Vay nóng Homecredit

Truyện:Đế Vương Sủng Thần - Chương 023

Đế Vương Sủng Thần
Trọn bộ 126 chương
Chương 023
Hắn ngươi không được động tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Siêu sale Lazada


Nửa khuôn mặt trắng noãn lộ dưới mặt nạ, trong bóng đen mờ ảo, Vân Thiển có thể nhìn xuyên thấu qua ánh sáng kia, thấy một đôi gò má lãnh tuấn góc cạnh rõ ràng. Tựa hồ nghe được một số âm thanh từ phương xa truyền đến, mi cong rũ xuống, mặc ngọc ngươi khẽ động, một đôi con ngươi thâm thúy, đang nhìn hướng nàng đi đến khẽ nháy lên tia sáng lạnh cùng nhàn nhạt đau đớn.

Có lẽ là có chút mong đợi, nhưng, khi hắn thấy bóng dáng thanh mãnh đi tới từ bên hành lang dài kia, môi mỏng khẽ nâng lên một chút nụ cười tự giễu.

"Ngươi đã đến rồi!" đầu nép sau vách tường đen khẽ ngước lên nhìn bầu trời màu lam nhạt của tháng này. (Nguyên văn: Là màu trắng nhưng từ này đúng nghĩa nên là lam nhạt. )(P/s: Có chút không hiểu câu này lắm. )

Ngươi đã đến rồi.

Ba chữ này khiến cho Vân Thiển đứng cách hắn mấy bước đột ngột dừng chân lại, trong lòng hơi lạnh, nhưng cũng không tới mức biểu lộ lên mặt, "Hắn thế nào...." Cô Độc Hồng đợi mình, e là đã biết mình sẽ đến đây đi, lính gát cửa kia hẳn cũng là do hắn phân phó. Điểm này, để cho Vân Thiển ý thức được, Cô Độc Hồng của ngày xưa không còn tồn tại nữa, người đứng trước mặt nàng đây không phải là Cô Độc Hồng mà nàng từng biết.

Con ngươi đen nhánh của Cô Độc Hồng khóa chặt trên người nàng, một thân tuyết trắng như nàng trong đêm tối thật nổi bật, vào giờ phút nào đập vào mắt hắn lại khiến hắn cảm thấy đau...

"Người vốn là như vậy, chỉ cần là chuyện của hắn ngươi liền mất đi lí trí...".

Vào cái ngày tuyết đó.

Hắn đã rõ ràng nói.

Hắn rõ ràng nói qua họ sẽ mãi là bạn tốt, nhưng từ đó về sau, hắn cũng rất ít thấy một màn kia làm người ta hướng tới bóng dáng của.

Vân Thiển liếc nhìn qua, không nhìn tới đôi mắt đen như mực mang theo một chút ưu thương kia.

"Nguyên lai là ngươi." nàng nhàn nhạt lên tiếng.

Nàng không nghĩ tới, sẽ là hắn. Nàng nghĩ tới Thuật quốc Thánh nữ, nghĩ tới người của những nước khác, cũng nghĩ tới chính là Lô quốc Thái tử kia, lại duy chỉ có không nghĩ tới là hắn. Có phải bởi vì nàng tín nhiệm hắn không.

Con ngươi Cô Độc Hồng lóe hàn quang, "Không phải là Bổn vương ra tay ......"

Ánh mắt Vân Thiển khẽ chuyển, nhìn một thân hoa y dán chặt, thoáng một cái đang ở trước mắt, hơi thở trầm ổn đột nhiên có chút thở dốc, tại chỗ nàng đứng cơ hồ thơm một mùi hương tóc, là mùi của một loại hương liệu đến từ cường quốc. (P/s: Bó tay đoạn này, có bạn nào đọc bên vietphrase hiểu xin giúp. )

Nàng khẽ nâng mắt, nhìn về phía con ngươi đen như mực của hắn, như muốn nhìn thấu tất cả,

Bên trong mang theo sự lạnh lẽo, cũng không còn sự ôn nhu như ngày xưa nữa, Vân Thiển dứt khoát dời mắt, không muốn tiếp tục nhìn nữa.

Thấy nàng ngay cả một ánh mắt cũng không tình nguyện cho mình, lãnh môi mõng khẽ mím chắc, hai cách tay thon dài chế trụ người nàng, để cho nàng nhìn thẳng vào mình. Ánh mắt của hắn trung dần dần lộ ra sắc bén, nhìn Vân Thiển một lúc, chỉ cảm thấy cổ họng chợt khô khốc, ngay cả một chữ hắn cũng không nói ra được.

Đôi môi căng mọng khẽ cong, nhưng cũng không nói một lời nào.

Trong không khí một mãng im lặng.

Vân Thiển, ngươi có biết, không riêng gì hắn Cô Độc Úy luân hãm, trong ngày tuyết đó, hắn Cô Độc Hồng cũng bị sa vào. (P/s: Này thì lưới tình, còn nhiều người lắm anh Hồng ạ. ). Cầm hai vai của nàng, khẽ nắm chặt.

Tựa hồ nhận ra sự biến hóa này, Vân Thiển nhu nhu nhìn hắn, con ngươi đạm nhã (Lãnh đạm + Thanh nhã) gần như trong suốt, thanh thuần như tuyết.

Nàng luôn là ôn nhu như thế.

Cô Độc Hồng chính là sợ sự ôn nhu này.

Cô Độc Hồng đột nhiên buông nàng ra, để lại một bên bóng lưng, "Loại chuyện như vây còn chưa đến phiên Bổn vương làm, Thiển không cần hoài nghi là Bổn vương đã hạ thủ ......" còn chưa tới một bước kia, hắn quyết không sẽ dễ dàng xuất thủ.

Thông minh như Vân Thiển, ngươi phải là hiểu ta đi.

Nhưng Cô Độc Hồng đã xem nhẹ sự quan tâm của Vân Thiển với Cô Độc Úy, trong tâm nàng hắn đã chiếm một vị trí quan trọng.

"Bất kể như thế nào, hắn, ngươi không động được ......" nếu không, ngay cả chính ngươi cũng sẽ không thoát khỏi.

Đến lúc đó, mặc dù nàng không muốn hắn chết, nhưng không còn cách nào khác nữa.

Khi nàng nói những lời này, Cô Độc Hồng hắn có thể cảm giác rõ rệt, kia một cỗ hàn băng truyền đến tận tâm, là đau thấu xương !

Hắn xoay người lại, cúi đầu nhìn nàng.

Lần này, trong con ngươi màu đen sẫm của hắn nhiều hơn một phần quyết tuyệt.

"Nhưng, lần này, Bổn vương sẽ đích thân đưa hắn vào tù ......" phảng phất như một loại bùa đòi mạng, trong ngươi đen tuyền kia lóe lên tia lệ khí.

Vân Thiển thấy được trong mắt hắn một tia quyết tuyệt cùng sát ý, kia con ngươi mặc ngọc lạnh lùng híp lại.

"Cô Độc Hồng, ngươi sẽ hối hận ......" Cô Độc Úy cũng không có ngu ngốc như vậy, hắn chẳng qua là khônh muốn tranh giành gì nữa thôi. Nhưng nếu Cô Độc Hồng giờ phút này chọc giận hắn, thì là đi tìm đường chết.

Cả người tỏa ra hàn khí, hắc mâu trong trẻo mà lạnh lùng đến bức người."Bổn vương từ một khắc bước khỏi Hoa Cung kia, cũng chưa từng hối hận ......"

Vân Thiển...

Vì ngươi, Cô Độc Hồng ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận.

"Hoa Cung" hai chữ này khiến Vân Thiển nhớ lại, nàng vẫn như cũ nhớ rõ ngày tuyết rơi năm đó, có người len lén thò đầu ra từ ngưỡng cửa....

Nhưng mà...

"Hy vọng việc hôm nay ngươi làm đều sẽ đúng."

Vân Thiển một thân y phục tuyết trắng đi lướt qua bóng dáng cao lớn của hắn, thẳng lối mà đi.

Nhưng, một cánh tay thon dài cứng rắn bất ngờ chặn lại trước thân người mảnh mai như liễu của nàng, không cho nàng bước tiếp.

"Tối nay, hoàng cung Thiển sợ là vào không được."Hắn ở chỗ này chính là vì cản đường đi của nàng.

Con ngươi dưới lớp mặt nạ màu trắng co rút lại, xoay người nhàn nhạt nhìn người cản đường mình, không sai là Cô Độc Hồng, hắn quả nhiên thay đổi.

"Hồng vương gia đây là ý gì?" bạch y tiêu sái, không nhiễm bụi trần, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn lại sắc lẽm như lãnh đao.

"Chờ sau khi phụ hoàng định tội hắn, Bổn vương tự nhiên sẽ để Thiển vào cung ......" hắn không cho phép người kia lại một lần nữa có cơ hội bảo vệ nàng. Hắn chẳng qua là muốn chứng minh chính mình cũng có thể bảo vệ nàng mà thôi, thế giới này không có Cô Độc Úy, Vân Thiển sẽ còn có hắn.

"Hồng Vương gia là đang muốn Vân Thiển hận ngươi sao?"

Nhàn nhạt, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, đâm vào trái tim của hắn, thân hình cao lớn trong đêm tối hung hăng run lên một cái.

Cô Độc Hồng nghiến răng: "Cho dù như thế, Bổn vương cũng không cho phép ngươi bước vào hoàng cung."

Chỉ cần người kia không còn địa vị, không còn năng lực, Vân Thiển tự nhiên sẽ nhìn đến mình.

Cô Độc Hồng này đầu óc quả có chút ngây thơ.

Vân Thiển đột nhiên nhấc tay, hướng Cô Độc Hồng xuất lực.

Lực lượng to lớn, cứng rắn đem bóng dáng cao lớn toàn bộ đẩy ngã trên lưng tường cao, khiến cả người Cô Độc Hồng dán chặt vào tường, thậm chí cảm giác được thân tường cao dầy hung hăng rung lên một cái, một tiếng va chạm mạnh mẽ vang thật lớn.

Cô Độc Hồng hoàn toàn kinh ngạc, không nghĩ tới thiếu niên thoạt nhìn yếu ớt như thế lại có sức lực kinh hoàng, thế nhưng đem hắn áp siết ở trên tường, sau lưng bị ma sát đến đau nhức.

Vân Thiển đáy mắt bình thản không gợn sóng nhìn hắn, hai cánh tay không chút lưu tình đánh vào trên ngực rắn chắc của hắn.

Không phải là Cô Độc Hồng không có năng lực phản kháng, mà là bị cả kinh không biết phải phản kháng thế nào.

"Ngươi ......"

Vân Thiển lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, "Ngươi cái gì cũng không biết, lại bày ra một dáng vẻ cái gì cũng biết, Cô Độc Hồng, ta chính là ghết nhất điểm này của ngươi." nàng nói rõ ràng từng chữ lạnh lùng, mỗi một câu đều hung hăng nện vào lòng hắn, khiến cho hắn không cách nào nhúc nhích, ngay cả hô hấp đều là khó khăn.

Ta ghét nhất điểm này của ngươi.

Đây là lần đầu tiên Vân Thiển đối với hắn nói lời như vậy, hắn lúc này mới thực sự ý thức được, mình nguyên lai đều khiến lòng nàng cảm thấy chán ghét.

"Cho nên, chớ cố gắng đi cản đường của ta ......" hậu quả ngươi gánh không nổi. Nói những lời này, nàng thực ra là bất đắc dĩ.

Vậy mà, cũng chính là những lời này đã chọc giận người nam nhân kia.

Bởi vì hắn hiểu lầm lời của nàng là thực tình tàn nhẫn như thế.

Vân Thiển buông tay ra, xoay người rời đi.

Bạch y như tuyết, tà áo theo bước chân nàng tung bay như múa.

"Ngăn hắn lại". Sau lưng, Cô Độc Hồng nhắm mắt lại, gọi ra tử sĩ tùy thân đi theo phía sau hắn. Hắn không hạ thủ được, chỉ có thể gọi người khác tới làm, hắn cũng không cho phép Vân Thiển đi về phía trước một bước. Bởi vì, con đường kia chính là tiến về phía người đó.

Cho nên, hắn không cho phép.

Một tiếng rồng ngâm. (Cái này là nguyên văn đó @_@)

Phía trước cùng sau lưng Vân Thiển đồng thời hiện ra vài bóng đen nghiêm nghị, trên mỗi một người đều tản ra một cỗ hơi thở tử vong đặc thù.

Đó là mùi vị đặc trưng ở tử sĩ.

Vì để cho Cô Độc Úy không có khả năng chống cự, hiển nhiên, Cô Độc Hồng tốn không ít công phu, mà nay cuối cùng là để cho nàng thấy được ....


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-126)