không lộ ra chuyện binh phù đã mất, mà Nam Cung Quân Hạo vẫn cho rằng binh phù còn đang trong tay Nam Cung Nguyệt Ly, Hiên Vương cho rằng liệu phụ tử hai người bọn họ còn có thể hòa hảo với nhau sao? Hiên Vương chỉ cần để tâm đối phó Bân Vương, ngôi vị Hoàng đế kia còn không phải dễ như trở bàn tay?
"Môn chủ cùng Nam Cung Quân Hạo, Nam Cung Nguyệt Ly có thù oán sao?" không thấy được sắc mặt Huyết Thiên dưới hắc sa, long mày Nam Cung Nguyệt Hiên nhíu lại, hắn mơ hồ cảm thấy Huyết Thiên vô cùng hận lão gia và Nam Cung Nguyệt Ly, nhưng vì sao hắn lại không trực tiếp tới cửa trả thù mà muốn dùng biện pháp vòng vo như vậy làm cho hai người tranh đấu?
"Chuyện này không cần Hiên Vương bận tâm, việc cần nói bổn tọa đã nói xong, mặt khác, Thanh Các các chủ Mạc Du Ly hôm nay đã tới kinh thành, hơn nữa hắn là bằng hữu tốt của Nam Cung Nguyệt Ly, Hiên Vương hành động cần chú ý một chút."
Dứt lời, Huyết Thiên giống như bóng ma ẩn thân vào bóng đêm, bỏ lại một mình Nam Cung Nguyệt Hiên đang sững sờ...
Mạc Du Ly ngăn cản Mạc Bảo hai ngày không cho ra ngoài, rốt cuộc dưới sự uy hiếp của nương tử Đường Tuyên Tuyên, đồng ý cho nhi tử đi tìm a di xinh đẹp Mộ Dung Tiểu Tiểu, để quản gia đánh xe ngựa, tự mình dẫn Mạc Bảo đến biệt viện Ly Vương, Mạc Du Ly thầm mắng gia môn bất hạnh, sao lại có người cùi chỏ hướng ra ngoài, coi trọng nữ nhi còn chưa ra đời nhà Dạ Nguyệt Ly, đến lúc gặp khó khăn hắn tuyệt đối sẽ không giúp đỡ Mạc Bảo! Mạc Du Ly nghĩ như vậy.
← Ch. 111 | Ch. 113 → |