Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 047

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 047
Ly khai Vân Đình
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


Thời điểm Vân Lâm tỉnh lại, thì là lúc mặt trời đã lên cao, trong phòng vẫn là tĩnh lặng, Vân Lâm còn đang cảm thấy kỳ lạ, tại sao Lý Đức Hải không gọi hắn thức dậy, nhưng sau đó lại phát hiện ra nơi này không phải là tẩm cung của mình. Hơn nữa, trên người hắn cư nhiên lại không có trang phục!

Qua một hồi lâu, Vân Lâm liền lôi kéo y phục cùng với đệm chăn, liền phát hiện còn có điểm mai hồng, đêm qua hắn say rượu đến không còn biết gì, ký ức từ từ chậm rãi hiện ra trong đầu hắn. Hiện tại trên giường đã không còn bóng dáng của Ôn Nhã nữa.

" Trời a! Đêm qua ta uống bao nhiêu bình rượu! Sao lại có thể làm ra chuyện như vậy! ". Vân Lâm vỗ vỗ đầu đang đau nhứt, trong lòng có biết bao nhiêu là hối hận, nhưng khi nhìn thấy điểm mai hồng trên giường, hắn đặc biệt lại có chút hài lòng a.

" Hoàng thượng, người tỉnh rồi sao! ". Ngay lúc Vân Lâm thời điểm đầu còn đau nhức, Lý Đức Hải đã bưng chậu rửa mặt cùng y phục này nọ đem tới, Lý Đức Hải vẫn là cúi đầu, không đành lòng nhìn xem thảm trạng trên giường.

" Nàng đã đi đâu? " Ôn Nhã, đêm qua khẳng định đã bị hắn tàn nhẫn dằn vặt, lúc hắn tỉnh dậy, đã không còn nhìn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.

" Nương nương đã chuyển qua Quá Hoa điện, nương nương còn nói, ngày mai nương nương phải gả đi đại mạc, thỉnh hoàng thượng, đừng nên đến quấy rối nương nương ". Lý Đức Hải lúc nói lời này, hắn hoàn toàn cũng không có chút cảm thấy đau lòng cho Vân Lâm, hắn cảm thấy Vân Lâm lần này hành sự cũng thực sự là quá đáng a.

" Nàng hiện tại sao rồi? Đi tới Quá hoa điện sao? " Hzzz, hiện tại khẳng định là nàng không muốn gặp lại hắn, nói không chừng nàng bây giờ còn hận hắn không thể giết chết hắn.

" Tình trạng của nương nương hiện tại cũng không quá tốt, nhưng đã có Nguyệt Hồng ở bên cạnh chăm sóc, hoàng thượng không cần phải lo lắng." Lý Đức Hải nói, ý chính cũng là không muốn Vân Lâm đi tìm Ôn Nhã, bằng không hậu quả thiết nghĩ khó lường.

" Nương nương, ngươi mau ra đây đi, nếu cứ ở trong nước, ắt sẽ sinh bệnh a ". Bên trong Quá hoa điện, Nguyệt Hồng hai mắt đỏ chót canh giữ bên người Ôn Nhã.

Ở trong Vi Ương Cung yên tĩnh, Nguyệt Hồng liền nhìn thấy Ôn Nhã, thân thể tàn tạ tập thễn đi ra, nhìn thấy trên người Ôn Nhã xanh xao, trang phục xốc xếch, bờ môi thì đã sưng đỏ lên, cặp mắt vô thần, Nguyệt Hồng nước mặt liền lập tức rơi xuống. Vội vã đỡ lấy thân hình lung lay muốn ngã xuống của Ôn Nhã, Ôn Nhã cái gì cũng không nói, chỉ muốn đến Quá Hoa điện, cuối cùng Lý Đức Hải làm chủ, tìm cổ kiệu, đem Ôn Nhã đưa đến Quá hoa điện.

Sau khi tới Quá hoa điện, Ôn Nhã liền bảo Nguyệt Hồng chuẩn bị một thùng nước lớn, đem mình ngâm trong đó, đã quá nửa canh giờ, nước cũng đã nhiều lần thay đội, nhưng Ôn Nhã vẫn không có ý định rời khỏi.

" Nương nương, nô tỳ van cầu người, người còn tiếp tục như vậy, thật sự sẽ xảy ra bệnh a ". Nguyệt Hồng vẻ mặt đưa đám nói, nàng đến cùng phải dùng cách gì thì mới có thể để nương nương đi ra đây?

" Hoàng hậu có đang ở bên trong không? Nàng hiện tại thế nào rồi?" Chinh trong thời điểm Nguyệt hồng đang phiền não, ngoài cửa liền truyền đến tiếng phụ nhân căng thẳng lo lắng.

" Nương nương, Bình vương phi đến rồi a ". Nguyệt Hồng vội vã nói với Ôn Nhã, khi nghe đến âm thanh của mẫu thân, Ôn Nhã rốt cục cũng có phản ứng, từ trong thùng gỗ đi ra.

" Tiểu Nhã, Tiểu Nhã đáng thương của ta, mệnh ngươi sao lại khổ như thế?. Ngày xưa một Bình vương phi cao lạnh đoan trang, giờ phút này đã đúng mực đại loạn, vốn là được Ôn Nhã an bài, bà đã cùng các phi tần trong cung ly khai khỏi Vân thành, nhưng khi nghe đến tin tức Ôn Nhã phải đi kết giao với người đại mạc, Bình vương phi liền không để ý mọi người phản đối, một thân một mình quay trở về Vân Thành.

" Tiểu Nhã, trên người, những thứ này, là chuyện gì đã xảy ra?" Ôn Nhã còn chưa kịp nói chuyện, Bình vương phi liền phát hiện những dị thường trên người Ôn Nhã, là người từng trãi, liếc mắt nhìn những dấu vết trên người, bà cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra.

" Nương, ta không có chuyện gì. Mà nương tại sao lại trở về?" Ôn Nhã vôi kéo vạt áo, đem bột phủ lên người, che đậy những dấu vết, nhưng âm thanh uể oải, khàn giọng thì nàng không thể che giấu được.

" Ta có thể không về sao? Hoàng thượng tại sao lại đối với ngươi như vậy, cho dù, hắn có chán ghét ngươi như thế nào đi nữa, cũng không nên đưa ngươi đi kết giao cho người đại mạc, làm như vậy, không chỉ làm xấu mặt ngươi, mà ngay cả bộ mặt của Vân Đình vương triều cũng đã bị mất rồi! " Bình vương phi tức giận nói.

" Nương, xấu mặt cũng không sao, nhưng dù sao cũng không có tổn thất về bá tánh, tổn thất về tính mệnh của hàng vạn người, chuyện này chính là do ta đồng ý đáp ứng." Ôn Nhã khẽ cười nói.

" Nếu nương đã trở về, người có thể đưa nữ nhi xuất giá rồi." Ôn Nhã lôi kéo Bình vương phi ngồi xuống, cố ý dùng giọng điệu thoải mái nhất nói.

" Tiểu Nhã, bất luận như thế nào, ngươi nhất định phải sống sót, nương tin tưởng, ngươi một ngày nào đó có thể trở về đây ". Bình vương phi nhìn Ôn Nhã khẳng định nói.

Hai mẫu nữ hàn huyên rất nhiều, Ôn Nhã vô cùng cảm thấy ấm áp, bởi vì lần này nàng có mẫu thân ở bên cạnh.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, một đoàn dài cung nữ thái giám đã có mặt ở Quá Hoa điện, nhiều lần vất vả, rốt cục cũng đang thay xong trang phục đẹp nhất cho Ôn nhã.

" Tiểu Nhã, đến đại mạc, ngươi nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, không được để cho người khác bắt nạt ". Bình vương phi nước mắt mông lung nhìn Ôn Nhã, nữ tử này từ nhỏ đã không có bà ở bên cạnh, khẳng định đã sống rất khổ cực, vốn định, sau khi nàng trở về, đem tất cả những thứ tốt nhất cho nàng, Vậy mà, ông trời không toại lòng người, vận mệnh của Ôn Nhã chung quy lại bị nắm giữ trong tay người khác.

" Nương nương, người yên tâm, nữ nhi của người không dễ bị ức hiếp đâu ". Ôn Nhã cười cười, nhẹ nhàng ôm Bình vương phi, lúc này mới ngẩng đầu, nhanh chân ngồi trên cổ kiệu, đi tới Kim Loan điện.

Trên Kim Loan điện, không khí trầm trọng, nặng nề, ngay khi Ôn Nhã tư thái ưu nhã xuất hiện ở Kim Loan điện liền nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn nàng.

" Đại Mạc Vương quả nhiên hảo ánh mắt, Hoàng hậu nương nương chính là nữ tử đẹp nhất mà thuộc hạ đã từng gặp qua ". Mặc Hiên chân thành đi tới nhìn Ôn Nhã, tự đáy lòng nói, chẳng trách vì sao chủ nhân và Mặc Khanh đối với nàng đều có tình cảm.

Vân Lâm một tay cầm hưu thư, một tay cầm thánh chỉ, chậm rãi từ trên Kim Loan điện đi xuống.

" Chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để bất luận người nào chạm vào nàng, nàng chính là nữ nhân của trẫm, nàng khả phải tin tưởng trẫm, trẫm nhất định sẽ mang nàng trở về ". Đem thánh chỉ giao đến trên tay của Ôn Nhã, Vân Lâm liền nhỏ giọng nói.

" Vân Lâm, chúng ta hiện tại đã không còn bất cứ quan hệ gì, ta không cần phải nghe lời ngươi ". Ôn Nhã nhìn hưu thư trong tay, nói một cách lạnh lùng, cho dù không có hưu thư này, nàng cũng sẽ không nghe hắn.

" Nàng nhất định phải nghe ta, ta bảo đảm, một năm là nhiều nhất, ta sẽ biến địa đồ của đại mạc liền biến mất! ". Vân Lâm nói lời thề sắt son.

" Nói mạnh miệng, không cần quá sớm để nói như vậy, sứ giả đại mạc còn đang ở đây ". Ôn Nhã cười nhìn Mặc Hiên một chút, tiếp nhận thánh chỉ, sau đó đi qua một bên đứng.

" Giờ lành đã đến, đưa đội ngũ kết giao xuất phát! ". Đứng trên bìa thành cao của hoàng cung, Vân lâm cắn răng nói, hai tay chấp lại phía sau, móng tay của hắn dường như đã cắm sâu vào da thịt rồi.

Đội ngũ kết giao chậm rãi rời khỏi hoàng cung, trên đường đi đến cổng thành của Vân Thành, Vân Lâm vẫn đứng cao cao ở trên tường thành, mắt thấy đội ngũ kết giao đã đi xa, Bình vương phi bên cạnh đã khóc đến ngất đi.

" Hoàng thượng, người đừng nhìn nữa, hồi cung thôi! ". Lý Đức Hải thở dài noi, sớm biết như vậy, vì sao hoàng thượng lúc trước không cố gắng trân quý Hoàng hậu đây?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115 )