Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 059

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 059
Da Luật Độc lửa giận
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


Cùng Ôn Nhã song song ngồi cùng một chỗ, tâm tình của Vân Lâm cũng đã tốt hơn rất nhiều. Đã từng cho rằng, Ôn Nhã sẽ đối với hắn hận thấu xương, nhưng không nghĩ rằng bọn họ còn có cơ hội cư nhiên cùng nhau yên tĩnh ngồi cùng một chỗ như thế này, Vân Lâm cảm thấy chuyến đi này thực sự không uổng công của hắn a.

" Cha ta đã lớn tuổi, ngươi có thể mở lòng từ bi, để cha ta từ quan, chỉ làm một vương gia nhàn tản, bảo dưỡng tuổi thọ hay không?". ăn xong, qua một lúc lâu, Ôn Nhã mới nói với Vân Lâm.

Trước đây, nàng xác thực có từng giận hắn, cũng trách hắn, nhưng từ khi khôi phục ký ức của kiếp trước. Ôn Nhã đối với Vân Lâm không còn những giận hờn đó nữa, nàng bây giờ, chỉ hy võng có thể thanh thanh thản thản tìm một nơi tốt đẹp mà sinh sống.

" Việc này, nàng có thể yên tâm, ta sẽ không để Bình vương mạo hiểm nữa ". Vân Lâm nhàn nhạt cười nói.

" Phải a! Ngươi sao lại đến đây, ngươi đi rồi, Vân Đình vương triều phải làm sao?" Trong long từng nghĩ, chuyện của Vân đình vương triều cùng nàng không hề có quan hệ, nhưng nhìn thấy hắn, nàng vẫn là không kìm nén được mà hỏi.

" Vân đình vương triều, ta đã có an bài, sẽ không có người phát hiện ta rời khỏi." Cảm nhận được nàng quan tâm hắn, Vân Lâm nụ cười trên mặt càng sâu.

Nhìn thấy nụ cười của Vân Lâm, Ôn Nhã liền cúi đầu, nàng tự hỏi, bản thân cũng không phải là loại người dễ bị trai đẹp mê hoặc, nhưng muốn trách, chỉ có thể trách hắn a, hắn quá mức mê hoặc dụ người, cho nên tâm nàng hiện tại cũng đã dao động rồi, phải không? Ôn Nhã nghĩ.

" Bầy sói chẳng bao lâu nữa sẽ rời khỏi, ta cũng không thể ở cùng nàng quá lâu ". Vân Lâm đột nhiên ôm lấy Ôn Nhã, đem cằm của mình chống đỡ trên mái tóc đen mượt của nàng, không muốn nói thêm gì cả.

" Chẳng lẽ, bầy sói kia là chính ngươi dẫn tới sao?" Ôn Nhã lộ vẻ mặt khó chịu, hắn cư nhiên lại mang đến một bầy sói nguy hiểm, làm hại nàng bị thương, quả thực gặp hắn đúng là chuyện không tốt sẽ tới a.

" Không phải, nàng không biết, vì muốn tìm thấy nàng, ta không thể làm gì khác hơn, trước tiên đến động lan vương, nhưng không ngờ lại xúc động bày sói, kém chút xíu nữa, ta đã chết ở động lanh oa rồi ". Càng nói, hắn càng ôm sát nàng vào lòng, giọng nói vô cùng đáng thương.

" Thật sao? Vậy ngươi có bị thương không?" Nghe Vân Lâm nói hắn chút nữa đã chết, Ôn Nhã sốt sắng lo lắng.

" Đã không sao rồi, chỉ là một vết thương nhỏ ". Vân Lâm cười cười, Ôn Nhã lúc này mới chú ý tới, sắc mặc của hắn dĩ nhiên đã trắng xám hơn một ít so với bình thường, khẳng định là đã bị trọng thương a.

" Cho ta xem, ngươi rốt cục đã bị thương ở chỗ nào a! ". Ôn Nhã mở to mắt nhìn hắn, cảnh cáo hắn, Vân Lâm cười khổ, làm ra bộ dáng đầu hàng, giơ hai tay lên.

Ôn Nhã, trước sau quan sát, sờ soạng ngực của hắn và phía sau lưng, phát hiện trên mặt Vân Lâm cũng không có sự dị thường, lại tiếp đến cánh tay, cũng không thấy, Ôn Nhã lúc này mới quan sát phía chân của Vân Lâm, lần này nàng không có dùng tay kiểm tra vết thương, mà là dùng chân đá vào mấy lần, vừa đá, liền thấy hàng mày của Vân Lâm cau lại. Ôn Nhã cả kinh, liền nhấc chân của hắn lên, phát hiện dưới bàn chân được quấn một miếng băng gạc dày đặc, nhưng máu tươi vẫn đã nhuộm đỏ cả vải trắng.

" Chỉ là vết thương nhỏ, ta đã xử lý nó rồi ". Vân Lâm cười cười, muốn nhấc chân ra khỏi tay nàng.

" Vết thương đã nứt ra rồi, ngươi có dược ở đây hay không, ta giúp ngươi băng bó lại một lần nữa a ". Không nói nhìu lời, Ôn Nhã liền đem miếng vải lụa trắng đã bị nhuốm máu tươi tháo ra khỏi chân hắn.

Vân Lâm không có ngăn cản nàng, lại móc ra trong túi một bình thuốc nhỏ đưa cho Ôn Nhã. Sau khi tháo ra, Ôn Nhã mới biết, hắn còn dám nói là tiểu thương, vết thương sâu đến độ còn có thể nhìn thấy miếng thịt lớn bong ra a! Chẳng trách, sau lại nhiều máu như vậy. Nhìn vết thương trên bàn chân hắn vẫn còn đang chảy máu không ngừng, tay nàng có chút run run, mặc kệ hắn đến đây mục đích là gì, chỉ vì hắn muốn gặp nàng, mà bị sói đả thương, chỉ bằng như thế cũng đã khiến trên mắt nàng lệ nóng sắp trực trào tuôn ra.

" Vết thương này tốt nhất là không được dính nước, cẩn thận vết thương nhiễm trùng a ". Nàng cẩn thận xử lý tốt vết thương cho Vân Lâm xong, lúc này Ôn Nhã mới thở phào nhẹ nhõm.

" Chính nàng ở đại mạc cũng phải cẩn thận, hiện tại ta vẫn chưa thể mang nàng đi, nhưng nàng có thể cho ta một ít thời gian, ta nhất định sẽ mang nàng trở về Vân Đình ". Vân Lâm đôi tay nhẹ nâng mặt nàng lên, trịnh trọng nói.

" Ta ở đại mạc rất vui vẻ, khỏe mạnh, tốt hơn Vân Đình nhiều, ta mới không muốn trở về! ". Ôn Nhả cả giận nói, dựa vào cái gì, bọn họ nói là muốn nàng đi đâu thì nàng phải đi đó chứ.

" Nàng sẽ trở về ". Nói xong, Hắn nhẹ nhàng hôn lên trên trán nàng một cái, sau đó cười đứng dậy.

" Ta phải đi rồi, nàng nhất định phải chờ ta ". Nhìn đến phương hướng vừa nãy đến, Vân Lâm nhìn Ôn nhã một chút, đem đấu bồng mặc vào, che khuất thân hình của chính mình, hơi nhún nhân, cả người như mũi tên nhọn bay ra ngoài.

Nhìn Vân Lâm rời khỏi, Ôn Nhã bất đắc dĩ cười cười, trong lòng có chút cô đơn buồn bã. Ngắm nhìn bốn phía, lúc này nàng mới phát hiện ra, căn bản nàng không biết nơi đây là đâu, cũng không có ấn tượng gì, nghĩ thầm, có lẽ Da Luật Độc sẽ cho người đi tìm nàng. Cho nên nàng đứng yên tai chỗ chờ đợi.

Biết được tin Ôn Nhã gặp bầy sói, Da Luật Độc cùng Mặc Thanh Thu ngay lập tức liền tới, mang theo tinh binh đi tìm, nhưng khi tìm đến những thân binh kia, thì bọn họ lại không nhìn thấy bóng dáng nàng, thăm hỏi tình hình mới biết, vì chạy khỏi bầy lang đó, nên nàng và bọn họ tách ra.

" Nếu không tìm được người, các ngươi cứ chờ mà nuôi sói đi!". Da Luật Độc nói, thật là vô dụng, nhiều người như vậy, cũng không trông giữ được nàng.

Mãi đến tận trời sắp tối, Da Luật Độc mới tìm thấy được nàng đang ngủ trên bãi cỏ, nhìn thấy nàng bình yên vô sự, Da Luật Độc tâm lo lắng ban nãy rốt cục cũng được thả lỏng. Hắn rón rén đi tới bên người Ôn Nhã, cũng không cố ý làm sảo đế nàng, hắn tựa hồ đã rất lâu rồi không nhìn thấy được dáng vẻ Ôn Nhã ngủ như thế, trong ký ức vẫn chỉ là dáng vẻ còn bé của nàng mà thôi.

Thời điểm đi tới gần bên nàng, chân hắn vô tình giẫm lên một món đồ gì đó, hắn liền phát hiện ra miếng vải lụa dính máu.

" Ôn Nhã, muội tỉnh lại đi, muội có phải là đã bị thương?" Vốn không muốn quấy rối nàng, nhưng nhìn thấy miếng vải đó, hắn không thể không đánh thức nàng.

" Hửm, muội không có bị thương, mà là.." trong cơn mê ngủ, xém tí nữa nàng đã nói ra tên Vân lâm.

" Là một con sói bị thương, muội nhìn thấy nó vô cùng đáng thương, nên liền giúp nó băng bó a ". Ôn Nhã liền vội vàng lấy lại miếng vải lụa trên tay hắn, nhưng Da Luật độc sắc mặt đã thay đổi. '

Ôn Nhã rõ ràng là đang nói dối hắn, mùi máu tanh hắn rất quen thuộc, đặc biệt là trên miếng vải mùi thuốc này hắn cũng rất quen thuộc, đây tuyệt đối không phải là thuốc của đại mạc, hơn nữa, Ôn Nhã trên người cũng không có mùi thuốc này! Hắn liền nghĩ đến nàng có khả năng đã gặp một ai đó, chẳng lẽ là hắn Vân Lâm, Da Luật Độc trong lòng liền bốc hỏa.

" Sao vậy? Ôn Nhã cẩn trọng hỏi, Da luật độc hẳn là không đoán ra ai chứ?

" Không có gì, trên đất rất lạnh, chúng ta vẫn là nên trở về thôi." Da Luật Độc thu hồi lại vẻ mặt không thích ban nãy, đem nàng từ trên mặt đất ôm lên lưng ngựa, Ôn Nhã cũng không dám động đậy, sắc mặt vừa nãy của hắn cho nàng cảm giác có một việc gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.

" Đem những người hôm nay hộ tống Ôn Nhã cùng Bình vương, toàn bộ đem đi xử tử! ". Sau khi mang nàng về trại, Da Luật Độc lãnh khốc hạ lệnh.

" Vương tha mạng a! Vương, cầu ngài tha chúng tôi lần này đi, lần sau chúng tôi sẽ không dám nữa! ". Nhóm thân binh khi nãy đều ngã quỵ trên mặt đất, không ngừng khái đầu, đê Ôn Nhã thất lạc, bọn họ quả thực có tội, nhưng nàng đã bình an vô sự, nên tội của bọn họ thực sự không đáng để chết a.

" Lời ta đã nói, đừng để ta phải nói lại lần thứ hai! Động thủ! ". Da Luật Độc lãnh khốc nói, hắn không phả tức giận vì bọn họ không bảo vệ tốt cho nàng, mà là vìbọn họ đã để cho người khác thừa dịp gặp mặt nàng, chính là hắn Vân Lâm!

" Ngươi đúng là bạo quân! Ngươi chết sẽ không được tử tế a! ". Có người bị hắn bức tử đến cuống lên, lập tức mở miệng mắng to, lời nói vừa xong, liền bị một đao chém đứt, có một thì có hai, những thị vệ khác lần lượt đều bị xử chém, nếu không giết những người này, vậy những thị vệ khác cũng sẽ chờ mà chết a.

Liền chỉ trong chốc lát, trên thảo nguyên máu tươi đều nhuộm đỏ, mùi máu tanh dày đặc, thật khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi.

" Độc nhi, ngươi làm như thế, không sợ bọn họ sẽ tạo phản sao? " Sau khi xong việc, Mặc Thanh Thu mới hỏi. Từ khi trở lại đại mạc, Da Luật Độc càng ngày tựa hồ càng máu lạnh vô tình, Mặc Thanh Thu không nhịn được mà lo lắng cho hắn, với tình huống hiện tại sợ sẽ xảy ra chuyện.

" Tạo phản, cứ để bọn chúng tạo phản, chỉ cần có thể hoàn thành xong tâm nguyện của sư phụ, đệ tử có làm Đại Mạc Vương hay không, cũng không quan trọng ". Da Luật Độc cười cười, nhẹ lau đi vết máu dính trên y phục, hắn quan tâm nhất cũng chỉ là sư phụ và sư muội, chỉ cần có hai người bọn họ, việc gì hắn cũng có thể làm được!

Mặc Thanh Thu nghe Da Luật Độc nói như vậy, cũng không nói thêm gì, sở dĩ hắn biến thành như vậy, hắn một phần lớn cũng có trách nhiệm, chỉ hi vọng, Da Luật Độc có thể bình tĩnh lại, nếu hắn cứ tiếp tục như thế, e rằng chỉ sẽ làm hắn rơi vào con đường vạn kiếp bất phục.

Lúc này, bản thân Ôn Nhã đang ở trong lều, cho nên phía bên ngoài phát sinh chuyện gì, nàng cũng không biết, trong tay còn lưu lại miếng vải trắng của Vân Lâm, mùi máu tanh nhàn nhạt, nàng không nhịn được mà lo lắng, không biết hắn hiện tại như thế nào rồi.

" Đại tiểu thư, Đại Mạc Vương thật sự rất quan tâm người, ngày hôm nay, khi nghe được tin người gặp phải sói, Đại mạc vương không nói hai lời, liền mang theo một đội quân tinh nhuệ đi tìm người a ". Đến đại mạc, đại tiểu thư có thể được đại mạc vương quan tâm như thế, Nguyệt Hồng cũng không thể không cảm thấy vui mừng cao hứng, tuy nàng là người của Vân Đình, nhưng tận đáy lòng nàng hi vọng đại tiểu thư của mình có thể có được hạnh phúc thật sự.

" có lẽ a ". Cầm trong tay miếng vải lụa trắng, Ôn Nhã nhàn nhạt hồi đáp, Da Luật Độc quan tâm nàng, nàng vẫn luôn biết, chỉ là, đối với hắn, nàng chỉ là tình cảm huynh muội, còn cái khác, xưa nay nàng cũng đều chưa nghĩ tới.

" Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện rồi! " Lúc này, tỳ nữ vội vội vàng vàng, hoang mang hoảng loạn chạy vào.

" Xảy ra chuyện gì? Làm sao lại hốt hoảng như vậy? " Tỳ nữ này cùng với nàng đi từ Vân đình đến, cũng là người thân cận bên người, nhưng hôm nay, thần sắc sao lại hoảng sợ như thế, làm cho Ôn Nhã cũng trở nên sốt sắng lo sợ.

" Đại Mạc Vương, Đại Mạc vương.. ngày hôm nay, những người thân bình hộ tống đại tiểu thư cùng Bình vương gia đã bị giết chết! ". Tỳ nữ thần sắc hoảng hốt, nàng ấy tận mắt chứng kiến nhìn thấy Đại Mạc vương xử chém những thân binh kia, cho dù mọi chuyện đã qua, nhưng trong lòng nàng vẫn tràn đầy sợ hãi.

" Cái gì! " Ôn Nhã cũng bị tin tức này làm cho hoảng sợ rồi a.

" Đại Mạc Vương tại sao lại muốn giết họn họ? Ôn Nhã sắc mặt âm trầm, Da Luật Dộc như thế nào lại tàn nhẫn như vậy?

" Đại Mạc vương không có nói nguyên nhân, chỉ biết là sau khi đưa tiểu thư trở về, đại mạc vương liền đem tất cả bọn họ đi xử chém! ". Tỳ nữ âm thanh run rẩy nói, Hắn quả thực rất đáng sợ, rất máu lạnh a.

Tại sao, tại sao lại như vậy? Ôn Nhã ngồi phịch xuống ghế, nàng quả thực không nghĩ ra, tại sao hắn lại làm như thế, hắn đã phát hiện được gì rồi?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )