Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 003

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 003
Bình vương phủ nhận thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


Từ bên trong thiên lao lạnh lẽo đi ra, lại bị đại thúc ôm vào trong ngực, Ôn Nhã còn có chút kinh hồn bất định, thế nhưng đã ba ngày rồi, nàng đều không có được giấc ngủ ngon, hiện tại ấm áp hẳn lện, làm cho nàng có chút mơ màng muốn ngủ một giấc. Mặc dù Bình vương có nói qua nàng cứ yên tâm mà đánh một giấc, nhưng nàng thật sự không dám yên tâm a, nàng phải cố nén lại cơn buồn ngủ này.

Xe ngựa một đường phi nước đại, hướng về Bình vương phủ mà đến.

Hôm nay, Bình vương phủ tựa hồ so với trước đây náo nhiệt hơn một chút, không chỉ có thị vệ, người hầu so với ngày trước còn nhiều hơn. Liền ngay cả người chưa từng bước ra khỏi cửa Bình vương phi cũng đã ở trước cửa phủ chờ sẵn, nàng đang phóng tầm mắt hướng về phía hoàng cung mà đợi.

Xe phu đánh ngựa chạy thẳng một đường không ngừng nghỉ, Bình vương phi từ xa đã nhìn thấy có một chiếc xe ngựa từ từ đi tới.

"Hồi phủ rồi nói! ". Bình vương xuống xe ngựa, cố ý không cho Bình vương phi nhìn mặt của Ôn nhã, nháy mắt với nàng, hắn liền tiến vào vương phủ.

Ôn Nhã cảm thấy không thể hiểu ra sao cả, cũng không nói rõ được, một cảm giác quái lạ. Bình vương vô duyên vô cớ đến cứu nàng, bây giờ nhìn kĩ thấy Bình vương cũng đối với nàng cơ hồ rất đặc biệt, mà tựa hồ cả những người trong Bình vương phủ cũng đối với nàng có chút đặc biệt a. Ôn Nhã khuôn mặt không rõ sắc thái, chỉ cảm thấy Bình vương ôm nàng đến một nơi rất xa, sau đó còn nghe được một ít âm thanh huyên náo, hình như có một nữ tử nào đó liên tục dặn dò hạ nhân, chuẩn bị nước nóng, chuẩn bị trang phục sạch sẽ gì đó, Ôn Nhã đầu óc mơ hồ.

Lần thứ hai nhìn thấy người là lúc Ôn Nhã đã bị ôm vào một gian phòng cổ sắc cổ hương, gian phòng này được bày trí rất cổ điển, đơn giản thanh lịch, trong phòng ngoại trừ Bình vương ra, còn có một phụ nhân khác, nhìn thấy phụ nhân, Ôn Nhã vô cùng sửng sốt.

"Bà ấy? Ngươi? ". Ôn Nhã chỉ vào Bình vương phi, rồi lại nhìn về phía Bình vương gia, cơ hồ có chút nói năng lộn xộn, không mạch lạc. Cơ bản tâm trí đã có chút hỗn loạn nay còn hỗn loạn thêm, và nàng dường như vẫn muốn biết một chút tin tức gì đó.

"Ôn Nhã! Tiểu Nhã! Ngươi chính là Tiểu Nhã của ta a!". Bình vương phi khi nhìn thấy Ôn Nhã, lệ đã rơi đầy trên mặt, nhìn dung mạo của hài nhi, nàng ấy tựa hồ tập hợp hết thảy những ưu điểm của chính mình. Chính Bình vương cũng có nói, chỉ cần nhìn kĩ một chút liền có thể nhận ra.

"Bà, bà là ai? Tại sao chúng ta dung mạo lại giống nhau như thế? ". Ôn Nhã sắc mặc trắng bệch, trong lòng nàng đã đoán được ít nhiều, thế nhưng thật sự không dám khẳng định lắm.

Từ nhỏ đến lớn nàng đã ở cùng sư phụ, từ trước đến giờ nàng cũng chưa bao giờ biết, cũng chưa từng gặp qua phụ mẫu của mình, mỗi lần nàng hỏi sư phụ, phụ mẫu hiện đang ở nơi nào, sư phụ đều nói, con là đang hỏi gì vậy? hoặc là trả lời nàng qua loa cho có lệ, lâu dần, nàng cũng không hỏi chuyện của phụ mẫu nữa.

Lần này, nàng thừa dịp sư phụ đi ra ngoài làm một chút việc nhưng rất lâu còn chưa có trở về, nàng liền lén lén lút lút chạy ra ngoài, không nghĩ tới vừa mới xuất đầu lộ diện đã phá hoại chuyện tốt của hoàng thượng, sau đó còn bị hắn nhốt trong đại lao, bây giờ tại nơi này lại nhìn thấy phụ nhân giống mình y hệt, Ôn Nhã thân thể suy yếu, bỗng nhiên cảm thấy đầu của mình có chút đau.

"Ôn Nhã, ta là mẫu thân của con, là mẫu thân của con a! ". Bình vương phi nhìn thấy Ôn Nhã sắc mặc trầm tư bất định, liền vội vàng chạy đến ôm lấy Ôn Nhã mà khóc lóc kể lể.

"Ta xưa nay, đều chưa từng nhìn thấy mặt của mẫu thân, ta làm sao biết, bà là đang nói thật hay giả? ". Ôn Nhã cảm thấy vấn đề này khó mà chấp nhận được.

"Uyển Như, tiểu Nhã ở trong thiên lao đã ba ngày, trước hết nên cho nàng tắm rửa, ăn một chút gì đó, rồi nghỉ nghơi cho tốt, mai rồi hẳn nói sau! ". Bình vương gia đem Bình vương phi nhẹ nhàng nâng dậy, đã ở cùng với nàng nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy được dáng vẻ luống cuống lúc này của Uyển Như.

"Đúng đúng rồi a! Tiểu Nhã! Con trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đã, ta có sai người chuẩn bị kỹ càng hết mọi thứ rồi, con có thể lập tức đi tịnh thân! ". Bình vương phi xoa xoa nước mắt, khôi phục thần trí, biết thần trí Ôn Nhã nhất thời chưa chịu nhận thân, vội vã giục người đi chuẩn bi tốt mọi thứ.

Đươc ăn nhiều món ngon, lại còn được ngâm mình trong nước ấm, Ôn Nhã liền đem tất cả phiền muộn ném ra khỏi đầu, thích ý ngủ một giấc ngon. Đợi đến lúc nàng mơ hồ thức dậy, tâm trí vẫn còn chút hỗn loạn, hoa mắt chóng mặt, bên tai có tiếng xì xầm ồn ào, cả người đều sắp bệnh rồi, thiệt là phiền chết đi thôi!. Tiện tay nàng liền hướng nơi ồn ào mà đẩy cái gì đó đang ở bên cạnh mình ra xa, quả nhiên không gian lại trở nên yên tĩnh đi rất nhiều.

"Vương phi, người không sao chứ? ". Nha hoàn bên người của Bình vương phi sốt sắng hỏi. Thì ra cái vật gì đó mà Ôn Nhã tiện tay đẩy đi, đó chính lại là gối hoa được làm từ gỗ đàn hương, vừa vặn lại đập trúng cánh tay của vương phi.

"Đừng lên tiếng, chúng ta có thể làm nàng ấy thức giấc, tất cả mọi người đều nên nói nhỏ thôi! ". Bình vương phi cố nén cái đau trên cánh tay, nhỏ giọng nói, tiểu nha hoàn muốn nói gì đó thêm nhưng lại dừng không nói nữa, đem Bình vương phi đỡ qua một bên.

Ôn Nhã ý thức còn có chút mơ hồ, thế nhưng cái cảm giác bệnh sốt, thật sự là khó chịu đến độ muốn lấy cả mạng nàng, còn có người ở bên tai xi xầm nói nói, làm nàng sắp phiền chết rồi.

"Vương phi, Ôn cô nương đã không còn gì đáng lo nữa rồi, chỉ là, nếu vương phi cứ tiếp tục như vậy, e sợ rằng Ôn cô nương còn chưa hết bệnh, người liền mệt ngã! ". Mấy ngày nay, vương phi đều ở bên cạnh Ôn cô nương, một phút cũng không rời, người đã gầy đi trông thấy, đại phu nhìn cũng không nổi nữa rồi.

"Vương phi, người nghe lời đại phu đi, trước tiên, người nên nghỉ ngơi thật tốt a! Ôn cô nương liền giao cho nô tỳ chăm sóc đi ". Thiếp thân nha hoàn Đan Thanh bên người của Vương phi cũng lên tiếng khuyên nhủ.

"Không sao! Ta nhất định phải tận mắt thấy nàng tỉnh lại thì mới yên tâm."Vương phi cố chấp không chịu nghe, Bình vương đứng ở bên cạnh đau lòng nhìn nàng, hạ quyết tâm, ở sau lưng vương phi, điểm huyệt ngủ của nàng, vương phi tức thời mê man trong lòng ngực Bình vương.

Thời điểm mà Ôn Nhã tỉnh lại, trong phòng chỉ còn nô tỳ Đan Thanh trông giữ, canh gác.

"Ôn cô nương, ngươi rốt cục cũng đã tỉnh rồi, ngươi có biết vương phi mấy ngày này đã vì cô nương mà mất ăn mất ngủ, cả người điều tiều tụy hẳn ra."Đan Thanh còn chưa từng bao giờ thấy vương phi của mình vì một ai đó mà hao tổn thần khí như vậy, tuy rằng vương gia và vương phi, bọn họ đều không nói gì, thế nhưng nhìn theo tướng mạo của Ôn cô nương, Đan Thanh cũng có thể đoán được Ôn cô nương hẳn cùng vương phi ít nhiều là có quan hệ.

"Bà ấy thật sự vì ta mà mất ăn mất ngủ sao? "Ôn Nhã ngờ vực hỏi, từ nhỏ tới lớn, sư phụ cũng không có vì lo lắng cho nàng quá mà đến độ mất ăn mất ngủ, lẽ nào.. bà ấy thật sự chính là mẫu thân của mình? Cho nên mới đối với mình tốt như vậy? Ôn Nhã trong lòng suy nghĩ.

Đan Thanh đem bệnh tình mấy ngày này của Ôn Nhã kể qua, vương phi ở bên nàng cả ngày lẫn đêm, chăm sóc nàng ra sao, đều một mạch nói hết cho nàng nghe! Ôn Nhã chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp đang chảy không ngừng, len lỏi cả vào trong tim nàng, đáy lòng nàng rung động, hay đây chính là cảm giác "mẫu tử tình thâm ".. huyết mạch đang chảy không ngừng a.

"Ngươi có thể dẫn ta đi gặp bà ấy hay không? Ta nghĩ bà ấy cũng rất muốn nhìn thấy ta ". Qua một lúc lâu, Ôn Nhã mới cất tiếng nói.

Ôn Nhã được Đan Thanh dìu dắt đi tới gian phòng của vương phi, cũng may, vương phi cũng vừa tỉnh lại được một lúc, còn đang định muốn đến xem Ôn Nhã, thì nàng đã đến.

"Tiểu Nhã! Con tỉnh lại rồi. Còn chỗ nào không được thoải mái không? Nói cho ta nghe! ". Vương phi nắm chặt tay Ôn Nhã, cũng không để ý, y phục để trên giường của mình còn chưa mặc đến.

"Cảm ơn hai vị, phu nhân và vương gia!". Cảm nhận được nhiệt độ trên tay, Ôn Nhã lúng túng quay đầu đi, có chút không quen lắm.

"Tiễu Nhã! Ngươi có phải là đang trách mẫu thân ngươi năm đó vứt bỏ ngươi? Kỳ thực mọi chuyện không phải là như vậy, tất cả mọi thứ là đều là ta sai rồi! ". Bình vương gia nhìn mẫu tử hai người, bắt đầu hối hận kể lại chuyện năm đó.

Mười mấy năm trước, vương phi còn chưa phải là vương phi lúc này, cũng đã mang thai Ôn Nhã, Bình vương gia mạnh mẽ chiếm đoạt, đem mẫu thân Ôn Nhã, cưới về vương phủ.

"Vào lúc đó, ta trẻ tuổi nóng tính, kiêu căng khó thuần, cho dù ta có yêu Uyển Như nhiều như thế nào đi nữa, nhưng làm sao lại có thể chứa một hài tử không phải máu mủ huyết thịt của mình ở trong phủ cơ chứ? Uyển Như cũng biết tính tình của ta, sợ ta sẽ gây bất lợi cho ngươi. Vì thế, sau khi sinh ngươi ra đời, Uyển Như cũng lặng lẽ tìm người đưa ngươi rời khỏi đây. Cho nên, nếu như giờ ngươi muốn hận, thì liền hận ta cũng được, sự việc không quan hệ đến Uyển Như! ". Bình vương gia nói lại, chuyện đã qua nhiều năm rồi, vương phi đều chưa từng tha thứ cho hắn, cũng không tha thứ cho chính nàng, nàng ấy suốt ngày đem chính mình nhốt tại Phật đường.

Hắn cũng đường đường là Bình vương gia, thế mà đã nhiều năm rồi, không biết nguyên do gì lại không có nhất nam bán nữ chung chăn chung gối.

Vương phi giương mắt nhìn Bình vương, có hận, có hổ thẹn, còn có cả cảm kích, nàng cũng không nghĩ tới, vương gia cư nhiên lại đem chuyện này nói ra, ít nhiều khiến nàng có chút ngưỡng mộ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

"Vậy nếu theo lời ngươi nói, ngươi không phải là phụ thân của ta, vậy phụ thân của ta là ai? Ôn Nhã không nhịn được hỏi, Bình vương gia năm đó, nàng chỉ là một hài tử còn không tha cho nàng, thì làm sao có thể bỏ qua cho phụ thân nàng cớ chư?

Vương gia nhìn vương phi, "Vẫn là nàng nên nói! ". Nếu như là hắn nói, phỏng chừng Tiểu Nhã sẽ không tin.

"Ta cũng không biết phụ thân con giờ đang ở đâu."Vừa nhắc tới phụ thân của Ôn Nhã, vương phi hai mắt đã rơi lệ, vương gia định đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng cuối cùng vẫn thôi thả xuống.

"Năm đó là do ta nhất sương tình nguyện tha thiết yêu phụ thân ngươi, nhưng ta sợ rằng ngay cả việc khi ta mang thai con, e là hắn cũng không biết ". Qua nhiều năm như vậy, nàng xưa nay cũng chưa từng nghĩ đến chuyện trước kia nữa, ngày hôm nay, hồi tưởng lại những chuyện trước đây vẫn là khắc cốt minh tâm.

"Vậy tên của phụ thân là gì? hình dáng ra sao a? "Ôn Nhã có chút tức giận liền hỏi, mặc kệ năm đó là ai yêu ai, nếu mẫu thân cũng đã có mang thai hài tử, vậy tại sao hắn lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc mẫu thân như vậy, thật chẳng đáng mặt nam tử hán đại trượng phu, tốt nhất đừng cho nàng tìm thấy hắn, bằng không, nàng nhất định sẽ giúp mẫu thân trị tội a.

"Tiễu Nhã, những chuyện trước kia đã qua lâu rồi, con đừng hỏi ta nữa có được không? Nương hiện tại chỉ hi vọng sẽ có thể làm mẫu thân bồi đắp lại cho con những thiệt thòi mà con phải trãi qua ". Vương phi nhẹ lắc đầu, không muốn nhắc lại chuyện lúc trước nữa.

"Nương! Người yên tâm, Tiểu Nhã sau này nhất định sẽ mãi ở bên cạnh người a ". Mở ra được những nút thắt trong lòng, Ôn Nhã không cố chấp nữa, liền hô to một tiếng.

"Con vừa mới gọi ta là cái gì? Có thể gọi lai một lần nữa, có được hay không? "Vương phi kích động, đến hai mắt lệ nhòa, nhiều năm như vậy. rốt cục cũng có thể nghe được tiếng con gọi mình, làm sao không thể không kích động.

"Mẫu thân! Nương!Là Nương a...!" Ôn Nhã trong mắt cũng chứa đầy lệ, nàng rốt cục cũng có mẫu thân rồi, cũng không còn là nữ hài tử không cha không mẹ nữa.

"Vương gia! Thiếp còn có một chuyện muốn nhờ!". Hai mẫu tử ôm nhau khóc một hồi, vương phi đột nhiên nhớ đến một việc, liền nói với Bình vương gia.

"Ta đã biết nàng muốn nói điều gì rồi! Ngày mai ta liền lên tấu chương, thỉnh hoàng thượng thu dưỡng Ôn Nhã làm nghĩa nữ của ta, thiết nghĩ hoàng thượng sẽ vì ta mà đáp ứng, như vậy, các nàng mẫu tử hai người liền có thể quang minh chính đại ở cùng nhau." Bình vương gia rất hiểu tâm tư của vương phi, "Chỉ là không biết Tiểu Nhã có nguyện ý hay không? "Vương gia chuyển hướng Ôn Nhã mà hỏi, dù sao năm đó cũng bởi vì hắn, mới làm cho các nàng thất lạc nhiều năm như vậy.

"Ta đương nhiên đồng ý a! Nghĩa phụ là vương gia, vậy thì ở Vân Thành này, sẽ không còn ai có thể bắt nạt ta nữa rồi!." Ôn Nhã khẽ mỉm cười, nàng cũng không hận vương gia, dù sao ngài ấy cũng đã cứu nàng một mạng.

"Như vậy quá tốt, quá tốt rồi a! Con cứ gọi ta là phụ thân, từ nay về sau, con chính là Bình vương khuê nữ của ta, sao hả, như thế nào? ". Bình vương gia trên gương mặt tuổi tác trưởng thành theo năm tháng nay cũng tươi cười như hoa nở mùa xuân, xem ra mọi chuyện đã phát triển tốt đẹp rồi.

"Nữ nhi bái kiến phụ mẫu! ". Buông vương phi ra, Ôn Nhã hướng tới hai người bọn họ, dịu dàng cúi đầu hành lễ.

"Hay! Hay lắm! ". Vương gia cùng vương phi hai người vô cùng vui vẻ và cao hứng, đặc biệt là vương phi.

"Cảm ơn ngươi! ". Một lát sau, vương phi đột nhiên nhỏ giọng nói.

"Không sao! Chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc, là tốt rồi! ". Bìnhvương gia khẽ mỉm cười, nhiều năm như vậy, nàng rốt cục cũng nói chuyện với hắn, tất cả những mọi thứ ngày hôm nay, đối với hắn đều là đáng giá

......

Cổ sắc cổ hương: gian phòng bày trí theo kiểu ngày xưa, thường có lư hương lưu giữ mùi hương để cho gian phòng thơm hơn, mà các bạn thường thấy trong phim ảnh của mấy nàng tiểu thư của vương phủ, .

Nhất nam bán nữ: là cảnh nam nữ chung chăn chung gối, dành chỉ vợ chồng chung phòng.

Nhất sương: một lòng một dạ, giống yêu đơn phương.

Khắc cốt minh tâm: chuyện không bao giơ quên được.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )