Đại ca bị đánh! (2)
← Ch.069 | Ch.071 → |
Đương nhiên, cô càng tức giận với chính mình. Cô không hiểu sao, cơ thể cô với người xa lạ luôn có một sự chống cự theo tiềm thức. Người xa lạ mà muốn tới gần cô thì đúng là người si nói mộng. Đương nhiên, trừ lúc làm nhiệm vụ không cẩn thận mà đụng chạm với người đối phương!
Nhưng với người đàn ông này, cô đã đánh nhau hai lần, còn một lần giáp mặt ở hội sở tư nhân của Tề gia, vừa nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, bước chân Đường Kiến Tâm liền hời hợt, lúc đó sao anh ta lại giúp cô?
Mó-a, đây đâu phải trọng điểm, trọng điểm là mình sao lại cho phép anh ta tiếp cận mình này, chẳng lẽ bởi vì trên người anh ta không có sát khí? Còn cả thứ gì đó cô cũng không muốn thừa nhận, hương vị dường như cô đã quen thuộc từ rất lâu rồi ấy? Mặc dù nó rất nhạt!
Tiểu Ngải đáng thương nháy mắt, nhìn sắc mặt chị đi. Lúc đầu thì là trời đầy mây, trực tiếp biến thành mưa to sấm chớp, cuối cùng thì chìm tới tận đáy hồ luôn rồi nè!
Lôi Khiếu Thiên lẳng lặng nhìn bóng lưng Đường Kiến Tâm, sâu trong ánh mắt như có một vòng xoáy hút người ta vào rồi vĩnh viễn giam cầm. Ngay lúc cô xoay người, sự ảo não chợt lóe lên trong mắt đối phương vẫn bị anh bắt được! Môi Lôi Khiếu Thiên hơi kéo ra, có vài phần mong đợi, không biết tới lúc nào cô mới có thể nhớ lại anh đây!
Mặc dù cô đẩy anh để kéo cái cô gái nhìn đầy chướng mắt kia đi, dù sắc mặt anh vẫn lạnh tanh nhưng sự lạnh lẽo xunh quanh đã dần bớt đi, thay vào đó là sự ấm áp!
- Lão đại à, chúng ta phải mau chóng ra khỏi nơi này thôi! - Thấy Đường Kiến Tâm đuổi theo, Diệp Trúc Phàm đang cõng Amazon liền nói. Tiếng hét vừa rồi khiến cái cống này rung lên, có thể thấy là bên trên đã thành phế tích cả rồi! Bọn họ không chờ Đường Kiến Tâm rồi cùng đi vì biết rõ các cô sẽ đuổi theo!
Đường Kiến Tâm gật đầu, nhìn Amazon đang bám trên người Diệp Trúc Phàm hỏi: "Cậu còn đi được không?"
Diệp Trúc Phàm gật đầu, anh vẫn cầm cự được. Sở Tử Ngang đi mở đường nghe thế dừng lại.
- Phàm, cậu để tôi đi!
- Không cần, ra ngoài rồi nói!
Vừa nói xong thì vách tường bắt đầu lung lay. Mọi người nhìn lại chỗ vừa nhảy xuống kia thì thấy nó đã bắt đầu sụp rồi. Từng tảng đá bên trên rơi xuống cống nước, rắn chuột điên cuồng chạy loạn khắp nơi!
Lôi Khiếu Thiên thừa dịp Đường Kiến Tâm phân tâm chạy tới đằng sau, nắm tay cô không nói lời nào điên cuồng xông ra ngoài: "Đi thôi!" Đường Kiến Tâm muốn hất cái tay kia ra, thế nhưng lực lượng ai kia thật không phải người bình thường có thể hất ra, kinh nghiệm này cũng không phải lần đầu tiên! Huống chi là dưới tình huống này, cô còn kéo theo Tiểu Ngải. Đường Kiến Tâm cũng chỉ có thể bị buộc đuổi theo bước chân Lôi Khiếu Thiên. Đám người Diệp Trúc Phàm cũng phản ứng kịp, lao như bay tới cửa cống.
Ai cũng đạp vào nước cống, quần áo mọi người đều ướt sũng, thậm chí cả mặt nữa. Từ trên người từng giọt nước bẩn chảy xuống khiến người ta nhìn đã thấy buồn nôn sợ hãi. Thế nhưng lúc này không còn ai bận tâm đến cái đó nữa... Chỉ một mực chạy như điên!
Bỗng một cục đá sắc nhọn đập vào đầu Amazon, cơn đau khiến Amazon mở mắt ra. Cảm thấy người mình cứ rung rung khiến anh ta hiểu mình đang được người khác cõng. Do cơn nghiện thuốc hành hạ mà đôi môi anh ta đã tím tái run rẩy, Amazon rất muốc khóc. Tay ôm lấy cổ Diệp Trúc Phàm thả lỏng ra, cắn môi dựa vào lưng Diệp Trúc Phàm!
Diệp Trúc Phàm vui vẻ, trên cổ không còn gò bó khiến anh hít thở được thông thuận, chạy cũng không cần cật lực nữa!
Bầu không khí vừa căng thẳng vừa nguy hiểm!
Chỉ cần chậm một bước thôi là sẽ thành vong hồn dưới những tảng đá kia. Lúc mà Sở Tử Ngang thấy được ánh sáng thiếu chút nữa đã khóc gọi mẹ! Đó chính là hi vọng nha!
- Mau lên, sắp tới cuối rồi! - Giọng nói đầy hưng phấn như trong bóng tối thấy được ánh rạng đông!
Hạ Tâm Dung chạy sau Diệp Trúc Phàm, tiếp đó mới là Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm, Tiểu Ngải! Không phải là Lôi Khiếu Thiên không chạy nổi, thật sự là tốc độ Tiểu Ngải đuổi theo có hạn. Mặc dù sắc mặt của Lôi Khiếu Thiên rất kém, thế nhưng anh cũng không thể nào buông tay Đường Kiến Tâm ra mà một mình đi trước được!
- Tiểu Ngải, kiên trì lên em, sắp tới nơi rồi! - Đường Kiến Tâm nắm chặt tay Tiểu Ngải không dám buông lỏng. Tiểu Ngải đâu còn cảm giác gì nữa, chỉ cảm thấy mùi tanh nằm trong yết hầu, trong ngực thì không đủ dưỡng khí, cố gắng hít thở bằng miệng: "Vâng..."
So với vẻ lực bất tòng tâm của Tiểu Ngải, thần sắc Đường Kiến Tâm hòa Lôi Khiếu Thiên cũng không tốt hơn là bao. Nhất là Lôi Khiếu Thiên, mặt không đỏ không thở mạnh, còn quay lại quan sát sắc mặt Đường Kiến Tâm, sợ cô không đủ dưỡng khí mà ngất xỉu, bản thân phải tùy thời làm tốt chuẩn bị cứu người!
Đường Kiến Tâm rất muốn bỏ qua ánh mắt nóng rực kia, nhưng, càng muốn bỏ qua thì lại càng cảm thấy ánh mắt ấy trên người mình càng nóng hơn, khiến cả người cô đều khó chịu. Cô rất muốn đá anh rơi xuống cống, thế nhưng không có cái cơ hội kia!
Tay anh nắm chặt lấy tay cô, rất nóng, cứ như là đang bị lửa đốt vậy. Nóng đến mức khiến cô lúng túng. Cô có thể cảm giác được rõ ràng từng vết chai trên bàn tay anh, một, hai, ba... Cũng có thêm cả vết sẹo rất nhỏ, mặc dù vậy nhưng cánh tay kia lại thật mạnh mẽ! Đường Kiến Tâm rất muốn hất tay anh ra, thế nhưng tay anh giống như sinh ra đã nắm lấy tay cô, nắm rất chặt khiến cô có một ảo giác, anh sẽ nắm tay cô cả cuộc đời này!
Đường Kiến Tâm hơi thất thần một lúc thì tay ai đó đã ôm lấy eo cô, hợp với Tiểu Ngải, cả ba lao tới cửa ra. Tiểu Ngải đè lên người cô, cô đè lên Lôi Khiếu Thiên, hai người cùng đánh úp về phía anh. Khuôn mặt quả quyết gần trong gang tấc, cặp mắt đen như Hắc Diệu Thạch như biết nói, ánh mắt ấy sáng đến mức khiến mắt cô lom lom!
- Rầm!
Áp lực sau lưng khiến Đường Kiến Tâm không kịp phòng bị đè xuống, hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, đương nhiên, môi cũng đối môi luôn...
Thời gian như ngừng lại tức thì, rất là thần kỳ. Những pha quay chậm trên TV không ngờ cũng xuất hiện ở trên người Đường Kiến Tâm, cặp mắt mở to không thể tin nổi! Cô có thể thấy rất rõ cặp lông mi dày đen nhánh khiến mọi phụ nữ đố kỵ của anh. Tiểu Ngải hoàn toàn không ngờ được tai họa mà mình gây ra, khi mà cái cống ngầm hoàn toàn bị bịt kín, cô chỉ dựa theo lực lượng của chị mà lao ra ngoài, hoàn toàn không thấy rõ mình đã va vào lưng Đường Kiến Tâm. Nhớ lại thanh âm chấn động sau lưng thì chân cô lại trượt một cái, nặng nè đánh úp lên lưng Đường Kiến Tâm!
Mà hai người bên dưới cô ấy do "không cẩn thận" mà mũi đụng chéo nhau khiến môi càng dán chặt môi! "Ưm", gắn bó tới mức đụng vào răng đối phương khiến Đường Kiến Tâm cau mày, mó-a, răng anh ta làm bằng sắt hả, sao cứng thế! Đương nhiên, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cô và môi anh ta như càng hút chặt lấy nhau hơn!
Hai người cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ, tới hai giây sau thì Đường Kiến Tâm mới ý thức được tình hình, mặt đỏ lừ. Cô uốn éo người, vừa muốn bảo Tiểu Ngải đứng lên thì cặp mắt nhìn chòng chọc vào anh bạn bên dưới, trong mắt như đang có một ngọn lửa đang nhảy nhót...
Anh ta anh ta anh ta dám... Vừa nghĩ tới cảm xúc trên môi, Đường Kiến Tâm tức giận đến mức cổ cũng đỏ ửng!
Lôi Khiếu Thiên rất vui vẻ, mắt cong cong. Anh chưa bao giờ biết hóa ra hôn là như thế này đó, môi cô ấy thật ấm, thật nóng... Ầy, nếu răng mà không cắn môi ah thì tốt rồi. Mặc dù chút đau nhức ấy hoàn toàn có thể bỏ qua!
Anh rất muốn cám ơn cô em gái kia, nếu không phải cô ấy đè xuống thì chắc anh cũng không được nếm hương vị cặp môi của cô đâu. Được rồi, chờ sau khi anh về sẽ ghi nhớ công lao này, không truy cứu tội cô ấy gây xích mích quan hệ giữa anh và tiểu Tâm Nhi nữa! Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên càng mở rộng ra, tâm tình rất là tốt!
Tốt đến mức cảm thấy cơn rất bỏng trên lưng cũng hạnh phúc luôn!
"Ưm!" Tên khốn, lại sàm sỡ cô. Hai tròng mắt Đường Kiến Tâm bốc hỏa, trừng mắt nhìn anh bạn nằm dưới, ngọn lửa kia chiếu lên khóe miệng Lôi Khiếu Thiên, hận không thể xé nát nó ra!
Cô lớn từng này mà chưa từng bị một ai đó chiếm tiện nghi tới lần thứ n trong một giờ đồng hồ! Dĩ nhiên, với cô, cầm tay cũng coi là chiếm tiện nghi! Chỉ cần đụng chạm vào người cô thì đều coi là chiếm tiện nghi hết!
Mắt Tiểu Ngải đầy sao trời, chờ tiếng ầm sau lưng dừng lại, cô ấy mới đứng dậy, lăn người sang một bên, đỡ trán thở dốc: "Phù, còn... Còn... Tốt... Thoát rồi!" Má ơi, nếu còn chạy thêm nữa, không cần phải chôn thì cô cũng chết vì thiếu dưỡng khí rồi!
Lúc Tiểu Ngải xuống khỏi người, tay trái Đường Kiến Tâm chống đất, tay phải thì hỏa tốc vung tới, tiếng "bốp" vang vọng khắp khe núi. Lôi Khiếu Thiên bị đánh quay mặt sang một bên, tức khắc mặt lạnh lại, chút nhu tình vừa rồi liền bay đi không dấu vết. Chờ khi anh quay mặt lại thì Đường Kiến Tâm đã sớm đứng dậy!
Lôi Khiếu Thiên đứng thẳng trước mặt Đường Kiến Tâm, nhìn chằm chằm vào cô, cả người lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, lạnh lùng lên tiếng như đang xác nhận lại cái tát kia không phải là ảo giác của anh:
- Em đánh tôi!
Chết tiệt, anh lớn như vậy mà đã bị người ta đánh bao giờ đâu, lại còn là một cô gái nữa chứ! Ngay cả dì nhỏ của anh còn không nỡ đánh anh chút nào, mà cô ấy, cô gái mà anh yêu muốn ôm vào lòng cưng chiều lại có thể tát anh không chút lưu tình ngay lúc anh vui vẻ nhất! Lôi Khiếu Thiên nghiến răng kèn kẹt, trên tràn có thể thấy rõ gân xanh hiện lên, hai bên thái dương giật giật, tay nắm chặt lại. Không cần soi gương cũng biết, cơn đau rát nóng trên mặt đã nói cho anh, giờ này mặt anh chắc chắn là sưng lên rồi!
CHƯƠNG 70. 5:
Đường Kiến Tâm cũng lạnh lùng trừng mắt với Lôi Khiếu Thiên, không chịu yếu kém! Con mẹ nó, anh ta sàm sỡ cô, cô đánh mà cũng không được hả? Đây là cái đạo lý gì thế?
Hai người cứ trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí xung quanh cứ thấp dần. Tiểu Ngải lạnh cả người, chỉ cảm thấy không khí đang dần trở nên loãng đi, sự lạnh lẽo khiến cô ấy nổi da gà khắp người, bầu không khí khiến cô ấy khó thể, cô rất muốn hét lên với người đàn ông kia. Thế nhưng, môi cô run cầm cập lại không phát ra được tiếng nào!
Cuộc đấu mắt này khiến cô ấy sinh ra sự sợ hãi từ tận đáy lòng!
- Vậy thì sao? - Có bản lĩnh thì anh đánh lại tôi này! Đường Kiến Tâm hừ lạnh, mắt đầy sự trào phúng!
Lôi Khiếu Thiên trừng trừng nhìn cặp mắt giễu cợt kia, cố gắng đè nén lửa giận đang trào lên tận não lại. Anh tự nói với mình, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo! Một hồi lâu sau mới thản nhiên lên tiếng:
- Được lắm, trên đời này, em là người đầu tiên dám đánh tôi! - Không phải phụ nữ!
- Tôi có cần phải nói cám ơn anh vì đã cho tôi vinh hạnh này không đây?
Đường Kiến Tâm không thèm nháy mắt nhìn lại anh, giọng lộ rõ vẻ coi thường. Anh ta cho cô là người đầu tiên, cô còn khinh đây này, đánh anh ta không những bẩn tay mình mà còn phải chịu đau nữa!
Thấy sự coi thường trong mắt cô, Lôi Khiếu Thiên ngược lại tỉnh táo hoàn toàn. Dì nhỏ đã nói, trước mặt đối thủ luôn phải bảo trì sự tỉnh táo, cô mạnh mặc cô mạnh, chỉ có tỉnh táo mới có thể tìm ra được sơ hở của đối phương! Mặc dù anh rất không cam, thế nhưng muốn có được thứ mình muốn thì nhất định phải lấy cái khác thay thế!
- Khỏi cần!
Đường Kiến Tâm cười nhạt, không cần, anh đúng là không phải kiêu ngạo bình thường mà! Giờ bọn họ đã thoát ra ngoài, nơi đây là rừng cây cũng không biết là nơi quỷ quái nào, đúng lúc có thể tính toán hết nợ cũ.
- Hừ! Vừa đúng lúc, chúng ta cũng nên tính toán hết một lần đi! - Đường Kiến Tâm chuyển đề tài, lạnh lùng lên tiếng. - Đồ của tôi anh tự giao ra hay tôi tới lấy đây!
Viền mắt Lôi Khiếu Thiên cũng co rụt lại:
- Tôi nói rồi, hai viên đá kia tôi đã ném!
Hàn quang lóe lên, nắm tay Đường Kiến Tâm lao tới. Đương nhiên, Lôi Khiếu Thiên bị đánh một lần thì không thể nào để đối phương dễ dàng đánh được lần thứ hai. Kể cả người kia có là vợ tương lai của anh đi chăng nữa! Nghiêng người tránh né nắm đấm mang theo kình phong bén nhọn, bắt đầu phản công!
Tiểu Ngải đứng một bên bị Đường Kiến Tâm đẩy ra ngã xuống đất. Nhìn hai bóng dáng lao vào nhau khó phân biệt được ai với ai kia mà lo lắng. Trên người chị có vết thương, cô lo chị sẽ bị thua thiệt nha!
- Chị, đừng đánh nữa!
Tiểu Ngải đứng lên muốn tới khuyên can. Chẳng qua với công phu mèo cào kia của cô căn bản không chen được vào, nhất thời gấp đến đỏ mắt. Nhất là khi thấy cái chân đạp tới như muốn đá bay chị cô!
- Này, anh là đàn ông mà không biết xấu hổ hả, chỉ biết khi dễ chị tôi là sao!
Lôi Khiếu Thiên dừng chân lại, cặp mắt bén nhọn đảo qua Tiểu Ngải đang kêu như quạ kia, người kia liền câm miệng lùi lại sau! Lôi Khiếu Thiên rất hài lòng với hiệu quả này, người nào đó mắng anh thì anh nhịn, chứ còn cô gái này mà dám mắng anh, vậy đơn giản chính là tự tìm cái chết đây mà!
- Không muốn chết thì câm miệng lại cho tôi!
Tiểu Ngải bị anh hét thì mặt đỏ lên, không biết là thẹn hay là giận! Còn bên kia, Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung thấy Đường Kiến Tâm và Lôi Khiếu Thiên lao vào đánh nhau, vội thả Amazon xuống, sợ hãi chạy tới.
- Lão đại! - Cả đám đồng loạt muốn lên hỗ trợ!
Đường Kiến Tâm thấy mấy người đó muốn nhập cuộc, vội hét lên:
- Đưgs yên ở đó, không được phép tới đây! - Cũng chỉ phân tâm một chốc mà nắm đấm Lôi Khiếu Thiên đã nện lên ngực, lực lượng tới mười phần. Đường Kiến Tâm muốn tránh cũng đã muộn, văng đi ngã xuống đất, hộc máu ra... Lôi Khiếu Thiên thấy thế ngơ ngác đứng một bên, nhìn môi cô... Cùng vết máu trên mặt đất!
- Chị!
- Lão đại!
Những tiếng kêu kinh hoảng thất sắc vang lên đánh thức Lôi Khiếu Thiên. Lãnh ý liền nháy mắt rút đi, anh nhìn chăm chú vào nắm tay mình. Mặc kệ có tin quyền vừa rồi có phải do mình đánh hay không cũng vội vàng chạy tới, muốn đỡ cô thì bị Tiểu Ngải chạy đằng sau đuổi theo đẩy ra chỗ khác. Lôi Khiếu Thiên không có việc gì lui về sau hai bước!
- Chị, chị ơi, chị có sao không, đừng dọa em! - Tiểu Ngải đỡ Đường Kiến Tâm đứng dậy, nhìn chị chùi máu ở miệng rất là đau lòng.
Hu hu, chị đang bị thương mà, cái tên chết tiệt kia ra tay không biết nặng nhẹ gì hết. Nếu chị có chuyện không hay gì, cô sẽ dẫn theo người của Ám Hoàng ngũ mã phân thây anh ta!
Đường Kiến Tâm nuốt máu trong miệng xuống, có phần đắng chát, xem ra lúc này bị thương đến nội tạng rồi. Lúc mà ngã ở "biệt thự Jian Ke" thì còn chưa cảm giác được, lần này mới chỉ một quyền đã thấy ngũ tạng lục phủ như bị vỡ nát!
- Chị không sao!
Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm, Hạ Tâm Dung đều nôn nóng, lo âu và tự trách. Vừa rồi nếu không phải tiếng hô lão đại của bọn họ thì chị ấy cũng sẽ không sơ ý như thế, càng không thể để đối phương đánh ra nông nỗi này! Ba người ném những cái nhìn hằn học tới anh chàng nào đó!
Đường Kiến Tâm cười khổ bất đắc dĩ, cô biết, là do cô ho ra máu nên đã hù bọn họ. Nhưng quan trọng hơn là người trước mặt này, buông Tiểu Ngải ra, lạnh lùng bước tới trước:
- Anh rốt cuộc là ai? - Tại sao lại cứ liên tiếp xuất hiện trước mặt cô, trắng trợn cướp lấy đồ của cô rồi quang minh chính đại cứu cô? Nếu muốn giết cô thì lúc trước đã không hạ thủ lưu tình rồi! Anh ta là kẻ địch nhưng cũng coi là ân nhân, mặc dù cái ân này cô không muốn thừa nhận chút nào!
Cô không rõ, có phần mơ hồ!
Anh là ai ư? Lôi Khiếu Thiên nhìn khuôn mặt trắng bệch mà quật cường của cô gái phía trước. Trong lòng anh đau lắm, anh muốn nói cho cô, anh chính là người mười tám năm trước đã được cô dắt tay về nhà. Anh muốn nói cho cô, anh chính là người trong suy nghĩ của cô mười tám năm trước. Anh còn muốn nói cho cô biết, anh là người muốn ôm cô cả đời...
Thế nhưng anh lại không thể nói được! Đúng vậy, không thể nói. Anh biết cô căm thù hồi ức mười tám năm trước đến mức nào. Anh cũng biết, cô không phải một cô gái bình thường. Cô không phải loại người trong lạnh ngoài nóng, càng không phải kiểu phụ nữ mà anh muốn có thì sẽ ngoan ngoãn đi theo anh cả cuộc đời!
Nếu đặt tình yêu với cuộc sống tự do trước mặt cô, anh biết, cô sẽ không do dự chọn cái sau. Huống chi, cô lúc này còn chưa thích anh, anh không có bất kỳ lợi thế nào có thể giữ chân cô được!
Anh biết rõ cô khát vọng tự do, khát vọng có cuộc sống bình yên cỡ nào, nhưng anh lại cứng rắn phá tan nó. Anh bày cuộc, dẫn cô từng bước đi vào đó, lợi dụng điểm kiêu ngạo duy nhất trong tâm cô, hèn hạ đưa cô vào thế giới của anh, chỉ mong cuối cùng cô có thể tiếp nhận anh không trốn tránh!
Cũng không nghĩ rằng ngay lúc này cô lại thẳng thắn trực tiếp hỏi anh là ai? Lôi Khiếu Thiên chưa từng có cảm giác vô lực như lúc này! Cô chưa từng đoán được thân phận anh, hay là cô căn bản không thèm đoán xem anh là ai? Coi anh là một người xa lạ? Hoặc là cừu nhân?
- Điều này có quan trọng không? - Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng hỏi ngược lại, cố gắng nuốt xuống phần đắng chát trong lòng kia!
Điều này có quan trọng không? Đường Kiến Tâm khẽ cau mày, đúng vậy, điều này có quan trọng không? Cô sao lại phải hỏi anh ta là ai? Dù sao giữa anh ta với cô chỉ có quan hệ với bảo thạch, cô chỉ cần lấy lại thứ thuộc về cô thôi, còn cần gì quản anh ta là ai chứ!
Chẳng lẽ biết anh ta là ai thì cô không cần bảo thạch nữa hả?
Không thể nào, nhiệm vụ này cô nhất định phải hoàn thành! Cô còn muốn dựa vào chúng để rời khỏi Ám Hoàng, chúng là lợi thế của cô, lợi thế để đàm phán!
Lôi Khiếu Thiên gắt gao nhìn khuôn mặt biến đổi trong nháy mắt của cô, mâu quang càng trở nên thâm thúy! Chuyện anh đã quyết thì không ai có thể thay đổi. Em mười tám năm trước đã dẫn anh về nhà, vậy thì, em nhất định sẽ phải ở bên anh cả cuộc đời này!
Muốn chạy ư, ba chữ thôi, không đời nào!
Đường Kiến Tâm vừa muốn đáp trả thì nhạy bén nghe được tiếng quạt "vù vù", sắc mặt biến đổi. Những âm thanh ấy càng ngày càng gần, Lôi Khiếu Thiên hiển nhiên cũng nghe được, nhìn lên trời, híp mắt lại.
Đó là máy bay của Ngục Thiên Minh!
- A...
Bất chợt tiếng kêu sợ hãi vang lên khiến hai người nhìn lại. Lúc này Amazon ngã ra đất, mặt úp xuống, cả người không ngừng ma sát với mặt đất, phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ!
Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung vội vàng chạy lại. Đường Kiến Tâm ngẩn ra một lúc cũng bỏ Lôi Khiếu Thiên lại mà chạy tới chỗ Amazon! Lôi Khiếu Thiên chỉ lạnh lùng nhìn bóng lưng kia, rất là bất mãn!
Cô lúc nào mới có thể không bỏ anh lại một mình nữa hả?
Lôi Khiếu Thiên lăng lăng nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Kiến Tâm, tư vị khó chịu cũng làm bước chân anh mất trật tự! Những tiếng vù vù trên đầu càng rõ hơn, Lôi Khiếu Thiên kéo đồng hồ bạc trên cổ tay trái xuống, ấn vào một nút. Mặt ngoài đồng hồ vang lên một âm thanh nhỏ li ti, kim phút như cưỡi ngựa hoang quay vòng nhanh chóng! Huống Ngân Dịch trên bầu trời "biệt thự Jian Ke" nhận được tin thì ngạc nhiên kêu lên:
- Đại ca ở hướng chín giờ!
Thượng Quan Kiệt Thiếu từ cửa khoang chạy tới máy cảm ứng, kinh hỉ vạn phần. Tốt quá rồi, rốt cuộc đã có tin tức của đại ca! Sau đó cơ thể buông lỏng ngồi xuống ghế, cười khúc khích không ngừng!
Huống Ngân Dịch lúc tìm được Lôi Khiếu Thiên thì thả thang dây xuống. Nhóm người Đường Kiến Tâm toàn lực khống chế cơ thể Amazon, không cho phép anh ta tự mình hại mình. Đường Kiến Tâm có phần tức giận, cô chán ghét thứ độc phiện này. Amazon thần chí mơ hồ, nước mắt nước mũi chảy ra, con ngươi đục ngầu, liên tục cầu xin ai đó cho anh ta thuốc. Đường Kiến Tâm tức quá vung tay lên tát Amazon khiến mọi người đều im lặng. Mà Amazon bị đánh máu mũi cũng phun ra, song anh ta như không thấy đau đớn gì cả, nắm tay Diệp Trúc Phàm khóc xin thuốc!
"Bốp" lại thêm cái tát nữa. Đường Kiến Tâm túm lấy cổ áo Amazon, liên tục "bốp bốp" vào mặt anh ta. Đánh đến mức rớt cả cái răng cửa Amazon, máu mũi máu miệng đều tràn ra. Bốn người khác đều không nhịn được phải quay mặt đi, ai cũng không có lên tiếng ngăn cản hanh động bạo lực của Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm dường như đánh đủ rồi, lấy từ bắp chân một con dao nhỏ, mọi người chỉ thấy hàn quang lóe lên, mắt nhắp hết cả lại."Két" tiếng con dao nhỏ đâm thẳng vào tảng đá phát ra, mọi người quay lại nhìn. Đó là một phi đao cỡ nhỏ, rất sắc bén. Tiểu Ngải ngạc nhiên khiếp sợ, đây là thứ luôn bên cạnh chị, bọn họ chỉ có thể nhìn mà không thể sờ!
Đường Kiến Tâm buông Amazon ra, lạnh lùng nói:
- Tôi nói cho cậu biết, từ giờ sẽ không ai cho cậu thuốc nữa. Hoặc là, cậu nhịn, thoát khỏi nó. Hoặc là cậu tự cầm tiểu đao này mà tự cắt cổ đi. Chỉ một vết cắt thôi là cậu sẽ đi gặp ngay Diêm Vương, không phải chịu chút đau đớn nào cả!
Đường Kiến Tâm nói ra không chút lưu tình khiến Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung đều khẩn trương nhìn Amazon, cuối cùng chỉ yên lặng quay đi nơi khác. Chẳng qua, cảnh sắc xa xa trong mắt đã mơ hồ!
Tiểu Ngải nhìn vẻ mặt cùng với giọng điệu này của Đường Kiến Tâm mà thấy thật bội phục. Trên đời này làm gì có mấy người có thể dũng cảm cầm đao đặt lên cổ mình đâu cơ chứ?
Dù sao, những người Tiểu Ngải cô gặp đều là đám người sợ chết cả, căn bản là chẳng có ai có gan đặt đao lên cổ mình!
Đường Kiến Tâm nhìn chăm chú vào Amazon, không chút buông lỏng, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên gương mặt anh ta. Đương nhiên, nếu anh ta muốn chết mà bản thân không có lực thì cô sẽ trực tiếp bắn chết anh ta, như thế sẽ mau hơn nhiều!
Amazon hai tay ôm lấy mình, cả người cong lại như tôm, đã sớm mất đi thần trí. Nhưng dưới những cú tát nảy lửa của Đường Kiến Tâm thì lại có thêm vài phần thanh minh! Chật vật ngẩng đầu lên, nhìn Đường Kiến Tâm đứng trước mặt anh, lão đại của anh, mười tám năm trước không ngại anh cả người bẩn thỉu, dứt khoát cõng anh lên lưng, dẫn anh ra khỏi lồng giam ấy. Từng giọt nước mắt lăn xuống, lẫn cả vào nước mũi, nước bọt, máu khiến người ta thấy thật buồn nôn. Thế nhưng Đường Kiến Tâm lại không dời mắt đi chút nào!
- Lão, lão, đại... Em... xin... lỗi!
Anh ta phụ sự kỳ vọng của cô với anh ta, còn cả những người anh em của mình nữa. Lần hành động này, nếu không phải vì anh ta, có lẽ mọi người đã sớm thoát ra rồi, cũng sẽ không tới nước này... Amazon thất thanh khóc nức nở, sự đày đọa của thuốc với dằn vặt trong lòng khiến anh ta thiếu chút nữa suy sụp hoàn toàn!
- Cậu có lỗi không phải với tôi, là với chính cậu!
Đường Kiến Tâm hoàn toàn không thấy được những giọt nước mắt kia. Cô rất hâm mộ người khác, lúc đau đớn còn có nước mắt mà chảy ra, còn cô thì đã sớm không biết nước mắt là tư vị gì rồi!
- Hu hu... - Amazon chỉ ôm chân cắn môi khóc. Bộ dạng ấy đến Tiểu Ngải cũng không nhìn nổi, khinh bỉ: "Tôi nói này, anh là đàn ông con trai mà cứ khóc như thế, không thấy mất mặt hả!" Hoàn toàn không nghĩ lại lúc trước bản thân cô chỉ vì mấy con chuột trong cống mà khóc đến mức hôn thiên ám địa, muốn chết muốn sống!
Với lời tố cáo này thì Tiểu Ngải nhảy cao ba mét phản bác: Đó có phải một con chuột không? Là một đám chuột đó nha! Huống hồ, cô là đàn ông sao? Nhìn đâu cũng thấy cô đây là một tiểu mỹ nữ nhé, không biết phụ nữ đều làm từ nước sao hả!
Đường Kiến Tâm vừa bực mình vừa buồn cười. Cô không dám nói là những người bị nghiện, đừng nói là đàn ông, cho dù là Thượng Đế cũng sẽ khóc cho cô ấy coi! Đương nhiên, tiểu công chúa Tiểu Ngải không phát biểu gì thêm thì cô cũng chẳng nói làm chi! Dù sao cô cũng không bị tổn thất gì cả!
Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung lại bất đồng, rất là đau lòng. Mỗi khi Amazon lên cơn nghiện thì bọn họ đều giúp anh ta một tay. Kỳ thực nếu nói thì cơn nghiện của Amazon không bỏ được cũng do bọn họ tiếp tay hết. Mỗi lần thấy anh ta bị cơn nghiện hành hạ liền mềm lòng, cuối cùng chỉ đành tuyên cáo thất bại! Mặc dù bọn họ cũng đã cảnh cáo bản thân, không thể để anh ta như vậy nữa, thế nhưng...
Mọi chuyện luôn có những điều ngoài ý muốn!
Đường Kiến Tâm thở dài, hình ảnh khi giúp Elvin kiềm chế cơn nghiện lại ùa về. Cô rất vui khi Elvin có nghị lực, hơn nữa cơn nghiện của cậu bé cũng chưa thấm vào tận xương tủy, có thể thoát khỏi nó dễ hơn! Cũng không biết mình ném cậu nhóc vào bót cảnh sát thì người nhà có tìm được cậu bé ấy không nữa, quên đi, bây giờ không phải nghĩ đến mấy cái này, cô lại không thể thay đổi cuộc sống của người khác được. Cứu cậu bé chỉ là hi vọng cuộc đời cậu bé sẽ không như mình, quá hỗn loạn! Cô hy vọng Elvin có thể trưởng thành trong hạnh phúc, giấc mộng của cô đã bị vỡ tan, hy vọng giấc mộng cậu bé ấy sẽ không như thế!
Haiz, Đường Kiến Tâm lại than thở, điều này bây giờ đâu còn quan hệ gì với cô, cô nghĩ để làm gì chứ!
Đường Kiến Tâm nhặt thanh tiểu đao lên, vỗ gương mặt đã bị cô đánh sưng của Amazon hỏi:
- Nếu, cậu muốn còn giúp cho tôi, vậy thì, cậu nhất định phải vượt qua cửa ải này, nghe rõ chưa?
Amazon điên cuồng gật đầu, cắn môi đến bật máu. Nếu anh ta mà còn sức để hét, anh ta đã sớm hét lên rồi. Anh ta sẽ cai nghiện, mặc kệ nó thống khổ cỡ nào, anh ta cũng sẽ cai!
Đường Kiến Tâm hài lòng gật đầu, để đao lại chỗ cũ rồi nói:
- Mọi người giữ người cậu ta, cởi tất cậu ta ra nhét vào miệng!
Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung gật đầu. Mọi người phân công cho nhau, một người đè lên hai chân anh ta, một người giữ hai tay anh ta, Tiểu Ngải thì cởi giày anh ta ra, tức thì bịt ngay mũi lại, nhảy lùi lại sau hai bước:
- Ôi dzời, mấy người nha, sao không nói sớm là chân anh ta là "chân Hương Cảng"[1] hả, thối chết mất, tôi còn lâu mới cởi cho anh ta!
Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung cả ba đều cười ha ha, bọn họ cố tình không nói cho Tiểu Ngải biết Amazon có chân Hương Cảng đấy. Khóe miệng Đường Kiến Tâm cũng co quắp. Tiểu Ngải mặc dù không có đam mê sạch sẽ quá mức, thế nhưng vẫn là lần đầu tiên cởi giầy cho người khác, huống hồ còn là một tên nghiện nữa, đặc biệt là cô không thể tha thứ cho chân Hương Cảng. Nhìn Tiểu Ngải chán ghét tay bóp mũi thở dốc kia là biết rõ là đang rất khó chịu rồi!
Chờ giải quyết xong chuyện của Amazon, Đường Kiến Tâm mới ngoảnh lại nhìn về phía xa. Gió nhẹ lướt qua khiến cành cây kêu xào xạc, từng chiếc lá rụng chầm chậm rơi xuống như lưu luyến cành cây tốt đẹp. Mà một vài chiếc lá khác thì bay đi theo gió tìm kiếm những sự tốt đẹp phía trước.
Dưới tàng cây đã không còn bóng dáng ai kia, đột nhiên xuất hiện rồi bỏ đi không báo trước! Phảng phất như một giấc mộng, khiến người ta không phân biệt được thật giả! Nếu không phải cảm giác đau buốt trong ngực vẫn còn đó thì phỏng chừng cô sẽ tưởng đây chỉ là ảo giác của bản thân mình!
Thu lại ánh mắt, tiếng khóc vang lên phía sau khiến cả người cô run lên, có phần lạnh lẽo, cơn lạnh giá ấy đi thẳng từ lòng bàn chân đi lên trên!
Đường Kiến Tâm không rõ ràng hàn ý sau lưng mình là vì tiếng kêu sau lưng hay là vì người đàn ông đột nhiên biến mất kia, rất khó giải thích!
Cuối cùng Amazon vẫn không thể nào chịu đựng nổi cơn nghiện bộc phát. Đường Kiến Tâm đành đánh ngất anh ta lại để mấy người Sở Tử Ngang khiêng rồi mọi người tìm lối đi để thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này!
Đoàn người Đường Kiến Tâm đi dọc theo dòng nước thải, tới một nơi bỏ hoang, Tiểu Ngải ban đầu muốn liên lạc với Ám Hoàng lại bị Đường Kiến Tâm từ chối. Quy củ của cô là sau khi nhận nhiệm vụ, một khi chưa xong thì sẽ không tìm Ám Hoàng. Tiểu Ngải bất đắc dĩ chỉ có thể ai oán nhéo Đường Kiến Tâm. Người kia thì mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý. Hạ Tâm Dung bảo Diệp Trúc Phàm liên lạc với Hắc Kiệt, không có biện pháp nào cả, bọn họ thật sự không quen thuộc nơi này, đây cũng là nguyên nhân khiến lần này bọn họ lại thảm hại như thế!
Đường Kiến Tâm nghiến răng, nhìn khu căn cứ đằng sau, hận ý lóe lên rồi biến mất. Diệp Trúc Phàm móc điện thoại ra. Thật là ngoài ý muốn nha, bọn họ phải bôn ba như thế mà cái điện thoại vẫn không tổn hao gì cả, ai nấy đều ngạc nhiên! Diệp Trúc Phàm cười cười, khởi động máy rồi gọi cho Hắc Kiệt. Chờ sau khi được kết nối thì không đợi đối phương đã lên tiếng oán trách trước!
- Con chó Nhật kia, có biết mấy người bọn tao tí chút nữa thì không về được nữa không hả? - Sở Tử Ngang buồn bực cười, đoán chừng đây là lần đầu tiên A Phàm thô tục như thế sau mấy năm qua! Lại còn là những lời thô tục có chiều sâu nữa chứ!
-...
- Mày đừng có thoái thác, anh em tìm mày còn không phải do tin tưởng mày hay sao, thế mà mày lại cho bọn tao ăn pháo là thế nào!
-...
- Quyền của mày nhỏ, quyền của mày nhỏ thì sao không nói sớm để bọn tao chuyển sang đường khác hả?
-...
- Thế sao mày không đích thân tới?
-...
- Hành động cái rắm à, hành động có quan trọng hơn mạng của anh em không?
-...
- WTF, chống khủng bố? - Diệp Trúc Phàm sửng sốt, mấy người Đường Kiến Tâm cũng quay ra nhìn về phía Diệp Trúc Phàm, dùng mắt hỏi xem anh ta vừa nói là thế nào?
-...
- Sợ, không phải chứ, xui xẻo vậy á?
-...
- Không thể trách mày, con mẹ nó mày nói lại câu vừa nãy xem?
-...
- Được, sẽ thu thập mày sau!
[1] Chân Hương Cảng: tên thường gọi của bệnh nấm chân
CHƯƠNG 70. 7:
Diệp Trúc Phàm sau khi cúp máy thì buồn bực nhìn mấy cặp mắt hoài nghi kia, cười gượng:
- Hắc Kiệt nói, căn cứ này từng giam nhân vật quan trọng của một nước nào đó, bên trong vẫn giữ lại một vài số liệu thí nghiệm. Bọn họ nhận được tin là mấy ngày gần đây tổ chức khủng bố sẽ hành động... Cho nên... - Không cần nói tiếp thì mọi người đều rõ, cả đoạn đường này bị bom tạc hóa ra là bị coi là phần tử kẻ địch bên ngoài hả? Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung mặt đầy vệt đen!
Sắc mặt Đường Kiến Tâm càng âm trầm. Bọn họ thiếu chút nữa mất mạng, vất vả lắm mới thoát ra được thì có người nói đây hoàn toàn là trò cười nhầm lẫn, là do tự bọn họ chuốc khổ vào thân, không hề có liên quan gì tới đối phương. Đúng là quá tức đi mà, mặt đen đến không thể đen hơn được nữa. Có lẽ việc này mà xảy ra trên người bất kì ai cũng sẽ nghẹn chết!
- Thế mà bọn họ còn chưa tra rõ ràng đã nã pháo ầm ầm thế hả, chúng ta đây rõ ràng chân thật là người của tổ quốc nha!
Tiểu Ngải mắt mở to, chu mỏ, giọng nói hết sức bất mãn chỉ trích. Nghĩ lại xem bọn họ đã phải khổ cực thế nào để thoát ra này, ngồi trong chiếc Hummer lướt đi giữa chiến trường thiếu chút nữa hương tiêu ngọc vẫn rồi!
Đường Kiến Tâm, Diệp Trúc Phàm mấy người đồng loạt nhìn về phía Tiểu Ngải rất là kinh ngạc. Cô ấy thế mà không biết bộ quốc phòng vốn dự định là cho nổ tung căn cứ này hả? Cô tự tiện bước vào, người ta đương nhiên coi cô là phần tử ngoại quốc số một để mà xử lý rồi, đâu còn thời gian mà xem xét cô là ai nữa!
Đường Kiến Tâm hít sâu một hơi, cảm giác tanh tanh như vọt lên trong họng, môi trắng bệch mím lại, răng cắn chặt vào môi dưới, đè nén cảm giác tanh tanh kia xuống. Hai tay cô bất động thanh sắc nắm chặt lại, móng tay dài sắc bén găm sâu vào lòng bàn tay, hi vọng cơn đau này có thể khiến cô tỉnh táo chút nhiều!
- Này, người bạn kia của anh lúc nào mới tới thế, ở đây sao lắm muỗi vậy, thật đáng ghét! Nước ở đây cũng thúi chết mất! - Tiểu Ngải quay ra trừng mắt với mọi người, tay thì gãi gãi, nhíu mày quệt mồm hỏi Diệp Trúc Phàm!
- Nửa tiếng nữa! - Diệp Trúc Phàm theo Sở Tử Ngang đặt mông ngồi xuống đất trả lời. Hạ Tâm Dung vẫn nắm lấy áo trước ngực, tới cạnh đám Diệp Trúc Phàm!
Tiểu Ngải kêu la, còn phải ở nơi này cho muỗi ăn nửa tiếng nữa, đáng ghét ghê, rồi cô kéo lấy tay Đường Kiến Tâm:
- Chị à, sau khi về thì chúng ta quay về Ám Hoàng có được không?
Mặt Đường Kiến Tâm trắng như giấy, chậm rãi lắc đầu. Cô không thể lên tiếng nói chuyện được. Nếu không thì bọn họ sẽ phát hiện ra cô bị thương rất nghiêm trọng, cô không muốn để Tiểu Ngải lo lắng!
- Vì sao thế chị, dù chị không về thì sư phụ cũng biết chị đã quay lại Mỹ!
Tiểu Ngải có phần nôn nóng, cô muốn về Ám Hoàng, muốN nói với sư phụ là cô bị người ta ức hiếp, chị cũng bị người ta ức hiếp, cũng muốn giữ chị ở bên cạnh!
Cô muốn lừa chị về Ám Hoàng, cô biết chị bị thương. Ở Ám Hoàng có thuốc chữa thương tốt nhất, thế nhưng nếu chị không về, vậy thì cô cũng không về, cô lo cho chị lắm!
Đường Kiến Tâm cười khổ quay mặt qua chỗ khác, cô không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của Tiểu Ngải. Cô một lòng muốn thoát khỏi Ám Hoàng để có được cuộc sống tự do của mình, sao cô có thể quay về đó được!
Huống chi, nhiệm vụ của cô vẫn chưa hoàn thành!
- Chị à ~~
Tiểu Ngải nũng nịu, sử dụng tuyệt chiêu tối hậu để Đường Kiến Tâm không thể cự tuyệt. Thế nhưng lần này Tiểu Ngải đành phải thất vọng rồi. Đường Kiến Tâm vẫn quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn cô, ý tứ rất rõ, chị ấy sẽ không về!
Vất vả lắm mới đè nén được cái vị tanh trong miệng kia, lúc này Đường Kiến Tâm mới lên tiếng:
- Tiểu Ngải, chị sẽ không về! - Chí ít khi mà hai viên đá kia còn chưa quay về thì cô sẽ không về. Dù Địch Long biết cô ở Mỹ thì sao chứ? Chỉ có ở Ám Hoàng, anh ta mới là sư phụ cô. Thế nên một khi không ở Ám Hoàng, cô sẽ không cần nghe lệnh anh ta, đây là "thỏa thuận" giữa bọn họ!
Tiểu Ngải tủi thân, mắt hồng hồng.
- Thế nhưng, vết thương của chị!
Khóe miệng Đường Kiến Tâm giật giật. Mặc dù không phải rất rõ, thế nhưng Tiểu Ngải vẫn thấy được độ cong của nó.
- Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. - Gạt người, nếu là bị thương ngoài da thì sẽ không hộc máu như thế, Tiểu Ngải nhìn sâu vào mắt chị cô như muốn nhìn xuyên thấu chị ấy!
Đường Kiến Tâm để tay lên trán.
- Thật sự là không có chuyện gì đâu, em đừng có như vậy. Tiểu Ngải à, chị sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình, sau này chị còn muốn được đi khắp thế giới nữa này! - Cho nên, đừng lo lắng nhé Tiểu Ngải, chị không có chết dễ dàng vậy đâu! Cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ tính mạng của mình, cái mạng này đã sớm không phải chỉ là của một mình cô!
Tiểu Ngải quật cường nhìn Đường Kiến Tâm, mãi sau mới thỏa hiệp.
- Được rồi, không về thì không về. Nhưng chị phải đáp ứng em, trước khi vết thương chưa khỏi hẳn thì không thể đi tìm người của Ngục Thiên Minh để đòi hai viên đá kia!
- Chị không có bị... - Đường Kiến Tâm định phản bác lại thì thấy được cô bé đang nhìn mình, thế là đành sửa lại.
- Được rồi, chị đáp ứng em, trước khi khỏe lại thì sẽ không đi tìm người của Ngục Thiên Minh!
- Không đúng, phải là chị vĩnh viên sẽ không tìm người của Ngục Thiên Minh! - Nghĩ tới bọn họ vì Ngục Thiên Minh mà thiếu chút nữa nổ chết liền tức. Ngục Thiên Minh cũng đâu phải dễ chọc đâu, phải bắt chị đáp ứng không thể tự mình mạo hiểm mới được!
Một lần đã vậy rồi, còn có lần thứ hai chắc "thăng" luôn đó!
- Tiểu Ngải, em cũng biết, chuyện này là không thực tế chút nào, vật chị muốn đang ở trên tay bọn họ!
← Ch. 069 | Ch. 071 → |