Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 002

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 002
Kỳ diệu được cứu thoát
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


"Hoàng thượng, vi thần có một chuyện muốn khẩn cầu hoàng thượng giúp đỡ."Sau khi cùng hoàng thượng thảo luận vấn đề quốc gia đại sự xong. Bình vương gia đột nhiên cúi quỳ xuống đất, khấu đầu hành lễ với hoàng thượng.

"Ái Khanh là có chuyện gì, mau mau đứng lên đi! ". Vân Lâm vội vã từ long y đi xuống, hai tay nâng Bình vương đứng dậy. Bình vương là đại thần do tiên đế ủy thác, qua nhiều năm như vậy, Bình vương đã vì hắn và vì Vân đình vương triều mà tận tâm tận lực, giúp hắn giải quyết mọi vấn đề nan giải, nhưng chưa bao giờ đòi hỏi báo đáp. Hôm nay thế nhưng lại quỳ xuống thỉnh cầu, làm cho Vân Lâm cảm thấy bất ngờ.

"Vừa nãy, trên đường tiến cung, vi thần có nghe qua hình như có một nữ tử muốn ám sát hoàng thượng, không biết chuyện này có thật hay không, hay là còn có ẩn tình gì khác? Bình vương hỏi đến.

"Àh việc đó ..., quả thực là như vậy! ". Vân Lâm có vẻ hơi lúng túng, cho dù hắn và Bình vương có quan hệ vô cùng mật thiết, nhưng cũng không thể nào kể cho Bình vương nghe được việc tại thời điểm ái ân thì lại bị nữ tử đó làm gián đoạn a.

"Ái khanh, sao đột nhiên lại hỏi đến nữ tữ kia? "Vân Lâm vội vã nói sang chuyện khác.

"Hồi bẩm hoàng thượng, khi vi thần nhìn thấy nữ tữ kia, đã bị kinh chấn một phen, cảm thấy dung mạo của nàng ta tương đối giống với dung mạo của cố giao, hơn nữa họ của nàng ta cũng có chút tương đồng với cố giao, vì thế vi thần có thể khẳng định, nữ tử kia nhất định là nhi nữ của cố nhân năm xưa. Cố giao năm xưa đã từng ủy thác ta phải chăm sóc nữ nhi của họ, thế nhưng ta lại không tìm được người nhà cố nhân. Hôm nay gặp mặt, trong lòng thật cảm thấy hổ thẹn, hi vọng hoàng thượng mở ra một con đường, mà tha tội chết cho nàng, cũng giải quyết xong tâm nguyện nhiều năm của vi thần ". Bình vương lại lần nữa quỳ xuống đất khẩn cầu.

"Bình vương, không phải trẫm không mở ra cho nàng ta một con đường, ngươi cũng đã nói qua, vẫn chưa tìm được người nhà của nàng ta. Hôm nay, nữ tử này đột nhiên xuất hiện, hay chính là cố ý đến đây để lừa ngươi, hoặc có thể là do "người đó "cố ý an bài ". Vân Lâm cau mày nói, hắc y nữ tử kia thân phận không rõ ràng, làm hắn thắc mắc đến nghẹn ở cổ họng, nếu giờ hắn chưa điều tra gì mà đã thả, chẳng phải là tự ý thả hổ về rừng sao?

"Hoàng thượng! Vi thần dám cam đoan, nàng tuyệt đối sẽ không là thích khách, cũng sẽ không là người do "người đó "phái tới, thậm chí là, vi thần cũng sẽ nghĩ ngay biện pháp làm cho nàng ta cải tà quy chánh, vi thần khẩn cầu hoàng thượng tác thành cho vi thần! ". Bình vương tuổi đã trung niên, sắp quỳ đến không nổi nữa, nhưng mà nếu hoàng thượng không đáp ứng cho hắn, hắn liền không đứng lên.

"Ái khanh xin đứng lên đi, để trẫm suy nghĩ cân nhắc kỹ càng, ngưoi yên tâm, trẫm chỉ điều tra một chuyện, sẽ không làm tổn thương đến tính mệnh của nàng ". Vân Lâm bất đắc dĩ nói. Bình vương lúc này mới đứng dậy, đối với Vân Lâm ngàn tạ vạn tạ, rồi mới cung thân hậu thoái.

"Đi thăm dò nữ tử kia đến cùng lai lịch như thế nào? "Vân Lâm quay mình đối với ở giữa không trung mà nói, chỉ nghe được bên cạnh cửa sổ mặc dù không có gió nhưng vẫn nghe được chút xào xạc, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Ôn Nhã lúc này đang ở bên trong thiên lao, tuy rằng đang là mùa xuân, khí trời đã bắt đầu dần ấm lên, thế nhưng bên trong nhà lao tối tăm nhiều, ẩm chút hơi nước lạnh đến xương tủy, dù là Ôn Nhã có nội lực hộ thể nhưng vẫn không nhịn được mà run cầm cập. May mắn thay là Bình vương có nói qua, bằng không Ôn Nhã chắc chắn không chỉ thoải mái mà ở trong nhà lao như thế này đâu a.

"Hoàng thượng giá lâm! ". Cũng không lâu lắm, hoàng thượng cư nhiên đã xuất hiện bên trong đại lao.

Thân không nhiễm bụi, đôi ủng vàng thêu hình rồng xuất hiện trước mặt Ôn Nhã, biết người đã đến, Ôn nhã vẻ mặt khinh thường lướt qua không thèm nhìn hắn.

"Nếu như ngươi muốn rời khỏi đây, thì thành thật trả lời câu hỏi của trẫm, đến cuối cùng là ai phái ngươi tới hoàng cung? ". Vân Lâm ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm của Ôn Nhã, để nàng có thể đối diện với mình. Lúc này Vân Lâm được dịp quan sát tỉ mỉ gương mặt của Ôn Nhã. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế cho thấy thái độ bất mãn, trong mắt biểu hiện sự khinh thường. Cảm giác nàng rất khác so với những nữ tử ở trong hoàng cung, hơn nữa điều đặc biệt quái lạ là, hắn cư nhiên lại cảm thấy khuôn mặt này tựa hồ đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, thế nhưng trong lúc nhất thời không thể nào nhớ ra được.

"Ta cuối cùng nói lại một lần nữa a! Không có ai phái ta đến, ta thật sự chỉ là không cẩn thận liền mới té ngã va đè lên ngươi. Ngươi thích như thế nào thì là như thế đó thôi! Dù sao ta cũng vào thiên lao rồi, từ xưa đến nay, chưa từng có ai vào đây rồi mà có thể bình an vô sự mà đi ra ngoài cả, có điều ta vẫn nên khuyến cáo ngươi một câu!Nếu như thật sự ta có thể trốn thoát khỏi đây, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi a! ". Dù sao, nàng đều bị xử chết, Ôn Nhã liền không khách khí với Vân Lâm nữa, cũng chẳng quản hắn là loại người nào, nếu đã muốn lấy đi tính mệnh của nàng, vậy nàng còn có gì mà phải sợ chứ.

"Con vịt chết mạnh miệng này, vậy ngươi cứ ở trong đại lao này mà chờ chết đi! Trẫm còn nghĩ nếu ngươi có thể thành thật trả lời, ta liền có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, có điều.. nếu ngươi đã nói như vậy, vậy cái kia.. trẫm cũng không cần thiết đi làm chuyện thừa! Bãi giá hồi cung! ". Vân Lâm lạnh nhạt nói, mặc kệ nàng có khai ra hay không, chỉ cần ám vệ về, hắn sẽ liền biết mọi chuyện.

"Ê! Ta đúng là vô tội mà! Ngươi mau thả ta ra ngoài đi! Ngươi là hoàng thượng a! Là hoàng thượng thì không thể nào vô duyên vô cớ kết tội oan uổng cho người ta a! Ta đúng là chỉ không cẩn thận thôi mà! ". Ôn Nhã sững sờ, bận bịu hướng về phía bóng hoàng thượng đang rời đi mà hô to, thế nhưng Vân Lâm cũng không quay đầu lại. Ôn Nhã nhụt chí dùng chân đá nước dưới chân mình, sớm biết thì đã thay đổi thái độ, đối với hắn tốt một tí rồi, nếu chết tử tế thà còn một tia hi vọng cũng phải sống sót.

Vân Thành, Bình vương phủ trang nghiêm mộc mạc, thủ vệ tinh luyện, xe ngựa đến trước cổng Bình vương phủ thì dừng lại, Bình vương xuống xe ngựa, sau đó liền vội vội vàng vàng hướng về phía cửa bên trong phủ mà đi.

"Vương phi hiện giờ ở đâu? ". Bình vương vôi hỏi vị quản gia đang đi tới định chào đón tiếp hắn.

"Bẩm vương gia! Vương phi chính là đang ở Phật đường niệm kinh ". Quản gia đáp, Bình vương sau đó liền để mặt quản gia đứng đó, bước nhanh vội hướng tới Phật đường mà đi đến, quản gia xem bô dáng hắn có chút kỳ quái, vương gia xưa nay, tâm luôn luôn ổn định, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Làm cho vương gia sắc mặc kích động như thế?

Ở phía đông hẻo lánh trong vương phủ, có một gian độc lập tách biệt, dùng để xây ngôi chùa nhỏ, Phật đường này chỉ dành cho một mình vương phi đến, cho nên khi Bình vương vừa tới trước cổng Phật đường thì bước chân đột nhiên chậm lại, rồi dừng hẳn. Hắn định giơ tay ngõ cửa, nhưng lại có chút ngập ngừng do dự.

"Bên ngoài người đến, chắc hẳn là Vương gia? Đã là Vương gia thỉnh mời vào trong! ". Chỉ chốc lát, bên trong truyền đến âm thanh lành lạnh của nữ tử, Bình vương đang trong trạng thái muốn gõ cửa, liền hạ tay xuống, đẩy cửa đi vào.

Nhìn sơ bên trong Phật Đường hơi tối tăm, chỉ nhìn thấy một nữ tử mặc trang phục tố y đang quỳ xuống quay lưng lại với Bình vương, tay cầm Phật châu, lần hạt đọc kinh, cầu nguyện. Bình vương cũng quỳ xuống bên cạnh nữ tử, cung kính bái Phật thắp hương, sau đó yên tĩnh đứng ở bên cạnh, mãi cho đến tận khi nữ tử đã tụng xong kinh phật, Bình vương lúc này mới đem nữ tử ấy nâng dậy.

"Không biết, hôm nay vương gia đến nơi này của thiếp thân, là vì chuyện gì?. Nữ tử ấy khẽ ngẩng đầu nhìn Bình vương chăm chú. Đây chính là Bình vương phi của Bình vương phủ, dung mạo của nàng cùng Ôn Nhã giống nhau đến mấy phần, cũng không giống lắm, chính là, nàng ấy hình dáng đã ngoài ba mươi mấy tuổi, được bão dưỡng vô cùng tốt, nhưng nhìn kĩ từ trong xương lộ ra vẻ lành lạnh, còn Ôn Nhã lại hoạt bát linh động, còn kiêu căng không kém, ngoại trừ điểm này thì đã thấy tuyệt nhiên không hề giống nhau rồi.

"Hôm nay, hoàng thượng có triệu ta vào cung, nàng đoán xem là ta đã gặp được ai? ". Bình vương ở ngoài nhìn uy nghiêm, nhưng đối với nữ tử trước mặt thì trở nên vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng dìu nàng đến chiếc ghế, đặt nàng xuống, sau đó ngồi xuống cạnh bên, Bình vương mới nói hỏi.

"Là ai? Lại khiến vương gia có thể quan tâm như thế? ". Vương phi ở bên ngoài nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại có chút lạnh lẽo, vương gia tìm đến nàng, liền nói rõ có lẽ người mà vương gia gặp, cũng có thể là người mà nàng biết, còn được vương gia để tâm như thế, tựa hồ chỉ có thể là người đó.

"Là một nữ tử, tên gọi là Ôn Nhã. Ôn, trong nắng trời ấm áp, Nhã trong trí nhã thanh tao ". Bình vương nhìn nụ cười lành lạnh của nữ tử trước mắt, mà trong lòng vô cùng chua chát cay đắng, nàng là thê tử của hắn, cơ bản là người thân cận nhất của hắn, thế nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy nàng là ngươi cách hắn xa nhất.

"Ôn Nhã? Ôn, trong nắng trời ấm áp, Nhã trong trí nhã thanh tao? ". Nghe đến danh tự này, Bình vương phi toàn bộ sắc mặc đại biến, nguyên bảng dáng vẻ lành lạnh lúc nãy, vào lúc này như bị ai xé rách đi chiếc mặt nạ mà nàng đã tạo nên, Phật châu trong tay cũng theo rơi xuống đất, Ôn Nhã? Cái tên này đối với nàng mà nói, thực sự là quá quen thuộc, nhưng cũng lại quá xa lạ.

"Đúng là nàng sao? Có phải là nàng? Nàng dung mạo ra sao? Năm nay đã bao nhiêu tuổi? Ngươi làm sao không mang nàng về đây?Bình vương phi nắm lấy bờ vai Bình vương, liên tiếp hỏi.

"Nàng nhìn qua chỉ cỡ mười sáu tuổi, hơn nữa dung mạo của nàng ấy cùng ngươi hẳn rất giống, chỉ cần nhìn kĩ một chút là liền có thể thấy được ". Bình vương cố nén trong lòng đau đón, cay đắng hồi đáp.

"Nhất định là nàng a! Có đúng hay không? Là Ôn Nhã nữ nhi của ta, là nữ nhi ngoan của ta, ngươi tại sao lại không mang theo nàng trở về? ". Bình vương phi cả người đều kích động đến nỗi run rẩy, không nhịn được chất vấn Bình vương, thế nhưng Bình vương vẫn như thế cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

"Thật xin lỗi! ". Một lát sau, Bình vương phi lúc này mới phát hiện mình quá luống cuống, cũng nhận ra được tâm trạng của Bình vương, liền buông Bình vương ra, lạnh giọng nói.

"Không có gì để mà nàng xin lỗi ta cả, nữ nhi nàng đang bị hoàng thượng bắt giữ, ta đã cầu xin hoàng thượng tha cho nàng ấy một mạng, hoàng thượng có nói là còn muốn điều tra một chút, nàng không cần phải lo lắng, nữ nhi của nàng sẽ không sao ". Bình vương an ủi, mặc dù biết nói ra điều này sẽ càng để nàng thêm lo lắn, thế nhưng đã rất lâu hắn không có nhìn thấy nàng, thật vất vả mới có cơ hội thấy được nàng, hắn không muốn bỏ qua.

"Bồ Tát, tín nữ Ôn Uyển Như, mười mấy năm qua, thành tâm lễ Phật, hôm nay rốt cuộc cũng tìm thấy nữ nhi sau bao năm lưu lạc. Cầu Bồ Tát phù hộ, phù hộ Ôn Nhã nhất định bình an trở về."Bình vương phi cảm kích nhìn Bình vương một chút, sau đó lại đến trước tượng Phật Quan Âm trước mặt, cúi quỳ, khẩn cầu thần trời Phật phù hộ. Bình vương nắm chặt tay thành nắm đấm, không cam lòng nhìn Bình vương phi một lát, sau đó xoay người rời đi, chỉ cần hắn cứu Ôn Nhã, nàng sẽ đối với hắn có thể sẽ có chút thay đổi, Bình vương nghĩ thầm.

Ôn nhã liên tiếp đợi ở trong đại lao tăm tối đã ba ngày qua, trong ba ngày, đều có người đưa thức ăn đến, mỗi món ăn đều là khác nhau và đều là tươi mới, ngoại trừ có một số vấn đề bất tiện cần ra ngoài thì luôn có người đi theo, người trong thiên lao đúng là không có đối xử tệ với nàng a! Ôn Nhã có chút không rõ, hoàng thượng này rốt cuộc là có ý gì, không giết nàng, cũng không tha nàng, liền đem nàng nhốt trong đại lao, chẳng lẽ muốn nàng tự sinh tự diệt sao?

Ngày hôm đó, Ôn Nhã vẫn như thường lệ, buồn bực, ngán ngẩm chờ ở bên trong thiên lao. Đột nhiên nghe thấy âm thanh mở của nặng nề. Ôn Nhã trong lòng căng thẳng, lẽ nào hoàng thượng đã ra lệnh xử quyết nàng?

Tuy nhiên, xuất hiện trước mặt nàng, lại là cái người mà nàng đã từng gặp qua một lần, Bình vương gia.

"Nhanh! Mau đưa người tới giúp, khí trời lạnh như vậy, lại ở trong thiên lao ẩm ướt, nữ tử hài nhi của gia gia, làm sao mà chịu đựng được?". Vừa vào trong thiên lao, Bình vương liền nhìn thấy Ôn Nhã ngẩng đầu nhìn mình, gương mặt nhỏ nhắn hiện tại đã trắng xám nhợt nhạt, phải đối mặt với khuôn mặt giống với người trong lòng hắn, thật sự hắn không nhịn được mà thương tiếc cho người nữ tử bên trong thiên lao, Ôn Nhã.

"Là ngươi! Ngươi làm thế nào lại đến đây? Lẽ nào, hoàng thượng biết mình đã sai, nên dự định thả ta ra?". Bị nhốt, và ngâm mình trong thiên lao đã ba ngày qua, Ôn Nhã cả người suy yếu vô lực, để thị vệ tùy ý đem mình từ từ ra khỏi nơi tối tăm quỷ quái này.

"Ngươi, đứa nhỏ này, đều lại như vậy, còn không biết quản cho tốt miệng của mình. Hoàng thượng đã cho người đi điều tra ngươi vô tội phóng thích, nhưng ngươi nhất định phải chờ ở phủ của ta ". Bình vương đem áo choàng mang đến bao lấy thân thể gầy yếu của Ôn Nhã, bất kể Ôn Nhã kháng nghị, liền đem Ôn Nhã đang ngồi một chỗ, cúi xuống ôm đi.

Nhìn thấy gò má cương nghị của Bình vương, Ôn Nhã trong lòng một trận nghi hoặc, gặp nạn không chết, đại thúc này lại coi trọng mình? Nếu không phải vậy, làm sao tìm cách cứu mình thoát khỏi đây? Thật sự có chuyện kỳ lạ đến vậy sao?.

"Vi thần thay Ôn Nhã khấu tạ hoàng thượng ban ơn tha cho tội chết! ". Ra khỏi cửa thiên lao, nhìn thấy hoàng thượng đang chờ ở phía trước, Bình vương đang ôm Ôn nhã liền vội vàng quỳ xuống hành lễ tạ ơn, nhưng lại bị hoàng thượng đỡ dậy.

"Nàng ấy xác thực là vô tội, trẫm về tình về lý nên thả nàng, Bình vương mang nàng về phủ, khả phải trông coi nàng cho tốt."Vân Lâm nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt nhưng quật cường đang nằm im trong lồng ngực của Bình vương, lạnh nhạt nói.

"Vi thần tạ chủ long ân! "Bình vương lần nữa nói lời cảm tạ, lúc này mới mang theo Ôn Nhã ly khai khỏi hoàng cung.

..............................

• Cố giao, cố nhân: là bạn cũ năm xưa

• Cung thân hậu thoái: động tác chấp tay cúi người, từ từ lui ra ngoài, dành cho các quan lại trong triều cung kinh với hoàng thượng.

• Tố y: là trang phục tơ trắng, dùng để dành cho người xưa khi mặc để tu hành.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )