← Ch.05 | Ch.07 → |
Edit: Đậu Xanh
Giường đơn bằng gỗ rộng khoảng 1m5 phát ra một tiếng cót két, trong lòng Từ Tư Nhan đột nhiên căng thẳng muốn chết, may cô nằm xoay người với anh, không đến nỗi bị nhìn ra gì đó, giả vờ điềm tĩnh thả lỏng thân thể, nghĩ thầm nên làm thế nào để thay đổi chủ đề.
"Anh tên là gì?"
"Trần Chiêu Hàn."
"Người nhà đâu?"
"Chết rồi."
Đây chính là người kết thúc chủ đề trong truyền thuyết.
Từ Tư Nhan không biết nói gì nữa, cô không phải kiểu người giỏi giao tiếp xã hội, nằm trong lòng một người đàn ông vừa mới quen biết như thế này, cô hoàn toàn không biết nên nói gì mới được xem là bình thường.
Trên người cô mặc bộ quần áo của Trần Chiêu Hàn năm mười mấy tuổi, vạch sọc kẻ áo màu xanh lam xen lẫn màu trắng, tay áo dài khoảng chừng 7 phân, trên eo không đến nỗi lộ rốn, vừa hay che được bụng.
Hai người không cởi quần áo, cánh tay mà Trần Chiêu Hàn ôm lấy cô giống như một luồng nhiệt cuồn cuộn không dứt, nhiệt độ cơ thể giống như đang thiêu đốt eo cô.
Anh chưa từng có kinh nghiệm nam nữ. Thời mới lớn cũng từng cùng người khác đi leo tường, nghe thấy trong phòng ngủ của quả phụ ở kế bên, có động tĩnh kịch liệt truyền đến. Toàn bộ người thiếu niên chơi cùng anh khi đó đều cứng lên, lần lượt lôi thứ đó ra khỏi quần, bàn tay thuần thục bắt đầu làm việc. Sau đó mấy người bọn họ mặt đỏ tai hồng dán sát vào tường, hít thở dồn dập im lặng lắng nghe, cuối cùng cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đưa mắt nhìn nhau, mọi người đột nhiên bật cười.
Cẩu Đản nói: "Lý Oa tốc độ tay của cậu thật nhanh, bắn cũng nhanh nữa."
Thiết Đầu tiếp lời: "Còn có mặt mũi nói người ta, thứ đó của cậu nhỏ như vậy, nói không chừng sau này đến lỗ của vợ cũng không tìm được."
Mọi người ồn ào bật cười, lần lượt thầm ước nguyện.
Lý Oa đáp trả: "Tương lai ông đây muốn cưới cô gái có mông to nhất trong thôn, cắm thật sâu, không dễ bắn."
Cẩu Đản lại nói: "Tôi...tôi muốn cưới người quả phụ lẳng lơ như thế kia, lúc làm khẳng định sẽ thoải mái hơn tay của mình."
Trần Chiêu Hàn vẫn luôn im lặng, anh được xem là chàng trai có bề đẹp trai nhất trong thôn, làm việc đi săn cái gì cũng giỏi, không nghi ngờ gì anh đã trở thành đối tượng được các thiếu niên sùng bái, bọn họ cũng đã nhìn thấy thứ được giấu ở trong quần anh, một đống căng phồng, giống như cất giấu một cây gậy, khiến người khác nghĩ bậy. Cho nên mọi người đều nhìn anh, muốn nghe xem anh nói thế nào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Chàng trai nhắm mắt rồi lại mở ra.
Nói: "Tôi muốn cưới một cô gái trắng trẻo, gầy gầy, giống như yêu tinh..."
Mọi người lần nữa ha ha cười lớn, nhưng lại cảm thấy Trần Chiêu Hàn không giống với bọn họ, mắt nhìn người tất nhiên cũng cao hơn bọn họ.
Cô gái giống như yêu tinh, có ai mà không muốn chứ.
Khi đó sắc đêm vừa phải, giống tối hôm nay vậy, một vầng trăng sáng soi khắp sân vườn, cái cây trong sân lay động, vươn ra vách tường, lá cây nhẹ nhàng đung đưa trong gió, giống như đang lắng nghe những bí mật vừa hạ lưu vừa khờ dại của các thiếu niên.
Đêm nay, người phụ nữ trong mơ của anh mặc quần áo của anh nằm trên giường của anh, Trần Chiêu Hàn thầm nghĩ, cho dù là một mối nhân duyên mong manh ngang trái, cũng nguyện cầu một sự an ủi.
Càng nghĩ trên người càng nóng, anh không nhịn được áp sát đến ôm chặt lấy cô, cô đột nhiên bắt đầu giãy giụa, máu nóng toàn thân tức khắc sục sôi, cuối cùng anh trầm mặc, cường thế ôm cô thật chặt.
Anh nói: "Em là yêu tinh trong núi sao?"
Từ Tư Nhan tưởng rằng mình đã nghe nhầm, đây là đang khen cô trá hình đó à, cô xoay mặt qua nhìn anh.
Người đàn ông cũng đang nhìn cô, chỉ có điều thần sắc nơi đáy mắt được giấu kín như bưng.
"Vậy anh cảm thấy tôi là loại yêu tinh nào? Hồ ly tinh sao?"
"Trên núi không có hồ ly."
"Sao anh biết không có."
Anh cũng không nói nữa.
Từ Tư Nhan vừa tức vừa buồn cười, cảm thấy cô giống một yêu tinh, cho nên mới nhào đến đợi bị hút cạn.
Cô đang muốn lấy tay anh ra.
"Anh..."
Người đàn ông này thế mà lại biết cô đang nghĩ gì, không chỉ không lấy tay ra, mà còn mò lên nắm vú của cô. Trái tim Từ Tư Nhan bất giác siết chặt, không dám động đậy nữa, bởi vì có thứ gì đó nặng nề chọc và eo cô.
Giống một cái cán dao, cứng rắn như sắt.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |