Nhìn thấu thân phận
← Ch.065 | Ch.067 → |
Da Luật Độc xuất hiện, Nguyệt Hồng thất sắc kinh hãi, theo lý mà nói, vào lúc này hắn nên ở trong doanh trướng cùng các đại thần thương nghị quốc gia đại sự mới đúng, sao lại đột nhiên tới nơi này?
" Ta hỏi ngươi, sao không trả lời? Ngươi câm sao?". Thấy sắc mặt của Nguyệt Hồng đại biến, Da Luật Độc liền nghi ngờ nhìn lều vải một chút.
" Hồi bẩm đại mạc vương, tiểu thư còn đang nghỉ ngơi, nô tỳ không dám quấy nhiễu ". Nguyệt Hồng khó khăn trả lời, trong lòng căng thẳng không thôi, chỉ cầu khẩn hắn mau chóng rời đi.
Da Luật Độc quan sát Nguyệt Hồng, nghe nói ngày trước Ôn Nhã trở về đại mạc có mang theo bên người một thị nữ, nhưng tý nữ này hiện tại thần sắc khác thường, Da Luật Độc không thể không hoài nghi, bên trong lều dường như có vấn đề gì đó.
" Vương, đại tiểu thư nghỉ ngơi, không thích nhất là có người quấy rối, người vẫn nên không vào a ". Thấy Da Luật Độc định tiến vào bên trong lều vải, Nguyệt Hồng vội vã mượn lý do ngăn trở hắn, nếu để hắn vào trong nhìn thấy hoàng thượng, thiết nghĩ, thảm rồi a.
" Tránh ra! ". Da Luật Độc quát lớn, Nguyệt Hồng liền bị thị vệ đi theo bên người Da Luật Độc đẩy ra.
" Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?". Ôn Nhã mặt tức giận đi ra cửa lều, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, cho dù nhìn thấy Da luật Độc nàng cũng không có thái độ hòa nhã nào.
" Nhiều ngày không gặp, Tiểu Nhã, muội khí sắc đã tốt hơn rất nhiều." Da Luật Độc cười nói, cơ bản hắn muốn vào trong để xem tình hình một chút, nhưng liền bị Ôn Nhã chặn lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân nữ tử thon dài đang đứng ở bên trong lều.
" Sư huynh khí sắc cũng không tê, sáng sớm hôm nay, sư huynh không thượng triều mà đến chỗ ta làm gì?". Ôn Nhã khép mi hỏi.
"Những ngày tới, trời trở lạnh, đại mạc không giống Vân đình, khí trời chuyển lạnh nhanh chóng, muội nên chú ý nhiều đến thân thể, Nguyệt Hồng là thị nữ thiếp thân của muội, sao lại không ở bên cạnh muội mà hậu hạ?". Da Luật Độc nhìn thấy búi tóc trên đầu của nàng, kiểu dáng ấy hắn cũng chưa từng thấy qua, khiến hắn trong lòng càng sinh nghi ngờ.
" Nguyệt Hồng hai ngày nay phạm phải lỗi, muội không muốn cho nàng ấy ở bên cạnh hầu hạ, sao vậy, lẽ nào sư huynh đến chuyện cỏn con như thế cũng muốn quản ta?" Ôn Nhã lạnh lùng liếc nhìn hắn nói.
" Muội nói gì vậy, đương nhiên nếu muội muốn làm gì thì ta không quản, bên ngoài trời đang lạnh, chúng ta nên vào trong rồi nói ". Da Luật Độc nhẹ nhàng nói với Ôn Nhã, mạnh mẽ nắm tay nàng đi vào bên trong.
Bên trong lều như cỏ xuân ấm áp, đống lửa cháy phừng phực, còn liền thấy một thị nữ thân hình thon dài cúi đầu đứng bên cạnh, nữ tử này vừa cao lại vừa gầy, chiều cao tầm cỡ ngang hắn, nhìn sơ có thể thấy, thị nữ này đúng là có mấy phần tư sắc.
" Ngươi lui xướng trước đi ". Ôn Nhã thấy Da Luật Độc quan sát Vân Lâm, trong lòng cũng đang loạn tung phèo, vội vã cho lui hắn xuống.
" Ngươi chờ một chút đã, ngẩn đầu lên xem ". Da Luật Độc lướt qua Ôn Nhã, trực tiếp đi tới chỗ Vân Lâm, Vân Lâm đầu cúi càng thấp hơn.
" Sư huynh, sao vậy? Đừng nói với ta, huynh cảm thấy có hứng thú với thị nữ này nha?. Ôn Nhã cười trêu nói, vội vàng chạy tới chỗ Vân Lâm, muốn Vân Lâm lui xuống.
" Không thể nào, chỉ là, ta cảm thấy thị nữ này có chút lạ mắt, cho nên muốn nhìn mà thôi ". Da Luật Độc lần thứ hai bị Ôn Nhã ngăn cản, Vân Lâm không ngừng cúi đâu, nhưng trốn cũng không trốn đươc a, cho nên hắn không thể phản ứng quá khích, nếu không sẽ bị Da Luật Độc nhìn ra kẽ hở.
" Ngươi tên là gì? " Da Luật Độc cười hỏi, nữ tử này, bàn tay vô cùng trắng nõn, khớp xương có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng Da Luật Đôc cảm thấy đôi tay này không giống nữ nhân cho lắm, người này khẳng định có vấn đề.
" Nô tỳ tên gọi là Nguyệt Linh, bái kiến Đại mạc vương ". Dưới sự bất đắc dĩ, Vân Lâm không thể làm gì khác hơn là cố nén giọng nói, Ôn Nhã căn bản tinh thần đang căng thẳng, vừa nghe đến âm thanh của Vân Lâm, kém chút nữa nàng đã bật cười, hắn nam phẫn nữ nhân, đã đủ khôi hài, nay lại còn giả giọng của nữ nhân mà nói chuyện, Ôn Nhã phải cắn môi mình mới không để cho tiếng cười của mình bật ra thành tiếng.
" Nguyệt Linh, ngươi còn ở đây phiền ta làm gì, việc ta giao cho ngươi, ngươi không muốn làm sao?". Nín cười, Ôn Nhã giả vờ sinh khí nói với Vân Lâm, Vân Lâm rõ ràng nhìn ra ý tứ của nàng, giả vờ giả vịt hướng Ôn Nhã thi lễ một cái, liền vội vàng muốn đi ra ngoài.
" Đứng lại đó! ". Da luật Độc một chưởng nắm vào vai của Vân lâm, Vân Lâm theo bản năng né tránh được, kết quả hai người liền như thế đối lập, Ôn Nhã ở bên cạnh lo lắng đến tim muốn nhảy ra ngoài, nhưng nàng cũng chưa nghĩ ra được gì.
" Ta thật sự có lời khen ngươi, chẳng những không để ý đến lòng tự tôn, đường đường là Hoàng thượng của Vân đình vương triều, cư nhiên nam phẫn nữ trang chạy đến đại mạc ta, nếu ngươi muốn tới đây thì có thể quang minh chính đại đến đây, hà tất gì phải trốn tránh như vậy?". Ôn Nhã vẫn là lo lắng chuyện sẽ phát sinh, sau ba hiệp giao đấu với nhau, kết quả Da Luật Độc đã nhận ra Vân Lâm.
" Trẫm muốn thế nào, thì sẽ thế đó, ngươi quản không được! ". Vân Lâm sắc mặt tái nhợt, thật đúng là mất mặt, chuyện này lại bị hắn phát hiện ra.
" Hoàng thượng, hẳn là sẽ không quên, nơi này là đại mạc, không phải là Vân Đình ". Da Luật Độc cười gằn, thị vệ canh giữ bên ngoài, nghe thấy âm thanh đánh nhau ở bên trong, liền thấy đại mạc vương cùng một thị nữ đánh nhau.
" Thì sao? Đại mạc sớm muộn cũng là của Vân Đình ". Vân Lâm cười lạnh nói.
" Hừ, người đâu, mang hoàng thượng của Vân Đình lui xuống, cố gắng chiêu đãi thật tốt hoàng thượng của Vân Đình ". Da Luật Độc cười chế nhạo, nói với thị vệ.
" Huynh? Mau Thả hắn! ". Ôn Nhã cuống lên, đến trước mặt Da Luật Độc nói.
Hai nước đang giao chiến, lần này hoàng đế bị địch quốc bắt giữ, chuyện phát sinh phía sau Ôn Nhã thực sự không dám tưởng tượng.
" Tiểu Nhã? Muội như vậy là sao? Cái tên hỗn trứng này từng làm muội tổn thương, muội còn ở đây nói giúp hắn?" Da Luật Độc nổi giận đùng đùng, hắn một lòng vì nàng, nhưng nàng lại muốn giúp người đã từng thương tổn nàng, hắn thật sự không thể nhẫn nhịn nữa rồi.
" Hắn.. Không được, muội mặc kệ như thế nào, muội cũng không để cho huynh động vào hắn! ". Ôn Nhã có chút chột dạ, bản thân là đang làm gì vậy, ngày trước ở Vân đình, Vân Lâm cũng không ít lần làm nàng tổn thương, nhưng khi nhìn đến hắn lúc này bị bắt, trong lòng thật sự không nỡ nhẫn tâm.
Hắn tổn thương nàng, điều đó là sự thật, nhưng rất nhiều lần, nàng nghĩ đến Vân Lâm, trong lòng liền có nhiều loại cảm xúc khiến nàng khó mà phân biệt, mặc dù ở trong cung, nàng từng có những ngày tháng đối nghịch với hắn, nhưng khi nàng thấy hắn bởi vì cứu nàng ra khỏi bầy sói, mà bị thương nặng, trong lòng lúc đó đã xuất hiện một loại cảm động khó tả, hơn nữa, hắn ngàn dặm xa xôi chỉ vì muốn đưa cho nàng những chiếc bánh mà hắn tự làm. còn vì muốn nhìn thấy nàng, mà không quản là hoàng thượng, nam phẫn nữ trang đến xem nàng, mỗi chuyện từng chút từng chút một, đã thấm từ từ vào tim nàng, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn bị mang đi.
" Người đâu, đem hắn nhốt lại, nếu để hắn trốn thoát, các người liền mang đầu đến đây gặp ta! ". Da Luật Độc tức giận nhìn nàng, nói với thị vệ.
" Không được! Da Luật độc, coi như ta cầu huynh, cầu huynh thả hắn đi! ". Ôn Nhã, đôi mắt đã sắp đỏ, gắt gao kéo Vân Lâm lại, không cho thị vệ mang hắn đi.
Da Luật Độc không noi gì, trong lòng lửa giận càng sâu, thái độ của nàng đối với Ôn Nhã lúc này khiến hắn cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm, nếu không diệt trừ Vân Lâm, chỉ sợ hắn sau này sẽ phải hối hận cả đời.
" Nhã nhi, nàng không cần cầu xin hắn, tin tưởng ta, ta sẽ không sao ". Vân Lâm nhìn thấy Ôn Nhã vì hắn mà cầu xin, hắn liền an ủi Ôn Nhã, hành động này của nàng, cũng không uổng công hắn một phen mất mặt mà đến đây.
Ôn nhã trơ mắt nhìn theo đoàn người dẫn Vân Lâm đi, trong lều Da Luật Độc tức giận đến tái nhợt, Nguyệt Hồng sắc mặt càng trắng xám.
"Các ngươi, tránh ra! Ta muốn gặp Mặc Thanh Thu! " Từ lều vải chạy đến, Ôn Nhã chỉ có thể nghĩ đến Mặc Thanh Thu, chỉ có ông ta mới nói được Da Luật Độc, hắn nhất định sẽ nghe lời ông ta.
" Ôn cô nương, quân sư đang tĩnh tọa, người không nên quấy rối quân sư." Thị vệ ngăn cản Ôn Nhã
" Các ngươi tránh ra mau! Ta muốn gặp Mặc Thanh Thu! ". Ôn Nhã cuống lên, trực tiếp động tay động chân với thị vệ, qua vài lần giao chiến, thị vệ liền ngã xuống đất, nàng lập tức tiến vào.
Mặc Thanh Thu đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần, thời điểm Ôn Nhã đến hắn đã biết, hắn cũng biết ý đồ của nàng khi đến tìm hắn, hắn cố ý không muốn gặp nàng, nhưng nàng vẫn là ngoan cố xông tới.
" Mặc Thanh Thu, ta cầu người, cầu người nói với da luật Độc, bảo huynh ấy thả Vân Lâm có được hay không?" Ôn Nhã hit một hơi thật sâu nói.
"Chỉ mặt gọi tên, đây chính là thái độ ngươi đến cầu xin ta sao?". Mặc Thanh Thu vẫn là nhắm mắt không nhìn Ôn Nhã.
" Sư phụ, ta cầu người, buông tha cho Vân Lâm ". Ôn Nhã bởi vì Vân Lâm liền hạ thấp tư thái của mình.
" Nếu ngươi đã biết ta là cha của ngươi, tại sao còn chưa chịu gọi ta một tiếng cha?". Mặc Thanh Thu nghe được cách xưng hô của nàng, liền mở mắt ra, nói với nàng. Trước đây hắn chưa từng chờ đợi nàng gọi hắn, nhưng giờ hắn chỉ muốn nàng gọi hắn một tiếng " cha ".
Ôn Nhã cúi đầu, cười chế nhiễu, trong lòng nàng, chỉ có một người cha, chính là Bình vương gia, cho dù hiện tại nàng biết cha ruột của mình là ai, nhưng nàng cũng chưa từng thay đổi ý nghĩ trong lòng.
" Thôi, bỏ đi, chung quy cũng là do chính ta tạo nghiệt ". Mặc Thanh Thu lắc đầu thở dài.
" Chuyện của Vân Lâm, ta sẽ theo ý độc nhi, không phải bởi vì ân oán cá nhân, mà là hết thảy vì con dân đại mạc " Mặc Thanh Thu nhắm mắt lại nói.
Những năm tháng thái bình thịnh thế, Vân Lâm cũng không phải là anh minh thần võ hay là minh quân gì, nhưng hắn là một người thông, những binh khí do hắn chế tác không phải những người bình thường có thể nghĩ ra được, thật khó khăn lắm mới có cơ hội bắt giữ hắn, nếu đem thả hắn đi, há phải là thả hổ về rừng?
"Hảo! Tốt lắm! Các người nếu đã không chịu thả hắn, vậy ta tự mình đi cứu hắn, ta nhất định sẽ cứu hắn! ". Nhìn thấy Mặc Thanh Thu như vậy, nàng biết mình có nói gì cũng vô dụng, trực tiếp cầu bọn họ cũng không được, vậy phải dùng đến bản lĩnh của bản thân đem hắn cứu ra.
"Tiễu Nhã, ta khuyên ngươi không nên manh động, nếu ngươi, thật sự muốn cứu Vân Lâm, ngươi liền sẽ trở thành tội nhân của đại mạc ". Ôn Nhã trước khi rời khỏi, Mặc Thanh Thu không kìm được khuyên nhủ, nhưng hắn cũng không thể nào giúp được nàng. Cũng không thể thay đổi được ý định mà nàng muốn làm, nàng một đường rời khỏi.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |