Vay nóng Tima

Truyện:Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc - Chương 122

Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc
Trọn bộ 124 chương
Chương 122
Thiên gia chi nữ, vì quân trở về (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-124)

Siêu sale Shopee


Khi những tia nắng sớm đầu tiên rơi xuống, Tiêu Triệt đang đứng ở trước cửa sổ, trong một đêm tuyết lại dày thêm mấy phần, mùa đông ở Đại Tần rất lạnh, mùa đông năm nay lại mở đầu bằng hai trận tuyết, vậy cũng đủ biết đây không phải là dấu hiệu tốt.

Tử Mặc đẩy cửa ra, nhìn thấy Tiêu Triệt đứng ở đó, nghĩ tới đêm qua chỉ sợ chủ tử nhà mình lại một đêm không ngủ, không khỏi có chút đau lòng.

"Vương gia, Dụ vương phủ đưa bái thiếp đến."

Mới sáng sớm không biết Tiêu Lăng có chuyện gì?

Tiêu Triệt nhận bái thiếp đọc, là mời hắn đi Lâu Ngoại lâu thưởng tuyết, hắn nhíu mày, để bái thiếp xuống một bên không để ý tới nữa.

Tử Mặc thấy vậy liền thở dài trong lòng, bây giờ ngay cả Dụ vương cũng không mời nổi Vương gia mình, chẳng lẽ không phải Sở cô nương thì không được sao?

"Chuẩn bị xe đi."

Vốn tưởng rằng Tiêu Triệt sẽ không đáp ứng, nhưng một câu nói này khiến cho Tử Mặc giật mình, thật lâu sau hắn mới đáp lời, sau đó chạy ra ngoài.

Tiêu Triệt quay đầu nhìn bái thiếp màu bạc bên cạnh, trong lòng cũng không biết tại sao mình lại đáp ứng.

Lâu Ngoại lâu là tửu lâu cực kỳ nổi danh ở Thịnh kinh, nhưng tửu lâu này cũng không khác gì các tửu lâu bình thường, người đông, ồn ào không ngừng, Lâu Ngoại lâu mặc dù gọi là "lâu", nhưng cũng chỉ có một tầng, mà một tầng này lại vài viện lớn, trong viện lớn có các nhã gian, ở giữa sảnh được xây một hồ nước nhỏ, ngửi mùi hoa lá cây cỏ, nghe tiếng ve kêu, cho dù là xuân hạ thu đông đều có những thú vị khác nhau.

Dĩ nhiên nơi tốt như vậy thì giá tiền không thấp, cho nên chỉ cần có thể đến Lâu Ngoại lâu, tất sẽ là người quyền quý trong triều hoặc phú thương trong kinh, người bên ngoài cho dù có tiền cũng không chắc sẽ có chỗ ngồi.

Xe ngựa Duệ vương phủ vừa đến ngoài cửa Lâu Ngoại lâu, liền có gã sai vặt ân cần tới tiếp đón, xem ra là Tiêu Lăng đã dặn dò trước: "Vị gia này, mời ----"

Gã sai vặt lanh lợi không biết phong hào xưng hô nên chỉ gọi là gia, một đường không ngừng bước đưa bọn họ vào một nhã gian trong viện, sau khi đi qua mấy cây hồng mai nở đầy nụ, góc tường còn có hai cây tùng xanh mướt ướt át, tuyết ở đây cũng không được quét dọn nhiều, chỉ chừa lại đường mòn thông đến ba nhã gian, sắc mặt Tiêu Triệt không có nhiều thay đổi lớn, khóe mắt đuôi mày cũng không lộ ra vẻ thích thú gì.

Gã sai vặt chỉ vào một nhã gian bên trái nói: "Vị gia này, bằng hữu của ngài đăng đợi ngài ở đây."

Tử Mặc móc ra một thỏi bạc đưa cho gã sai vặt, sau đó liền đi theo Tiêu Triệt vào nhã gian bên trái, gã sau vặt ở phía sau liền tục hành lễ vừa nói "có chuyện gì xin người phân phó" vừa đóng cửa.

Tiêu Lăng vừa nhìn thấy Tiêu Triệt tới, trong mắt liền phát sáng, hắn biết mấy ngày nay tâm trạng Tiêu Triệt không tốt, còn lo lắng hắn sẽ không đến, lần này thì tốt rồi.

Bên trong phòng bày trí rất trang nhã, Tiêu lăng chào hỏi Tiêu Triệt xong liền ngồi xuống, trên bàn đang đặt một hỏa lô nhỏ, phía trên có một bầu rượu trắng, Tiêu Lăng lấy bầu rượu kia xuống, trong phút chốc cả gian phòng đều tràn ngập mùi thơm của rượu,

"Tam ca? Có ưa thích?"

Tiêu Triệt gật đầu một cái: "Lê Hoa Lạc năm mươi năm, cũng không tệ."

Tiêu Lăng cười một tiếng, rót đầy chén trước mặt hai người: "Tam ca, cạn một chén."

Tiêu Triệt cũng không từ chối, ngửa đầu uống cạn một chén, chỉ cảm thấy một mùi thơm thuần khiết tản ra trong miệng, tiếp theo lại xông thẳng vào ngũ tạng, đây chính là sự lợi hại của Lê Hoa Lạc, tinh khiết mà thơm trong lại không nồng đậm, khiến cho người đã uống liền không muốn ngừng.

"Lại một chén nữa, Tam ca, mấy ngày nay tâm trạng của huynh cũng không tốt, thừa dịp hôm nay uống chút rượu, sau đó suy nghĩ một chút xem ngày mai sẽ làm thế nào, đệ thấy đại ca tính toán tùy tiện chọn một người, sau đó thu cái người ở Thanh Ngọc động kia làm phi."

Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động, nhưng lại không nói lời nào.

"Nhị ca lại có ý nghe theo phụ hoàng, còn huynh, đệ cảm thấy phụ hoàng định gả tiểu thư Cố gia cho huynh, thoạt nhìn cũng không tệ, nhưng sợ là huynh sẽ không thỏa hiệp."

"Ừ, vi huynh ủng hộ đệ, hôm nay vừa uống rượu vừa thưởng tuyết, cũng xem như cho đệ thêm can đảm!"

Trong phút chốc nửa bầu rượu đã không còn, Tiêu Lăng vốn không phải cao thủ, lúc này đã có chút say, Tiêu Triệt một chén lại một chén ngửa đầu uống sạch, sắc mặt không có chút thay đổi nào, Tiêu Lăng nói đến chỗ này thưởng tuyết, vì vậy liền để Tử Mặc mở hết tất cả cửa sổ trong phòng ra.

Thoáng cái đã có tuyết bay vào trong phòng, hai người cảm thấy thoải mái, Tiêu Lăng không ngừng rót đầy rượu cho Tiêu Triệt, Tiêu Triệt lúc này giống như đắm chìm trong tâm tình của mình, nâng chén liền uống, nhưng lại không nói nửa câu.

Tiêu lăng thở dài, rót đầy chén trong tay, chân mày nhíu lại, không biết là vui hay buồn: "Nha đầu Mộ gia cũng chọn đến cùng, huynh nói đến lúc đó đệ phải làm sao, thật ra thì nha đầu kia, mặc dù tính tình không tốt một chút, dáng dấp xấu một chút, nhưng đáy lòng cũng coi là chính trực, được rồi được rồi, đệ còn mẫu phi, dù sao đời này ta thích cũng vô vọng ----"

Đầu lưỡi Tiêu Lăng có chút níu lại, rốt cuộc cũng không nói chuyện tiếp, chỉ uống một chén lại tiếp một ly rượu, Tiêu Triệt cũng không nói chuyện, hai mắt của hắn chìm trong bóng tối, bỗng nhiên nói ra một câu: "Không biết nơi đó có lạnh không?"

Tiêu Lăng không nghe thấy rõ, đang muốn hỏi hắn nói cái gì, chợt nghe thấy "cạnh" một tiếng.

Cửa viện mở ra lần nữa, Tiêu Lăng 'ôi' một tiếng, nghĩ thầm chỗ này là viện tốt nhất Lâu Ngoại Lâu, còn có ai có thể đi vào, khi hắn nhìn thấy một nữ tử mặc bạch y đi qua trước mặt, trong lòng không khỏi kinh ngạc, đang muốn vỗ bàn, nhưng rồi thấy mấy thị nữ theo sau lưng nàng kia.

Hắn lại ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Thân hình có chút giống, nhưng nàng sẽ không mang theo nhiều thị nữ như vậy -"

Mà người đối diện sau khi đi vào cùng không mở cửa sổ ra, hắn thất vọng lắc đầu một cái, tiếp tục uống rượu.

Bây giờ Tiêu Triệt đang đứng ở bên cạnh giường, hắn vốn đưa lưng về phía ngoài cửa sổ, nên vừa rồi không chút ý tới bên ngoài và Tiêu Lăng, dĩ nhiên không biết Tiêu lăng vừa kinh ngạc cái gì.

Không biết là do một đêm không chợp mắt hay là do rượu, cuối cùng Tiêu Triệt dựa vào trên giường ngủ thiếp đi, Tiêu Lăng ở bên cạnh nhìn thấy vậy, khóe miệng nở một nụ cười khổ, rót hết rượu còn lại vào trong chén của mình.

Tử Mặc và Diệc Tuyệt ở một bên nhìn, thấy Tiêu Lăng nằm gục trên bàn ngủ, rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa, hai người nhìn nhau, cuối cùng nhấc Tiêu Lăng lên đi ra khỏi viện.

Tử Mặc cũng có chút nóng ruột, hắn biết Vương gia nhà mình sẽ không ngủ quá lâu, quả nhiên sau hai nén hương, Tiêu Triệt tỉnh lại, khi biết Tiêu Lăng đã bị đưa về phủ, cũng đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi tới giữa viện Tiêu Triệt dừng lại theo bản năng, hắn quay đầu nhìn nhã gian bên cạnh, trong lòng xông lên một cảm giác kỳ lạ.

Tử Mặc thấy Tiêu Triệt nhìn nhã gian này, liền nói: "Mới vừa có khách tới."

Tiêu Triệt trở lại bình thường, thầm nghĩ không biết có phải do mình vừa uống rượu nên bị ảnh hưởng không, liền thu hồi ánh mắt, rời khỏi viện này.

Một khắc khi hắn vừa biến mất khỏi cửa viện kia, cửa sổ của nhã gian bên cạnh bị mở ra, một trận gió lạnh thổi tới, thị vệ trong đó nhìn nữ tử đứng trước cửa sổ, rồi lại nhìn ly rượu nhỏ đặt trên bàn, một người trong số đó đành phải lên tiếng nói: "Công chúa, chú ý thân thể, thời tiết ở Đại Tần rất lạnh, đừng để bị phong hàn."

Nữ tử bạch y xoay người lại khẽ nói ra một câu: "Không sao, ta quen rồi."

Lúc Tiêu Triệt ngồi trên xe ngựa trở về, trong lòng chợt cảm thấy không yên, trong mấy tháng này, mỗi lần hắn thất thần đều sẽ sờ cốt châm trong tay áo, lúc này hắn cũng đưa tay nhấn một cái, vẻ mặt vốn lạnh lùng lập tức thay đổi, Tiêu Triệt vén rèm xe lên nói: "Trở lại Lâu Ngoại lâu!"

Tử Mặc không biết vì sao, vội vàng quay đầu cho ngựa trở lại, lần này quả thật Tiêu Triệt có chút lo lắng, sợ là trong lúc mình ngủ đã làm rơi cốt châm trên giường, không biết còn có thể tìm thấy hay không?

Gã sai vặt ở Lâu Ngoại lâu thấy Tiêu Triệt quay lại, lại thấy hắn vội vàng đi vào trong viện, không lâu sau lại thấy hắn tức giận đi ra: "Đồ đâu?"

Gã sai vặt bị dọa mất hồn mất vía, lúc này quỳ xuống đất nói: "Xin Vương gia nói rõ, tiểu nhân không biết."

Giọng nói của Tiêu Triệt sắc bén giống như gió đông lạnh: "Bôn vương rơi ở đây, nếu không tìm được, Lâu Ngoại lâu này không cần mở cửa nữa."

Vừa dứt lời, lão bản Lâu Ngoại lâu cũng chạy tới, vừa thấy liền cuống quýt mắng: "Đồ khốn khiếp, còn không mau suy nghĩ đi?"

Ánh mắt gã sai vặt chuyển động cực nhanh, lúc này chợt sáng lên: "Ý Vương gia nói đến một quả cốt châm phải không?"

Tiêu Triệt vội hỏi: "Ở nơi nào?"

Ánh mắt sáng lên của gã sai vặt chợt tối xuống, tiếp theo cả người run rẩy nói: "Vừa rồi thảo dân có nhặt được một quả cốt châm, nhưng lúc ra cửa lại gặp một bị khách trong viện này, khách nhân kia nói là của Vương gia ngài, còn nói quen biết ngài, có thể mang đến cho ngài, thảo dân suy nghĩ nơi này là Thịnh kinh, không có người nào dám mạo nhận biết Vương gia ngài, vì vậy đã đưa cốt chân cho vị khách nhân kia!"

Gã sai vặt này nói không sai, quả thật trong Thịnh kinh này không ai dám mạo nhận quen biết đương kim Duệ vương, nhưng nếu thật sự có ý xấu thì -----

"Vị khách kia là ai?"

Giọng nói của gã sai vặt kia hơi run rẩy, sợ mình tin nhầm người: "Vị khách kia là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, khoác áo choáng trắng, có rát nhiều thị nữ đi theo sau, thảo dân ánh mắt vụng về, không nhận ra là Tiểu thư nhà nào."

Trong lòng Tiêu Triệt khẽ động: "Ngươi có thấy nàng đi hướng nào không?"

Gã sai vặt ngập ngừng một hồi: "Hình như là hướng tây."

Tử Mặc cảm thấy Vương gia nhà mình có gì đó không đúng, lại không nghĩ đến gã sai vặt vừa dứt lời, liền không thấy bóng dáng Vương gia nhà mình đâu, hắn vội vàng đuổi theo, lại thấy Tiêu Triệt không ngồi lên xe ngựa, mà ngược lại rút kiếm tùy thân chặt đứt dây buộc xe ngựa, cưỡi ngựa đi về hướng tây.

Trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý niệm, vị khách lấy đi cốt chân của Vương gia, có phải là Sở Vân Khinh không?

Trong mắt Tiêu Triệt gần như hiện lên vài phần si cuồng, hắn vung roi quất lên lưng ngựa, ánh mắt nhìn chung quanh khắp phố phía tây, trên đường ngoại trừ tuyết chưa tan, vào giờ phút này cũng không thấy có bao nhiêu người đi đường, hắn liếc mắt nhìn, trong tầm mắt không xuất hiện bóng dáng của một chiếc xe ngựa, mà trên đường có rất nhiều vết bánh xe, quả thật hắn không tìm được một chút dấu vết gì có thể chứng minh hướng đi của nàng.

Cứ chạy như điên không mục đích như vậy hồi lâu, rốt cuộc đôi mắt nóng bỏng của Tiêu Triệt dần trở nên lạnh lùng, tiếp đó mơ hồ bắt đầu nổi lên giông bão, hắn ngồi thẳng người, cứ ngồi như vậy trên lưng ngựa rất lâu, nhìn qua thật cô đơn tiêu điều.

Ở một con hẻm cách đó không xa, một người mặc áo khoác lông cừu trắng đứng ở đó, nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp này, cuối cùng cũng di chuyển, chậm rãi cưỡi ngựa đi về hướng khác, chẳng biết tại sau trong phút chốc chân mày đã nhíu chặt.

Thị nữ sau lưng cầm một bức thư trong tay, tiến đến gần: "Công chúa, Tần vương đã phê chuẩn quốc thư."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-124)