Vay nóng Homecredit

Truyện:Ai Cứu Vớt Ai - Chương 26

Ai Cứu Vớt Ai
Trọn bộ 44 chương
Chương 26
Bước vào
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)

Siêu sale Lazada


Nam Cung Nguyên nhìn biển hiệu tuyệt đẹp nửa ngày, quay đầu lại nhìn Ôn Lĩnh nửa ngày, cuối cùng mới nghẹn ra một câu khiến Ôn Lĩnh muốn bóp chết lời của cậu: "Đầu cậu có bị cửa kẹp hỏng rồi không vậy? Bạn lớp trưởng?"

"Này, mình đang suy nghĩ cho cậu đấy. Mở mang tầm mắt, ít suy nghĩ miên man đi."

"Nhưng mà, đây là quán bar thưa đại ca. Chúng ta là vị thành niên, sao có thể đi vào chỗ này?" Nam Cung Nguyên chỉ chỉ vào cửa lớn của "mùng 6 tháng 6", có vẻ đứng đắn nói "Quán bar, không thích hợp với chúng ta."

"Không sao đâu, trời biết đất biết, cậu biết mình biết, ai biết được. Hơn nữa quán bar này rất có tiếng, ở trong đó không loạn đâu." Ôn Lĩnh dùng dáng vẻ như "biết rõ tình hình" dụ dỗ Nam Cung Nguyên."Không nhìn ra cậu rất hiểu biết đấy?"

"Anh của mình tới đây rồi, anh nói với mình. Hơn nữa, làm cậu kinh ngạc nhất chính là ban nhạc bên trong. Hình như ai cũng rất xuất sắc. Nhất là hát chính của bọn họ, giọng rất tự nhiên, người cũng vô cùng xinh đẹp, nếu đặt cô ấy ở trường mình thì có hoa khôi Du Chi Âm đứng bên cũng không đấu lại ." Ánh đèn chiếu xuống gương mặt Ôn Lĩnh tỏa ra đủ loại màu sắc khác nhau, có vẻ kỳ quái nói không nên lời.

"Ban nhạc? Lợi hại như vậy sao?" So với mấy thứ linh tinh khác, đối với điểm này Nam Cung Nguyên có chút hứng thú hơn.

"Rất nhiều người cũng vì để nghe ban nhạc này hát mới đến đây, ca khúc của bọn họ đều là tự sáng tác, người hát chính kia mỗi đêm hát bốn bài là nhiều nhất, hơn nữa tất cả đều hát vào lúc đầu buổi. Cho nên, quán bar này làm ăn rất khác với mấy quán khác, đầu buổi người đến rất nhiều."

Nam Cung Nguyên nhún nhún vai, lắc đầu: "Vẫn không nên vào. Đi thôi."

"Này, cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao?"

Ôn Lĩnh đi theo phía sau cậu, thật ra cậu rất muốn chuốc Nam Cung Nguyên say một trận không dậy được, bản thân mới nhẹ nhàng trôi qua hai ngày được.

Nam Cung Nguyên xoay người ngẩng đầu nhìn lướt qua tấm biển hiệu kia, nơi đấy quả thật rất mê hoặc lòng người.

"Không có hứng thú." Nam Cung Nguyên vẫn lắc đầu "Ít nhất thì hiện tại mình không có lòng nhàn hạ như vậy"

Ôn Lĩnh bó tay, thi thoảng Nam Cung Nguyên cố chấp đúng là không thể nói nổi.

Thời gian gần hai tháng, Nam Cung Nguyên đều không liên lạc với Ngôn Mặc, khó tránh khỏi việc nóng nảy phiền muộn.

Kỳ nghỉ hè của Ngôn Mặc trái lại khá thoải mái, sau khi suôn sẻ hòa thuận lại cùng Yên Nhiên tâm tình Ngôn Mặc rất tốt, hiếm thấy còn đi ra ngoài chơi cùng hai cô bạn một buổi. Sau đó, Ngôn Mặc và nhóm Bạch Đạm đi ra ngoài du lịch một tuần lễ, rất thoải mái, đây có thể nói là một kỳ nghỉ hè vui vẻ nhất từ khi sinh ra đến giờ của Ngôn Mặc. Vui vẻ đến mức trước khai giảng một ngày, Ngôn Mặc mới bất ngờ phát hiện ra kỳ nghỉ hè đã kết thúc rồi.

Cuộc sống mới sắp bắt đầu.

Ngôn Mặc ngồi trong lớp học mới, chung quanh là một đám bạn học xa lạ, trên bục giảng là vị giáo viên không quen thuộc. Hơn nữa nhìn xung quanh lớp phần lớn là nữ sinh, không ít người trong đó có địch ý với cô. Bởi vì Ngôn Mặc thính tai nghe thấy có người đang khinh thường nói: Tả Ngôn Mặc đang ở trong lớp chúng ta. Mà toàn bộ thời gian của cô lại phải vượt qua cao trung với bọn họ, có thể nói trước là không có nhiều niềm vui cho lắm. Có điều, Ngôn Mặc nhìn người ngồi bên cạnh mình, cô bạn đang nghiêm túc nhớ kỹ những công việc giáo viên nhắc nhỏ, thấy vậy trong lòng Ngôn Mặc cũng có chút vui mừng. Ít nhất là, Tiểu Nhã cũng chung một lớp với cô.

Lịch dạy học của ban Xã hội quả thật là thoải mái hơn rất nhiều so với hồi lớp mười. Nhưng môn như hóa học vật lý, cuối cùng cũng có thể coi chúng như môn phụ xem qua. Dáng vẻ không giống như hồi học lớp mười, trong tay cầm một cuốn sổ lý, sổ hóa, luân phiên lật xem, thấy ghét đến vô cùng cũng phải đọc.

Không khí học tập bây giờ tốt hơn nhiều, học lịch sử, địa lý nghe cũng không phiền gì, hơn nữa còn hay hơn so với mấy công thức phương trình buồn tẻ, Ngôn Mặc cảm thấy học thế này thật sự có thể làm cho cô tĩnh tâm hơn. Vừa qua vài buổi học, Ngôn Mặc phát hiện thời gian ngủ của mình nhiều hơn trước kia. Có thể thấy, thoát khỏi những việc nặng nề cuộc sống sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Phòng học của ban Tự Nhiên cách không xa lắm. Ngôn Mặc ngồi ở vị trí cửa sổ, hơi quay đầu lại là có thể thấy được từ lớp 7 đến lớp 9 của ban Tự Nhiên. Đầu bên trai là lớp 7, ở giữa là lớp 8, bên phải là lớp 9. Yên Nhiên rất hài lòng với sắp xếp như vậy, nếu có thời gian rảnh rối cô đều la cà chạy sang chỗ Ngôn Mặc, nếu không rảnh cũng có thể kêu lên hai câu với bọn cô.

Chỉ có một việc đó là đối diện chỗ ngồi ở lớp 12 của Ngôn Mặc không phải là lớp 8 mà là lớp 7 của Nam Cung Nguyên. Mà Nam Cung Nguyên lại rất thích đứng trên hành lang cùng một đám nam sinh, hoặc là nói chuyện, hoặc là nhìn về phía này sau khi tan tiết.

Lần đầu tiên Ngôn Mặc nhìn thấy cậu đứng ở đó, phát hiện cậu đang nhìn mình, ánh mắt ngây ngẩn, giống như đang thần người, có nhiều nam sinh đứng cạnh câu, phần lớn đều nhìn về phía bên này. Ban Xã hội nhiều nữ sinh hơn, hơn nữa phần lớn nữ sinh này đều đẹp hơn nữ sinh ban Tự Nhiên, cho nên đương nhiên hấp dẫn ánh mắt của mấy thằng nhóc bên đối diện kia.

Khi cậu phát hiện cô đang nhìn cậu, ánh mắt cậu lập tức lúng túng di chuyển sang chỗ khác, giả vờ cười đùa với đám người bên cạnh. Qua rồi lại liếc mắt nhìn về phía Ngôn Mặc, phát hiện Ngôn Mặc vẫn còn nhìn cậu, không biết là không nhịn được hay là ngượng ngùng, dứt khoát quay vào trong lớp học.

Ngôn Mặc vốn định kéo rèm cửa lại, nhưng kéo đển một nửa lại thôi, cột chặt rèm lại, mặc cho nam sinh đối diện nhìn qua cửa sổ thăm dò mỹ nữ trong lớp, cũng để cho cậu cẩn thận nhìn cô, nhưng còn cô thì không tiếp tục nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.

Đài khí tưọng đã tuyên bố tin tức cơn nóng mùa hè chính thức tan đi, mùa thu mát mẻ àm cho đất trời thay màu. Sóng nhiệt đỏ rực dần dần chuyển sang sắc lam mát lạnh. Độ ấm hạ xuống cho con người có cơ hội nghỉ ngơi Ngôn Mặc cầm khăn lau đi trên hành lang, hôm nay đến phiên cô trực nhật. Điều duy nhất khiến cho người ta bất mãn vì vị trí địa lỹ của ban xã hội đó là mỗi lần giặt khăn đều phải đi vòng qua lớp của ban Tự nhiên mới có thể tới toalet.

Hơn hết, cô đúng là có tỷ lệ "rủi ro" vàng.

Nam Cung Nguyên và Ôn Lĩnh một trái một phải đi về phía cô, lúc Nam Cung Nguyên vừa nhìn thấy cô biểu tình trên mặt lập tức thay đổi.

"Mình đi trước" Ôn Lĩnh rất nhanh mắt chuồn trước.

Trong một thoáng, trên hành lang chỉ còn lại một mình Ngôn Mặc và Nam Cung Nguyên. Đây là lần đụng mặt chính thức đầu tiên giữa hai người sau kỳ nghỉ hè ba tháng. Trong ba tháng này, cho dù là gián tiếp hay trực tiếp bọn họ cũng không có cơ hội tiếp xúc qua. Lần này chạm mặt thật sự là quá vội vàng, hai người đều chưa chuẩn bị tư tưởng.

Ngôn Mặc đột nhiên nhớ đến hôm cô về nhà, mẹ cô vô cùng tức giận nói cho cô biết cả kỳ nghỉ có một nam sinh ba lần bốn lượt gọi điện thoại muốn tìm cô, kiếm đủ mọi cách muốn biết cách để liên lạc với cô. Bà hỏi cậu là ai, cậu lại không chịu nói. Cuối cùng, bà tức giận thật sự, rút luôn dây điện thoại ra.

Ngôn mặc cảm thấy người này 99% là Nam Cung Nguyên.

"Nghỉ hè tìm tôi có việc gì sao?" Mặc kệ cảm giác như vậy nhiều bao nhiêu, Ngôn Mặc thấy bản thân có phần nào áy náy đối với Nam Cung Nguyên, cô nói xin lỗi với Yên Nhiên, nhưng lại không đả động gì tới cậu.

Nam Cung Nguyên còn đứng một chỗ cố gắng sắp xếp câu nói, không nghĩ tới việc Ngôn Mặc lại mở miệng hỏi cậu trước, nhất thời có cảm giác "hãnh diện cao hơn đầu" "Không có gì, ừm, tháng 8 tôi có hai tấm vé xem ca nhạc, muốn hẹn với cậu, nhưng cậu không có ở nhà. Cậu thật sự không có nhà à?"

"Đi vắng" Cậu ta nghĩ cô trốn cậu ta sao? Cô chỉ là không muốn sống dưới một mái nhà với mẹ suốt hai mưới bốn mỗi ngày, kiểu tra tấn như vậy rất khó chịu.

Trong lúc nói chuyện giữa bọn họ từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách ba mét.

"Ừ, tôi còn nghĩ có lẽ hôm nào đó cậu sẽ ở nhà"

"Sau này đừng làm vậy nữa, mẹ tôi không thích nam sinh gọi điện thoại về nhà"

Sao cô không biết, bà đặc biệt ghét có nam sinh đến tìm Ngôn Mặc, chỉ cần có nam sinh tìm cô, bà sẽ bắt đầu mắng cô yêu đương lung tung.

Nam Cung Nguyên chỉ đeo một chiếc ba lô trên vai vậy mà cậu cảm thấy sức nặng của ba lô hình như nhiều hơn ban nãy, khiến cho cậu nói chuyện cũng cảm thấy tổn sức. Mẹ Ngôn Mặc quả thật là rất nghiêm khắc, lúc cậu nói chuyện điện thoại nghe thấy tiếng bà vô cùng nghiêm túc, khiến cậu không dám báo rõ tên mình, sau đó còn lừa Ôn Lĩnh gọi điện thoại tới, đáp lại là lời xin gọi lại sau. Từ lúc đó trở đi cậu gọi thế nào đi nữa cũng không thể gọi được, tất cả đều là tiếng tút tút dài vô tận, có thể mẹ của cô thật sự rất giận đã rút dây điện thoại ra.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý."

"Nói cũng thật buồn cười." Ngôn Mặc nhìn trời chiều đằng xa, sắc nắng vàng đáng yêu giống như lòng đỏ trứng, tô lên hơn phân nửa khoảng trời, có một nửa đã bị mây đen che mất, hẵng còn lộ ra bên ngoài. Đôi con ngươi xinh đẹp của Ngôn Mặc nhiễm lên một sắc hồng, cô tiếp tục nỏi "Người khác nghĩ mãi không rõ, tôi cũng không rõ, tôi khó coi như vậy, tính cách lại không tốt, có gì đáng thích chứ?"

Ngôn Mặc nhìn về phía vạt nắng chiều sau lưng Nam Cung Nguyên."Cậu nói thế là sao?" Nam Cung Nguyên bước hai bước về phía Ngôn Mặc, giọng nói có chút tức giận "Bề ngoài rất quan trọng sao? Cậu cũng nghĩ rằng tôi nhất định phải thích mỹ nữ mới là đúng phải không? Đúng vậy, tôi cũng rất thích thứ xinh đẹp, nhưng điều này không có liên quan gì đến kiểu người tôi thích. Không phải tỏa sáng bên ngoài, mà là toát ra từ bên trong. Hơn nữa, tôi không cảm thâý cậu xấu xí chút nào"

Đây có thể nói là trong mắt người tình hóa Tây Thi sao?

"Còn về phần tính cách, trời sinh đã vậy, không thể cưỡng cầu" Cậu nói đến đây còn cười một chút, xem ra Tả ngôn Mặc cũng hiểu rõ tính cách của cô không khiến cho người ta thích mà.

Ngôn Mặc không biết yêu là gì, không chỉ là yêu, mà ngay cả thích là gì cô cũng không hiểu rõ. Bởi vì cô chưa cảm nhận qua. Nhưng cô cũng biết một đạo lý đơn giản, nếu chỉ vì hấp dẫn bởi bề ngoài sẽ không được lâu dài.

Trước kia, khi Ngôn Mặc chưa bao bọc bản thân lại, vẫn còn có nam sinh lén viết thư tình cho cô. Nhưng, từ ngữ xuất hiện nhiều nhất ở trong đó chỉ là: xinh đẹp và xinh đẹp. Là con người đều thích cái đẹp, đây không phải điều đáng trách, mặc dù chính vậy là nguyên nhân mà cô khinh thường sự nông cạn của bọn họ.

Mặt trời lặn dần, sắc vàng cam cuối cùng kia cũng phải biến mất.

Trời tối, Nam Cung Nguyên đạp xe về nhà. Cậu vừa đi gia sư về xong, không phải cậu đi học gia sư mà là cậu đi bổ túc thêm cho con trai của bạn mẹ cậu, đứa bé kia sắp phải thi cao trung. Dù sao thì hiện giờ cậu cũng không thấy việc học có áp lực gì nhiều, coi như là đi giúp đỡ thêm.

Gió đêm lạnh hơn so với ban ngày, gió thổi vào người làm lạnh đi phần nào phiền muộn trong lòng. Bởi vì không khí lạnh buông xuống, bầu trời dần lất phất mưa phùn.

Nam Cung Nguyên đi qua phố lớn ngõ nhỏ, vòng qua đường, mưa càng rơi nặng hạt, trán của cậu cũng đã bị thấm ướt.

Bánh xe quay nhanh từng vòng, Nam Cung Nguyên càng đạp càng nhanh.

Nhưng trong một giây lát, cậu bỗng thắng xe lại.

Biển hiệu "mùng 6 tháng 6" ở trong đêm mưa mờ ảo càng trở nên mời gọi.

Buổi chiều, tiếng nói của Ngôn Mặc phối hợp với ánh mặt trời buông xuống phía sau lặng lẽ vang lên: "Thật ra cậu không biết gì hết, không biết con người của tôi, cũng không biết cuộc sống của tôi, cậu không biết gì cả, tất cả những gì cậu làm đều đang tổn thương tôi."

Sau lưng cô đã không còn ánh hào quang, tiếng cô dừng lại, lúc cô rời đi, từng tiếng vang vọng thay nhau nổi lên.

Nam Cung Nguyên khóa xe lại ở bên đường, sau đó đẩy cánh của lớn của quán bar, bước vào trong.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-44)