Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 048

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 048
Bệnh nặng
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


Quyển 2- C1: Bệnh nặng

" Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã đi xa rồi, chúng ta vẫn nên hồi cung thôi! ". Vân Lâm cũng đã đứng ở trên tường thành đã quá một ngày, máu tươi ở lòng bàn tay cũng đã đọng lại, thế nhưng hắn vẫn chưa muốn ly khai, Lý Đức Hải không thể làm gì khác hơn là khuyển nhủ hoàng thượng lần thứ hai trở về cung.

" Ngươi nói xem, nàng sẽ hận ta chứ? Nàng sẽ nhớ đến ta chứ?". Một lúc lâu, Vân Lâm mới khàn giọng chầm chậm nói.

" Hồi bẩm hoàng thượng, nô tài không biết ". Lý Đức Hải cung kính hồi đáp, Hoàng hậu nương nương cũng đã đi rồi, hiện giờ có nói gì cũng là đã quá muộn. Hắn nhớ tới từ rất lâu hắn đã có nói, Hoàng hậu nương nương không thích hợp ở trong cung, cũng không phải là bởi vì Hoàng thượng, mà là tính cách của hoàng hậu, và tính cách của hoàng thượng, trực giác của hắn mách bảo cuối cùng rồi Hoàng thượng nhất định sẽ chọn Hoàng hậu nương nương.

" Hồi cung! Trẫm phải cố gắng an bài một phen, lần này bị đại mạc đánh tới, không có chuẩn bị, nên liên tiếp quân ta thảm bại, lần sau trẫm nhất định phải san bằng bình địa quốc thổ của đại mạc, biến quốc thổ của đại mạc thành Vân Đình vương triều!." Nhìn phương hướng nàng rời đi, Vân Lâ nắm chặt nắm đấm nói.

Cho hắn thời gian nửa năm, trong nửa năm này, hắn nhất định sẽ huấn luyện, nuôi dưỡng một nhóm quân lính tinh nhuệ, trong thời gian nửa năm, hắn nhất định sẽ tự mình đi tới đại mạc, mang nữ tử ấy trực tiếp hồi cung. Chỉ là, không biết nàng có nguyện ý chờ hắn hay không? Có điều, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, nàng đã thuộc về hắn, bất luận làm sao, hắn đều sẽ mang nàng trở về.

Bên trong Vạn thọ cung, hôm nay là ngày Ôn Nhã tái giá kết giao, thái hậu vẫn chưa từng xuất hiện, mà là bà đang ở Vi Ương Cung nhìn bầu trời xa xăm đến thơ thẫn người.

Bà còn nhớ, lúc mới vừa gặp hắn, trời cũng trong xanh như vậy, mây xanh, nắng chói, vào lúc ấy, bà vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, hồ đồ, mà hắn thì đã là một thiếu hiệp lừng lẫy trên giang hồ. Năm ấy gặp gỡ, liền nhất định sau này sẽ dây dưa không dứt, biệt ly cùng thống khổ.

Bà còn nhớ, từng mảnh hoa rơi trên dòng sông, bọn họ đã đồng ý lập lời thề lão nhân bất tương ly, liền nam nhân như hoàng thượng bà cũng không để mắt đến, một mực chỉ vì hằn, vì bà mà khuynh đảo. Vào lúc ấy, bà cảm giác mình chính là người nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ, bà tin rằng bọn họ sẽ mãi mãi hạnh phúc, cho đến răng long đầu bạc.

Thế nhưng, mùa xuân năm thứ hai, cỏ mọc, én bay, bà lại bị tuyển vào cung làm tú nữ. Trước khi tiến cung, bà đã đáp ứng hắn, chỉ cần ba năm, sau thời gian ba năm, bà xuất cung, liền lập tức gả cho hắn.

Đáng tiếc, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi khi bà bước chân vào cung. Ở nơi thâm cung đại viện có một nam tử tận lực bảo vệ bà, một nam tử mang đến hơi ấm, mặc dù bà lạnh lùng nhưng nam tử đó vẫn một lòng yêu bà, trong lúc vô tình bât chợt nam tử ấy đã thay thế được vị trí của một ai đó trong mắt bà. Cho đến một ngày, nam tử ấy nói với bà rằng, hắn chính là hoàng thượng, hỏi bà có nguyện ý gả cho hắn, chỉ làm hoàng hậu của hắn hay không? Bà đã do dự.

Người kia đã từng rất lâu điều bật vô âm tín, còn một nam tử lại là hoàng đế của một nước, ngày ngày đều ở bên cạnh bà, từng ngày ngày trôi qua, phần tình cảm mà bà đã trân giấu tận đáy lòng kia đã từ từ phai nhạt. Sau bao ngày theo đuổi và kiên trì của hoàng thượng, bà đã đợi chờ người kia trong mỏi mòn nhưng vẫn không thấy tin, cuối cùng, bà đã gật đầu đáp ứng vị hoàng đế chung tình đó.

Cho đến một ngày, người kia bỗng nhiên xuất hiện, mới biết được bà đã gả cho hoàng thượng của Vân đình. Chuyện đã qua mấy chục năm cho đến bây giờ, thế nhưng bà vẫn không thể quên ánh mắt và lời nói trước khi hắn rời đi, hắn đã nói với bà, một ngày nào đó, hắn sẽ lật đổ Vân đình vương triều, đoạt lại mọi thứ mà lẽ ra sẽ thuộc về hắn.

Ánh mắt căm hận lạnh lùng ấy, vẫn chôn dấu ở sâu tận lòng bà, cho nên khi gặp được Ôn Nhã, bà đã ngay lập tức quyết định đưa nàng lên làm hoàng hậu là vì chỉ mong hắn biết được Ôn Nhã sống tốt, mà từ bỏ hận thù.

" Thanh Thu, Ôn Nhã nói thế nào cũng là thân sinh cốt thịt của ngươi, hi vọng ngươi có thể cố gắng vì nàng mà buông bỏ ". Qua một lúc lâu, Thái hậu mới nhẹ giọng nói.

Ngày trước, hắn cứu mẫu thân của Ôn Nhã, mẫu thân của Ôn Nhã đối với hắn vừa gặp đã thương, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, mặc dù mẫu thân của Ôn Nhã đem chính thân thể mình để báo đáp hắn, cũng không thể khiến hắn để tâm thậm chí mẫu thân của Ôn Nhã vì cứu hắn, trong lúc mang thai đã tự nguyện gả cho Bình vương gia vẫn luôn một mực yêu nàng, nhưng hắn thì vẫn thờ ơ không chút để tâm hay động lòng.

Thái hậu thở dài, tuy rằng lúc trước bà đã lựa chọn hoàng thượng, là bà có lỗi với hắn, nhưng trong lòng của bà cũng chưa từng hối hận qua, chỉ là đối với hắn có chút hổ thẹn, hi vọng hắn có thể sớm tìm được người mà hắn thích, nhưng bà không nghĩ rằng hắn quá cố chấp, đối với sự phản bội của bà vẫn luôn là khó có thể quên đi.

Trong hoàng cung, không chỉ có hoàng thượng, hoàng thái hậu thương cảm và đau buồn, nhưng ở đâu đó trong bóng tối cũng có người đang rất là vui sướng, hoàng hậu đi rồi, các nàng đã mất đi một đối thủ cường mạnh, không còn phải thấp thỏm lo sợ nữa, vị trí hoàng hậu cao cao tại thượng, là sự mê hoặc và cám dỗ đang từ từ lan tỏa, khiến cho rất nhiều ngươi trong lòng đang thèm muốn, ngo ngoe muốn động.

Bên trong Như Mai cung, Mai Phi trắng đêm không ngủ. Hoàng thượng đã rất lâu không ghé thăm Như Mai cung, làm trong lòng nàng mơ hồ có một loại cảm giác nguy hiểm đang rình rập. Bên trong Vân Lôi vẫn còn đang hôn mê, không biết lúc nào thì mới tỉnh lại, khiến cho nàng không hề có một cảm giác an toàn nào.

Nhận được tin tức Ôn Nhã đã bị đưa tới đại mạc kết giao, trong lòng Mai Phi đã bắt đầu dậy sóng, nếu như nàng một lần nữa có thể đoạt lại tâm của hoàng thượng một lần nữa, vị trí hoàng hậu kia tất nhiên sẽ thuộc về nàng, nàng cũng không cần phải nghĩ ngợi hoặc lo lắng ai đó sẽ chạm được vị trí của nàng trong lòng hoàng thượng. Chỉ là Vân Lôi, nghĩ đến hắn, Mai Phi vẫn có chút không đành lòng.

"Khụ khụ, khụ khụ, khụ." Mới ra khỏi Vân Thành thời gian không quá một ngày. Ôn Nhã liền cảm giác cả người đều hỗn loạn, khó chịu, hơn nữa nàng còn bắt đầu ho khan, cái trán cũng đã có chút nóng lên, vừa lúc đầu nàng còn tưởng chỉ là cảm mạo bình thường, nên cũng không quá để ý, nhưng hiện tại bện tình ngày càng nghiêm trọng lên.

" Nương, nương, người uống nước đi ". Nguyệt Hồng nhẹ nhàng phủi nhẹ phía sau lưng của Ôn Nhã, một tay đem chén nước đưa tới trước mặt nàng, nương nương như vậy, khẳng định là cảm mạo rồi, nhất định là vì sáng sớm hôm qua ngâm mình ở trong chậu nước quá lâu, đường đến đại mạc còn mất mấy ngày đường, Hoàng hậu nương nương bệnh tình nếu còn không hết, làm sao có thể đến đại mạc đây? Nguyệt Hồng lo lắng khôn nguôi.

"Không cần, ta nghĩ là nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe, ngươi đi ra ngoài trước đi ". Ôn Nhã suy yếu nói, hiện tại khí lực không đủ để nàng nhấc nổi thân mình nữa a, trên xe ngựa còn đang xóc nảy, nàng cảm giác xương của mình sắp vỡ tan rồi.

" Người chờ một lát, thuốc nấu đã xong, lập tức liền uống được rồi, người chờ tí, uống rồi lại ngủ tiếp ". Nguyệt Hồng dùng sức nâng thân thể của Ôn Nhã, không cho Ôn Nhã nằm xuống. Trong đội ngũ đi theo kết giao cũng không có một ngự y nào, những gói thuốc kia điều là do Nguyệt Hồng viết cho phương tử đi hốt cho Ôn Nhã, hi vọng nương nương uống sẽ không có chuyện gì.

Được sự chăm sóc tận tình của Nguyệt Hồng, sau khi uống xong thuốc, Ôn Nhã liền mê mang đi vào giấc ngủ sâu. Vì để cho thân thể Ôn Nhã khỏe lại, nên đội ngũ kết giao không thể không nửa đường dừng lại, ở lại trạm dịch biên cảnh, tìm đến lang y tốt nhất, trong ba ngày, Ôn Nhã cũng không thể nào khởi sắc, mỗi ngày đều chỉ tỉnh táo không quá hai canh giờ, liền đi vào hôn mê.

Thời điểm hôn mê, Ôn Nhã không chỉ cảm nhận được thân thể khó chịu, mà tinh thần cũng rất mệt mỏi. Bởi vì nàng cư nhiên phát hiện mình, sau khi hôn mê, hồn phách liền đi đến mộng cảnh lúc kia, nhưng lần này so với trước đây càng thêm rõ ràng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-115 )