Đại ca bị đánh! (1)
← Ch.068 | Ch.070 → |
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên lạnh lẽo, đạp vào tường mượn lực nhảy tới chỗ tối kia, vững vàng rơi xuống nơi Đường Kiến Tâm ẩn núp, nhưng giờ này đã sớm không còn bóng dáng người nào đó!
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên âm trầm, ánh mắt sắc bén lập lòe trong bóng tối như ánh mắt của một con sói lóe lên ánh sáng xanh. Anh khẳng định rằng người vừa mới nổ súng chính là ở vị trí này, đối phương rốt cuộc là ai? Ngoại trừ tiểu Tâm Nhi ra, nơi đây còn có nhóm thứ hai sao?
Trong đầu Lôi Khiếu Thiên thoáng hiện lên vô số nghi vấn. Bỗng nghĩ tới có thể là người mình muốn tìm thì mừng rỡ như điên, trong lòng như có thanh âm đang gào thét, tiểu Tâm Nhi, có phải là em không! Có phải là em không?
Sau khi nã một phát súng xong thì Đường Kiến Tâm liền tránh đi bởi cô cảm nhận được sát khí trên người đối phương. Anh ta tới vì bọn họ. Diệp Trúc Phàm từng nói, người tiếp nối cho bọn họ là Hắc Kiệt. Cho nên cô rút lui mà không có nổ súng, cô sợ đối phương thật sự là Hắc Kiệt, vậy thì không dễ xử lý!
Trong lúc Đường Kiến Tâm vội lui vào phòng nghỉ thì Lôi Khiếu Thiên nghe được tiếng bước chân. Mặc dù tiếng nổ vang lên ầm ầm, tiếng bước chân kia cơ hồ nhẹ hơn cả tiếng muỗi bay nhưng anh vẫn nghe được, đè nén sự vui sướng lại rồi đuổi theo...
Lại nói phía bên kia.
Thượng Quan Kiệt Thiếu gọi một cú điện thoại cho phân bộ Ngục Thiên Minh ở Washington, toàn thể lên đường, mười hai chiếc trực thăng đồng loạt bay tới Nhà Trắng. Sau khi hành động thì dân chúng ai cũng bàng hoàng!
Thoáng chốc đã xuất động nhiều máy bay đến vậy, liệu có phải lại xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Trên không trung có phải lại sắp xảy ra chuyện lớn gì rồi?
- Có chuyện gì thế?
Còi báo động cảnh sát vang lên, mọi cảnh vệ đều lập tức hành động, thăm dò tin tức!
- Báo cáo, tạm thời vẫn chưa rõ, chỉ biết là tại sân golf bỗng chốc xuất hiện mười mấy chiếc trực thăng bay tới Nhà Trắng...
"Bộp" vị quan chức nào đó đập tay lên bàn
- Còn không mau đi tra xét!
- Rõ!
Tại ranh giới thành phố C của Trung Quốc, Phó Hạnh Lương đang muốn đập chết Thượng Quan Kiệt Thiếu.
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì? - Vô duyên vô cớ làm ra động tĩnh lớn vậy là sao!
Thượng Quan Kiệt Thiếu hét lên:
- Đại ca bị đánh!
- Cái gì?
Giọng Phó Hạnh Lương tăng lên gấp mấy lần, thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ Thượng Quan Kiệt Thiếu.
- Đại ca bị đánh?
Hướng Diệp Lân ngồi bên cạnh nghe thấy đại ca xảy ra chuyện, khẩn trương nhìn Phó Hạnh Lương, trong mắt tràn ngập sự lo lắng!
Thượng Quan Kiệt Thiếu đẩy xa bộ đàm ra khỏi tay, rất có cá tính cắt đứt tín hiệu, hét cái gì mà hét, tai anh ta đâu có điếc!
Huống Ngân Dịch muốn đập chết Thượng Quan Kiệt Thiếu, một mình anh điều khiển trực thăng hết rẽ ngoặt chín mươi độ rồi lại phải tránh đạn bay tới, mệt muốn chết đây. Mà tên này còn ôm bộ đàm không buông nữa, hét lên:
- Kiệt, số liệu Đế Văn đã đưa tới chưa?
Thượng Quan Kiệt Thiếu chợt giật mình tỉnh giấc. - Tới rồi! - Vội vàng nói cho Huống Ngân Dịch.
- Đây không phải sản phẩm của mafia bọn họ, đây là điều tra tạm thời của Đế Văn!
Huống Ngân Dịch lại mạo hiểm tránh thoát đạn đạo, nhìn màn hình mà tâm nguội lạnh. Sau khi về anh mà không nghiên cứu cái thứ đồ chơi này của Đế Văn thì anh chết cũng không cam tâm!
- Sao rồi? Có nắm chắc không?
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn sắc mặt Huống Ngân Dịch mà có sự cảm xấu!
Huống Ngân Dịch lắc đầu, Thượng Quan Kiệt Thiếu đấm mạnh một quyền vào không khí.
- Chẳng nhẽ trơ mắt nhìn bọn họ san bằng khu biệt thự này sao? Nhìn đại ca bị nổ chết?
- Phi, chú đúng là miệng quạ đen! Đại ca sẽ không có chuyện gì hết! - Huống Ngân Dịch đỏ mắt!
Mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu đầy sát khí, đặc biệt khi nhìn tám chiếc máy bay xung quanh đang oanh tạc thế kia. Anh chạy đi mở cửa khoang, Huống Ngân Dịch nhìn động tác của anh ta mà quát:
- Kiệt, chú quay về ngay!
Thượng Quan Kiệt Thiếu mắt điếc tai ngơ, anh ta không thể cứ trơ mắt nhìn đại ca cùng với sơn trang này bị tiêu hủy, anh ta sẽ xuống cứu đại ca, cho dù không cứu được, có thể chết cùng đại ca cũng đáng!
- Khốn kiếp, chú mau quay về!
Đồng tử Huống Ngân Dịch co rút lại, nghiêng người tăng tốc tránh quả đạn bay từ dưới lên! Thượng Quan Kiệt Thiếu mới tới cửa khoang liền lộn 90 độ, không kịp đề phòng liền bị đập vào cây cột sắt bên cạnh làm anh hộc ra máu.
- Muốn giết tôi thì cứ nói một tiếng đi, đánh lén vậy coi là cái rắm gì hả! - Bạn Kiệt chỉ đành nằm lại máy bay mà kêu đau!
Huống Ngân Dịch oan ức, anh có muốn vậy sao? Vừa rồi thiếu chút nữa thì cả hai người đã đi gặp ông bà rồi!
- Đại ca không hi vọng chú xuống đâu! Chú cứ thành thật ở đấy đi!
Thượng Quan Kiệt Thiếu đặt mông ngồi dưới đất, ngửa mặt lên trời thét dài. Anh hận bản thân mình lúc đó đã không kéo đại ca lại! Càng hận hơn là bọn ruồi nhặng chướng mắt ngoài kia!
Kết quả là, trong lúc Thượng Quan Kiệt Thiếu còn đang u oán, Huống Ngân Dịch thì khó khăn tác chiến thì mười hai chiếc máy bay của Ngục Thiên Minh đều đã tới. Bất đồng là, ấy ấy, cả dàn đông nghịt đằng sau đó là gì thế? Hai người liếc nhìn nhau nghi hoặc!
- Phía sau cũng là chú gọi hả?
Huống Ngân Dịch có chút chần chờ hỏi, Thượng Quan Kiệt Thiếu lắc đầu:
- Không phải! - Anh rõ ràng chỉ dặn A Đại, A Nhị, A Tam, A Tứ thôi mà!
- Được rồi! Chỉ cần không phải người của đối phương, có thể không cần để ý tới!
Thượng Quan Kiệt Thiếu tán đồng gật đầu.
Huống Ngân Dịch lùi về cùng tuyến với A Nhị, tấn công tới hàng loạt máy bay chiến đấu đang đánh nổ khu biệt thự. Phía đối phương bị công kích đều chuyển hướng sang đám người Huống Ngân Dịch... Phía biệt thự tạm thời an toàn!
Thượng Quan Kiệt Thiếu lúc này mới thấy rõ dàn máy bay đông nghịt đằng sau là ai đang chỉ huy. Trợn mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt của Ngân Nguyệt, chớp mắt:
- Sao "cô ta" cũng tới?
Huống Ngân Dịch cũng không thèm nhìn: "Có trời mới biết!"
Nụ cười phong hoa tuyệt đại đến mức yêu nghiệt, Ngân Nguyệt mở cửa khoang, hét lớn với đám người Thượng Quan Kiệt Thiếu:
- Tôi tới xem trò vui, mọi người cứ đánh, đừng để ý tới tôi làm gì!
Ha ha! "Cô" đây là nghe được tin tức liền phóng như bay tới đây đó, muốn xem cái tên Lôi Khiếu Thiên xui xẻo này bị đánh rồi "cô" sẽ cố gắng miễn cưỡng tiếp quản Ngục Thiên Minh, giúp bọn họ tọa trấn! Ha ha!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nghẹn thiếu chút nữa nôn mửa, "cô ta" đến xem kịch vui cái gì? Con mẹ nó, nhìn con em "cô" ấy!
Đương nhiên, người phía Ngục Thiên Minh tới thì chi viện bên phía thượng tá cũng tới! Đây là một cuộc không chiến quy mô nhỏ, nhưng mà, trong lòng ai cũng sáng tỏ, việc này mà không có làm tốt thì có thể dẫn phát tới chiến dịch của tổ chức khủng bố! Bọn họ không thể không đề phòng!
Mà bên phía Lôi Khiếu Thiên, toàn bộ biệt thự đã sắp sụp đổ, khắp nơi đổ vỡ! Đất đá phía trên mái liên tục rơi xuống, hành lang cũng có xu thế sắp sụp đổ. Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên khóa chặt phía trước, chợt nhảy tới! Ngay lúc Đường Kiến Tâm bước vào phòng thì giữ chặt cánh tay cô!
Đường Kiến Tâm phản xạ lật tay lại đánh trả. Trong cái hành lang nhỏ âm u này, hai người lại anh một đấm tôi một cước quấn lấy nhau! Lôi Khiếu Thiên mạo hiểm nghiêng người tránh thoát cú đấm của đối phương, chân thúc mạnh vào bụng, không thấy được tiếng kêu như dự liệu liền vung nắm đấm tới!
Tay trái Đường Kiến Tâm giữ lấy cổ tay phải đối phương đánh tới, kéo về phía trước, xoay người lại thúc cùi chỏ vào bụng đối phương không chút lưu tình...
Bụng Lôi Khiếu Thiên cong lại, cổ tay phải thuận thế thoát ra, đạp vào bức tường sau lưng rồi nhảy lên, có vẻ như sắp đá vào Đường Kiến Tâm... Lúc này, tiếng nổ vang lên mang theo ngọn lửa mãnh liệt vọt tới! Đồng thời phản chiếc gương mặt tái nhợt đẹp đẽ của Đường Kiến Tâm... Đồng tử Lôi Khiếu Thiên mở to, hai chân thu lại, chật vật ngã xuống...
Đương nhiên, Đường Kiến Tâm cũng thấy được Lôi Khiếu Thiên, có hơi ngạc nhiên, kinh hô thốt lên:
- Là anh!
Ấy mà hai tay vẫn không chút thu lực đập thẳng vào ngực người nào đó!
Lôi Khiếu Thiên cười khổ, đứng dậy, thật ác độc mà!
- Em không thể nhẹ tay chút sao?
Đường Kiến Tâm mặt mày căng thẳng, cô sao lại phải nhẹ?
- Người của Ngục Thiên Minh cũng ở đây?
Cô không cảm nhận được sát khí trên người anh nên cũng thu sát khí trên người mình lại, chẳng qua tư thế phòng bị thì vẫn còn đó!
- Không có!
Anh cũng không tính là nói láo, người của Ngục Thiên Minh chẳng qua là ở trên trời, không có dưới đất!
- Vậy sao anh lại ở đây?
Đường Kiến Tâm cảm thấy trong hoàn cảnh khói lửa liên miên này, cô mà còn tính sổ vụ kia với anh thì tuyệt đối là ngu ngốc quá mức!
- Bùm!
Sống lưng bỗng mát lạnh, Lôi Khiếu Thiên còn chưa kịp trả lời thì phía sau lại vang lên tiếng nổ. Anh ôm chầm lấy eo Đường Kiến Tâm lao sang một bên, ngọn lửa hung mãnh sượt qua đầu bọn họ!
Khuôn mặt Lôi Khiếu Thiên trở nên lạnh lùng, muốn nắm lấy tay cô thì bị cô trợn mắt nhìn, quyết đoán cự tuyệt. Khóe môi Lôi Khiếu Thiên run lên, cũng không có để ý, mâu quang lạnh lẽo nay càng thêm lãnh diễm.
- Đi trước đã rồi nói sau!
- Chị, mau lên! Lối đi ngầm đã bị bịt rồi, chúng ta chỉ có thể đi theo đường cống ngầm thôi!
Đám người Diệp Trúc Phàm kiểm tra lối đi ngầm thì phát hiện đã bị chặn, vội vàng tới đường cống ngầm... Tiểu Ngải nôn nóng (LÊ), lâu như vậy rồi mà chị vẫn chưa thấy đâu, thế là chạy đi tìm người!
Đường Kiến Tâm nghe được giọng Tiểu Ngải cũng cả kinh, không đoái hoài tới Lôi Khiếu Thiên nữa, vội vàng chạy vào trong.
- Anh, không được đi theo tôi!
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, anh không đi theo cô thì anh tới đây làm gì? Hoàn toàn không thèm lý tới lời cảnh báo của cô gái nào đó, nghênh ngang đi theo sau!
- Tiểu Ngải, em sao lại ra đây, đi mau!
Đường Kiến Tâm thấy Tiểu Ngải chạy ra liền khiển trách, không muốn sống nữa sao!
- Em lo cho chị thôi mà! - Tiểu Ngải thấy oan ức, nắm lấy tay Đường Kiến Tâm, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy được an toàn!
- Đi thôi!
Đường Kiến Tâm cũng không có thời gian để ý tới cô ấy. Nếu là cống thoát nước thì hơi phiền rồi đây. Amazon giờ còn đang mê man, muốn nâng người qua cống thì căn bản là không được.
- Ấy, ai kia?
Tiểu Ngải gật đầu quay lại thì mới phát hiện sau lưng chị còn có một người đàn ông nữa, sao lại cứ thấy quen quen thế nào ấy nhỉ?
Đường Kiến Tâm dừng lại, liếc người nào đó đằng sau, từng tảng đá vỡ trên trần bắt đầu rơi xuống, cắn răng:
- Đi thôi! - Giờ ai còn có thời gian mà để ý tới anh ta nữa!
- À!
Tiểu Ngải bị Đường Kiến Tâm kéo tay chạy. Con ngươi nóng rực của Lôi Khiếu Thiên gắt gao nhìn bàn tay Đường Kiến Tâm và Tiểu Ngải đang nắm chặt với nhau, tay siết chặt lại, hận không thể chặt cái cổ tay kia của Tiểu Ngải, rất là chướng mắt!
Nếu mà để Tiểu Ngải ta biết rõ anh chàng không rõ là ai đi sau lưng này mà có ý muốn chặt tay cô, phòng chừng cô đã nhảy lên người Đường Kiến Tâm khoe khoang với anh rồi, đây là chị của cô, cô muốn ôm đấy thì làm sao, hừ!
Lúc mà Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung thấy Lôi Khiếu Thiên đều rất ngạc nhiên.
- Lão đại, anh ta là ai vậy?
- Ngục Thiên Minh!
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Kiến Tâm xẹt qua bọn họ, không trả lời. Tiểu Ngải dù sau cũng cảm thấy ánh mắt kia quá mãnh liệt, co người lại trả lời vấn đề của Sở Tử Ngang.
- Gì cơ, Ngục Thiên Minh!
Sở Tử Ngang hét lên, mắt nhìn Đường Kiến Tâm. Lão đại à, chị khẳng định anh ta là người của Ngục Thiên Minh? (QUÝ) Không phải là "cần cù" truy đuổi bọn họ đến mức không sợ chết thế này chứ?
Diệp Trúc Phàm cũng bị giật mình, người của Ngục Thiên Minh? Nhìn Lôi Khiếu Thiên, khí thế lãnh diễm cường đại kia khiến người khác không thể bỏ qua, không nhịn được nhíu mày. Lão đại à, chị khẳng định người này không phải tới bắt chúng ta đó chứ!
Đường Kiến Tâm nhìn cửa vào cống ngầm, nhíu mày:
- Cứu tỉnh cậu ta đi!
Bắt bọn họ? Hừ, giờ anh ta là châu chấu cùng buộc trên một cái dây thừng với bọn họ rồi, có muốn bắt cũng là chuyện sau khi rời khỏi đây chứ không phải bây giờ! Nếu không muốn bị nổ mất xác thì cứ ngoan ngoãn nghe lời đi!
- Nhưng mà lão đại à, cậu ta tỉnh dậy cũng không đi được đâu!
Sở Tử Ngang có phần nản lòng nhìn Diệp Trúc Phàm bóp huyệt nhân trung cho Amazon!
- Cứ trực tiếp bắn chết không phải tốt rồi sao! - Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng lườm Đường Kiến Tâm như lên án, cô ấy đối với bọn họ quá tốt rồi, mặc dù giọng nói vẫn lạnh như băng nhưng sự lo lắng bên trong cũng không ít. Còn với anh thì không phải nắm đấm thì là lạnh nhạt, lại còn không thèm nhìn nữa! Đúng là hơi quá đáng!
Ánh mắt bốc hỏa của Sở Tử Ngang rất dũng cảm trừng trừng nhìn Lôi Khiếu Thiên, bắn chết, anh ta dám! Đường Kiến Tâm thản nhiên nhìn qua anh, nếu bắn chết được thì còn cần gì anh nói!
Lôi Khiếu Thiên mặt không đổi sắc, mặc bọn họ làm gì, dù sao cho tới giờ anh chưa từng nuôi thủ hạ vô dụng, những người mà nghiện thuốc như thế này thì đã sớm đá đi rồi! Amazon dần dần tỉnh lại, mặc dù cơn nghiện không phát tác, thế nhưng cơ thể lại run rẩy điên cuồng... Lôi Khiếu Thiên cau mày, cơn rát phía sau lưng thỉnh thoảng lại nhắc nhở anh, bọn họ đang ở nơi nào.
- Đánh ngất anh ta rồi kéo đi!
Đường Kiến Tâm cũng không nhẫn nại nổi, phỏng chừng bọn họ cũng không gặp phải tình huống như này, kéo Amazon qua rồi tát cho anh ta hai cái kêu lên "bốp bốp".
- Cậu tỉnh táo lại cho tôi. Nếu không muốn chết ở đây thì cắn chặt răng vào, dũng cảm bước ra khỏi nơi này. - Hai cái tát này không chỉ làm cho Amazon kêu trời trách đất, càng khiến hai người Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung nuốt nước bọt!
Hóa ra, lão đại thật sự không có dịu dàng chút nào a!
Chỉ có Lôi Khiếu Thiên mặc dù bên ngoài vẫn là khuôn mặt lạnh như băng ấy, thế nhưng trong mắt lại phát ra tia sáng, có phần hả hê! Tiểu Ngải ở sau người nào đó liếc mắt, người này thật không phúc hậu chút nào!
- Khó... Khó chịu! - Amazon run rẩy cắn môi, thật vất vả mới thốt lên được hai chữ! Cùng lúc này, một tiếng "ầm" vang lên, mọi người nhìn lại không khỏi cả kinh thất sắc. Lúc này, cánh cửa đã bị nổ tung tóe, trong nháy mắt bốc cháy, ngọn lửa liền lao tới chỗ bọn họ. Đám người Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên đều lăc lư cả người! Lôi Khiếu Thiên đen mặt bỏ tay Tiểu Ngải đang túm áo mình ở sau ra, kéo lấy tay Đường Kiến Tâm hét lên: "Đi!"
Tiểu Ngải không kịp đề phòng liền lảo đảo lui lại sau, may là Sở Tử Ngang nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô không cho ngã.
Đường Kiến Tâm muốn hất cái tay kia ra, nhưng mà anh chàng nào đó lại không nhúc nhích chút nào, cô gái liền nóng nảy hét: "Anh buông tay ra!"
Chết tiệt, anh ta cầm tay cô làm cái gì chứ!
- Câm miệng! - Lôi Khiếu Thiên trợn trừng nhìn cô, phải biết rằng Lôi Khiếu Thiên anh là lão đại của Ngục Thiên Minh, cho tới giờ chỉ có anh ra lệnh cho người khác mà không có ai là không nghe. Thái độ đối với Đường Kiến Tâm có thể nói là khiến mọi người được mở rộng tầm mắt (ĐÔN). Cô gái này còn luôn chọc tức anh, anh thật muốn đánh ngất cô luôn cho bớt việc. Thế mà lúc này còn ầm ĩ được hả.
- Còn không đi nhanh thì nơi này sẽ bị san thành bình địa! - Khỏi cần nghĩ cũng biết, lúc mà anh nhảy xuống, A Kiệt nhất định sẽ gọi tới rất nhiều người của Ngục Thiên Minh. Đến lúc đó thì không còn là vấn đề nơi này chỉ nổ không đâu!
Đường Kiến Tâm lạnh lùng trừng mắt Lôi Khiếu Thiên, tên này là ai vậy hả? Bọn họ không quen nhau, anh ta còn là kẻ thù của cô, hai viên bảo thạch của cô chính do anh ta trộm đi! Cô còn chưa tính sổ với anh ta mà bây giờ anh ta lại dám hét lên với cô, lá gan cũng lớn lắm!
- Anh mới câm miệng, buông ra!
- Không buông!
Ánh mắt Đường Kiến Tâm rét lạnh: "Buông ra, tôi không nói lần thứ ba!". Anh mà còn không buông tay, cô không ngại giải quyết luôn ân oán giữa bọn họ tại đây! Cùng làm thì đều không ra ngoài được!
- Không buông! - Mặt Lôi Khiếu Thiên trở nên âm trầm. - Tôi cũng không nói lần thứ ba!
- Anh...
Lôi Khiếu Thiên cảm thấy bộ dạng tức giận, nổi cơn tam bành lúc này rồi bày ra cái mặt lạnh băng ấy của cô thật rất thú vị, đương nhiên anh không dám bật cười, quay đầu đi chỉ vào Diệp Trúc Phàm:
- Anh xuống trước rồi kéo tay tên này, sau đó anh, ở đây đẩy chân anh ta! - Lôi Khiếu Thiên chỉ chỉ vào Sở Tử Ngang với Amazon, sau đó quay ra nói với Tiểu Ngải và Hạ Tâm Dung: "Hai cô cũng theo đó!"
Mấy người Sở Tử Ngang đều nhìn Lôi Khiếu Thiên và Đường Kiến Tâm không nhúc nhích! Mà đồng thời, căn nhà càng chấn động, trần nhà cách đó không xa đã bắt đầu sụp, Lôi Khiếu Thiên hét lớn:
- Không muốn chết thì đều cút xuống dưới cho tôi! - Tiếng hét ấy làm tim Đường Kiến Tâm cũng đập bình bịch!
Chớ nói chi là đám người Sở Tử Ngang, Tiểu Ngải. Diệp Trúc Phàm bình tĩnh lại trước tiên, dứt khoát đá văng nắp cống ra, hai tay đỡ cửa cống rồi tụt người xuống bên dưới, sau đó Sở Tử Ngang kéo Amazon tới cửa cống, từ từ đưa thân trước anh ta xuống cho Diệp Trúc Phàm đỡ hai tay (LÊ), hai người cẩn thận hợp lực đưa người xuống, rồi theo đó là Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung, cuối cùng là Tiểu Ngải!
Trước khi nhảy xuống vẫn còn đáng thương nhìn Đường Kiến Tâm:
- Chị à, Tiểu Ngải sợ lắm!
- Tiểu Ngải không phải sợ, chị ở ngay sau em thôi! - Đường Kiến Tâm thấy thật thương, vừa rồi bị Lôi Khiếu Thiên hét liền quên luôn là Tiểu Ngải có tâm lý cự lại không gian tối!
Tiểu Ngải gật đầu, lúc xuống người còn hơi run! Chị đã nói rồi, chị ở ngay sau cô, cô bây giờ không chỉ có một mình, không phải, không phải! Ở đây sẽ không có những thứ đó, sẽ không...
Sau khi Tiểu Ngải xuống, Đường Kiến Tâm hất tay Lôi Khiếu Thiên ra, cũng không thèm nhìn anh, lưu loát nhảy xuống bên dưới. Lôi Khiếu Thiên vẫn gương mặt âm trầm ấy, có cảm giác như muốn xé rách Đường Kiến Tâm ra. Chết tiệt, cô ấy cứ vậy mà bỏ anh lại đây!
Đây là căn phòng trong cùng rồi. Nếu ở đây mà đã bắt đầu đổ vỡ, vậy thì bên ngoài đã sớm thành phế tích. Lôi Khiếu Thiên lãnh duệ quét một vòng, mắt chìm xuống, không có ai khi dễ Ngục Thiên Minh anh mà không phải trả giá thật lớn!
Lúc mà trần nhà sụp xuống hoàn toàn thì Lôi Khiếu Thiên nhanh chóng chui vào cống nước, thuận tiện đậy nắp cống lại. Chẳng qua không cẩn thận lại đụng vào vết thương sau lưng nên quá trình có hơi mất thì giờ!
Đương nhiên cũng chính là chút xíu thôi. Với Lôi Khiếu Thiên, hoàn toàn có thể không thèm để ý!
Bên kia, người của Ngục Thiên Minh với bên quốc phòng cũng đã đánh nhau. Thượng Quan Kiệt Thiếu lúc biết đối phương là Thượng Tá không quân thì đẩy Huống Ngân Dịch:
- Người ta ngay cả Thượng Tá cũng ra, bảo sao mà mới mười một chiếc máy bay chiến đấu thôi mà đã lớn lối đến vậy!
Huống Ngân Dịch đã lui về hậu phương, mắt liếc Nguyệt bang lão đại nào đó vẫn đang bảo trì tốc độ giống bọn họ:
- Chú nói xem anh ta tới đây làm gì? - Thế nào mà cứ như âm hồn không tiêu tan vậy hả? Đến đâu cũng muốn xem trò hay!
- Tôi tới xem có phải đại ca các anh bị đánh hay không, mấy người các anh thế này còn không dùng được, nếu sơ ý mà bị đánh, tôi sẽ ở lại nhặt xác cho các anh hoặc là vân vân gì đó! - Ngân nguyệt gác chéo chân, mâu quang thâm thúy nhìn Huống Ngân Dịch trả lời!
Thượng Quan Kiệt Thiếu và Huống Ngân Dịch rất ăn ý miệng giật giật, nói chuyện với tên gay này, bọn họ sẽ bị nghẹn chết!
- Nguyệt lão đại, làm người phải phúc hậu! - Thượng Quan Kiệt Thiếu vỗ cửa khoang, hét lên với anh ta!
- Phúc hậu? - Ngân nguyệt sờ cằm, ra vẻ trầm tư suy nghĩ, sau đó kinh ngạc hỏi lại hai người: "Tôi sao lại không phúc hậu hả? Anh nói các anh đang đánh nhau có phải rất ngoạn mục? Anh nói máy bay Ngục Thiên Minh bị đánh nát còn nhiêu hơn đối phương sao? Anh nói lão đại các anh còn đang ở bên dưới sống chết không rõ chứ gì? Không phải tôi chỉ ở đây xem cuộc vui thôi ư? Tôi đâu có lửa cháy đổ thêm dầu đâu, thế nào lại là không phúc hậu?"
- Anh độc lắm! - Thượng Quan Kiệt Thiếu bị nói đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, không thèm nói nữa. Vẫn là A Huống nói đúng, Nguyệt bang lão đại là yêu nghiệt, tranh cãi với anh ta thì đúng là tự chịu tội!
- Độc, Kiệt thiếu à, lần này là anh không phúc hậu rồi. Tôi sao lại độc đây hả? Có mấy người độc ấy? Nhìn đi, Thượng Tá người ta bị các anh ép thế nào kìa? Cả tòa sơn trang người ta bị các anh cho nổ tung rồi đấy (QUÝ). Tôi mà độc thì còn đâu thiên lý nữa hả trời! - Ngân Nguyệt cúi xuống xem tài liệu mà người áo lam đưa cho, cũng không có lộ ra câu môi ngữ kia với Thượng Quan Kiệt Thiếu!
Thượng Quan Kiệt Thiếu che tai lại, anh cần phải thở, bằng không sợ rằng sẽ bị không khí chảy ngược mà chết!
- Kiệt, đối phương yêu cầu nói chuyện!
Huống Ngân Dịch không tra ra được đành lắc đầu, quay lại nhìn điểm đỏ chớp động trên màn hình, hô lên với Thượng Quan Kiệt Thiếu! Đúng lúc Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa ăn đắng của Ngân Nguyệt, cơn tức trong lòng không có chỗ phát tiết thì lại có người tự đưa mình vào họng súng!
- Mấy người là ai?
Trận chiến tới bất ngờ, đối phương là ai cũng không biết, mặt vị Thượng Tá kia tái xanh. Mặc dù khu biệt thự Jian Ke đã tan tành là mục đích lần này của anh ta. Thế nhưng lại không hề mong muốn rằng có ai sẽ nhảy vào đó, càng không nghĩ tới bọn họ ngang ngược như thế, không thèm đàm phán gì mà cứ thế đánh. Phải trơ mắt nhìn từng chiếc máy bay bên mình bị đánh rơi, mắt anh ta cũng đỏ cả lên, chỉ có thể yêu cầu được nói chuyện để hiểu rõ xem mục đích của bọn họ là gì!
Thượng Quan Kiệt Thiếu cười cợt nhả, nhưng sự âm ngoan trong mắt khiến đối phương không dám lơ là.
- Là ai ấy hả? Con mẹ mày bọn tao là ai mà cũng không biết hả, đạn cũng đã bắn đủ rồi, muốn chết đúng không!
Mặt Thượng Tá kia cũng âm trầm, cứng rắn đáp lại:
- Khu biệt thự Jian Ke là trụ sở bí mật, ai vào đều coi là kẻ địch, các người không biết sao? - Mấy người đáng ra không được phép xuất hiện tại đây!
- Tao biết cái rắm! Tao chỉ biết đại ca tao đang có mặt ở đó, mày cứ đợi bị bắn về với ông bà đi!
- Anh đừng quá kiêu ngạo!
- Tao cứ kiêu ngạo đấy thì làm sao hả, còn chưa có ai muốn xử lý bọn tao mà có thể không sứt mẻ về với ông bà đâu!
- Anh... Các anh rốt cuộc là ai?
Thượng Quan Kiệt Thiếu hừ lạnh, giờ mới hỏi bọn họ là ai thì để làm gì hả?
- Bớt nói nhảm đê, muốn đánh thì đánh. Tao cho mày biết, hôm nay mày không chết thì cũng phải chặt hai cánh tay xuống! - Nói xong trực tiếp cắt đứt điện đàm, mẹ nó chứ, đại ca bị chúng bắn mất tiêu bóng dáng, những tên này giờ mới đến đàm phán, hừ, trên đời đâu có chuyện dễ dàng như thế!
Đối phương cắt đứt điện đàm khiến sắc mặt Thượng Tá càng tái xanh, thương lượng không có kết quả, cũng chỉ đành báo cáo với cấp trên!
- Kiệt, chú đừng nóng quá! - Huống Ngân Dịch cười cợt, Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn chằm chằm như muốn nuốt sống anh ta.
- Chú mà không nóng sao? Con mẹ nó một đám ngu, đại ca mà cũng dám bắn! - Chỉ dỡ hai cánh tay hắn ta cũng coi là tiện nghi cho hắn rồi đó (ĐÔN), nếu mà đại ca thực sự có chuyện gì, anh trực tiếp đánh thẳng tới bộ quốc phòng luôn!
Sắc mặt Huống Ngân Dịch cũng co quắp. Được rồi, mặc dù anh cũng rất căm phẫn, đúng lúc lại có cuộc nói chuyện với Đế Văn.
- Đế Văn à?
Thượng Quan Kiệt Thiếu có thể đùa cợt khi nói chuyện với Huống Ngân Dịch, nhưng với Đế Văn thì anh lại không dám quá suồng sã.
- Sao rồi?
- Bên chống khủng bố có nói, nghe nói sẽ có mấy anh em tới đánh cắp tư mật ở "biệt thự Jian Ke", thời gian ăn khớp với nhau, có lẽ bọn họ đã đề phòng, anh mau rút đi!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nghe vậy, dĩ nhiên không có ngốc đến mức không hiểu bọn họ mà Đế Văn nói là người bên quốc phòng. Cái gì chứ, bảo sao anh ta thấy vô duyên vô cớ bắn tan cái căn cứ này, chắc hẳn là vì chuyện khủng bố đây mà. Huống Ngân Dịch cũng ngây người, đợi hai người bình tĩnh lại, ai đó coi như phát điên luôn.
- Sao anh không nói sớm? Cái dkm, đại ca đang ở dưới đó!
Hai người rất ăn ý nhìn xuống bên dưới, đâu còn cái diện mạo "biệt thự Jian Ke" đâu... Hoàn toàn là một đám đổ nát, lửa thì bốc cao...
Dkm, lòng hai người đều lạnh lẽo!
Đế Văn cũng nghiêm túc hẳn: "Lôi Khiếu Thiên đâu?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu và Huống Ngân Dịch đều nhìn nhau, người đâu ư? Bọn họ cũng đang muốn biết đây!
CHƯƠNG 70. 3:
Nước!
Phía bên kia
Trong cống thoát nước toàn một mùi hôi thối không tả nổi, không khí vừa khô hanh vừa ẩm ướt! Nguyên nhân nơi đây đã lâu không được ánh mặt trời tưới tắm nên đã bám đầy rong rêu, phía trước là một con đường thẳng hẹp, chỉ với một người lớn đã đi lại khó khăn, huống chi Diệp Trúc Phàm và Sở Tử Ngang còn phải kéo thêm một người!
Tại ngã rẽ, Diệp Trúc Phàm nhảy xuống trước, khó khăn quay người gọi với lên trên, bắt lấy tay Amazon rồi để Sở Tử Ngang đỡ phía sau!
Tiểu Ngải nhoài về phía trước Đường Kiến Tâm. Từ lúc vào con cống này thì tâm tình cô đã không ổn định chút nào. Đường Kiến Tâm quá mức lo lắng cho Tiểu Ngải, một lòng chú ý tới cô ấy mà chẳng thèm chú ý anh bạn Lôi Khiếu Thiên phía sau đang nghiến răng, âm hiểm nhìn bóng lưng cô gái nào đó đằng trước. Anh âm thầm phát thệ, chờ sau khi ra được đây, nhất định phải đóng gói cô em này ném cho Thượng Quan Kiệt Thiếu, để cậu ta "trông nom" thật kỹ!
Cả quãng đường mà cô ấy chỉ dùng lời nhỏ nhẹ hỏi người bên cạnh, không thèm quay lại nhìn anh. Quá là ấm ức! Đâu còn như n năm trước đây, anh không được tự nhiên khi để cô nắm tay nên đã cự nự, cô liền kéo lấy tay anh lôi về nhà, một bộ không đi là "ăn đòn"!
Anh bạn nào đó cảm thấy bất bình thì quên luôn cơn đau phía sau lưng, để rồi không cẩn thận đụng vào bức tường thô ráp cứng rắn kia mà mặt tái xanh! Mặc dù chút đau đớn ấy chẳng là gì, thế nhưng cứ trái đụng rồi phải đụng, giống như có con muỗi cứ nhìn chòng chọc mình vậy, ngứa ngáy không chịu nổi luôn!
Đường Kiến Tâm nghe được tiếng động, đang từng bước bò về phía trước liền chầm chậm lại, liếc về người phía sau, lạnh lùng nói:
- Tự anh trả bảo thạch cho tôi hay là để tôi tự lấy đây?
Kỳ thực cả đường đi cô đều để ý cái người phía sau kia. Cô muốn bỏ qua anh nhưng mà ánh mắt anh quá mạnh mẽ, khí tức tán phát ra cũng quá cường đại khiến cô muốn bỏ qua cũng khó. Huống chi cô lại có sự nhạy cảm đặc biệt với khí tức trên người đó!
Lúc này nói tới chuyện bảo thạch căn bản chỉ là nói chơi. Đường Kiến Tâm biết rõ có nói cũng vô ích. Nhưng không biết sao lời này cứ bị kích thích phát ra, chờ tới khi phản ứng kịp thì hối hận!
Như bị ai đó nhét con ruồi vào miệng, mặt nhăn nhó vặn vẹo!
Cô hoàn toàn có thể coi anh là người trong suốt!
Lôi Khiếu Thiên lạnh mặt lại. Cô gái này hoặc là phớt lờ anh, hoặc là lời vừa ra tới miệng là như đập tảng đá vỡ đôi, trừng trừng nhìn cái ót cô, khẩu khí bất thiện: "Ném rồi!"
Đường Kiến Tâm đá về sau, chân lướt qua bả vai Lôi Khiếu Thiên.
- Đừng ép tôi động thủ ở đây! - Ném rồi? Hừ! Anh ta trăm phương ngàn kết trộm bảo thạch trên người cô, giờ lại nói ném rồi, ném cái rắm mà ném!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn cái chân kia rút về: "Em không đánh lại anh đâu!" Anh không muốn động thủ ở đây, chỗ này quá hẹp, sẽ làm cô ấy bị thương!
Chỗ này di chuyển thôi cũng khó khăn, đừng nói là đánh nhau!
Đường Kiến Tâm ngẩng đầu lên thì đụng phải tảng đá phía trên. Lôi Khiếu Thiên dừng lại, nghe tiếng kêu như muỗi vo ve kia vang lên thì mặt vẫn lạnh tanh. Thế nhưng sâu trong mắt lại ẩn giấu sự dịu dàng và vui vẻ, cô ấy rõ là đụng đau mà. Bằng không thì cũng không nghe được tiếng kêu đau khẽ kia của cô, mặc dù không quá rõ ràng.
Nhưng đáy lòng vẫn hiện lên sự vui vẻ, chỉ một chút mà không quá dày đặc! Nếu lời anh mà có thể ảnh hưởng tới tâm tình của cô, vậy cứ để cô đụng thêm hai lần nữa thì có sao đâu ha! Dù sao không đụng mạnh quá mà ngốc đi là được! Sau đó nghĩ lại, cho dù giả bộ ngốc cũng không sai nhỉ, như vậy thì cô cũng sẽ không lúc nào cũng đấu với anh nữa! Anh bạn nào đó cứ ngẩn ngơ nghĩ đến mấy khả năng này!
Đường Kiến Tâm đang tức lộn ruột thì anh lại nói cô không phải đối thủ anh. Mẹ kiếp, đây rõ ràng là sỉ nhục. Đừng tưởng rằng anh có thể đánh cắp gì đó từ cô thì chứng minh được anh lợi hại hơn nha! Hừ! Lần đó nếu không phải cô khinh địch, nếu không phải là không nhận thấy được sát khí trên người anh thì cô cũng không lơ là như thế! Mặc dù vậy nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng lúc đó cô chỉ bởi tự tin quá mà bị... Lật thuyền trong cống!
Trán đau nhói, Đường Kiến Tâm không quay đầu lại nữa. Nếu đấu thật ở đây, phỏng chừng người thua thiệt vẫn là cô. Đường Kiến Tâm cố thôi miên mình, nhịn một lúc thì trời yên biển lặng, chết tiệt thật, chờ sau khi ra khỏi đây thì gộp hết nợ lại cùng tính một lượt!
Lôi Khiếu Thiên đợi hồi lâu mà chả thấy Đường Kiến Tâm lên tiếng gì cả thì cũng buồn bực. Anh vốn là một người lạnh lùng ít nói, dưới bầu không khí quái dị này mà muốn anh lên tiếng tìm đề tài trước thì cả đời này phỏng chừng cũng không có hi vọng! Mà không khéo là Đường Kiến Tâm cũng là một người đẹp lạnh lùng. Nếu không phải người đàn ông đằng sau có chút ngọn nguồn với cô thì chỉ sợ anh là thông hay tỏi cũng không biết nữa, cho dù cái duyên này là - ác duyên!
Mọi người xuống tới cống ở lầu một thì không còn phải bò đi nữa. Đây là một hang ngầm cỡ nhỏ dài rộng khoảng hai mét, ở giữa là rãnh nước rộng chừng một mét, hai bên chỉ chừa lại lối đi nhỏ không tới năm mét. Nước ở đây rất bẩn, trước mặt có cái mùi khô hanh thối nát, rác rưởi thì chất chồng lên nhau, rắn rết đâu cũng thấy...
- Chi chi, chít chít! - Đủ thứ tiếng kêu vang lên vô cùng chói tai!
- A... Có có... Có chuột!
Sau khi Tiểu Ngải nhảy xuống liền hoảng sợ nhìn mấy loài vật dưới này, đồng tử đã mở tới cực hạn, lùi về sau. Đường Kiến Tâm chưa đứng vững lại thì bị Tiểu Ngải va vào, thiếu chút nữa đạp hụt, nửa người nghiêng sang bên rãnh nước. Gần như hai người sắp rơi xuống thì một cỗ lực mạnh bên eo kéo hai người lại, sau đó chính là tiếng nói lạnh lùng vang lên: "Nếu không muốn chết thì mở to mắt ra!"
Tiểu Ngải căn bản không biết vừa rồi có chuyện gì, mắt vẫn chăm chú vào con chuột buồn nôn ở đối diện mình, mắt mở to hết cỡ, nghe tiếng nó ăn rác kêu chít chít liền khóc lớn: "Oa..."
Đường Kiến Tâm thật muốn đá một cước cho Lôi Khiếu Thiên rơi xuống cống để anh tự thể nghiệm cảm giác trở thành thức ăn là thế nào. Nhưng rồi cô nghĩ, mấy cái đám đang giương nanh múa vuốt đối diện kia khẳng định rất vui, tên này bắp thịt thoạt nhìn rất nhiều, ăn nhất định cũng đủ vị!
- Tiểu Ngải ngoan nào, không phải sợ, có chị ở đây rồi, chuột không dám ăn em đâu!
Lời cô còn chưa dứt thì Tiểu Ngải càng khóc lớn tiếng hơn. Tiếng khóc như trẻ con vang lên không ngừng nghỉ chút nào! Ngay cả Hạ Tâm Dung, Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm đang đi đằng trước cũng không nhịn được dừng bước nhìn về phía cô.
Đường Kiến Tâm hoảng hốt. Cô chưa bao giờ thấy Tiểu Ngải khóc như thế nên liền luống cuống. Muốn cô giết người, đánh người, mắt cô cũng chẳng thèm nháy. Thế nhưng bảo cô an ủi người khác, vậy thì rất xin lỗi, cô "bó tay"!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn cô, anh ghét nhất là phụ nữ khóc, tức giận hét lên: "Con mẹ nó cô câm miệng lại cho tôi!" Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, khóc khiến người ta bực bội, hơn nữa lại còn quá khó nghe!
Tiếng hét này khiến cả cái cống nhỏ rung lên, truyền dọc ra xa. Những âm thanh dội lại xuyên thấu màng nhĩ người khác, chạy thẳng vào tim khiên ai cũng run lên! Ngay cả mấy con chuột rắn kiến trong vòng hai mét cũng biến mất sạch!
Bao gồm cả Tiểu Ngải đang khóc bù lu bù loa, mắt trợn trừng, bên trong ngập nước, giọng bị kẹt trong ngực, dù vậy cũng không có nước mắt chảy xuống, chỉ ngây ngốc nhìn Lôi Khiếu Thiên!
Đường Kiến Tâm quay đầu lại ném cho anh một cái liếc mắt. Mặc dù rất bất mãn anh hét lên với Tiểu Ngải, thế nhưng cuối cùng cũng không phải nghe tiếng khóc của Tiểu Ngải nữa lại có chút vui mừng! Phương pháp kia mặc dù có phần quá đáng nhưng hiệu quả lại không tồi, Đường Kiến Tâm cô cũng tạm thời không so đo với anh làm gì!
Vậy mà, không đợi Đường Kiến Tâm vui mừng hết thì miệng Tiểu Ngải mở to ra, lại khóc òa lên lần nữa! Đường Kiến Tâm muốn bịt kín tai lại, cái này...
- Hu hu, chị, anh ta dữ với em, hu hu, sư phụ cũng không nỡ dữ với em, anh ta lại dám dữ với em. Hu hu, em ghét anh ta! - Tiểu Ngải vừa chùi nước mắt vừa đáng thương kéo tay Đường Kiến Tâm lên án!
Đường Kiến Tâm mặt đầy vạch đen:
- Tiểu Ngải ngoan, chờ sau khi ra khỏi đây chị sẽ giúp em đánh anh ta có được không, em đừng khóc nữa!
Tiểu Ngải lắc đầu, nghẹn ngào không vừa lòng, nhưng tiếng khóc cũng bớt đi nhiều!
Mặt của Lôi Khiếu Thiên lập tức âm trầm, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống mười mấy độ. Tiểu Ngải lạnh đến mức phải lùi lại trốn sau lưng Đường Kiến Tâm, hu hu, anh ta thật đáng sợ!
Lôi Khiếu Thiên hận lúc này không thể vứt cô gái kia xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn. Nếu không phải anh, cô ta còn có thể ngừng mấy thứ tạp âm kia sao? Còn dám gây chia rẽ anh với người phụ nữ của anh đánh nhau nữa hả, đúng là không muốn sống!
Đường Kiến Tâm cũng âm trầm quay mặt ra, ánh mắt như đang khiển trách. Anh dám dọa em cô, ấy rồi bỗng thấy không đúng chỗ nào, chợt nhìn xuống eo mình thấy cái bàn tay nào đó vẫn cứ ở đó như đúng rồi! Mặt cô nàng lập tức đen lại, tay thì ra quyền tàn nhẫn, chân cũng tung lên không chút lưu tình đồng thời tấn công!
Lôi Khiếu Thiên mặt lạnh thu tay về, thoát khỏi cú đột kích của Đường Kiến Tâm, nhanh nhẹn nhảy ra khỏi phạm vi an toàn trừng mắt nhìn cô, giống như là cô làm chuyện gì thế mà khiến người người oán trách!
Đường Kiến Tâm phát hỏa, chỉ vào mũi anh mắng: "Anh đúng là không biết xấu hổ!" Nghĩ đến tay anh đặt ở eo mình một lúc mà mãi mới phát hiện ra, máu liền trào lên não. Hai tai không hiểu sao lại đỏ lên, ngực phập phồng như đang tuyên bố tâm tình chủ nhân lúc này "kích động" tới mức nào! Cặp mắt thâm thúy của Lôi Khiếu Thiên nhìn chăm chú vào dung mạo Đường Kiến Tâm. Giờ phút này cô gái nào đó do kích động mà gương mặt tái nhợt đã có thêm chút huyết sắc, từ từ đỏ lên như một đóa hoa mai đang nở rộ, ẩn dấu hương thêm khiến người ta say mê. Nhiệt độ còn sót lại trên tay khiến anh nhớ nhung, cũng có chút ghen tỵ với tay mình!
- Không phải nhờ có tôi thì em đã sớm ngã xuống rồi!
Đường Kiến Tâm nghẹn hơi, không phát ra được tạo thành cục tức trong ngực, căm tức nhìn cái tên da mặt dày kia. Hơi thở cô nặng nề như đang cực lực đè nén bản thân, nhắc nhở mình không cần phải tức giận, lúc này vẫn không phải thời cơ tốt để báo thù. Đã nhịn lâu vậy rồi, thêm một lúc nữa thì có sao đâu? Một lúc sau, Đường Kiến Tâm mới quay đi, kéo Tiểu Ngải đang ngây ngốc bên cạnh tới chỗ đám Diệp Trúc Phàm. Chết tiệt, lẽ nào cô còn phải hét lên với anh ta, anh cứu người xong rồi thì sao không lấy cái tay kia của anh ra hả?
← Ch. 068 | Ch. 070 → |