Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 067

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 067
Thẩm vấn bị tra tấn
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


"Đại tiểu thư, người đang làm gì vậy?". Ôn Nhã vừa trở lại lều trại, Nguyệt Hồng liền nhìn thấy nàng trên người đã trang bị đầy đủ, bảo kiếm, cung tên, dược độc, hết thảy đều đã nằm gọn trong bao vải.

"Còn làm gì? Không phải là vì muốn cứu hoàng thượng các ngươi sao?". Ôn Nhã nhanh chóng thu thập này nọ, nàng không tin, bằng bản lĩnh của nàng, không thể cứu Vân Lâm ra khỏi đó.

"Nhưng mà, đại tiểu thư, người biết hoàng thượng đang bị giam ở đâu sao?" Nguyệt Hồng hổ thẹn nhìn nàng, hoàng thượng bị nhốt nơi nào, nàng còn chưa biết, sao có thể cứu được người a?

"Haizz, không sai, cho nên trước tiên ta liền dò hỏi tình hình nơi Vân Lâm bị giam giữ. Chủy thủ này cũng rất hữu dụng, độc này cũng không tệ. Xong, ta liền đi đây, ngươi mau chóng tìm cách liên hệ với những nội ứng của Vân đình ở đại mạc, sau đó nghĩ biện pháp làm sao đưa Vân lâm rời khỏi đi ". Ôn Nhã nói.

Sự thật mà nói ở trên thảo nguyên này, lều trại đông đúc, lít nhít chen chúc nhau, Ôn Nhã còn không biết Vân lâm bị nhốt ở nơi nào a.

Mà lúc này, cách lều trại của Ôn Nhã không xa, Da Luật Độc cùng Mặc Thanh Thu đều đang tụ hội cùng một nơi.

Mật thất không khí âm lạnh, nước lại ẩm thấp, Vân Lâm trên người đã tràn đầy những vết thương và máu, tựa hồ đã bị tra tấn đến độ chỉ còn có thể đứng đó chờ chết.

"Thế nào rồi? Hắn vẫn còn chưa nói ra những phương pháp để chế tạo binh khí kia sao?", . Da Luật Độc hai tay chắp sau lưng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn những vết thương đầy rẫy trên người của Vân Lâm.

"vẫn chưa có, khôg ngờ rằng vị hoàng thượng của Vân đình từ bé đã được nuông chiều lại có tính khí cường ngạnh như vậy, đã chịu đau đớn khổ nhục, nhưng vẫn chưa từng một lần kêu than ". Bên cạnh cai ngục thẩm vấn Vân Lâm thật sự khâm phục cá tính của hắn, đổi lại là người bình thường có lẽ sớm đã bị hắn thu phục.

"Lấy nước giội lên người, bắt hắn tỉnh lại, ta muốn đích thân thẩm vấn hắn ". Da Luật Độc cầm roi trong tay, lạnh lùng nói.

Rất nhanh, từng thùng nước lạnh lẽo được dội lên người của Vân Lâm, Da Luật Độc nhìn Vân Lâm một chút liền cầm lấy bình muối bên cạnh, bỏ vào bên trong thùng nước, ra hiệu cho cai ngục đem những thùng nước đó tiếp tục dội lên người Vân lâm.

Trên người Vân Lâm vốn đã đầy rẫy những vết thương, y phục trên người rách nát đến không thể tả, bên ngoài cũng đã lộ ra da thịt nhẵn bóng, những thùng nước muối lạnh lẽo đến thấu xuông liên tục dội xuống trên người Vân Lâm, khiến cho Vân Lâm đang trong tình cảnh hôn mê, liền lập tức rên lên, cả người đã có chút tỉnh táo.

"Cảm giác thế nào, tỉnh táo hơn rồi chứ?". Ta khuyên ngươi, nên sớm đem những phương pháp chế tạo bí mật của loại binh khí kia nói ra, như vậy, ngươi sẽ không cảm thấy phải thống khổ như vậy nữa ". Da Luật Độc trên tay vỗ nhẹ roi da, lạnh lùng nói với Vân Lâm.

"Hừ, ngươi nghĩ Vân Lâm ta là người nào, cho dù chết ta cũng không đem bí mật của loại binh khí đó nói cho ngươi! Huống hồ, chưa biết ai sẽ là người sống, người chết?". Vân lâm sắc mặt mệt mỏi, trắng xácm nói, trên môi đã bị rách cả da, những vết thương trên người đau đến không thở nổi, nhưng hắn vẫn cố nén cơn đau trừng mắt cười lạnh nói với Da luật độc.

"Được thôi, nếu ngươi đã muốn như vậy, ta cũng không thể làm gì khác hơn là chỉ có thể thõa mãn tâm nguyện của ngươi! ". Da Luật Độc cười mỉa mai, roi trên tay không chút nào khách khí quất mạnh vào người của Vân Lâm, máu đã chảy ra đầm đìa, da thịt cũng lòi cả ra, nước muối thì không ngừng thẩm thấu vào da thịt của Vân Lâm, . Khiến thân thể của hắn run lên bần bật, nhưng Vân Lâm cũng không nói tiếng nào.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mỗi lần ngất đi là mỗi lần đều bị nước muối dội tỉnh lại, sau đó da Luật Độc lại điên cuồng đánh tới, đau đến độ Vân Lâm muốn chết đi cho xong.

"Các ngươi tiếp tục canh chừng hắn, tiếp tục đánh cho ta, hắn bất tỉnh, thì dội nước cho hắn tỉnh lại, đánh khi nào hắn nói thì thôi ". Da Luật Độc thở một hơi, cây roi trong tay đã bị đánh đến vấy cả đầy máu tươi, xoa xoa, lau lau vết máu bị vấy trên người, liền xoay người rời đi.

"Ngươi đừng vọng tưởng nữa, ta nhất định sẽ không nói, cho dù chết cũng không nói! ". Ở phía sau Vân Lâm gượng cười, Da Luật độc hiện tại cái gì cũng không nghe, bình tĩnh rời khỏi, đón tiếp Vân Lâm là những trận đòn vô tình ác liệt của cai ngục.

"Sư phụ, Vân lâm hắn quá ương ngạnh, cho dù là đánh hắn như thế nào, hắn cũng đều không nói ra, vậy chúng ta nên làm gì đây?". Trở lại lều trại, Da luật Độc liền tìm đến Mặc Thanh Thu thương lượng, tuy rằng hắn rất muốn đem Vân Lâm ra dằn vặt cho đến chết, nhưng chuyện binh khí, hắn không thể không hỏi.

"Thực sự là không còn cách nào sao?Vậy chúng ta cũng chỉ có thể giết chết hắn, bớt đi hắn, chúng ta muốn đối phó với vân Đình là chuyện dễ dàng hơn nhiều ". Mặc Thanh Thu lạnh lùng nói, Vân Lâm là hài tử của nữ nhân mà hắn yêu nhất, vừa nhìn thấy Vân Lâm, hắn liền nhìn thấy khuôn mặt của nam tử đã cướp đi người mà hắn yên, hắn muốn giết chết bọn họ, muốn bọn họ nước mất nhà tan, chỉ có như vậy, mới có thể xóa bỏ mối hận ở trong lòng hắn.

"Đại tiểu thu! Đại tiểu thư! Có tin tức ". Nguyệt Hồng đầu đầy mồ hôi tìm tới Ôn Nhã.

"Sao? Đã biết Vân Lâm bị giam đến nơi nào chưa?". Ôn Nhã liền kéo Nguyệt Hồng đến hỏi.

"vẫn chưa thể xác định, nhưng có người nhìn thấy Đại mạc vương trên người dính máu từ trong lều vải đi ra, phỏng chừng chính chỗ đó là nơi giam giữ hoàng thượng ". Nguyệt Hồng nói.

"Chỉ cần có manh mối là được, nói ta biết, lều vải đó ở đâu, ta sẽ đi đến đó. Cho dù bị phát hiện, Da Luật độc cũng sẽ không giết ta ". Ôn Nhã nói.

Dưới sự chỉ dẫn của Nguyệt Hồng, Ôn Nhã rất nhanh đã tìm thấy, nhưng lều vải được rất nhiều binh lính canh giữ, hơn nữa lại có cả con dân của đại mạc ở bên trong, không biết có phải là do Da luật độc phái tới để giám sát hay không?

"Quản không được nhiều như vậy, Vân Lâm khẳng định đã bị trọng thương, nếu bây giờ không cứu hắn, e rằng sẽ chết! ". Ôn Nhã liền lấy bình dược từ trong người ra, lấy ra một viên, sau đó nghiền nát chúng, đứng ở vị trí ngược gió, gió liền mang theo những hạt phấn thổi bay đến trên người của những người bên trong lều, những người kia liền không phát hiện ra.

Trên thảo nguyên của đại mạc. chuột bọ côn trùng rắn rết rất nhiều, mà sao khi Ôn Nhã phát tán những phấn dược kia, liền hấp dẫn những sinh vật đó, chỉ trong chốc lát, dưới những đống cỏ khô vàng, bên trong liền xuất hiện những âm thanh huyên náo, ngay cả những xà đang ngủ đông đều chạy đến, sau đó liền nghe đến những âm thanh sợ hãi, kêu la của người dân đại mạc.

Trước cửa lều vải hỗn loạn thành một, Ôn nhã thừa dịp, liền nhanh chóng tiến vào, nhưng khi vào đến bên trong lại không thấy gì hết, chỉ thấy là một cái lều vải bình thường, không có bất kì ai ở trong đó.

"Khả năng là không thể sai? Lẽ nào còn có mật thất ở đâu đó?". Ôn Nhã tỉ mỉ quan sát, chuyện cứu hoàng thượng là chuyện lớn, nhóm người Nguyệt Hồng không thể suy đoán sai được.

Quan sát lều vải, Ôn Nhã đột nhiên phát hiện trên tấm thảm có đóa hoa màu sắc có chút kỳ quái, nhìn sơ qua, liền nhìn thấy đóa hoa đó đậm hơn so với những đóa bên cạnh, Ôn Nhã lấy tay sờ đến, màu đỏ sậm liền dính lên đầu ngón tay.

"Là máu! ". Đưa ngón tay đặt ở dưới cánh mũi, Ôn Nhã liền biết, nàng liền xốc tấm thảm lên, phía dưới là một nhóm cỏ khô, Ôn Nhã dùng sức đạp lên đống cỏ đó, rốt cục đã tìm thấy mật thất.

"Không nghĩ ra, đời này còn có thể nhìn thấy hoàng thượng của Vân đình, ta thực sự là có phúc ba đời a ". Cai ngục trông giữ Vân Lâm cảm khái nói.

"Ngươi lời này nói không sai, hiện tại hoàng thượng của Vân đình đã rơi vào trong tay chúng ta, lại còn bị chúng ta tra tấn, chuyện này qua thực khó ai có thể tin nổi!." Một cai ngục khác, phấn khích nói.

"Đợi đã! Có tiếng động, hình như có ai đó đang đến! ". Một cai ngục liền nghe được tiếng bước chân, cảnh giác nói.

"Đương nhiên là cô nãi nãi ta đến! ". Ôn Nhã liền một thân bay đến, khiến cho những cai ngục đó không kịp phản ứng, trên tay ám khí lập tức phát ra, hai người cai ngục kia chưa kịp làm gì liền đã chết.

"Vân Lâm! Ngươi mau tỉnh lại đi! Ngươi không thể chết a? Ta không muốn nhặt xác giúp ngươi a ". Nhìn thấy Vân Lâm cúi đầu bị treo trên cọc gỗ, nàng liền vội vã đi đến, thấy hắn không có một chút phản ứng nào, Ôn Nhã sợ đến độ ra sức lung lay hắn tỉnh lại.

"Nàng nhẹ lại một chút a, ta thật sự là bị nàng làm cho sắp chết rồi ". Vân Lâm đang trong trạng thái bất tỉnh liền đột nhiên lên tiếng nói, hắn cơ bản đã ngất đi rồi, nhưng bị Ôn Nhã lay động, đụng tới với thương trên người hắn, khiến hắn đau đớn, lập tức liền tỉnh lại một ít.

"Vân Lâm, ngươi còn chưa có chết! Quá tốt rồi, dọa chết ta a, ta cảnh cáo ngươi, ngươi ngàn vạn lần không thể chết được, biết không! ". Ôn Nhã không kìm chế được liền ôm Vân Lâm vào lòng. kết quả là đổi lấy âm thanh kêu đau của hắn, làm cho nàng sợ đến không cảm cử động.

"Chưa có đưa nàng trở về Vân đình, ta làm sao cam lòng mà chết! ". Vân lâm kiên cường nhịn đau, suy yếu cười nói với Ôn Nhã.

"Cẩn thận một chút". ôn Nhã cẩn thận đem vân lâm từ trên giá gỗ thả xuống, không cẩn thận liền đụng đến vết thương của Vân Lâm, khiến Vân lâm đau đến tức khí nói.

"Chúng ta nên đi ra ngoài trước, Nguyệt Hồng đang ở bên ngoài chờ chúng ta ". Ôn Nhã cẩn thận đỡ Vân Lâm đi ra bên ngoài, nhưng khi bọn họ từ trong mật thất đi ra, liền nhìn thấy Da Luật Độc mang theo thị vệ đang đứng ở trước cửa lều vải.

"Các ngươi là muốn đi đâu?". Da Luật Độc mắt lạnh nhìn Ôn Nhã cùng Vân Lâm, không nghĩ tới nàng lại đến cứu hắn ra.

"Da luật Độc! Huynh mau tránh ra! ". Ôn Nhã đem chủy thủ ở trước ngực lấy ra, liền kéo Vân Lâm bảo hộ ở phía sau.

"Tiểu Nhã, muội không nên bức ta, muội nên biết, ta không hề muốn làm thương tổn đến muội ". Da Luật Độc nhìn chằm chằm Vân Lâm, nhìn thấy nàng vì vân lâm mà gắt gao bảo vệ, hắn hận không thể đem Vân Lâm ra băm thây vạn đao!

"Huynh, nếu như muốn giết hắn, vậy huynh trước tiên giết chết ta đi! ". Ôn Nhã cũng không biết là từ đâu lại có dũng khí để nói ra câu này, nhưng khi nàng nghĩ đến Da Luật Độc muốn sát hại đến vân lâm, liền không thể nghĩ nhiều, mà bật ra câu nói đó.

"Người đâu! Bắt bọn họ lại! ". Da Luật Độc tức giận nói với Ôn Nhã.

Đối với mấy tiểu binh lính, Ôn Nhã liền có thể ra tay mà không cần suy nghĩ, nhưng đối diện với sư huynh của mình, Ôn Nhã thật sự không phải là đối thủ của Da Luật Độc, qua mấy hiệp, liền bi Da Luật Độc chế phục. Vân lâm bị thương nặng cũng không có sức lực mà chống cự.

"vương, chúng ta nên xử trí bọn họ như thế nào? "Thị vệ bắt Vân Lâm hỏi.

"Nếu hắn đã không nói ra bí mật của binh khí, vậy giữ hắn lại cũng không có tác dụng gì nữa, cho nên Bản vương quyết định, đem hoàng thượng Vân đình đi hiến tế cho Đại lang thần vĩ đại của chúng ta! ". Nhìn Vân lâm, Da Luật độc lãnh khốc nói.

"Vương quả đúng là anh minh thần võ! Nguyện Lang thần cùng vương sống mãi! ". Chúng tướng sĩ cao giọng hô to, đem hoàng thượng của địch quốc đi hiến tế cho lang thần, đó là một nghĩa cử vinh quang, thật sự là kích động lòng người! Chuyện này sẽ trở thành lịch sử lớn nhất chưa từng có của đại mạc.

"Huynh không thể làm vậy! Không thể làm như vậy! Da Luật Độc, ta sẽ bắt huynh phải hối hận! Ta sẽ giết huynh! ". Ôn Nhã không ngừng giẫy giụa, nhưng lại bị Da Luật Độc đang ôm chặt nàng trong lòng, muốn tránh cũng không thoát được.

"Hảo! ta liền muốn xem nàng làm sao giết ta, ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn chôn thẩy trước cửa lang thần! ". Da Luật Độc bị Ôn Nhã làm cho tức đến đên rồi, trong lòng lửa giận đố kị không thôi, sự ghen tị cùng tình yêu mù quáng đã thiêu đốt lý trí hắn, hắn muốn cho nàng tận mắt nhìn thấy Vân lâm chết, mãi mãi nàng sẽ không thể nào nhớ đến Vân Lâm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115 )