Vào cung
← Ch.021 | Ch.023 → |
Ghi lại trạng thái của thi thể, trừ hai mắt trợn trắng, đôi môi trắng bệch bên ngoài, trên người không có tổn thương nào khác. Trong miệng cũng không gì khác thường, nhìn đến cũng là đã chịu qua thống khổ mà chết.
Đem thứ đang cầm trên tay đặt xuống, nhìn lên khuôn mặt của Doanh Doanh, "Trước khi hắn chết có điểm dị thường gì không?" ở tại chỗ nàng giết người, e là cuộc sống sau này cũng không còn thanh bình nữa.
Doanh Doanh cau mày thật chặc, khuôn mặt nặng nề khẽ lắc đầu, kì quái là người này cư nhiên lại vô thanh vô thức mà chết, ai cũng không thấy hắn là bị giết như thế nào, hơn nữa chung quanh cũng không có nhân vật nào khả nghi xuất hiện, nếu là có người trong nháy mắt giết chết hắn, lấy những cao thủ bên trong Nhã Các cũng sẽ có thể nhìn thấy điểm tinh quái, nhưng đằng này...
Vân Thiển gật đầu một cái, nhìn thị vệ mang thi thể rời khỏi Nhã Các không nói thêm lời nào nữa.
" Doanh Doanh, đem đám người này giải tán trước, chuyện này chưa điều tra rõ, Nhã Các đóng cửa, không buôn bán."
" Ân." Doanh Doanh đem mấy người trong Nhã Các nhanh chóng đuổi mấy người khách vây xem nhanh chóng rời khỏi.
Vân Thiển xoay người nhìn Lô quốc Thái tử. , "Thái tử xin hãy an tâm, Vân Thiểm can đoan có thể cho các vị một câu trả lời thỏa đáng, hy vọng Thái tử có thể kiên trì một khoãng thời gian" khuôn mặt mang vẻ ôn hòa, đi về phía Tây Lâu Mạch đang đứng cạnh cầu thang.
Đôi mắt hoa đào nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ, nhìn sâu vào con ngươi mặc ngoc, giống như thâm dò, cũng giống như nghi hoặc, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
"Hừ! Ngô đại nhân của nước ta chết tại trên địa bàn của ngươi, Vân công tử là muốn chối tội?" lam bào nam tử hừ lạnh một tiếng, lời nói như kim châm không thấy máu.
Hắn thật nói không sai, nàng chính là muốn trốn cái tội danh này, mọi chuyện không phải do người của nàng làm, đâu có chuyện vô duyên vô cớ gánh tội thay người khác chứ.
Vân Thiển cũng không tức giận, ánh mắt chứa sự vui vẻ vẫn nhìn Tây Lâu Mạch, nơi này người duy nhất làm chủ chỉ có hắn.
"Bất Hỗ......" Tây Lâu Mạch liếc hắn một cái, Bất Hỗ chỉ đành nuốt cục tức này vào trong, lui về phía sau.
"Bổn cung chờ Vân công tử đến giao phó......" muốn nói thêm mấy lời, nhưng vì khuôn mặt vui vẽ dưới mặt nạ, hắn cũng đành mím môi lại.
Vân Thiển cười yếu ớt nói lời cảm ơn, "Lô quốc Thái tử, Nhã Các này e là không ở được, xin người hãy dời đến dịch cung nghĩ ngơi." lời này là nghĩ cho hắn mà nói, chuyện phát sinh ở đây, hắn đường đường là thái tử không nên nán lại đây nữa.
Tây Lâu Mạch nhìn nàng một cái, chỉ đơn thuần là nhìn qua, nhưng cái nhìn này rất sâu, rồi đi lướt qua nàng, mang theo hơi thở đặc biệt
Chạy về phía Vân Thiển, Doanh Doanh nhìn nàng nói mấy lời liền khiến bọn người kia dời đi liền thở ra một hơi.
"Công tử, kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?"
"Người đứng đằng sau vô cùng kì quái, ta nghĩ hắn là muốn giết chết đại nhân này bên trong Nhã Các." Vân Thiển khẽ mím môi môi, ánh mắt xuyên thấu qua cửa, nhìn ra phương hướng xa xôi.
Hai người sau lưng cả kinh, "Công tử, vậy ngươi mới vừa ......" Vì sao không nói rõ với Lô Quốc thái tử kia.
Vân Thiển đột nhiên hừ lạnh một tiếng, "Không người nào dám bày kế chúng ta mà có thể yên ổn mà sống được." trong hơi thở mang theo sự ôn nhu lúc này chợt biến ảo.
Hai người đứng phía sau nhìn nhau một cái, đây là lần đầu tiên nhìn thấy công tử biểu lộ thần khí này, bởi vì sự tình lần này thực khiến cho nàng vô cùng tức giận.
"Lam Y, bên Thuật quốc Thánh nữ ngươi điều tra kĩ càng một chút, về phần Nhã Các Doanh Doanh vẫn là ở lại đây trông coi, ta muốn vào cung một chuyến ......" cũng không biết cô độc úy kia mà thế nào.
Lam y nam tử gương mặt trầm xuống, "Công tử hoài nghi Thánh nữ đến từ Thuật quốc thiết kế giết chết Ngô đại nhân?" nhưng bọn họ vốn không thù không oán gì với nhau, vì sao nàng ta lại làm như vậy?
Nhìn hiện trường e là có liên quan đến vu thuật, trừ những người Thuật quốc là đáng hoài nghi nhất, nàng thật sự là không nghĩ ra còn có ai có khả năng làm chuyện này.
"Nhưng đây chỉ là nghi ngờ, chúng ta bây giờ là cần có nhân chứng vật chứng, nếu không tội danh giết chết đại thần nước khác sẽ đổ lên đầu chúng ta, chịu trách nhiệm a......" mà dính liếu đến cuối cùng là với Cô Độc Úy.
Sự tình lần này so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, lại ở nơi này mà lại để cho mọi chuyện xảy ra, đây cũng là vì nàng quá sơ xuất.
Vân Thiển một lần nữa cởi hắc mã, chạy thẳng tới ở trên đường cái, lần này nàng cũng không sợ đã quấy rầy việc buôn bán chung quanh nữa, một lòng nghĩ đến phải nhanh chóng vào cung.
Thân ảnh bạch y bị gió đêm thổi cuồn cuộn, đôi mắt đen như mực cũng chìm vào trong đêm tối. Đêm nay, ngay cả ánh trăng cũng nép mình sao những đám mây đen.
Phảng phất giống như ngày đó mười năm trước, nàng cũng như vậy xông thẳng vào hoàng cung, chẳng qua là khi đó là vì Bích nhi tỷ tỷ, nhưng lần này, là vì cô độc úy. Nam nhân ngốc nghếch đó, có phải hay không vì nàng mà gánh hết tội danh.......
Hoàng cung như cũ xanh đỏ hoa lệ, chẳng qua là, nàng lúc này tâm cảnh lại bất đồng mười năm trước.
Thủ vệ bên ngoài hoàng cung dày đặc, đột nhiên thấy một bóng dáng màu trắng vũ đi đến, lấy làm hơi sợ hãi.
Kể từ lần trước về sau, thủ vệ chưa từng nhìn thấy vị Vân công tử trong lời đốn một lần nào nữa, nhưng mọi người đều biết lần này Vân Thiển xuất hiện ở hoàng cung, là vì ai mà đến, nghe nói Ngô đại nhân Lô quốc, đột nhiên chết bên trong Nhã Các, sợ là chuyện này nàng cũng không thoát khỏi có liên quan.
Một thủ vệ hão tâm giúp kéo dây ngựa, để nàng bước xuống, "Cám ơn!" Vân Thiển thật lòng nói cám ơn, khí độ đúng là có chút vui vẻ.
Thị vệ kia nét mặt liền đỏ lên, tại hoàng cung Mỹ nhân nào mà chưa từng thấy qua, nhưng trước mắt cái này cũng là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân, ngay cả nhẹ nhàng cười một tiếng, liền làm người ta tâm thần sảng khoái, nhịp tim đụng nhiên !
Hồi đó, khi nàng còn nhỏ đã người gặp người yêu, lúc này mới mười bốn tuổi thì phải đeo mặt nạ, nếu mà tháo xuống không biết có bao nhiêu người không kháng cự được. (* P/s: Thế mới bảo Hồng nhan họa thủy. Mà còn họa nhiều lắm... )
Vân Thiển dĩ nhiên không biết tâm tử vị thị vệ đại ca này, chỉ một lòng muốn hỏi:"Thị vệ đại ca, có nghe được thông tin gì về Thái tử không?" Hoàng đế từ lần đó trở đi liền bắt đầu ít thân cận với Cô Độc Úy nữa, lần này sự thể nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt không chừng sáu quốc yến, còn năm quốc yến thôi a.
Thị vệ lắc đầu một cái, bọn họ canh phòng ở ngoài đại môn, có thông tin gì e là người được biết cuối cùng đi.
Vân Thiển bây giờ cũng không phải là Vân Thiển trước kia, không thể tùy ý xuất nhập hoàng cung, đối với chuyện của Cô Độc Úy nàng có chút quan tâm.
"Vân đại nhân cũng bị cùng nhau gọi vào cung, sợ chuyện này cũng sẽ làm liên lụy tới Vân đại nhân." Chuyện Nhã các chết người được truyền đi rất mau, chưa qua mấy canh giờ thì mọi người cũng đã biết cả, thị vệ này cũng là vì nghe được chút thông tin.
Sắc mặt Vân Thiển trầm xuống, thiếu chút nữa liền quên, cha mình lần này là chủ động đi giúp đỡ Thái tử, nàng cốt lo lắng cho Cô Độc Úy lại quên đi mất phụ thân cũng có liên lụy.
"Thị vệ đại ca, có thể để cho Vân Thiển vào cung một chuyến hay không?" Phụ thân nàng mặc dù còn trẻ từng là bạn tốt của hoàng đế, nhưng nàng cũng không có quên đi mười năm trươc hoàng đế có thể có bộ dáng như vậy, tùy thời sẽ ban cho phụ thân tội chết.
Thị vệ kia hiểu được là nàng muốn vào cung cầu tình, cửa này cũng vì nàng mà mở ra.
"Đa tạ!" Vân Thiển cũng không nghi ngờ hắn, vào cửa cung, lại một lần nữa nhìn hai bên tường rào cao lớn, có cảm giác trống trãi mà xa cách thế.
Đêm đó mười năm trước, vì khẩn cấp mà nhảy tường, hôm nay nàng lại một lần nữa nếm thử cảm giác đó, nhưng phía trước một bóng dáng kia dựa vào tường khiến cho nàng bỏ đi cái ý niệm đó.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |