← Ch.04 | Ch.06 → |
Edit: Đậu Xanh
Từ Tư Nhan yên tĩnh ngồi đó một lúc, không nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân truyền đến thì mới đặt ly nước trong tay xuống, đứng dậy.
Anh đã vào phòng.
Trần Chiêu Hàn trải ga giường xong, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Tư Nhan đứng tựa bên cửa, lồng ngực bỗng dưng có chút nóng nực, anh đứng bên giường, gần như là động tác vô thức, anh đi về phía trước vài bước, rồi dừng lại.
"Cô có muốn đi tắm không? Tôi đã nấu sẵn nước nóng rồi." Anh nói.
Từ Tư Nhan cảm thấy anh thật sự là một người đàn ông chu đáo, nở nụ cười xuất phát từ đáy lòng, "Được."
Buổi tối tầm khoảng hơn tám giờ gần chín giờ, đèn trong phòng vẫn sáng, ánh đèn từ cửa nhà chính một đường chiếu thẳng vào trong sân, tĩnh mịch yên ả.
Tiếng nước chảy róc rách vô cùng rõ rệt, cô gái đứng trong sân đơn giản tắm sơ qua, Trần Chiêu Hàn cũng không rảnh rỗi, xách một cái ấm thiết màu trắng từ trong phòng bếp, nước lọc đun sôi mang theo hơi nóng hừng hực chảy ra từ miệng ấm rót vào thau gỗ đã cạn nước, cảm thấy nhiệt độ tương đối ổn thì mới dừng lại.
Cô ngồi trên đá ngâm chân. Anh tựa vào cái cây bên cạnh, thân hình cao gầy, một chân chống lên thân cây ở phía sau, im lặng.
Tóc mái của người đàn ông vẫn còn ướt, mi mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt hờ hững, nhìn giống không để ý, nhưng sự chú ý từ đầu đến cuối luôn đặt trên đôi chân trong thau kia, mu bàn chân trắng nõn sạch sẽ, quả thật khiến người ta thương yêu.
"Cẩn thận vết thương chạm phải nước."
"Ừm."
Đêm chưa bao giờ dài và khó trôi qua như thế.
Trần Chiêu Hàn không ngờ sẽ có một ngày thế này, một cô gái, một cô gái xinh đẹp vừa quen biết chưa bao lâu, nghiêng người nằm ở nơi chỉ cần anh vươn tay ra đã có thể chạm vào, mà anh lại không thể làm gì được. Trước đó anh cũng từng nghĩ sẽ nhường giường cho cô còn mình ra bên ngoài ngủ, nhưng nếu như ngày mai cô vẫn còn ở đây, có phải anh phải tiếp tục ngủ ở bên ngoài làm quân tử hay không.
Trước giờ anh không phải chính nhân quân tử gì cả, tam quan [1] toàn là dựa theo sở thích của bản thân. Nhưng anh cũng là người thường của thế giới bình thường này, cũng sẽ thấy sắc nổi hứng, thèm khát sự an ủi giữa nam và nữ.
[1] Tam quan dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sư việc trong thế giới.
Anh cảm thấy đây giống như một thử thách, càng giống như một giấc mơ dịu dàng không biết khi nào sẽ tỉnh lại.
Từ Tư Nhan nằm nghiêng, không chút buồn ngủ, đôi mắt trong veo sáng rực phản chiếu ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, trông càng lấp lánh linh động hơn. Hô hấp của người đàn ông ở phía sau đều đều trầm vững. Anh hỏi cô có để ý việc ngủ cùng anh hay không, cô không thẳng thừng từ chối, nhìn sườn mặt hơi đỏ của người đàn ông, đường nét gương mặt cứng nhắc bởi vì căng thẳng mà căng chặt, từ góc độ của cô nhìn qua, hoàn toàn là một kiểu gợi cảm, ngập tràn mê hoặc.
Cô tinh nghịch bật cười: "Anh không phải là muốn chiếm tiện nghi của tôi đó chứ."
"....."
Người đàn ông không nói gì, né tránh ánh mắt của cô, đi qua đóng cửa phòng lại, lạnh nhạt nói một câu, "Ngủ thôi."
Trong phòng rất yên tĩnh, thời gian chầm chậm trôi qua...
Rất lâu, lâu đến mức Từ Tư Nhan suýt chút nữa ngủ mất.
Đột nhiên, một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên eo cô, động tác rất cẩn thận, giống như sợ làm kinh động đến cô.
Nếu như chỉ là như thế, Từ Tư Nhan có lẽ vẫn có thể nhắm mắt nhịn thêm một lúc nữa, cũng không biết trôi qua bao lâu, cánh tay ấy vén chăn trên người cô lên, vươn vào trong, cho dù vẫn là đặt trên eo cô, nhưng rõ ràng không còn giống trước, nhiệt độ khô nóng cách lớp quần áo truyền đến thân thể cô, ngập tràn nguy hiểm chưa biết được.
Đợi đến khi anh vẫn muốn tiếp tục đi vào, Từ Tư Nhan không nhịn được giãy giụa, sức lực của nam nữ khác xa nhau, còn chưa bắt đầu giãy giụa đã bị cưỡng ép giữ chặt.
"Đừng động đậy!" Môi anh đè trên vành tai của cô, rất nhẹ, rất nóng.
Gần như khi cô vừa động đậy, Trần Chiêu Hàn cường thế ôm cô vào lòng ngay, hô hấp nóng hổi phả vào mái tóc của cô, anh đã ngửi được mùi hương trên người cô, thơm ngọt, quyến rũ.
Anh là một người đàn ông trẻ trung mạnh mẽ ở trong núi, chính trực trẻ tuổi, lại chưa từng có cô gái nào, dưới tình huống như thế này vốn dĩ không thể nào thật sự an phận nằm cả một đêm. Đắp chung chăn đơn thuần đi ngủ, đó không phải là đêm của một người trưởng thành.
Anh nói: "Đừng động đậy lung tung, để anh ôm em một lúc."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |