Biết rõ
← Ch.014 | Ch.016 → |
"Tử Duệ... Tử Duệ... ?"
Một giọng nữ kiều mị vang lên, sau khi Thân Tử Duệ nghe được liền sửa sang lại quần áo và tăng thêm khoảng cách giữa hai người, động tác vô thức này khiến cho Ân Tịch đột nhiên cảm thấy nhục nhã.
"Tử Duệ, anh khiến em tìm thật mệt chết đi, A Cơ nói anh đến đây, em thật vất vả mới thoát khỏi vòng vây của phóng viên...." Cô ta đột nhiên phát hiện không khí có chút dị thường, cô nhận thấy sự tồn tại của Ân Tịch. Lông mày nhíu lại, hơi cúi đầu, bộ dáng chật vật mà lại động lòng người, nội tâm đột nhiên có một cảm giác vô cùng khó chịu.
"Tư Mục, chúng ta đi thôi." Thân Tử Duệ chỉ thản nhiên nói một câu, cũng không muốn cô tiếp tục gây phiền phức.
Tránh việc không cần thiết phát sinh.
Thật phiền nha.
"Nhưng mà...." Tề Tư Mục còn muốn nói gì đó nhưng tay cô đã bị Thân Tử Duệ nắm lấy kéo đi, hướng tới phía đối phương hỏi han, để lại cho Ân Tịch hai bóng lưng thân mật.
Một cảm xúc kỳ lạ lướt qua trái tim Ân Tịch, nước mắt cố nén rốt cục cũng ào ào tuôn ra, đẹp tựa đóa hoa tinh khiết sau cơn mưa, nhưng cuối cùng cũng chỉ là người ngoài mà thôi, mà cô cũng không thể hiểu nổi vì cái gì mà bản thân mình lại khó chịu như vậy, người chậm rãi ngồi xổm xuống đất, tay vô thức ôm lấy hai vai mình, nước mắt hung hăng tuôn rơi, lại bị đầu chính mình che khuất.
"Đê tiện..." Một giọng nữ bén nhọn vang lên xẹt qua màng tai của Ân Tịch, thanh âm này thực quen thuộc, nghe một lần cô khó có thể quên được, cô lau nước mắt nhẹ nhàng đứng dậy.
"Mày thật giỏi diễn trò. Mày cho rằng mày bày ra cái bộ dáng đáng thương là có thể câu dẫn Tử Duệ hay sao? Nói cho mày biết tốt nhất mày nên thực tế chút đi, Hứa Ân Tịch, mày đừng tưởng mà sửa thành họ Hứa là tao không nhận ra mày là ai, mày loại đàn bà đáng xấu hổ này, mày cả đời cũng đừng nghĩ thoát khỏi số kiếp bần tiện." Tề Tư Mục trợn lớn mắt, đầy vẻ miệt thị cùng khinh thường.
"Mày câm mồm lại." Ân Tịch cũng trợn lớn mắt nói.
"Đừng tưởng mày có thể gặp được Tử Duệ là mày giỏi, chính là tao nói cho mày biết mày cũng chỉ là một bộ quần áo của hắn, là loại đàn bà thấp hèn bán thân cho đàn ông để cầu vinh thôi, sớm hay muộn mày cũng bị hắn đá thôi, bởi vậy thức thời mà cách xa hắn một chút, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu." Tề Tư Mục vẫn chưa nguôi giận như trước, "Nếu để cho tao một lần nữa nhìn thấy mày tiếp cận hắn, tao sẽ khiến cho mày nhớ thật rõ cái gì là 'những ngày thơ ấu không thể quên', tiện nhân, cút."
"Bốp!" Một thanh âm vang lên, Ân Tịch vung tay tát cô ta một bạt tai, đây là lần đầu tiên cô có dũng khí đi đánh một người phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ họ Tề.
"Mày đánh tao?" Tề Tư Mục chật vật ôm lấy mặt mình, vạn lần không thể tin nổi, cô gái trước mắt này lại dám ra tay với mình, từ trước đến chỉ có cô khi dễ kẻ khác, hôm nay cư nhiên lại bị người mà cô vô cùng khinh thường này khi dễ, cơn giận này như thế nào cô cũng nuốt không trôi, khi mà cô vung tay đang định trả lại cho cô ta một bạt tai thì ngẩng đầu lên đã đối diện với khuôn mặt băng lãnh của Thân Tử Duệ.
"Tử Duệ... em..." Tề Tư Mục nói không lên lời, nước mắt ào ào tràn ra, chạy nhào vào lồng ngực hắn, nức nở khóc.
"Em muốn đánh cô ta?" Khuôn mặt Thân Tử Duệ tối đen lại, hắn tin tưởng những gì hắn đã thấy, lòng cô gái này cư nhiên lại ác độc như vậy.
"Tử Duệ... vốn là em trở lại để lấy đồ vật này nọ, thấy cô ta còn ở đây, liền cùng cô ta chào hỏi, chính là cô ta tự nhiên lại nói em câu dẫn anh, nói em không biết xấu hổ, còn mắng em là tiện nhân, vì sao lại có kẻ xấu như vậy, anh là bạn trai của em, chính là cô ta nhìn như thế nào mà bảo em là kẻ thứ ba, ô ô...." Ánh mắt cô ta liếc xéo mặt cô, lộ ra môt nụ cười đắc ý.
Tề Tư Mục ẩn nấp trong lồng ngực hắn, nước mắt và thanh âm ủy khuất không ngừng nức nở, sự tĩnh lặng không giải thích của cô cùng những thanh âm nức nở của Tề Tư Mục càng khiến hắn càng thêm tức giận.
"Tôi yêu cầu cô phải giải thích với cô ấy, tôi muốn cô lập tức giải thích!" Lời nói của hắn khiến cho không kẻ nào dám có một tia phản kháng, trong thanh âm lộ ra uy hiếp trí mạng.
"Anh lấy tư cách gì mà bắt tôi giải thích sự việc mà anh không biết ngọn nguồn, anh lấy tư cách gì mà dám lớn tiếng đe dọa tôi?" Ân Tịch không chút nào sợ hãi mà nghênh diện ánh mắt của hắn kiên định mà lãnh đạm nói.
"Tử Duệ, quên đi, em không muốn gây chuyện thị phi, em nghĩ rằng cô ta bỗng nhiên sinh lòng đố kị mới làm vậy thôi, mau đi thôi, nếu có phóng viên phát hiện được thì sẽ không tốt đâu." Tề Tư Mục kéo tay hắn.
"Thân tổng, có một đám phóng viên đang chạy lại đây, về chuyện riêng tư của Tề tiểu thư, nhanh rời đi thôi, không sẽ muộn mất." A Cơ lãnh đạm nhìn màn khôi hài này.
"Nhớ đấy, nếu còn dám đánh người phụ nữ của tôi.... Thì nên nhớ rõ hỏi trước xem Thân Tử Duệ tôi có đồng ý hay không, hừ!" Hắn ném lại một ánh mắt cảnh cáo lãnh khốc trí mạng, ôm cô gái đang nức nở trong lòng rời khỏi tầm mắt của cô.
"Thân Tử Duệ.... Thân Tử Duệ... Thân Tử Duệ..."
Ân Tịch thầm nhì nhắc lại cái tên này, đúng vậy, người đàn ông này đã hoàn toàn quên cô, lời hứa hẹn vẫn như là thật đã sớm tan biến - không còn nữa."Tôi hy vọng anh không phải Thân Tử Duệ mà tôi biết, anh chính là chủ tịch nắm giữ tập đoàn tài chính Thân Thị - huyết mạch của thành phố, mà không phải Thân Tử Duệ mà tôi biết."
"Nếu em thấy đau liền lớn tiếng kêu lên đi." Đây là câu nói đầu tiên mà hắn nói với cô.
"Nắm chặt tay của anh, nếu đau thì dùng lực xiết chặt lấy." Đây là câu thứ hai hắn nói với cô, khi mà lưng của cô bị tra tấn giống như người tàn tật, cô thống khổ hung hăng bấm chặt vào tay hắn, mà ngay cả lông mi hắn cũng không có chút rung động.
"Tạm biệt, Thân Tử Duệ."
Trong lòng Ân Tịch nhẹ nhàng nói, quay đầu lại nhìn thực đã không còn bóng dáng hắn nữa, cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang tuôn rơi, đoạn thơ ấu ấm áp này cứ như vậy chậm rãi rời xa cô.
-----------
Về đến nhà.
"Về nhà nghỉ ngơi cho tốt." Thân Tử Duệ nhẹ nhàng mà nói, trong giọng nói lộ ra tia mệt mỏi, khuôn mặt quật cường của cô gái kia vẫn xuất hiện trong đầu hắn.
"Em muốn anh ở lại với em, Tử Duệ, em biết bên cạnh anh có rất nhiều đàn bà, chính là cho đến bây giờ em vẫn chưa là người phụ nữ của anh, em muốn trở thành người phụ nữ của anh."
Tay cô không an phận mà quàng lên cổ hắn, cánh môi đỏ bừng bao trùm lấy môi hắn, chủ động của cô khiến hắn có chút bất ngời.
Do dự.
Thân thể của cô lại càng dán sát vào người hắn, bộ ngực sữa mềm mại gắt gao ma sát ngực hắn, tay cô nhẹ nhàng với vào Tây trang tối màu của hắn, , nhẹ nhàng mà vuốt ve hắn, muốn khơi mào dục vọng của hắn.
Nhìn thấy cô chủ động nhiệt tình như vậy, hắn hóa bị động thành chủ động, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô, làm cho cô ngồi ở trên đùi chính mình, cánh môi hắn trên cái cổ duyên dáng của cô chậm rãi đi xuống....
Lễ phục màu đen trễ cổ của cô chậm rãi tụt xuống, lộ ra cảnh xuân đầy đặn xinh đẹp, một bàn tay hắn ra sức vuốt ve, mà cánh môi hắn lại ở một bên ngực ra sức cắn nuốt, dùng sức vừa đủ khiến cho cô nhịn không được mà ngâm nga ra tiếng.
"Tử Duệ.... Em muốn." Thân thể cô bị hắn nhẹ nhàng nâng lên, nhìn thấy dục vọng như rồng như hổ kia thức tỉnh dậy.
"Như vậy em đã chịu không nổi, thực mẫn cảm." Hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô.
"Anh phá hư.... Em muốn anh yêu em, em muốn trở thành người phụ nữ của anh.... Cho nên, em muốn.... Em muốn, rất muốn." Cô chậm rãi tuôn ra những lời mị hoặc, tay bắ đầu chạm rãi trượt xuống dưới, thẳng tới khi chạm tới nơi mẫn cảm của hắn, cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của hắn, lớn lên của hắn....
Tay cô chậm rãi vuốt ve nó, miệng nhẹ nhàng cắn bờ vai của hắn, động tác lớn mật này đột nhiên kích thích thần kinh của hắn, hắn không suy nghĩ ở trên vai của cô dùng lực cắn một cái thật mạnh, lưu lại một dấu răn thanh mỹ, cố nén kìm nén không cho lệ rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn mà quật cường kia khác sâu vào suy nghĩ của hắn.
Tay hắn nhẹ nhàng túm lấy tay cô, "Đi lên nghỉ ngơi, trên xe không thuận tiện lắm."
Cô choáng váng mở lớn hai mắt, không hiểu vì sao hắn đột nhiên dừng lại, "Có phải anh cảm thấy kỹ xảo của em không bằng những nữ nhân khác nên anh không thích em?"
"Không phải, mỹ vị của em một đêm kia anh vẫn còn nhớ rõ." Hắn thản nhiên nhìn cô, "Em nhìn không giống bình thường." Cô gái trước mắt naỳ cùng sự ngây ngô bốn năm trước có chút bất đồng, ngây ngô đã chuyển thành chủ động....
"Em không biết, em chỉ muốn anh vui vẻ, muốn anh ở trên người em mà vui vẻ." ánh mắt cô vô tội lệ nóng vờn quanh, hắn đem cô ôm vào ngực mình.
Hung hăng mắng chính mình, vì cái gì lại nhớ tới người phụ nữ chết tiệt kia, mà lại đi thương tổn người con gái mà mình vẫn chờ đợi bấy lâu nay?
-----------------
Lâm Âm Ái thấy cô, tức giận chất vấn: "Có phải cháu không còn coi ta là bà nội nữa hay không? Cư nhiên dám trộm ta đi diễn phim, cháu muốn bà tức đến chết mới hả đúng không?"
Tiện tay bà ta đem ly trà ném xuống đất, ai cũng sợ tới mức không dám hé răng...
"Bà nội, cháu chỉ muốn làm một ngôi sao điện ảnh mà thôi, tại sao bà phải tức giận đến vậy chứ? Cháu có thể giật giải cũng là mang lại sĩ diện cho Tề gia nha. Tề Tư Mục cảm thấy thật phiền phức với những hét hò của Lâm Âm Ái.
"Ngôi sao, ngôi sao cũng chỉ là con hát, cháu làm con hát, về sau như thế nào còn có thể tiến vào gia đình hào môn, tìm nhà môn đăng hộ đối chứ." Lâm Âm Ái đập bàn, lớn tiếng gào thét.
"Cái này bà không cần quan tâm, cháu có bạn trai rồi."
"Cái gì? Con có bạn trai, vì sao lại không nói cho mẹ biết?" Ngô Niệm nhịn không được tiếp lời.
"Bà nội, mẹ, mọi người cũng đừng cấm đoán em gái quá, hiện tại nó là bạn gái của Thân Tử Duệ, sự nghiệp diễn xuất của nó sẽ do Thân Tử Duệ chống đỡ, giúp cho nó trở thành ngôi sao cũng có thể tiến vào nhà hào môn." Tề Tư Di ở một bên thay em gái giải thích...
"Sao? Cháu là đang nói đến Thân Tử Duệ người thừa kế tập đoàn Thân Thị sao? Bà không nghe nhầm chứ? Cái tập đoàn kia có thủ phủ đặt tại Anh mà vẫn là huyết mạch kinh tế trong nước - tập đoàn Thân Thị sao?" Lần này ngay cả Lâm Âm Ái cũng có chút khó tin.
"Đúng vậy, chính là hắn ta, vậy cho nên, Tư Mục chỉ cần nắm chặt lấy hắn, khẳng định sẽ khiến Tề gia vẻ vang, đến lúc đó, bà nội và mẹ đi ra ngoài cũng như dát vàng vào mặt." Tề Tư Di cười cười nhìn cả nhà.
"Vậy càng không thể chụp diễn gì hết, Thân gia là danh ngôn vọng tộc, như thế nào lại chấp nhận một đứa con dâu là con hát chứ? Chuyện này..." Lâm Âm Ái không tiếp tục phát hỏa nữa mà khẩn trương đứng dậy.
"Ô kìa, bà nội, bà cũng đừng quan tâm nữa, cháu sẽ nắm chắc tất cả, cháu muốn đi nghỉ ngơi, hôm nay cháu mệt mỏi quá rồi." Tề Tư Mục khẽ dậm chân, không hờn giận mà nhìn mọi người.
"Vậy con chọn thời điểm đưa nó đến ra mắt đi, để cho chúng ta nhìn một chút, tốt nhất là nên sớm đính hôn, người như vậy nhất định phải gắt gao túm chặt." Ngô Niệm ở một bên thức tỉnh con gái, sợ cô không thể tóm được hắn.
Tề Tư Mục xoay người đi lên lầu, Tề Tư Di đi theo lên, thần bí nháy mắt với cô.
"Chị, chị thấy biểu hiện hôm nay của em thế nào, có được không?" Tề Tư Mục nhẹ nhàng mà hớp một ngụm nước.
"Không kém nha, đúng là tiểu yêu tinh nha, không phải đêm đầu tiên của em đã giành cho mối tình đầu của em rồi sao?"
"Chị, những chuyện này đều là quá khứ rồi, hiện tại trong lòng em chỉ có Tử Duệ thôi, chính là cư nhiên hôm nay em lại gặp được Hứa Ân Tịch cùng Tử Duệ ở một chỗ, con tiện nhân đáng chết kia cư nhiên vẫn còn sống, còn ba lần bốn lượt mà ve vãn đàn ông nữa..." Ánh mắt cô ta lộ lên phẫn uất, từ miệng phun ra không một từ tốt đẹp nào.
"Để đó chị còn có tin tức kinh thiên động địa muốn cho em biết nè, em uống nước trước đi, chị xác định em uống xong mới nói cho em biết, miễn khỏi em bị sặc..." Tề Tư Di vuốt ve bàn tay nõn nà của mình.
"Còn chuyện gì nghiêm trọng hơn sao?" Tề Tư Mục chu cái miệng nhỏ, nén giận nói.
"Chị điều tra ra được chủ nhân của cái vòng cổ kia." Cô giơ tay đặt lên vai em gái, "Trước khi chị nói xong, em phải đảm bảo là sẽ bình tĩnh mới được."
"Chị, chị mau nói đi, em sắp vội đến chết rồi đây." Tề Tư Mục Dùng sức gật đầu.
"Chị hỏi ông chủ lúc trước bán vòng cổ cho chúng ta, hình như người đem đến là một bà già tên Tần Phương."
"Tần Phương là ai?" Tề Tư mục nhịn không được hỏi, "Đó là mẹ của Hứa Bội Dung, là bà ngoại của Hứa Ân Tịch." Tề Tư Di cắn răng kèn kẹt nói.
"Cái gì, ý của chị là cái vòng cổ này có thể là của Hứa Ân Tịch? Chuyện này làm sao mà có thể chứ? Có phải chị tra nhầm rồi không?" Tề Tư Mục căn bản không muốn chấp nhận tin này là sự thực, cô có chết cũng không tin người mà Thân Tử Duệ vẫn nhớ mãi không quên là cái con tiểu tiện nhân mà cô ghét nhất.
"Không phải có thể là của nó, mà là người phụ nữ có một đêm quan hệ với Thân Tử Duệ chính là nó. Năm đó nó bán vòng cổ này hẳn là để chữa bệnh cho Hứa Bộ Dung. Hơn nữa còn có một tin tức, nhất định em nghe được sẽ nhảy dựng lên mất?" Như trước, Tề Tư Di cho cô ta một khaongr thời gian để có thể chấp nhận.
"Cái gì, còn chuyện gì nữa sao, chị nói hết ra đi, em chịu được mà."
"Hứa Ân Tịch còn sinh một đứa con gái, năm nay hơn 3 tuổi, có khả năng rất lớn con bé kia chính là con của Thân Tử Duệ, chuyện này một khi hắn mà biết được, hậu quả thế nào em có thể tưởng tượng ra đấy." Tề Tư Di đem tất cả mọi chuyện mà mình điều tra được từng câu từng chữ nói cho em gái biết.
Nghe được tin tức khi ngạc như vậy, Tề Tư Mục kinh hoảng, ngã ngồi trên sofa, trong mắt tràn ngập kinh hoảng.
"Tư Mục, đừng lo lắng, còn có chị ở đây." Tề Tư Di đi đến trước sofa, ngồi ở bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng mà trấn an.
"Chị, chị nhất định phải giúp em, con tiện nhân Hứa Ân Tịch kia sao mà xứng đôi với Tử Duệ chứ, em tuyệt đối không để cho cô ta đạt được mục đích." Tề Tư Mục trợn trừng mắt, trong mắt tràn ngập thù hận.
"Đúng, trước mắt, phải ngăn cản không cho Hứa Ân Tịch tiếp cận Thân Tử Duệ nữa, tốt nhất là khiến cho Hứa Ân Tịch biến khỏi thành phố này đi, phải làm cho nó biến khỏi thành phố này."
"Nhưng mà, làm sao mà làm nó biến khỏi đây đuợc chứ, cho dù là có cho cô ta một ít tiền, chưa chắc cô ta đã đồng ý rời khỏi." Vẻ mặt Tề Tư Di ai oán, rít giọng nói.
"Khiến cho cô ta hận thấu tâm thành phố này, hoàn toàn không còn người vướng bận, nhất định cô ta sẽ rời đi..."
Tề Tư Di lộ ra chút hung ác.
"Ý của chị là.... Nhưng là như vậy có rước phiền toái đến không a?" Tề Tư Mục không khỏi giật mình đứng dậy.
"Chuyện này em không cần lo nhiều, hiện tại em phải khống chế được Thân Tử Duệ, khiến cho hắn ta và Hứa Ân Tịch không có cơ hội gặp nhau." Tề Tư Di lại cẩn trọng dặn em mình.
.....
"Đêm nay anh muốn đi chơi bạc sao?" Một cô gái đi đến trước mặt một người đàn ông, từng bước đi yểu điệu nổi bật lên quần áo xa hoa mà khiêu gợi trên người.
Người đàn ông cầm ly rượu, một bên nhẹ nhàng mà mân mê cái ly thủy tinh, một bên lại hưởng thụ màn xuân sắc trước mặt.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt lõa lồ trên người mình, tận đến khi kề sát thân thể người đàn ông.
Miệng hắn vẫn còn ngậm rượu, nhẹ nhàng màng hé mở miệng, đem từng giọt rượu đỏ mà đưa vào trong miệng cô, một lần lại một lầ mút lấy thơm mát trong miệng cô, tay kia lại ra sức nắm bóp lấy bờ ngực cỡ bự đã đỏ bừng lên của cô ta.
"Xuống nữa." hắn ở bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non.
"Tử Kiều..." Cô mơ màng nhẹ nhàng cắn lên vành tai của hắn, sau đó nhẹ nhàng mà nằm lên chiếc giường xa hoa.
Thân Tử Kiều nhẹ nhàng dùng khăn lụa đỏ bịt kín mắt cô ta, "Tư Di, đợi một lát nữa anh sẽ cho em biết thế nào là vui sướng lên thiên đường và vui sướng đến chết..."
"Hừ..." cô ta cực kỳ mất hồn mà hừ ra một tiếng.
Trong bóng tối quỷ dị lộ ra một khuôn mặt tươi cười, đem ly rượu nhẹ nhàng mà tưới lên người cô, cảm giác lạnh lẽo không khỏi khiến cô run rẩy....
Hắn vui vẻ thưởng thức, cúi người xuống, vươn đầu lưỡi một lần lại một lần liếm, công phu thuần thục của cái lưỡi khiến cho thân thể mẫn cảm của Tề tư Di chốc lát đã run rẩy, trên người bắt đầu lan ra một tầng đỏ ửng.
"Tử Kiều... Đừng.... Đừng tra tấn người ta nữa..." Tề Tư Di áp lực dục vọng đang muốn bùng nổ, loại cảm giác khó chịu đến mất hồn này làm cô cơ hồ tức muốn chết đi.
Hai tai cô ôm chặt lấy đầu của hắn, muốn ở trên đầu lưỡi của hắn tìm đến nhu cầu khát vọng của mình, tay cô chậm rãi đem đầu hắn ấn xuống dưới, thẳng đến khi cái lưỡi của hắn đụng đến vùng cỏ dại lan tràn tối mẫn cảm của cô...
"A... Thoải mái không?" Đầu lưỡi hắn linh hoạt mà liếm, làm cho toàn cô kịch liệt run rẩy, một trận lại một trận khoái cảm khiến cô hét lên.
Thân Tử Kiều giống như được thỏa mãn ngẩng đầu lên, nhìn cái đầu không ngừng ngoe nguẩy của cô, trong đầu hắn đột nhiên tràn ngập khuôn mặt của một người phụ nữ khác....
← Ch. 014 | Ch. 016 → |