Kinh ngạc
← Ch.26 | Ch.28 → |
Cảm giác đầu tiên khi Nam Cung Nguyên đi vào quán bar chính là - rất có cảm giác nghệ thuật.
Quán bar "mùng 6 tháng 6" chia ra hai tầng, quán dựa theo phong cách countryside, quầy bar, bàn ghế đều được làm bằng gỗ, còn có hàng rào gỗ bao quanh, phong cách tạo cho người khác một sự thân thiết hoài cổ, nhưng lại không cứng ngắc rập khuôn. Đèn trong quán dùng sắc vàng ố, phong cách cổ xưa làm cho người ta say mê, giống như thời gian chạy qua lắng đọng bên tai. Không chỉ là mặt tường đằng sau quầy bar mà xung quanh bốn bức từng đều có treo ảnh chụp, tường bên trai đồng đều một màu đen trắng, bên phải lại là màu sắc rực rỡ, trước màu đen trắng đều có đủ loại màu sắc khác nhau, tạo thành một tổ hợp rất lạ, nhưng lại làm cho người vô cùng rung động khi nhìn vào, êm đềm lại không khoa trương. Ở trước vách tường chính có một sân khấu nhỏ, hai bên đặt rất nhiều dàn âm thanh, một giàn trống màu đen đặt trên đó. Chung quanh sân khấu trang bị rất nhiều đèn. Nhìn lên trên, trên mặt tường tầng hai đều là tranh vẽ tường, hơn nữa nội dung đều về cao bồi miền Tây, rất thú vị ; tường bên phải thì treo đủ kiểu khăn quàng, số lượng kinh người, rực rỡ muôn màu, loạn cả mắt nhìn.
Nhưng, điểm bắt mắt nhất chính là cả quán bar đều tô bằng một màu đỏ hồng, kiều diễm phong tình, nóng bỏng buông thả, từng dải màu sắc rực rỡ đồng loạt chiếu lên trên người, nhìn qua thật sự cảm thấy như từng ngọn lửa, đốt bỏng mắt người, làm cho người ta cảm thấy mơ màng, hấp dẫn đến vô cùng, hoàn toàn tương phải với những bông hoa hồng đen bên ngoài cửa quán bar.
Nam Cung Nguyên đánh giá chung quanh một chút, mặc dù bây giờ còn chưa quá muộn, nhưng người ở đây đã gần kín hết chỗ. Dù vậy không khí lại khá im ắng, không cuồng loạn và hỗn độn như trong tưởng tượng của Nam Cung nguyên, chẳng hạn như có một đám người điên cuồng gào thét trong tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, những người lắc hông lắc người dưới ánh đèn đủ sắc. Mọi người giống như đang chờ đợi cái gì đó, rất ăn ý mà yên tĩnh chờ đợi.
Chỉ có mùi thuốc lá lượn lờ cùng hơi cồn đặc trưng nói rõ đây là quán bar, chứ không phải quán cafe.
Nam Cung Nguyên đi đến trước quầy bar, chỗ này chỉ còn lại có một chỗ ngồi, cậu lập tức ngồi lên. Trong quầy bar có hai bartender, một người béo, một người gầy, bọn họ đã chảy mồ hôi đầm đìa, bận tối mắt tối mũi. Đứng bên cạnh bọn họ còn có một ông lão béo, bộ dạng nhìn qua rất hòa ái, ông không thật sự làm chuyện gì, nhưng lại không ngừng chào hỏi mọi người xung quanh, ông cười rộ lên rất lớn tiếng, cực kỳ phóng khoáng, lúc vui vẻ còn vỗ mạnh lên vai lưng của đối phương, Nam Cung Nguyên rất lo lắng người kia sẽ bị một đánh đấy của ông vỗ đến nội thương. Theo như quan sát, người này chắc hẳn là ông chủ ở đây, không phải ông chủ cũng có thể là quản lý.
"Ê nhóc, muốn uống chút gì không?" Bartender tương đối gầy đưa mắt nhìn Nam Cung Nguyên làm vẻ như thăm hỏi.
Nam Cung Nguyên sững sờ, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu đến chỗ thế này, nói thật ra, cậu còn không biết ở chỗ này nên gọi thứ gì hoặc là có thể gọi thứ gì, sớm biết như vậy trước khi đến nên hỏi Ôn Lĩnh một chút về phương diện này rồi.
Không có cách nào, Nam Cung Nguyên đành mơ mơ hồ hồ nói: "Cho một ly ngon nhất ở chỗ các anh đi."
Bartender kia khó hiểu đánh giá Nam Cung Nguyên một chút, nhưng sau đó vẫn xoay người đến ra sau quầy lấy mấy bình rượu lớn nhỏ khác nhau. Lúc này Nam Cung Nguyên cảm thấy vô cùng may mắn bản thân đã về nhà thay một bộ quần áo, bằng không mặc đồng phục học sinh trung học tới chỗ này khoác lác không phải là ngứa đòn sao? "Chờ một chút" Cha ngăn cản động tác của bartender, đi đến trước mặt Nam Cung Nguyên nhìn kỹ cậu, hai con ngươi nhỏ như hai hạt đậu của ông di chuyển trên người Nam Cung Nguyên, thần thái tinh minh kia khiến Nam Cung Nguyên cảm thấy dựng người, chỉ chốc lát cha béo đã cười nói "Học sinh trung học không nên phô trương, chỉ số cồn ở chỗ này của chúng tôi rất cao, cậu ăn không tiêu đâu, coca."
Coca?
Nam Cung Nguyên có phần tức giận, cậu không cảm thấy bộ dạng của mình non đến mức nhanh chóng bị người ta nhận ra là học sinh cao trung đến vậy, sững sờ không chịu nhận lấy lon coca kia.
"Nhóc, tôi không đá văng cậu ra ngoài đã là tốt rồi đấy"
Bộ dạng của cha giống như vẻ đang nói cậu có uống hay không, không uống thì lăn ra ngoài.
Đang lúc Nam Cung Nguyên chán nản muốn quay về thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ siêu cấp.
"Cha, nhóc con còn đang ngủ" Thi Hòa đi về phía Đại Mập kêu hai chén, nói với cha.
"Nó không khỏe sao?" Cha nhíu mày.
Nam Cung Nguyên trộm nhìn Thi Hoa một cái, quả nhiên là mỹ nữ hiếm có, chẳng lẽ người Ôn Lĩnh nói là cô ấy?
"Không phải, "Thi Hoa uống xong một ngụm rượu màu vàng trong cốc, nói "Hình như không vui cho lắm. Cần đánh thức nó không, cũng đã muộn rồi"
Cha lắc đầu nói: "Nó không muốn dậy thì đừng kêu, để nó ngủ ở đây đi, dù sao cũng là phòng giữ lại cho nó. Gọi điện thoại về nhà của nó là được rồi." Thi Hoa dường như phát giác ra Nam Cung Nguyên đang nhìn cô, ánh mắt chuyển sang nhìn về phía Nam Cung Nguyên, lập tức tươi cười nói: "Ôi cha, hôm nay có soái ca đến đây à" Cô nhướn mi nhìn về phía Nam Cung Nguyên, mang theo chút ý tứ hất mặt qua.
Nam Cung Nguyên cảm thấy có một trận gió bắc lướt qua, hóa đá ngay tại chỗ.
"Con đừng trêu chọc nó, học sinh đây, hôm nay chắc là lần đầu tiên cậu ta đến."
Cha cười ha hả nhìn Nam Cung Nguyên ngồi đằng kia, cả khuôn mặt đều tái mét rồi.
"Thi Thi, mau, nhóc con tỉnh rồi" Một người con trai bước ra từ bên trong, rất khốc.
Thi Hoa càng hứng thú hơn nhìn Nam Cung Nguyên một cái, sau đó đi theo Air đi vào.
"Oa, là Thi đại mỹ nữ. Cha, khó trách chúng tôi đợi lâu như vậy còn chưa bắt đầu, thì ra là hát chính đang ngủ, thật không nể mặt mà" Ngồi bên cạnh Nam Cung Nguyên hình như là khách quen, hắn vừa uống bia vừa dùng khẩu khí bất mãn nói, nhưng ánh mắt lại đuốt theo bóng người con gái vừa đi vào kia.
"Cậu có thể trở về mà" Cha thờ ơ hồi đáp.
"Không được, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải đợi đến khi diễn"
"Vậy cậu đừng dài dòng nữa"
"Hôm nay là ngày Silence thành lập tròn lăm năm, chắc sẽ hight lắm đây?" Lại có người đến quầy bar, vẻ mặt rất sốt ruột.
"Thì bốn bài. Sau đó, nhóc con sẽ đi ra, những người khác vẫn tiếp tục"
"Không phải chứ, ngày quan trọng như vậy sao mất hứng thế được?" Lời này không phải chỉ một người nói."Sức khóe của nó không tốt lắm" Cha rất nghiêm túc trả lời "Không thể mệt mỏi quá được"
Nam Cung Nguyên thơ những lời nói chuyện của những người đó đại khái cũng hiểu ra một ít, hôm nay là ngày kỷ niệm lăm năm thành lập tức nhóm nhạc tên là Silence, nói cách khác là cậu tới đúng lúc. Hình như hát chính của ban nhạc này rất được hâm mô, ông chủ quán bar trông có vẻ rất thương cô ta, xem ra Ôn Lĩnh nói không sai, buổi tối cô ta chỉ hát bốn bài. Nói như vậy, cô gái đẹp vừa rồi chắc hẳn không phải là cái người từ trong miệng của Ôn Lĩnh. Nam Cung Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn chưa phải quả muộn, nếu đến đây rồi, tốt xấu gì cũng phải xem ban nhạc mở màn, bằng không chẳng phải là đến uổng công sao. Cậu điều chỉnh lại tư thế, vô cùng buồn chán bắt đầu chờ đợi.
Trong quán bar liên tục mở những bài nhạc Jazz vô cùng lạc hậu nhưng tuyệt đối kinh điển, đám người bắt đầu không kìm nén được, có lẽ không đủ sức chờ đợi nữa, người đến hỏi dần nhiều hơn. Nhìn lại cha thì vẫn bình tĩnh nhàn nhã.
Lúc này, toàn bộ đen đuốc trong quán đột nhiên tắt ngụp đi.
Lầu trên lầu dưới vang lên tiếng hoảng sợ, Nam Cung Nguyên cũng giật mình một chút, ánh mắt không thích ứng kịp, quán bar bây giờ đưa tay ra không thấy được năm ngón.
Chỉ có phía trước sân khấu nhỏ là có một chút đèn âm u.
Xem ra, bắt đầu diễn rồi.
Nam Cung Nguyên nheo mắt lại, cẩn thận nhìn lên động tĩnh trên sân khâu.
Lúc này, một người con trai rất cao xuất hiện, nhìn vô cùng model, dáng người cao dáo thon thả, theo sát phía sau là một co gái, trong ánh đèn xanh lờ mờ tối có thể thấy được cô mặc một bộ đồ bó, dáng người uyển chuyển. Sau đó, lại là một người con trai, rất cao, bước chân đi lên rất thong thả, không giống tư thế tương đối nghiêm chỉnh của người con trai phóng khoáng phía trước, người con trai này hình như buộc một búi tóc đuôi sam sau đầu, cầm một cây đàn ghi ta trong tay.
Bọn họ đều dừng lại, chỉnh lại nhạc cụ của mình một chút, sau đó liền bất động.
Cuối cùng, một bóng người mơ hồ xuất hiện.
Có thể nói là bước ra từ trong ngàn vạn tiếng kêu gọi.
Bóng dáng cô vừa lộ ra một phần ba, tiếng vỗ tay xung quanh đấy đã vang lên như sấm dậy, tiếng huýt gió, tiếng kêu gọi ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác.
Nam Cung Nguyên bị khí thế này hù dọa, nhưng tầm mắt của cậu vẫn di động theo từng bước đi chậm rãi của bóng người kia.
Là con gái, váy dài chấm đất, thân hình của cô nhìn rất nhỏ gầy, nhất là phần eo, yếu ớt như liễu rũ, tóc của cô rất dài, chừng đến thắt lưng, uốn thành từng lọn tóc xoăn. Lúc cô đi lên sân khấu, người con trai đứng bên trai cầm lấy tay cô, đỡ cô bước lên, sau đó cô bước đi tao nhã đến chính giữ, đứng trước microphone.
Bốn người đều rất đẹp, trừ dáng vẻ bên ngoài ra, hoàn toàn không nhìn thấy rõ tướng mạo của bọn họ.
Dưới ánh đèn mờ tối, cánh tay phải mảnh khảnh của cô gái ở giữa nhẹ nhàng xách mép váy lên, mở làn váy ra, hơi khom người chào với quần chúng.
Lại là một tràng tiếng vỗ tay.
Cô dịch bước đến trước microphone, đưa tay hai ta nắm lấy.
Nam Cung Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng được tim của mình đang đập nhanh hơn, không tự chủ được đã ngừng thở.
Là ai đang gõ lên cửa sổ
Là ai đang gảy dây đàn,
Một đoạn thời gian đã lãng quên, Dần dần khảm lại trong lòng ta...
Tiếng trời, thật sự là tiếng trời.
Giọng hát kỳ ảo tuyệt mỹ xuyên qua không gian, đẹp đẽ khiến người ta quên cả thở, phối hợp với lời nhạc cổ không chê vào đâu được, chỉ có nơi tĩnh mịch tăm tối trong tâm người được dây đàn kia nhẹ nhàng chạm đến, mới hốt hoảng cảm nhận được sự tồn tại của bản thân. Không có nhạc đệm, giọng hát kia uyển chuyển, tiếng ca giống như từng đợt sóng biển xanh trong vắt lặng lẽ vuốt lên bờ cát vàng, ngay cả không gian cũng mát mẻ, thời gian lại lắng đọng. Đến khi từng hạt mưa tí tách rơi xuống trước mắt mới giật mình nhận ra mưa lạnh rơi từ khi nào. Tiếng ca thần thành khiến người ta sùng bái, lại vừa chạm đến vết thương trong lòng ai.
Ngọn đèn sáng dần, âm nhạc vang lên.
Đập vào mắt là chiếc váy trắng như tuyết, nơi mép váy điểm rạch mấy vết rách, như khói mờ.
Ngọn đèn sáng dần hơn, bóng dáng cô dần dần ro ràng.
Mái tóc quăn mềm mại, giống như lớp sóng giữa biển khơi, dài đến eo, từ trên xuống dưới khúc xạ ra một ánh hào quang tự nhiên, da thịt trắng nõn như ngọc quý chiếu dưới ánh đèn, bạch ngọc trắng còn hơn tuyết, không một chút tỳ vết ; cần cổ tuyết trắng của cô mang theo một sợi dây chuyền thạch anh màu tím, hình giọt lệ, đây cũng là chỗ có màu sắc duy nhất trên thân thể cô.
Mà mặt của cô.
Nam Cung Nguyên cảm thấy hô hấp của mình nghẽn lại, tim đập như sấm. Khuôn mặt tinh khiết như nước, cái trán trơn bóng, cằm nhọn. Mặt mũi của cô lấp lánh giống như kim cương trong suốt, sống mũi trắng như tuyết của ngày Tiểu tuyết, đôi môi như cánh hoa anh đảo điểm nhạt lên màu nước da trắng, nhưng lại làm rung động đến lòng người.
Cô yên lặng nhắm mắt, lông mi nhếch nhẹ, thật dài lại dày, khe khẽ rung động, giống như hai cây quạt nhỏ tinh xảo, nhưng bóng mờ nho nhỏ ở trên khuôn mặt trắng tinh của cô.
Trên mặt của cô không có một chút biểu cảm dư thừa nào, an nhàn yên tĩnh, xung quanh tỏa ra hơi thở lạnh nhạt lại cao quý, phải ví cô như một bông sen mới đúng. Khi cô hát chỉ hơi nhíu mi, nhưng chỉ một diễn cảm nho nhỏ này, lại đủ đẹp đến khiến người ta thở dài. Cô nhìn qua như ẩn như hiện như vậy, toàn thân trên dưới được một ánh hào quang bao vậy, thật giống như thiên sứ không nhiễm khói lửa nhân gian hạ phàm.
Thiên sứ không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nam Cung Nguyên bị suy nghĩ ngây thơ như thiếu nữ của mình hù sợ, nhưng ngoại trừ từ ngữ đó ra cậu không biết phải hình dung như thế nào về người phụ nữ đang hát trên sân khấu kia, không đúng, cô chắc chỉ là một cô gái.
Nhưng mà, vì sao, vì sao cảm giác cô cho cậu lại quen thuộc đến vậy, quen thuộc đến mức tim cậu đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức cậu nghĩ rằng mình không thể chịu nổi tốc độ như vậy nữa. Mà cảm giác tim đập này, chỉ khi cậu chăm chú nhìn Tả Ngôn Mặc mới có.
Âm nhạc dần dần chậm lại, chậm rãi nhẹ nhàng, mãi đến khi một âm thanh cuối cùng kết thúc, thì lông mi của cô thoáng rung, đôi mắt chậm rãi mở ra, trong tích tắc cô mở mắt, mọi sự vật đều yên lặng, ánh sáng chói lòa.
Vốn tưởng rằng vẻ ngoài đã đẹp, vậy mà khi cô mở mắt, mới biết được vẻ đẹp như vậy đã không thể nào diễn tả bằng ngôn ngữ. Rõ ràng là con ngươi đen như mã não, nhưng lại sáng bóng như mặt biển xanh, trong con ngươi dường như có cất giấy cả dải ngân hà, trong vắt thanh tịnh, thấm vào ruột gan. Dường như chỉ cần cô vội vàng nhìn lướt qua, cũng đã thắng được rất nhiều, làm cho người ta vì thế suy nghĩ trăm đường, bừng tỉnh từ cõi mộng, hãm sâu vào trong đó.
Ánh mắt của cô lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười dịu dàng.
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang mãi không ngừng, giống như tiếng vang quanh quẩn bên tai, người bên cạnh Nam Cung Nguyên vỗ tay đến mức kích động.
Bỗng nhiên cô nhìn về phía mọi người, nở một nụ cười khẽ, kinh động lòng người, kinh diễm giống như hoa mai nở đúng mùa tuyết rơi, cao ngạo nở rộ.
Còn cậu thì ngơ ngẩn nhìn cô, mãi vẫn chưa thể di chuyển nổi ánh mắt.
Lời tác giả: Viết một lúc rất lâu, có thể nói mình mặc tả giống như truyện cổ tích vậy... Quên đi, khoa trương một chút thôi, khoa trương một chút thôi.
Có điều, mình thật là muốn khóc ~
← Ch. 26 | Ch. 28 → |