Vay nóng Tinvay

Truyện:Ai Cứu Vớt Ai - Chương 31

Ai Cứu Vớt Ai
Trọn bộ 44 chương
Chương 31
Uy hiếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)

Siêu sale Lazada


Ngôn Mặc bình tĩnh nhìn hai người trước mắt, một nam một nữ, đều không mặc đồng phục, người nam cao lớn, biểu hiện trên mặt không có mấy, sau khi liếc mắt nhìn Ngôn Mặc một cái, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, rất nghi hoặc nhìn cô từ đầu tới chân. Còn nữ sinh đứng bên cạnh nam sinh kia, mang trên mặt vẻ chán ghét rõ ràng, vẻ mặt kia giống như coi Ngôn Mặc như viruts dơ bẩn nhất thế giới.

Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. (Người tới không có ý tốt, người tốt đã chẳng tới)

"Có chuyện gì không?" Ngôn Mặc bình tĩnh hỏi người trước mắt.

"Hừ, mày còn giả bộ với bọn tao hả?"

"Tôi quả thật không biết mấy người. Xin hỏi có chuyện gì không?" Ngôn Mặc lạnh lùng hỏi lại.

"Mày giả bộ trong sạch nữa, mặc đồng phục đổi lại kiểu tóc thì có thể thật sự nghĩ mình là một người khác sao? Còn muốn cướp bạn trai của người khác nữa, thật đúng là không biết xấu hổ." Nữ sinh hung dữ nhìn Ngôn Mặc, khuôn mặt đầy mụn còn hơi có chút bóng dầu. Ngôn Mặc quay sát tình huống chung quanh một lượt, góc này không có mấy ai chú ý, không có mấy người nhìn đến tình huống phát sinh ở bên này.

Mặc dù đối phương không có nhiều người, nhưng cô cũng không muốn phiền phức lớn hơn.

"Như vậy, mấy người muốn thế nào?"

Ngôn Mặc nhìn hai người trước mặt cô trao đổi ánh mắt, sau đó nam sinh đột nhiên đi đến trước mặt cô tháo mắt kính của cô xuống. Bởi vì động tác này có phần thô bạo làm Ngôn Mặc hơi nhíu mày, cô quay đầu, chờ đợi động tác kế tiếp của bọn họ.

"Mẹ nó, sao con nhỏ này chẳng thú vị chút nào vậy?" Nữ sinh ở bên dáng vẻ như lưu mạnh, nhìn thấy bộ dạng Ngôn Mặc trấn định như vậy còn dựng lông lên, mấy đứa con gái bình thường không phải nên sợ đến tái mặt sao? Tại sao con nhỏ này lại không có một chút phản ứng nào, chẳng lẽ nó không ý thức được tình cảnh của bản thân mình lúc này sao?

Nam sinh kia không giống như nữ sinh mở miệng đều là lời thô tục, trên tay hắn cầm kính mắt của Ngôn Mặc, lại nhìn kỹ khuôn mặt của cô, sau đó có vẻ như tỉnh ngộ.

"Mày muốn dùng bộ dạng em gái hồ ly để dụ dỗ đàn ông sao? Thật đúng là có tài đấy." Kính mắt của Ngôn Mặc có thể nhìn rất rõ mọi thứ, cô không cận thị, chỉ vì che dấu mà đeo kính. Mà bây giờ cô lại càng nhìn thấy rõ cô gái kia đưa tay lên trước, dùng rất nhiều sức lực vỗ lên mặt cô, cô không trốn tránh, cho nên nửa bên mặt lập tức nóng lên.

