Vay nóng Tinvay

Truyện:Ai Cứu Vớt Ai - Chương 32

Ai Cứu Vớt Ai
Trọn bộ 44 chương
Chương 32
Hi vọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)

Siêu sale Lazada


"Đây là bạo lực gia đình." Nam Cung Nguyên quay sang nói với mẹ Ngôn Mặc từng chữ một "Cho dù cậu ấy là con gái bác, bác cũng không thể làm như vậy"

Mắt mẹ Ngôn Mặc đỏ lên nhìn cậu nam sinh cao lớn trước mặt, đột nhiên bà bật cười, cười đến mức âm trầm đáng sợ, bà chống nạnh lạnh lùng nói: "Mày trưởng thành rồi, cứng cánh lại muốn học tìm đàn ông đến đối phố mẹ mày. Được, mày biến đi, cút, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, vĩnh viễn đừng có quay về đây!"

Nói xong, bà đẩy Nam Cung Nguyên ra, hung dữ trừng mắt nhìn Ngôn Mặc, bước nhanh trở về phòng, nặng nề đóng sập cửa lại.

Ngôn Mặc ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt kia, đã bao nhiêu lần nghĩ muốn chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cô lại không thể quyết tâm làm được. Bởi vì, người bên kia cánh cửa dù sao cũng là mẹ cô, bà chảy một dòng máu giống cô, mang thai mười tháng sinh ra cô. Thế nhưng đến cuối cùng cô vẫn phải đi đến một bước này, chỉ như vậy đã bị đuổi ra khỏi nhà."Ngôn Mặc" Nam Cung Nguyên nhỏ giọng ở bên cạnh kêu tên cô, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn như vậy của cô, cậu rất buồn, nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt.

Ngôn Mặc thẫn thờ quay đầu, đôi mắt to xinh đẹp không đeo kính, tinh khiết trong suốt lập tức khiến thần trí của Nam Cung Nguyên hốt hoảng, cậu cảm thấy mặt mình trở nên nóng bừng, nhưng lại không thể trốn tránh ánh mắt của Ngôn Mặc. Nhìn cô hình như không được thoải mái.

Ngôn Mặc không nói chuyện, thẳng thừng rút tay khỏi cái nắm tay của Nam Cung Nguyên, không buồn liếc mắt nhìn cậu một cái, cúi đầu chậm rãi bước chân đi xuống. Sự im lặng của Ngôn Mặc, chính là thứ vũ khí có lực sát thương nhất đối với Nam Cung Nguyên.

Nam Cung Nguyên im lặng đi bên cạnh cô, cậu biết mình có lẽ đã đụng chạm tới ranh giới nghiêm trọng nhất của Ngôn Mặc. Chuyện xấu trong nhà không thể kể ra ngoài. Cuộc sống của Tả Ngôn Mặc lại phức tạp như thế, nhất định là không tránh khỏi liên quan đến gia đình cô. Cậu biết cô không muốn người khác biết chuyện của mình, mà cậu lại một lần nữa xâm nhập vào thế giới của cô. Nhưng cậu không ngờ được sau chuyện ở quán bar kia cậu lại nhanh chóng nhìn thấy... tình huống lúc này của cô.

Cũng không phải cậu cố tình đi theo cô, chỉ là phát hiện lúc cô xuất hiện ở ngõ nhỏ kia dường như có hơi khác thường, mới cả cậu thấy cô không đeo kính. Cậu không kìm được lo lắng, chắc chắn Ngôn Mặc đã xảy ra chuyện gì đó. Vì thế, cậu vừa sợ vừa cẩn thận đi theo sau cô.

Khác với tuyền đường cô hay đi, cô không đón xe, cho nên cậu đi theo cô tới nhà cô. Chuyện phát sinh sau đấy vượt quá dự kiến của Nam Cung Nguyên. Mới đầu cậu muốn nhẫn nhịn, dù sao đây cũng là việc nhà của Ngôn Mặc, cậu không có quyền nhúng tay vào. Nếu cậu xen vào nhất định cô sẽ ghét cậu đến tận xương tủy mất. Nhưng mà lời trách mắng của mẹ cô lại chói tai như vậy, tiếng hai người cãi nhau, khiến cho cậu không thể nhịn được nữa. Rốt cuộc là Ngôn Mặc sống trong thế giới như thế nào? Khó trách cá tính của cô lại nhạy cảm và u ám như vậy, rõ ràng là bạo lực gia đình đã trở thành bóng ma khiến cô không thể đứng giữa ánh mặt trời!

Vì thế, cậu liền xông ra, lấy cách thức có phần lỗ mãng bảo vệ Ngôn Mặc.

Hiện tại, mặc dù cậu không hối hận vì hành động vừa rồi của mình, nhưng mà cậu bắt đầu vô cùng lo lắng về hậu quả của một chút nóng vội mang đến.

Nam Cung Nguyên lặng lẽ nhìn Ngôn Mặc, cô vẫn duy trì tư thế cúi đầu, tóc dài che đi khuôn mặt cô. Giống như trước đây rất lâu, biểu cảm lúc này không rõ ràng như trước, nhưng Nam Cung Nguyên cảm giác được hơi thở trên người cô không bình thường. Không phải tức giận, không phải đau lòng, mà là tuyệt vọng.

Không khí trầm lặng như vậy cảm giác giống như đang bao trùm lấy cô, như kén tằm chói chặt cô lại, sau đó hút khô toàn bộ sức sống trên người cô.

Nam Cung Nguyên hoảng sợ, cậu bị chính suy nghĩ đáng sợ của mình kích động, cậu vội vàng kéo Ngôn Mặc lại, thời tiết đã lạnh như vậy rồi mà cô vẫn còn mặc phong phanh như thế.

Ngôn Mặc dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu. Khuôn mặt lạnh lẽo của cô giống như được trạm khắc từ băng đá, trong ánh mắt không có vui hay buồn, cô giống như một con búp bê tinh xảo, mặc dù có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng lại mất đi linh hồn của con người.

Nam Cung Nguyên chăm chú nhìn cô một hồi, nói: "Cậu lại đây ngồi đi"

Bọn họ đúng lúc đi qua một tiểu khu xanh hóa, thấy Ngôn Mặc không có phản ứng gì mấy, cậu liền kéo cô đến bên ghế dài.

"Ở đây đợi mình một lát, mình quay lại ngay" Ngôn Mặc giống như không nghe thấy lời của cô, không tỏ ra có phản ứng nào, chỉ nhìn chằm chằm cỏ khô dưới chân. Nam Cung Nguyên đành phải chạy nhanh đi, trước khi đi còn quay lại nhìn vết thương trên mặt Ngôn Mặc.

Chỉ một lúc sau cậu đã quay trở lại, trên tay còn cầm một túi đồ. Cậu ngồi xuống bên cạnh Ngôn Mặc, dịu dàng nói "Quay mặt lại đây"

Ngôn Mặc máy móc quay đầu. Nam Cung Nguyên vội vàng lấy một cái khăn mặt và một viên đá ra, sau đó dùng khăn mặt bọc viên đá lại, cẩn thận nhẹ nhàng đặt nó lên má Ngôn Mặc, cậu nói với cô: "Nếu buốt quá hay đau thì nói cho mình biết"

Đây là lần đầu tiên cậu giúp người khác chườm đá, trước kia chỉ khi nào cậu vận động bị hương cần xử lý khẩn cấp mới làm. Cho nên, hiện tại cậu vô cùng bất an, sợ mình dùng tay quá sức sẽ tạo hiệu quả ngược lại.

"Khuôn mặt của con gái phải giữ gìn cẩn thận, nếu mà để lại sẹo sẽ rất khó coi. Cho nên, bị thương nhất định phải xử lý kịp thời" Nam Cung Nguyên tập chung nhìn vào chỗ bị thương của Ngôn Mặc, tay cầm khăn thi thoảng nhẹ nhàng thay đổi góc độ.

Nếu không phải tận mắt cậu nhìn thấy, chắc cậu vẫn không thể tin được trên đời này sẽ có một người mẹ ngược đãi con mình đến vậy. Nói như vậy, những vết thương xuất hiện trên mặt Ngôn Mặc trước kia đều là do mẹ cô đánh. Nếu cô thường xuyên chịu cảnh đối đãi thế này, như vậy chỗ cậu nhìn thấy đã chồng chất vết thương, vậy còn chỗ cậu không nhìn thấy thì...

Nghĩ vậy, cậu đưa mắt nhìn vào mắt Ngôn Mặc, đúng lúc cô cũng đang nhìn cậu.

Ngôn Mặc thẳng thắn quan sát Nam Cung Nguyên. Cô không nói gì, cũng không có nghĩa là cô không suy nghĩ gì. Hành động của cậu khiến cô giật mình, mặc dù có chút tức giận với cậu, nhưng lúc cô đang khó khăn nhất cậu không lựa chọn rời đi, giống như lời cậu nói, cậu không để ý đến điều kiện của cô, cậu đều bằng lòng đón nhận.

Nhiệt độ lạnh lẽo của iên đá dần xoa dịu cảm giác nóng rực trên mặt, cũng truyền đến cảm giác được che chở cản thận mà cô chưa từng cảm nhận được. Mắt cậu bởi vì tập trung mà nheo lại, đôi con ngươi màu hổ phách giống như mã não, lông mi rất dài, hàng mũi đứng thẳng tinh tế, đôi môi mỏng bởi vì khẩn trương mà mím rất chặt. Khuôn mặt tuấn tú của cậu hoàn toàn khác với kiểu hình như anh Bạch Đạm, trước kia có thành kiến đối với cậu, cho nên luôn không để ý đến bẻ ngoài của cỏ trường này. Bởi vì cô có thói quen tránh né cậu, không nhìn thẳng vào cậu. Nhưng bây giờ, ở dưới ánh đèn mờ, cô mới phát hiện nam sinh kiêu ngạo này thật sự có tư cách để làm kiêu. Không thể nghi ngờ là cậu rất đẹp, so với trong tưởng tượng của cô thì đẹp hơn nhiều.

Nam Cung Nguyên lại cảm thấy không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, vừa rồi chỉ chuyên tâm giúp cô chườm đá nên không có việc gì, bây giờ lại có chút căng thẳng, đến cả viên đá cũng tan thành nước, rơi xuống trên mặt Ngôn Mặc cũng không biết.

"Xin lỗi" Nam Cung Nguyên hồi phục tinh thần, vội vàng tìm kiếm khăn tay.

"Không cần" Ngôn Mặc nhẹ nhàng lấy mu bàn tay lau đi.

Nam Cung Nguyên sửng sốt, động tác ngừng lại.

Cuối cùng cô cũng mở miệng nói chuyện.

Sắc trời đã tối sầm, đen đường như có phép thuật bất ngờ sáng lên. Hai bóng người, một trái một phải, đều không được tự nhiên ngồi trên ghế dài.

"Tôi còn mua thuốc mỡ, giúp tiêu sưng rất nhanh" Lúc này Nam Cung Nguyên không ngốc mãi, lấy ra một tuýp thuốc mỡ từ trong túi đưa cho Ngôn Mặc."Vô dụng thôi, bao nhiêu loại thuốc mỡ tôi đều thử hết rồi. Hiệu quả không khác nhau là mấy" Ngôn Mặc lắc đầu, chặn tuýp thuôc mỡ lại.

Cô mơ màng nhìn về phía nhà lầu cách đó không xa, ở đằng đó, là nơi không có chút ấm áp mà cô gọi là nhà. Ngôn Mặc khẽ thở dài, như đang giải bày một điều gì đó, hơi thở nặng nề xung quanh vì tiếng thở dài này mà tiêu tan theo gió đêm.

Người Ngôn Mặc cũng thả lỏng hơn, nói: "Chuyện này, thật sự chẳng phải bí mật gì."

"Biết không, toàn bộ chuyện tôi không muốn người khác nhìn thấy cậu đều thấy được. Tôi vốn nghĩ mình sẽ rất sợ, nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy thoải mái" Khi cô nói chuyện kia cảm giác chua xót dâng lên như hoàng hà, ở ngoài mặt thì thoải mái, nhưng bên trong lại bi thương và tiếc nuối bao nhiêu.

"Tôi không phải cô ý"

"Lần nào cậu cũng nói như vậy" Ngôn Mặc nghiêm túc nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Nam Cung Nguyên "Tôi không có nhà để về rồi"

Đèn trong tiểu khu phát ra tiếng "tạch tạch", đột nhiên tắt ngụp đi.

Không phải tại gió, nhưng lại làm cho người ta có ảo giác như vậy.

Lời nói vốn phải chưa bao nhiêu bi thương, lại được Ngôn Mặc dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra như vậy. lần đầu tiên trong đời Nam Cung Nguyên cảm thấy bản thân thất bại đến vậy. Lần nào cậu cũng muốn bảo vệ cô, nhưng lần nào cũng chỉ làm cho cô tức giận thôi, lần này cậu còn khiến cho cô không có nhà để về, rốt cuộc cậu đang làm cái gì đây?

Suy nghĩ mù mịt đột nhiên xuất hiện này đột nhiên bị cắt đứt.

"Thật ra, chuyện này cũng không thể trách cậu." Ngôn Mặc cuộn người trên ghế, trong bóng tối, tiếng nói linh hoạt của cô đặc biệt rõ ràng, giống như chim oanh đang hót giữa đêm "Có lẽ chuyện này sớm hay muộn rồi cũng xảy ra như vậy" Đèn đường chớp một cái, đột nhiên sáng lên lần nữa. Nhưng ánh hào quang kia thi thoảng lai run lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi.

Mọi thứ xung quanh lại đập vào mắt một cách rõ ràng.

Nam Cung Nguyên nhìn thấy Ngôn Mặc cuộn người ngồi trước mặt mình, cậu từng nghe nói, tư thế như vậy là tư thế của những đứa bé khi còn ở trong bụng mẹ. Thường những người thiếu đi cảm giác an toàn luôn thích dùng tư thế như vậy để tự bảo vệ mình. Thêm vết thương trên mặt, Tả Ngôn Mặc không cò là Tả Ngôn Mặc bình thường nữa.

"Tôi vẫn nên giúp cậu thoa một chút thuốc"

"Không." Ngôn Mặc nhích người sang bên.

"Dùng một chút sẽ khá hơn"

"Không cần."

Một chút tranh chấp, cuối cùng Nam Cung Nguyên cũng biết vì sao Ngôn Mặc không cho cậu nhìn mặt cô, bời vì cô lại khóc nữa. Không phải rơi nước mắt như suối, cô khóc vô thanh vô thức, chóp mũi hồng hồng, nước mắt óng ánh, trong suốt yên lặng chảy xuống.

"Đừng nhìn tôi" Ngôn Mặc liều mạng trốn tránh, cô quay mặt sang một bên, tay bắt đầu quyết liệt phản kháng Nam Cung Nguyên tới gần.

Đột nhiên, Ngôn Mặc ngừng giãy dụa

Hương bạc hà lượn lờ quanh chóp mũi, đậm hơn và rõ ràng hơn khi ở xa.

Xúc cảm lạnh lẽo mà mềm mại, có thứ gì đó đang ngăn cản nước mắt cô rơi xuống. Bờ môi của cậu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt cô, còn cô thì đã hoàn toàn quên mất việc từ chối. Sự đụng chạm nhẹ nhàng như vậy, Ngôn Mặc nghĩ cả đời mình cũng sẽ không gặp được, trong cảm giác của cô vĩnh viễn không xứng với sự yêu quý như vậy.

"Ở trước mặt tôi không việc gì phải cảm thấy mất mặt, muốn khóc thì khóc, trên đời này không có quy định nào nói Tả Ngôn Mặc không thể yếu đuối. Vì sao phải sống mệt mỏi như vậy chứ? Tôi thật sự muốn nhìn một Tả Ngôn Mặc sống vì bản thân mình một chút. Không đóng kịch, không che dấu. Con người sống là vì chính mình, cảm giác của bản thân là quan trọng nhất, tại sao phải để ý nhiều đến ánh mắt của người khác như vậy?"

Cậu không hiểu, cô ưu tú như thế, vì sao lại trở nên tự tư vậy? Vì sao rõ ràng trong lòng phải đấu tranh rất nhiều nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ trấn định tự nhiên?

Khoảng khắc cậu ôm cô vào lòng giống như ôm cả thế giới. Thân thể gầy yếu của cô run nhẹ lên nhưng lại quật cường thẳng lưng, cậu có thể cảm giác được sức lực ẩn trong đó. Nếu những sức lực này có thể phóng thích ra, nhất định có thể tỏa sáng nghìn dặm. Giống như lúc cô hát ở trên sân khấu vậy, có sức hút không thể cản được. Dùng sự cao ngạo thu hút ánh mắt mọi người, thể hiện một giọng ca đẹp nhất.

"Cậu không phải tôi"

"Như vậy, tôi cho cậu biết cuộc sống của tôi" Nam Cung Nguyên dán vào bên tai Ngôn Mặc nói, "Nhà của tôi thật ra chỉ là cái vỏ ngoài. Cha tôi ghét tôi, tôi không biết vì sao. Nhưng từ nhỏ tôi đã cảm giác được, ông chưa từng liếc mắt nhìn tôi, chưa từng thân thiết nói chuyện với tôi, quanh năm suốt tháng cũng không nói được mấy câu. Ông rất ít khi về nhà, giữa chúng tôi lạnh nhạt giống như người xa lạ. Cha mẹ tôi ở trong mắt người ngoài mặc dù là tương kính như tân nhưng tôi biết hôn nhân của bọn họ là một vò nước lặng. Tôi ở trong họ cũng không có địa vị gì đáng kể. Nếu kỳ thi tôi không đứng thứ nhất, thi đấu tôi không đoạt quán quân, tôi không giành được sự tốt nhất, tôi không rèn luyện năng lực của mình, thì những trưởng bối kia sẽ dùng ánh mắt xem thường nhìn tôi, giống như tôi là một ký sinh trùng của cái nhà này vậy"

"Ngôn Mặc" Nam Cung Nguyên đỡ lấy vai Ngôn Mặc, lấy khăn quàng cổ của mình quấn cho cô, sau đó cúi đầu chăm chú nhìn vào hai mắt Ngôn Mặc, nói "Tôi đã trả qua nhiều rồi. Tôi hiểu rõ phải làm gì mới có thể sống đúng với giá trị của mình, ngay từ đầu tôi là vì tranh giành lời nói của người khác, nhưng lâu dần tôi có thể giới của mình. Tôi muốn làm cho mình cảm thấy vui vẻ. Cậu, cũng có thể bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, thoát khỏi sự âm u, quay về làm chính mình."

Nam Cung Nguyên cười, con ngươi sáng như sao trên trời, cậu còn nói thêm:

"Nếu cậu cảm thấy tức giận không công bằng, vậy mỗi ngày tôi sẽ nói một chuyện của tôi cho cậu biết? Có một số việc ngay cả mẹ tôi cũng không biết. Thế nào?"

"Xì!" Chỉ vì những lời này của cậu, Ngôn Mặc bật cười, thật sự đã nín khóc rồi mỉm cười, nụ cười khẽ chân thực như vậy, đượm nước mắt, nhưng lại đẹp tuyệt vời.

Cậu nằm mơ cũng mong chờ khoảng khắc này, khoảng khắc cô có thể thật lòng mỉm cười với cậu.

Hoa sen mới nở, đẹp không sao kể xiết.

Mặc dù đây chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng còn quý giá hơn cả vàng bạc châu báu.

Đây là lần đầu tiên cô thật sự cười vì cậu. Thời gian mang tính lịch sự này đã khảm sâu vào trong lòng cậu. Cho dù là nhiều năm về sau, khi đã trải qua bao nhiêu chuyện gian nan vất vả, chịu đủ thương tổn và thương tổn, tâm hồn trong sáng bị từng lớp bóng tối bịt kín, rất nhiều sự tốt đẹp bị phủ bụi bị phai nhạt, duy chỉ có hình cảnh này luôn được chủ nhân nó dốc lòng lau chùi mỗi ngày, mãi vẫn rõ ràng như mới. Mà mỗi khi nói hiện lên, Nam Cung Nguyên lại càng kiên cường khơi dậy phần tình yêu của cậu đối với Tả Ngôn Mặc.

Bất luận cô ấy ở đâu, bất luận cậu đang thế nào.

Không khí bước vào đông không gì ngăn chặn.

Một năm lại sắp đi qua.

Học kỳ mới bỡ ngỡ này cuối cùng cũng dần kết thúc.

Chung quanh vang lên những tiếng thánh ca, có thể nhìn thấy sương mù trăng bao bọc bốn phía. Gió rét thổi tới lạnh như băng, không ngờ nó cũng có thể mang đến hi vọng.

Lần đầu tiên Ngôn Mặc bát đầu mong chờ mùa xuân đến: mùa đông đến rồi, mùa xuân còn có thể xa sao?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-44)