Thiên gia chi nữ, vì quân trở về (2)
← Ch.120 | Ch.122 → |
"Ngày Thánh nữ tế thiên đã định xuống, các Trưởng lão chúng ta đã thừa nhận thân phận của nàng, ngươi lại dám tự mình lấy máu nàng thử, rốt cuộc ngươi có để chúng ta vào mắt không?"
"Thủy Lăng Toa đáng chết, xin trưởng lão thứ tội."
"Quên đi, nhìn ngươi mang Thánh nữ về, lần này không tính toán với ngươi, kể tử hôm nay, ngươi tự mình chăm sóc hầu hạ Thánh nữ, lấy việc đó để tạ tội bất kính của ngươi!"
"Vâng."
Giọng nói mơ mơ hồ hồ biến mất bên tai Sở Vân Khinh, cả người nàng chấn động, dần dần tỉnh lại.
"Thế nào? Cảm thấy thế nào?"
Sở Vân Khinh khẽ mấp máy môi: "Gương."
Thủy Lăng Toa bước nhanh về phía bàn trang điểm, lấy một chiếc gương nhỏ đến trước mặt nàng, chỉ liếc mắt một cái, Sở Vân Khinh liền thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần bị mấy máu quá nhiều con ngươi của nàng sẽ đổi màu, thậm chí còn sinh ra sát khí không thể nào kiềm chế được, nhưng lần này, trong mắt nàng vẫn trầm tĩnh như cũ.
"Tốt nhất ngươi nên tĩnh dưỡng mấy ngày, những thứ khác hoàng tộc không có, nhưng linh đan diệu dược lại không ít, yên tâm đi, ngươi không mấy cái gì, võ công của ngươi vẫn còn ở đây."
Trong lòng Sở Vân Khinh buông lỏng, từng chiêu từng thức võ công là nàng mất nhiều năm mới luyện ra được, nếu không còn thì thật sự không cam lòng, như bây giờ là tốt nhất.
Thủy Lăng Toa còn muốn nói gì nữa, nhưng lại có thị nữ đi vào bẩm báo gì đó.
Sở Vân Khinh chỉ thấy sau khi thị nữ kia nói nhỏ vài câm bên tai Thủy Lăng Toa, ánh mắt của nàng ta liền thay đổi, nhìn thẳng vào Sở Vân Khinh: "Bằng hữu của ngươi tới, lần này ta dễ dàng đưa ngươi đi hơn rồi."
Ánh mắt Sở Vân Khinh sáng lên, người nghĩ đến đầu tiên là Tiêu Triệt, nhưng lời kế tiếp của Thủy Lăng Toa lại khiến nàng ngẩn ra: "Không nghĩ tới Thế tử Yến quốc lại lợi hại như vậy, Thần sơn của chúng ta ở vị trí cực kỳ khó tìm."
Trong ánh mắt mất mát của Sở Vân Khinh chợt sáng lên, Thủy Lăng Toa nói tiếp: "Ba ngày sau chính là ngày ngươi tế thiên, ta sẽ phái người giả trang ngươi lên đài tế, đến lúc đó nhiều người tất loạn, chính là thời điểm tốt nhất để rời đi."
"Sau đó thì sao?"
Thủy Lăng Toa nhìn nàng, trong mắt mang theo ý tự hiểu: "Sau đó, chính là thời cơ của ta rồi."
Sở Vân Khinh không giận Thủy Lăng Toa, thứ nhất nàng ta không nghĩ sẽ đưa nàng vào chỗ chết, thứ hai, ít nhất nàng ta cũng đã nghĩ xong đường lui cho nàng, Sở Vân Khinh ở trong ba ngày qua bị các Trưởng lão ân cần hỏi han, mặc dù không có tận mắt thấy bộ dạng của vị mẫu thân kia, nhưng trên cõi đời này chỉ sợ không có mấy người dám làm chuyện như vậy, tiếc là ---
Sáng sớm ba ngày sau, Sở Vân Khinh bị mặc một thân sa y màu trắng, trên mặt mang theo khăn che mặt cùng màu, y phục này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng chi tiết bên trên lại tốn rất nhiều tâm tư, ngoài cửa có mười vị thị nữ mặc bạch y đứng chờ, đợi giờ lành đến gần, đoàn người liền đi đến tế đàn Thần sơn.
Mặc dù nói là Thần sơn, nhưng cũng chỉ là một dãy núi ở biên thành Vu quốc, bên trong xây dựng vô số điện các, nghe nói lần này không chỉ có các Trưởng lão, mà còn có những quý tộc khác của Vu quốc, khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, hình thức cũng không nhỏ, chỉ là nàng lại không thấy được.
"Ai nha, quên mang theo tế tư rồi."
Sở Vân Khinh cả kinh, thị nữ bốn phía đều biến sắc, nàng xoay người đi vào phòng mình: "Các ngươi chờ ở đây, ta đi lấy tế từ đến."
Bọn thị nữ đứng chờ bên đường, chỉ thấy Sở Vân Khinh vội vàng đi vào trong phòng, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền cầm tế từ trên tay đi ra khỏi phòng, những người vốn đi theo lúc này đều thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó đi theo sau lưng nàng đến tế đàn.
Sở Vân Khinh vội vàng cởi y phục trên người mình ra, sau đó thay một bộ y phục của thị nữ Thần điện, rồi từ cửa bên ngách đi ra ngoài, dọc đường đi rất ít gặp người, bởi vì hôm nay là ngày Thánh nữ sau hơn mười năm trở về tế thiên, mọi người rối rít tôn sùng người trở lại, dĩ nhiên là sẽ tranh nhau đi xem nghi thức.
Dọc đường đi đều đã được Thủy Lăng Toa chuẩn bị tốt, Sở Vân Khinh không chút lo lắng đi ra khỏi cửa thần điện, nàng xoay người nhìn thần điện nguy nga ở đây, khóe miệng cong lên.
-----
Khi Mộ Dung Trần mặt đầy mệt mỏi xuất hiện trước mặt nàng, trong lòng Sở Vân Khinh có chút cảm động, nàng và hắn vốn dĩ là người không thân thuộc.
"Xảy ra chuyện gì?
"Không có chuyện gì."
"Không có chuyện gì là thế nào?"
"Ta muốn biết có phải cái Công chúa Vu quốc kia bị bệnh hay không, sao lại mang ngươi tới cái nơi chim không đẻ trứng này?"
Sở Vân Khinh bật cười, các nàng lập tức lên đường trở về Đại Yến, đương nhiên là Mộ Dung Trần rất tức giận, nếu không phải giữa đường nhảy ra một trình giảo kim, bây giờ bọn họ đã đến Yến kinh rồi.
"Ngươi có biết thiếu chút nữa Vương thượng đã vận dụng quân phòng thủ biên cảnh không?"
Sở Vân Khinh chỉ không đáp lời, nàng còn chưa tới Yên kinh đâu, ai biết sẽ có chuyện gì đang chờ nàng ở Yên kinh?
Vừa vén rèm nhìn, chẳng biết từ bao giờ bên ngoài đã từ lá cây màu xanh chuyển sang úa vàng rơi đầy đất, nàng thở dài nói: "Thì ra đã đi lâu như vậy rồi."
Mộ Dung Trần nhíu mày: "Sẽ không lâu, lần này chúng ta từ Vu quốc đi thẳng đến Đại yến, mặc dù đường không dễ đi, nhưng ---"
"Tại sao không đi Đại Tần? Theo ta biết, mặc dù đi thẳng đến Đại Yến, nhưng phía bắc Đại Yến là nơi man di ở, hơn nữa cách Yên kinh rất xa."
Mộ Dung Trần phẫn nộ cười một tiếng: "Cái này, cái này, dĩ nhiên là bởi vì ----"
Sở Vân Khinh lắc đầu, hai mắt khép hờ tựa vào vách xe: "Đi Đại Tần đi, ta chỉ hy vọng nhanh chóng thấy kết thúc, chờ sau khi thân thế của ta rõ ràng, ta sẽ tìm một nơi để ẩn cư."
Không biết làm sao, Mộ Dung Trần cũng muốn nhanh chóng trở về Yên kinh, hắn vén rèm cửa sổ nói một câu với thị vệ bên ngoài, bọn họ lên đường từ Đại Tần trở về Yên kinh.
Một đường phong trần mệt nhọc, nhưng Sở vân Khinh cũng phải người được nuông chiều, đám người Mộ Dung Trần cũng không có lý do kêu khổ, người ngày sau, bọn họ đã đến biên thành Đại Tần.
Khi đoàn người vào một khách điếm thoạt nhìn lớn nhất ở đât, Sở Vân Khinh liền biết vì sao Mộ Dung Trần muốn đi thẳng từ Vu quốc đến Đại Yến rồi.
"Chuyện khi nào?"
"Cái gì?"
Thấy Mộ Dung Trần giả ngu, Sở Vân Khinh cứ thế nói: "Nơi này chính là biên thành của Đại Tần, nhìn những người khí thế ngất trời nói, chuyện này hẳn là đã qua hơn tháng rồi."
Mộ Dung Trần biết không gạt được nàng, thở dài: "Ngươi đừng lo lắng, cho dù là trước thời gian, nhưng cũng cần phải có thời gian để sàng lọc tuyển chọn tú nữ, đợi đến chỗ của hắn, đã là chuyện của vài tháng sau rồi."
Đại Tần ba năm tuyển tú một lần, năm nay tuyển tú sớm hơn mọi năm, bởi vì thân thể của Hoàng thượng không tốt như trước, mà mấy vị Vương gia cũng chưa có chính thê, điều này thật sự là vấn đề lớn.
Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, chăm chú nhìn Mộ Dung Trần: "Thật ra thì ngươi suy nghĩ nhiều rồi, bọn họ nói cũng có lý, hiện giờ trong triều Đại Tần chỉ hắn mới có tư cách thượng vị, nhưng nhiều năm qua hắn lại xa rời triều chính, một khi thượng vị khó tránh khỏi bị hạ thần lấn át, lúc này, thú thê là biện pháp lung lạc đại thần tốt nhất."
Mộ Dung Trần lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Hắn không phải là người như vậy."
Sở Vân Khinh nhíu mày: "Ta lại hy vọng hắn là người như vậy."
Bởi vì bị ảnh hưởng của Sở Vân Khinh, hoặc là do Yên kinh thường xuyên truyền tin tức tới, ở hành trình sau, Mộ Dung Trần cố ý tăng tốc độ, trái lại Sở Vân Khinh cũng không nóng không vội, một chút sợ hãi cũng không có, vì thế làm Mộ Dung Trần càng thấy kinh sợ.
Nửa tháng qua đi, cuối cùng cũng đến quốc đô (thủ đô) Đại Yến, tiếng bánh xe ngựa vang dội, Sở Vân Khinh nhìn hoàng thành nguy nga to lớn, không khỏi nghĩ nếu như phụ thân thân sinh đang chờ trong thành này, rốt cuộc có bộ dạng gì?
-----
Trận tuyết đầu đông làm tuyết bay lả tả, tuy nhiên cả Thịnh kinh đều đắm chìm trong không khí náo nhiệt, từ nửa tháng trước, lục tục có các châu phủ đưa tú nữ vào Thịnh kinh, tuyển tú ba năm một lần, kéo dài từ cuối thu đến giờ, mặc dù đã có nữ tử không trúng tuyển lục tục rời đi, nhưng mấy vị có thể là nhân vật chạm tay vào bảng hiệu Quý phi trong cung, mọi người rối rít suy đoán xem ai sẽ là hoa lặc rơi vào Vương phủ kia.
Chạng vạng, cửa cung mở rộng, một chiếc xe ngựa treo phù hiệu Duệ Vương phủ từ trong cung chạy ra, cấm quân thủ ở cửa cung thấy vậy vội vàng đứng nghiêm một bên, nhân vậy ngồi trong xe chính là nhân vật có quyền thế nhất trong kinh hiện nay, thậm chí rất có khả năng trở thành Thái tử tương lai, bọn họ làm sao dám khinh thường?
Tử Mặc quay đầu nhìn màn xe rũ xuống, nhíu mày.
Lúc này không khí trong xe có chút quỷ dị, Tiêu Triệt nhắm mắt dựa vào trên vách xe, chân mày hơi nhíu chặt.
"Đạ tạ Vương gia."
Tiếng nói thanh thót của nữ tử vang lên, Tiêu Triệt chỉ gật đầu một cái, còn lại không có thêm vẻ mặt và ngôn ngữ dư thừa nào.
Khóe miệng Cố Yên Nhiên cong lên: "Vốn là tuyển tú chưa kết thúc, Yên Nhiên không thể ra khỏi cung, chẳng qua là nghe nói tổ phụ trong nhà bệnh nặng, vậy nên mới đi cầu hoàng thượng cho phép xuất cung, lại không ngờ Hoàng thượng sẽ làm phiền Vương gia."
Tiêu Triệt vẫn không nói lời nào như cũ, Cố Yên Nhiên vén rèm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn chưa buông xuống hết, lúc này thành trì Đại Tần phồng hoa sắp vào đêm, bởi vì có tuyết cho nên trên đường không thấy có mấy người.
Có lẽ gió lạnh làm cho Cố Yên Nhiên có chút không chịu nổi, giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị một áo lông cáo màu trắng vây quanh, càng làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhưng nam tử đối diện lại không buồn liếc mắt, nhưng Cố Yên Nhiên không để trong lòng: "Vương gia có nghĩ tới sẽ sớm ngồi lên chỗ đó hay không?"
Lời nói này rốt cuộc cũng khiến Tiêu Triệt mở mắt ra, đồng thời ánh mắt rơi vào trên người nữ tử ngồi đối diện.
"Thân thể Hoàng thượng cũng ngày càng yếu, Vương gia nên tích cực phân ưu với Hoàng thượng hơn một chút, cho dù Yên Nhiên là một nữ tử nhỏ bé, nhưng cũng biết chút ít chuyện trong triều, nếu như ----"
Cố Yên Nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu như Vương gia nguyện ý liên thử với phụ thân, chắc chắn Hoàng thượng sẽ quyết tâm dứt khoát hơn."
Nhìn người đối diện mặt đỏ bừng, Tiêu Triệt lại lần nữa nhắm mắt lại, dựa vào phía sau: "Cố cô nương, quá lo lắng rồi."
Tiếng nói vừa ngừng, Cố Yên Nhiên liền cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua vai khiến nàng ta rùng mình, môi đang cười chợt tắt, cũng vào lúc này, trên phố không bóng người chợt có một chiếc xe ngựa xuất hiện, có lẽ bởi vì hai người trong xe ngựa không để ý chuyện trên đường, nên nhất thời không thấy, trong phút chốc thoáng qua, một câu nói nhẹ nhàng vang lên trong xe ngựa Tiêu Triệt.
"Phía trước là đến, Vương gia cho Yên Nhiên xuống xe ở phía trước đi."
Tiêu Triệt gật đầu một cái, mà Tử Mặc cũng đã nghe thấy lời của Cố Yên Nhiên, dừng xe ngựa trước phủ Thừa Tướng, đợi Cố Yên Nhiên được hạ nhân đỡ xuống, sau đó Tử Mặc lần nữa đánh xe nguewja đi hướng ngược lại.
Trong lòng Tử Mặc rất buồn bực, tâm ý của vị Cố cô nương nỳ thật sự quá rõ ràng, tuy rằng chuyện này có lợi cho Vương gia, nếu như có mối hôn sự này, tất nhiên có thể xác định địa vị của Vương gia, nhưng mà ----
Tử Mặc xuất thần, hắn không nhận ra có một chiếc xe ngựa đi theo sau bọn họ từ nãy đến giờ, vào giờ phút này lại dừng ở xa nhìn bọn họ đưa Cố Yên Nhiên trở về, sau đó rời đi xa.
Trong Giang Sơn lâu đã sớm được sưởi ấm, Tiêu Triệt cởi áo khoác trên người xuống giao cho Tử Mặc, nhìn mấy người chờ trong phòng, phất tay ra hiệu bọn họ ngừng động tác hành lễ.
"Thế nào?"
Tằng Vĩ biết những lời này là hỏi mình, lập tức đứng dậy: "Xin Vương gia yên tâm, toàn bộ binh mã của Tĩnh vương đã đóng quân ở bên ngoài Thịnh kinh, mười vạn quân chấn bắc của Minh vương không có nhận được tin tức của hắn nên không dám loạn động, bây giờ còn đang chờ, binh lính phòng thủ kinh thành đều đã thay người của chúng ta, chúng ta sẽ làm hết sức không để cho Minh vương đưa tin tức ra ngoài."
Ấn đường của Tiêu Triệt hiện rõ ba vạch đen, nghe Tằng Vĩ hồi báo xong, trên mặt cũng không có lộ ra một chút vui vẻ nào, thật khiến trong lòng Tằng Vĩ căng thẳng.
"Cấm quân đều ở trong tay Trần Ngạo, ta muốn ngươi đảm bảo, trong cung sẽ không gặp bất kỳ chuyện gì." Dừng lại một chút, hai mắt Tiêu Triệt phát lạnh nói: "Ta muốn để cho Minh Vương tứ cố vô thân, qua hai tháng nữa, tất cả đều sẽ trở thành kết cục đã định!"
"Cấm quân bố trí cực kỳ nghiêm ngặt, Trần Ngạo cũng là người chu đáo cẩn thận, mặc dù người của chúng ta trà trộn được vào bên trong, nhưng còn chưa tới được bộ phận quan trọng, một khi Minh vương có hành động gì, hiệu quả sẽ không lớn, Vương gia, vì sao người không ----"
Ánh mắt Tiêu Triệt thoáng hiện lên một chút sát khí, Từ Khiêm chỉ cảm thấy trong lòng run lên, hắn là mưu sĩ đã ở bên cạnh Tiêu Triệt nhiều năm, mặc dù bình thường Tiêu Triệt lạnh lùng vời người khác, nhưng ánh mắt tràn đầy sát khí của hắn cũng cực kỳ hiếm thấy, Từ Khiêm vội vàng đứng dậy cúi đầu: "Thuộc hạ vượt quá, xin Vương gia thứ tội."
Tiêu Triệt lơ đãng sờ cốt châm trong tay áo, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Chờ Tứ đệ trở lại đi, ở trong kinh Minh vương giao thiệp không ít, dĩ nhiên là biết hành động của chúng ta, nếu như hắn vừa động, vậy thì một chút vinh hoa phú quý hắn cũng không giữ được!"
Lúc này Tử Mặc cũng có chút lo lắng, nghe vậy vội vàng đi ra ngoài hạ lệnh xuống, Từ Khiêm và Tằng Vĩ hai người nhìn nhau, thức thời không có tiếp lời với cái đề tài này.
"Nghe nói Hoàng đế Tây Lương đã hạ chiếu lập Thái tử rồi hả?"
Tiêu Triệt vừa hỏi, Từ Khiêm mới tiếp tục nói: "Đúng vậy, kể từ sau khi Thái tử bị đâm bỏ mình ở biên cảnh Tây Lương, bên trong Tây Lương quốc có rất nhiều rối loạn, nhưng một tháng trước Sở Mộ Phi đã trở lại kinh thành Tây Lương, không biết dùng thủ đoạn gì, hiện tại đã ngồi an ổn trên vị trí Thái tử Tây Lương."
Trong mắt Tiêu Triệt thoáng hiện lên một chút băng lạnh, sau đó nghĩ muốn hỏi gì nữa rồi lại thôi: "Tất cả lui xuống đi." Tiếp theo là xoay người trở về trong phòng.
Còn dư lại ba người nhìn nhau, Tử Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, hai người Tằng Vĩ và Từ Khiêm không thể làm gì khác hơn là trở về viện của mình trước.
Cuối cùng vẫn không chặn được Sở Mộ Phi, vì thế Tử Hàn đã bị nhốt trong ám thất mấy ngàu rồi, Tử Mắc nhớ vừa rồi rõ ràng là Tiêu Triệt muốn hỏi chuyện ở Ngọc Tuyết sơn, nhưng lại không hỏi. Hắn thở dài lần nữa, chuẩn bị đi qua xem Tử Hàn một chút, mấy ngày nay Vương gia không muốn mình hầu hạ, tối này chắc cũng vậy, hắn ra cửa dặn dò thị vệ bên ngoài mấy câu, sau đó đi đến hình phòng của Duệ vương phủ.
← Ch. 120 | Ch. 122 → |