Ngôn Mặc lệch đầu sang một bên, tóc dài tản loạn phủ trước mặt, sức lực có thể ngang bằng với bàn tay của mẹ cô trong trí nhớ, cho nên, cô cũng không thấy đau là bao. Ngôn Mặc đưa tay lên sửa sang lại một chút, quay mặt lại, nhìn thẳng vào cái người có vẻ mặt hung dữ muốn làm xấu mặt cô. Cô biết, chỉ cần cô biểu hiện chút yếu đuối hay đang thương, sau khi bọn chúng mắng rồi đánh, thì chuyện này có thể giải quyết đơn giản, thế nhưng, sự nguội lạnh trong lòng Ngôn Mặc khiến cô khinh thường việc cúi đầu trước bọn họ. Trước kia gặp việc kinh khủng hơn việc này gấp mấy lần, khi đó cô còn không nhận thua, tình huống hiện tại đã là gì.

Hai bên cứ giằng co như vậy, Ngôn Mặc lẻ loi một mình, nhưng trên người cô phát ra khí thế làm cho người ta không dám coi thường. Hai người kia nhìn thấy Ngôn Mặc thờ ơ như vậy nhất thời cũng không có biện pháp nào. Ngôn Mặc liếc mắt một cái nhìn bọn chúng, thật ra bọn chúng cũng không có ý định làm gì với cô, chắc chỉ muốn dọa cô mà thôi. Đối với bọn chúng, bộ dạng của cô lúc này đúng là khiến cho bọn chúng không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.

"Tự mày xem đi"

Ngôn Mặc không kinh ngạc chút nào khi nhận lấy ảnh chụp của bọn họ, bên trên ngoại trừ ảnh chụp cô ở trong quán bar ra còn có nơi cô làm việc trước kia. Nhưng, những ảnh chụp này có cùng một đặc điểm - không nhìn thấy rõ, sương khói lượn lờ, tất cả đều tối mù mịt, hoàn toàn làm cho người ta thấy mơ hồ.

Ngôn Mặc lạnh mặt xem từng cái ảnh một, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Điều tra đúng là cẩn thận đấy"

"Hừ, thế này rồi mày còn cứng miệng? Biết bản thân nên làm thế nào chưa? Bớt gây rắc rối cho tao, mày có thể an ổn tốt nghiệp" Nữ sinh mặt mụn đắc ý cười nói, còn thuận tay lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng.

Ngôn Mặc giơ ảnh chụp quơ quơ ở trước mặt cô ta, hỏi: "Du Chi Âm cũng chỉ có trò thế này thôi sao?" "Khụ khụ khụ" Nữ sinh đang hút thuốc bị một câu thình lình của Ngôn Mặc làm cho giật mình ho khù khụ không dứt, vẻ kinh ngạc khó có thể che dấu được.

"Mày nói cái gì?" Nam sinh từ đầu đến cuối chưa nói gì động thân chắn trước mặt Ngôn Mặc, thân hình cao lớn của hắn che hết chút ánh sáng không còn sót lại nhiều, giọng nam trầm thấp cố ý uy hiếp làm cho không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng.

Đối mặt với bóng đen trước mắt, Ngôn Mặc không hoảng sợ, cô đưa ảnh chụp cho nam sinh kia, thản nhiên nhìn vào khuôn mặt chữ quốc hung dữ của hắn, rất thản nhiên nói: "Chỉ nói điều hiển nhiên thôi"

"Quả nhiên, không hổ là Tả Ngôn Mặc. Hai đứa bạn của tôi đều không dọa nổi cậu. Xe ra cậu đúng là đứa hư hỏng rồi."

Ngôn Mặc hơi nhíu mày, nhìn thấy Du Chi Âm không hề khiếm tốn xuất hiện trước mặt cô, cô ta không còn là công chúa trong trường học nữa, dáng vẻ như vậy làm cô trông giống một hoàng hậu độc ác trong lốt công chúa Bạch Tuyết hơn. Có điều, Ngôn Mặc lại cảm thấy Du Chi Âm xuất hiện sớm hơn so với dự kiến của cô rất nhiều, không kìm đươc cười lạnh, xem ra Du Chi Âm đúng thật là thuộc loại người không chịu nổi kích hích, chó cùng rứt giậu chẳng phải là biện pháp gì hay ho.

"Cậu không kinh ngạc chút nào?"

"Hợp tình hợp lý. Có điều, nếu tôi chỉ đoán thử, mà cậu chỉ vậy thôi đã xuất hiện công khai, không sợ tôi báo lên với nhà trường sao?" Ngôn Mặc chỉ về phía một năm một nữ kia nói: "Chắc có thể xem ra chặn đường đe dọa đấy?"

"Cậu dám sao?" Gương mặt xinh đẹp của Du Chi Âm cực kỳ không hài hỏa với vẻ diễn cảm lạnh lùng, cô cười như không nói với Ngôn Mặc "Tin tức về cậu mà tôi nắm giữ trong tay có thể thú vị hơn nhiều." Uy hiếp?

Ngôn Mặc cũng đoán trước cô sẽ không bỏ qua cho mình "Điều kiện của cậu?"

Du Chi Âm cẩn thận quan sát sắc mặt của Ngôn Mặc mấy lần, nhưng sắc của cô cũng vì vậy mà càng lúc càng khó nhìn, khi nói chuyện giọng điệu cũng lạnh hơn "Cậu chắc phải rõ tôi muốn cái gì."

"Tôi biết cậu muốn cái gì, nhưng đó cũng là thứ tôi không có khả năng đưa cho cậu"

"Chỉ cần cậu không đi lừa gạt Nguyên là tốt rồi" Nghĩ đến Nam Cung Nguyên có thể thật sự nghiêm túc với Tả Ngôn Mặc, là cô không thể ức chế được cơn giận dữ rồi.

Ngôn Mặc nhẹ giọng cười: "Du Chi Âm, tôi chưa từng phát hiện thì ra cậu lại ngây thơ như vậy"

"Mày nói cái gì đó" Nữ sinh mặt đầy mụn đứng một bên kích động vọt lên.

"Sao lại nói vậy?" Du Chi Âm ngăn cô ta lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hờ hững của cô.

"So với việc cứ ở đây làm phiền tôi, không bằng nghĩ cách mà thân thiết với Nam Cung Nguyên mới phải."

"Cậu không sợ tôi vạch trần chuyện của cậu sao?"

"Trừ phi cậu muốn Nam Cung Nguyên chán ghét cậu"

Hai nữ sinh không ai nhường ai đối diện nhau, một người đẹp đẽ như hoa hồng, một người lạnh lẽo như mai. Không khí bắt đầu xuất hiện sự biến hóa, tranh nhau né tránh trung tâm lốc xoáy này.

"Phải, nếu tôi cuối cùng cũng không có được. Tả Ngôn Mặc, nếu cậu muốn an ổn học hết ba năm này, thì an phận một chút di. Huống chi, so với việc báo lên nhà trường còn có lựa chọn tốt hơn, cậu thông minh như vậy chắc đã nghĩ tới rồi?" Du Chi Âm híp mắt lại, cuối cùng nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh giống như nước của Ngôn Mặc, đôi mắt đen xinh đẹp như mực giờ phút này bởi vì ghen tị mà có chút biến đổi.

Đàn bà, một khi độc ác thì còn đáng sợ hơn cả đàn ông.

"Cá chết lưới rách phải không?" Ngôn Mặc thở dài, nhìn về phía bóng người cách Du Chi Âm không xa, tim bất giác đập nhanh hơn nửa nhịp, cô nhìn lại, nói "Có điều, tôi nghĩ, hiện tại tốt nhất là cậu nên đi đi"

Nam Cung Nguyên vừa vặn đang đứng ở cách bọn họ một cửa tiềm nhỏ không xa.

Du Chi Âm giống như cảm thấy điều gì đó, lập tức quay đầu lại, lúc nhìn thấy Nam Cung Nguyên cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tả Ngôn Mặc, cậu làm tốt chuyện của cậu đi. Đừng quên những gì tôi nói, từ trước tới giờ tôi là người nói được là làm được"

Sau đó, cô liếc mắt ra hiệu cho hai người kia, ba người biến mất ngay lập tức.

Hoa hồng có gai, phụ nữ càng xinh đẹp càng độc ác.

Những lời này không thích hợp với mình, Ngôn Mặc còn chưa kiểm nghiệm qua.

Nhưng hiện giờ đã thể hiện đầy trên người Du Chi Âm rồi.

Ba người đi khỏi, không khí ô nhiễm nhanh chóng tiêu tan, nhưng mà cái tên ngu ngốc kia đã cầm kính của cô chạy đi rồi.

Ngôn Mặc đứng im một lúc, hơi chỉnh đốn lại quần áo, lại sửa mái hất ra trước.

Sau đó ngẩng đầu thì thấy Nam Cung Nguyên đang sững sờ nhìn cô, mặc cho người bên cạnh gọi cậu như thế nào cũng không có phản ứng. Sau đó, người bên cạnh cậu đều nhìn theo hướng ánh mắt của cậu mà thấy Ngôn Mặc.

Ngôn Mặc đứng bất động, Nam Cung Nguyên cũng không động đậy. Sau đó, Ngôn Mặc nhấc chân bước đi, bước đi như gió, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng phải nói đúng là Ngôn Mặc đang chạy trốn, mang theo một đống suy nghĩ hỗn loạn kích động rời đi.

Trước giờ cô không sợ điều gì, cũng không thích trốn tránh điều gì, nhưng giờ phút này cô vô cùng sợ hãi việc đối mặt với Nam Cung Nguyên.

Vẫn phải nói, trong lòng đã sớm có ý chôn dấu xuống đáy lòng, đột nhiên lại nổi lên mặt nước. Cái tên Nam Cung Nguyên này, con người này, đã trở thành một cái gai trong lòng Ngôn Mặc, Cô cũng đi qua Bạch Đạm, nhưng so ra thì không biết Nam Cung Nguyên gấp bao nhiêu lần, có điều ở trước mặt cậu Ngôn Mặc không cảm thấy áp lực gì, cô có thể tự do bước đi, tự do thở, tự do mỉm cười, tự do hành động.

Nhưng đổi lại là khi cô đứng trước mặt Nam Cung Nguyên, đáy lòng bị đóng chặt tồn tại một cảm giác vô lực và tự tin gấp trăm nghìn lần.

Ra hoa nhưng không kết quả, tỉnh giấc một lần lại một lần. Giống như cỏ dại, vô cùng tươi tốt, gió xuân thổi qua liền mọc lên tầng tầng lớp lớp.

Trong lúc vô thích cô đã chạy đến nhà, Ngôn Mặc sửng sốt, sao mình lại về nhà?

Không xong rồi, phải đến quán bar. Ngôn Mặc đứng lại một khắc, xoay người muốn chạy xuống.

"Con nhóc chết tiết kia, màu còn muốn chạy đi đâu?"

Không kịp rồi, tóc Ngôn Mặc bị mẹ túm chặt, kéo mạnh cô về phía sau.

Mẹ cô đẩy cô tới cửa nhà, lưng Ngôn Mặc bị đánh lên khung cửa, toàn thân đau đớn.

Mẹ cô nhìn chằm chằm Ngôn Mặc nửa ngày, hừ lạnh nói: "Bị đánh sao? Tao nói rồi tại sao mày không có chút tiền bộ nào hả, bảo mày đừng đeo cái khuôn mặt này đi lại khắp nơi, mày còn cứng. Kính mắt đâu rồi?" "Mất rồi." Ngôn Mặc không nhìn vào mặt mẹ, vẻ tức giận phát điên của bà Ngôn Mặc nhắm mắt lại cũng có thể dự đoán được.

Sau đó, giống y như Ngôn Mặc đoán trước, mẹ tiếp tục đập xuống đầu cô.

"Mày thật sự muốn chọc tao tức chết sao? Sắp thi rồi còn hư hỏng như vậy, sao mày không ở đấy luôn đi, đừng có quay về nữa, nhìn mặt mày là tao thấy tức điên lên rồi"

"Đã ghét tôi như vậy bà có thể không cần sinh tôi ra! Lúc mang thai tôi bà có thể bỏ tôi! Tôi bây giờ ăn của mình, dùng của mình, có ngăn cản bà điều gì, tôi học hay không học bà có bao giờ hỏi không? Có cần thiết phải nhìn tôi rồi lại mắng hay không? Nếu bà có bệnh tâm lý thì đừng có trút hết lên người tôi! Tôi không phải con rối, tôi cũng có cảm giác" Ngôn Mặc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trách bệnh của mẹ, lần đầu tiên cô thẳng thắn đem hết những lời tích tụ trong ngực nói hết ra ngoài, tiếng gào vang vọng cả con đường, lởn vởn quanh đỉnh đầu.

Cô có thể nhẫn, nhưng một khắc ban nãy cô đột nhiên nhớ đến câu nói của Nam Cung Nguyên: Cậu không thể sống như vậy mãi được.

Nếu có thể, cô cũng muốn lúc tức giận thì tức giận, lúc đau lòng thì đau lòng, lúc vui vẻ thì mở rộng trái tim.

Tại sao lại không chứ? Cũng bởi vì cô lo lắng cuộc sống của mình bị ánh sáng hấp thụ, cũng bởi vì cô sợ lời chỉ trích của mẹ, cũng bởi vì cô chôn sâu cảm giác xót xa kia đi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô trước giờ không dựa vào mẹ mà sống, cô đã tự lập từ lâu, chỉ là vì cái tình mẹ con lạnh nhạt bèo bọt kia cô mới giữ im lặng, chịu đựng đau đớn, nhưng tất cả chuyện này đổi lấy cái gì? Là ngày qua ngày đau đớn, biến thành thương tổn. Ngôn Mặc giống như núi băng cũng tốt, vô tình cũng vậy, nhưng về cơ bản nhất, cô là một con người.

Hiện tại, không biết từ khi nào cô cảm nhận được nguyên nhân để bản thân trầm mặc sống cuộc sống cúi đầu đang dần dần giảm bớt. Nếu có người hỏi cô, cô thật sự không thể trả lời chính xác vì sao cô phải sống cuộc sống sợ đầu sợ đuôi đến vậy, ngay cả ban nãy bị người khác uy hiếp, cô cũng không còn cảm thấy lo lắng sợ hãi.

Điều này trước kia cô không dám tưởng tượng. Dường như có một lực lượng mạnh mẽ đang đỡ cô dậy. Lại giống như có một tiếng nói thời thời khắc khắc cổ vũ cô.

Mẹ cô không tin nổi nhìn Ngôn Mặc, trong ánh mắt phủ đầu tơ máu, dường như không tin được con mèo nhỏ mình thuần dưỡng lại lập tức lộ ra răng nanh nhìn bà.

Ngôn Mặc không chút sợ hãi nhìn thẳng bà, cô đã quên mất, không nhớ rõ từ lúc mấy tuổi cô không còn to gan nhìn thẳng mẹ như vậy nữa. Giờ phút này nhìn vào ánh mắt không còn trong suốt của mẹ, chẳng biết tại sao cô vừa thấy chán ghét lại vừa cảm thấy chua xót không thôi.

Tay của mẹ cô đang run rẩy, toàn thân bà đều run rẩy, bà run run phát ra âm thanh không thể nói lên lời: "Mày, mày...."

Ngôn Mặc chuẩn bị sẵn sàng, muốn ngăn bà lại khi bàn tay rơi xuống, cô không muốn hôm nay bị hai bàn tay lần lượt chạm đến nữa. Tả Ngôn Mặc từ khi nào lại trở thành người đểu kẻ khác bắt nạt như thế?

Nhưng mà, có người còn nhanh hơn cô một bước, tay của mẹ bị bàn tay kia giữ chặt lại. Mẹ cô còn bị đau đến mức kêu lên một tiếng.

"Đủ rồi." Nam Cung Nguyên không khách khí hất tay mẹ Ngôn Mặc ra, kéo Ngôn Mặc bảo vệ phía sau mình, giận dữ đứng đó.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-44)