Rước họa vào thân
← Ch.033 | Ch.035 → |
Tầm Thiên Hoan tắm rửa, thay quần áo xong, từ trong phòng tắm đi ra, trong này, cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Ki Ki ngồi ở trên ghế sa lon xem tv, cắn cắn hạt dưa, nhất phái thản nhiên tự đắc.
Liếc qua Tầm Thiên Hoan mới từ trong phòng tắm đi tới, miễn cưỡng nói:"Tắm xong rồi?"
"Ừ." Tầm Thiên Hoan giật giật cánh tay, nói:"Tắm rửa xong thoải mái hơn nhiều."
Ki Ki cười cười:"Vừa rồi bộ dáng kia của cậu, sao tớ lại quên chụp một tấm lưu làm kỷ niệm nhỉ? Rất thú vị!"
Tầm Thiên Hoan liếc cô:"Lại giễu cợt tớ!"
Ki Ki tiếp tục cắn cắn hạt dưa nói:"Nói đi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Ha ha, quả thực chính là hình tượng người phát ngôn hủ nữ a, không có mặc quần lót chạy hết mấy con phố!"
Tầm Thiên Hoan hét lên:"Còn không phải do Tịch làm hại!"
"A?"Ki Ki nổi lên hứng thú, ngồi thẳng người, hết sức chăm chú chờ cô nói.
Vì vậy, Tầm Thiên Hoan vẻ mặt ảo não đem sự tình trải qua nói hết ra, lúc này, Ki Ki nhịn không được cười lên ha hả, ôm bụng cười, cười mãi cho đến khi Âu Dương Tịch về nhà.
Âu Dương Tịch vừa bước vào cửa, đã nghe được từng trận cười ha hả, rất khó hiểu, khi thấy Tầm Thiên Hoan ngồi ở đó, không khỏi nở nụ cười, nói:"Thiên Hoan, sao em lại tới đây?"
Tầm Thiên Hoan chu môi:"Không thể tới sao!"
Âu Dương Tịch tươi cười rạng rỡ:"Có thể, đương nhiên có thể, anh phi thường phi thường hoan nghênh, tốt nhất đến đây luôn đi, đừng về nữa."
Tầm Thiên Hoan nhíu nhíu mày, nói:"Đừng ở trước mặt em nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt này, em thấy lạ là, anh nói mãi không biết ngượng sao? Hai người phụ nữ hôm nay sao rồi, có nói chuyện đến trên giường không?"
Trong ánh mắt Âu Dương Tịch lập tức thoáng hiện vô tội, vẻ mặt cầu xin nói:"Nào có, lúc ấy không phải anh vì muốn cứu mình sao, dùng chút thủ đoạn có là gì?"
Tầm Thiên Hoan tức giận nói:"Thật là một kẻ gây tai hoạ mà!"
Ki Ki hợp thời đến:"Tịch cục cưng, hôm nay anh thiếu chút nữa gián tiếp hại Thiên Hoan bị em chồng cô ta ăn mất xác rồi đó!"
Âu Dương Tịch lập tức giật mình, nóng vội:"Đã xảy ra chuyện gì?!"
"Ai bảo anh gấp gáp như vậy, trong lúc ân ái ném mất quần lót của Thiên Hoan, vậy thôi đi, đã để chú em kia nhìn thấy, lập tức sắc tâm nổi lên! May mà kỹ thuật mút liếm đàn ông của Thiên Hoan chúng ta là số một. Mà em trai Bắc Diệc Uy đó lại nhu thuận dễ bảo, sau đó Thiên Hoan nhân cơ hội đào thoát mất, làm hại Bắc Diệc Uy nhất thời không thể thỏa mãn tức tới mức nhảy dựng......"
Tầm Thiên Hoan không khỏi ngại ngùng nói:"Ki Ki, Đâu có khoa trương như cậu nói vậy chứ."
"Khoa trương sao? chỉ cần ngẫm lại loại tình huống lúc ấy có thể tưởng tượng ra thú vị đến cỡ nào a!"
Âu Dương Tịch vừa nghe vui vẻ ra mặt, lại cười càng ngày càng mập mờ, nói:"Thiên Hoan, khi nào thì em cũng làm thế với anh?"
"Cái gì?" Tầm Thiên Hoan nhất thời không hiểu. Nhưng trong chớp mắt, đã hiểu được, nhìn Âu Dương Tịch cười ngọt ngào, sau đó nói:"Không có khả năng."
Mút liếm hắn? Hừ hừ, tuyệt đối không có khả năng, mỗi lần hắn đều đem cô khiêu khích đến quên hết tất cả, sau đó là vô cùng giữ lấy, hiện tại tốt lắm, rõ rang muốn cho cô lấy lòng hắn, hừ, không có cửa đâu, cửa sổ cũng đóng!
Âu Dương Tịch thảm hại tiếc nuối nói:"Ôi, chẳng lẽ cả đời của nhất định bi thảm như thế sao?"
Ki Ki cùng Tầm Thiên Hoan đồng thời trừng mắt nhìn hắn đồng thời nói:"Anh còn bi thảm sao?"
Thấy hai người phụ nữ dùng ánh mắt nghi vấn nhìn mình như thế, Âu Dương Tịch không thể không mím mím môi, nịnh nọt cười cười:"Hai vị mỹ nữ, tuy anh có chút phong lưu, nhưng người phong lưu cũng có cái khổ của người phong lưu đó em, anh......"
Thấy miệng lưỡi lưu loát của Âu Dương Tịch lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, giải oan cho bản thân, hai người phụ nữ vội vàng khoát tay:"Được được được, anh bi thảm, anh rất bi thảm!"
Âu Dương Tịch vui vẻ thật sâu.
Ki Ki đem chú ý từ trên người hắn chuyển tới trên người Tầm Thiên Hoan, háo sắc nói:"Thiên Hoan, có thể đem đoạn phim tình cảm đặc sắc đó cho chúng mình xem hay không......"
Tầm Thiên Hoan trợn trắng mắt, Ki Ki, cậu mới là hủ nữ chân chính đó?!
Tầm Thiên Hoan ánh mắt lóe lên, đầu óc đi dạo:"Xem thì được, nhưng tuyệt đối không thể lấy mất, mình chưa lưu chỗ khác."
Ki Ki lơ đễnh nói:"Như vậy có gì khó, lưu trên máy vi tính là xong."
Tầm Thiên Hoan nhíu nhíu mày:"Hay là thôi đi, mình cũng không muốn thứ này tiết lộ ra ngoài, Bắc Diệc Uy cũng chưa có động tác gì, vật này dù sao cũng lien quan đến danh dự của người ta, giữ cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Ki Ki đang muốn lên tiếng, cánh cửa kia lại đột nhiên vang lên thanh âm gõ cửa, tựa hồ có việc gấp, hoặc là lai giả bất thiện?
Âu Dương Tịch nhíu nhíu mày, chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra, đã thấy một đám đàn ông đứng ở ngoài cửa, người dẫn đầu vóc người cao lớn, 30 tuổi gì đó, mang theo kính râm, toàn thân khí thế, hoàn toàn không khác gì xã hội đen trên phim ảnh! Phía sau còn đi theo một đám anh em.
Âu Dương Tịch mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói:"Có chuyện gì không?"
Âm thanh xã hội đen cứng ngắc nói "Ki Ki có nhà hay không?!"
Âu Dương Tịch liếc qua hắn:"Anh tìm cô ấy có chuyện gì?"
Xã hội đen nói đến đây, tựa hồ rất là phẫn nộ, thẳng thắn nói:"Tìm cô ấy làm gì? Tìm cô ấy ngủ đó!"
Trong phòng Ki Ki cắn cắn hạt dưa sau đó có chút khát đứng dậy rót chén nước, nghe thấy âm thanh này "Phốc" một tiếng, nước toàn bộ đều phun ra, Tầm Thiên Hoan cũng sửng sốt, ẩn ẩn cảm giác được sự tình không đúng.
Người này nhất định là đến không có gì tốt! Âu Dương Tịch cười lạnh:"Anh là ai?"
Xã hội đen bất mãn:"Sao anh nói nhảm nhiều như vậy?! Tôi nói tôi muốn tìm Ki Ki!"
Âu Dương Tịch lạnh lùng nói:"Anh không nên quá đáng."
Xã hội đen mắng:"Mẹ kiếp, sao lại dong dài như vậy, các anh em, đè nó lại!"
Xã hội đen ra lệnh một tiếng, một đám đàn em phía sau cầm súng xông lên, Âu Dương Tịch nhíu mắt lại, trong nội tâm không ổn, lui ra phía sau vài bước, đem hai tên vừa xông vào đầu tiên giải quyết hết, rồi lại bốn tên vây quanh, cũng giải quyết luôn, rồi lại xông đến tám tên, xông đến bao nhiêu giải quyết bấy nhiêu, nhất quyền địch bát thủ, lời này cũng không phải không có căn cứ! Tấn công trực diện dễ ngăn cản, ám tiễn khó phòng, thân thể linh mẫn của Âu Dương Tịch nhanh nhẹn xoay chuyển trong một đám người, tung người đá một cú đá liên hoàn, lần lượt nhảy lên một vòng đổi phiên đánh quyền, lại cuối cùng không đề phòng một tên đứng sau lưng đánh lén một côn xuống giữa cái ót Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch phẫn nộ đến cực điểm, nhưng vẫn chống cự không nổi hai mắt tối sầm, chậm rãi té xuống.
Trong phòng Ki Ki cùng Tầm Thiên Hoan kinh hoảng, thừa dịp xã hội đen vẫn chưa kịp xông đến, Ki Ki đơn giản chỉ cần đem Tầm Thiên Hoan giấu ở một cái góc không ngờ: "Tớ đi trước ứng phó hắn, cậu ngàn vạn lần không thể ra, đến lúc đó, tìm cơ hội leo cửa sổ chạy đi."
Tầm Thiên Hoan lo lắng:"Ki Ki, vậy còn cậu thì sao? Bọn họ rốt cuộc là ai vậy? Sao cậu lại đắc tội bọn họ?"
Ki Ki cau chặt mày:"Bây giờ tớ không có thời gian giải thích với cậu, cậu bảo vệ bản than mình thật tốt là được, tớ đi đây."
Không đợi Tầm Thiên Hoan nói chuyện, Ki Ki liền xoay người đi ra cửa.
Nhìn bóng lưng của Ki Ki, trái tim Tầm Thiên Hoan níu chặt, ông trời, ngàn vạn lần không thể có chuyện gì!
← Ch. 033 | Ch. 035 → |