Giống như đã từng quen biết
← Ch.013 | Ch.015 → |
"Cô là ai?" Hắn không kiềm chế được mà hỏi, thanh âm lại vô cớ mà ôn nhu, mà loại tiếp cận ôn nhu thân thiết này trong nháy mắt khiến đầu óc cô trống rỗng, tựa hồ đã bị hắn vây vào trong lòng, nhưng cô lại không muốn thoát ra.
"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
Cô nhìn hắn, đúng vậy, hắn có khuôn mặt khiến cho phụ nữ phải mê mệt, cánh môi mỏng có vẻ cong lên phía trước, chính là cô xác định đây mới là lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt này, lần đầu tiên là trong buổi tiệc tối bị hắn cưỡng hôn, lần thứ hai là lúc này đây.
"Mỗi lần gặp một người phụ nữ nào anh cũng đều hỏi như vậy sao?" Cô nhẹ nhàng thở ra, hơi thở trong veo khiến cho tim hắn có điểm loạn nhịp, mỗi lần nhìn thấy cô, hắn đều cảm thấy dường như đã từng quen biết.
Cô nhẹ nhàng mà liếm môi, dấu đi rung động trong lòng, mỗi lần nhìn thấy hắn, không hiểu sao cô càng thêm bối rối.
"Đây là cô đang hấp dẫn tôi, đúng không?"
Thân Tử Duệ nhẹ tay xoa cánh môi của cô, nhẹ nhàng mà vuốt sang trái rồi lại sang phải, không thể không thừa nhận, da thịt của cô thực non mịn, ngay cả môi cũng trơn bóng như vậy, hắn nhịn không được muốn nhiều hơn trên cơ thể cô, nghĩ như vậy, thân thể hắn vô cớ nóng lên, dần dần có phản ứng.
"Anh thả tôi đi!" Cô cúi đầu nói, thậm chí còn có một tia cầu xin, cô sợ hãi hắn như vậy tới gần, mà thân thể hắn lại gắt gao ép cô vào bờ tường, làm cho cô không thể nhúc nhích.
"Van xin tôi, tôi sẽ tha cho em." Hơi thở của hắn lại lần nữa ùa tới, làm cho cô không có thời gian để cự tuyệt hương vị hô hấp của hắn.
"Anh......... Anh hạ lưu.......... Anh vô sỉ............ Anh đê tiện............"
Cô bối rối, tìm trong đầu tất cả những từ có thể sử dụng, để buộc hắn rời đi, mà hắn lại càng thêm chăm chú nhìn vào mắt cô, tựa hồ muốn nuốt cô vậy.
"Đừng............ Để tôi đi........."
Cô trở nên sợ hãi, bởi bởi vì bàn tay hắn bắt đầu không yên phận mà càng thêm đòi hỏi trên người cô.
"Em nói tôi hạ lưu, vô sỉ, đê tiện......... Bây giờ tôi sẽ cho em biết sự hạ lưu, vô sỉ, đê tiện của tôi.......... ."
Tay hắn dường như không định dừng lại, nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh trơn bóng, ngón tay không ngừng mà trượt.........
"Anh......... Nếu anh không đi tôi sẽ kêu lên đấy!" Ân Tịch giận dữ nói, lại phát hiện càng nói thanh âm của mình càng lớn hơn.
Đôi chân rắn chắc của hắn mạnh mẽ khống chế chân của cô, không để cho cô có thêm nửa động tác: "Cô muốn kêu như thế nào? Đây là cô đang nói cho tôi biết cô càng muốn hơn đó."
"Anh.........." Ân Tịch đột nhiên bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn ảo não tức giận càng làm cho nó thêm ửng hồng.
Hắn nhịn không được mà cắn xuống vai cô.
"A........."Ân Tịch đau đến mức kêu khẽ.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy cô gắt gao cắn chặt môi mình, động tác quen thuộc này khiến cho tim hắn đập loạn lên, mùi hương quen thuộc mà xa lạ làm cho hắn xao động bất an.
"Cô đã từng có một đêm đặc biệt sao?"
Không biết tại sao, bản năng của hắn muốn biết cô có một buổi tối như vậy hay không, thậm chí hắn hy vọng câu trả lời của cô là có.
Đôi mắt thanh mỹ của cô lóe lên một tầng sáng, tựa hồ là đang cố nén nước mắt, môi cô hơi run rẩy muốn nói tiếp, người đàn ông này vì cái gì lại hỏi cô như vậy, vì cái gì phải gợi lên nỗi đau mà cô đang muốn cố gắng quên đi....
"Có phải nếu tôi nói cho anh biết, anh sẽ bằng lòng thả tôi đi."
"Nếu lấy đây làm điều kiện trao đổi thả em ra, tôi có thể đồng ý."
Ánh mắt hai người lại lần nữa đối diện nhau, nhìn thấy cô cố nén nước mắt, tim hắn có chút đau đớn.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |