Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 001

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 001
Đại đảm thích khách
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


Mùa xuân, nhật muộn. Hoa tươi gỗ tốt. Thảng canh ríu rít líu lo. Kì Kì cỏ phiền màu mỡ.

Tam nguyệt xuân, cuối mùa. Vân Đình hoàng triều to lớn ở trong hoàng cung. Mặc dù đã có hơn một ngàn cung nhân đặc biệt chăm chút, cũng không tránh khỏi có chút hoang vắng.

"Hoàng thượng! Ỷ Mai viên hoa nở diễm lệ, rực rỡ, người có muốn qua đó thưởng cảnh? ". Vị thái giám đã ngoài năm mươi tuổi Lý Đức Hải, cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt như sương mù của vị Hoàng đế trẻ tuổi mà kiến nghị.

"Ỷ Mai viên? "Đã lâu rồi không đến, nên qua đó xem thử!. Nghe đến "Ỷ Mai viên, hoàng đế trẻ tuổi sắc mặt đã có chút khí sắc. Lý Đức Hải vội vã vẫy tay cho lui các cung nữ, thái giám, một mình hì hục đuổi theo hoàng thượng. Hoàng Thượng rất mực yêu thích mai, đau mai, tiếc mai, trong cung ai nấy đều biết. Mỗi lần hoàng thượng thưởng mai, đều không thích có quá nhiều người đi theo bên người, người e sợ sẽ quấy nhiễu đến nét tươi đẹp thanh khiết tĩnh lặng của hoa mai.

Cách đây vài ngày qua vừa có một trận tuyết lớn, bên trong Ỷ Mai viên những hạt tuyết trắng còn vương trên đất, từng khóm từng khóm hoa mai đỏ hồng hòa quyện theo một chút tuyết nằm rải rác trên những cành cây, càng tô điểm thêm nét đẹp tinh tế và thanh khiết cho cả Ỷ Mai viên.

"Hoa mai, nở trong tiết trời lạnh giá, Trẫm! Sau này như thế nào mới có năng lực giống như hoa mai đây chứ? Vị hoàng đế trẻ tuổi lẩm bẩm, tựa như đang hỏi Lý Đức Hải, cũng tựa như hỏi chính mình.

"Ha! Ha! Các ngươi tới bắt ta đi nha! "Chính trong thời điểm vị hoàng đế đang trầm tư, Ỷ Mai viên truyền đến âm thanh vui cười của một nữ tử, tiếng cười ngân nga như chiếc chuông bạc vang vọng cả khuôn viên, tựa hồ như đã kinh động đến vẻ thanh tĩnh của hoa mai, tuyết trắng mai hồng rơi lã tã xuống mặt đất, sắc mặt của vị hoàng đế đã trở nên khó coi hơn.

"Là người phương nào, lại gan to lớn mật như vậy, dám quẫy nhiễu Hoàng thượng thưởng mai! ". Lý Đức Hải lớn giọng quát.

"Hoàng thượng? Là Hoàng Thượng đến rồi sao? Trong vườn truyền đến âm thanh mừng rỡ của nữ tử, loáng thoáng có thể nhìn thấy bộ váy phục trang cung màu xanh lục nhạt của nữ tử ấy đang vội vã bước ra, hướng hoàng thượng mà đi, lại một lần nữa kinh động đến hoa mai thanh khiết.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn phúc kim an! ". Đôi bàn tay ngọc ngà nhẹ nâng, "nhất chi mai hoa "nữ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ khi nhìn thấy hoàng thượng, nàng lập tức quỳ xuống dất hành lễ thỉnh an.

"Nô tài tham kiến Mai phi nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! ". Nhìn thấy người đến, Lý Đức Hải vội vã quỳ xuống, cúi đầu hành lễ, thì ra người đến là Mai phi nương nương. Theo cách xưng hô tên nàng thì có thể biết được hoàng thượng có bao nhiêu phần sủng ái vị Mai phi này, nếu không sẽ không bao giờ ban tặng quý danh là "Mai phi ".

"Ái phi! Nhanh mau đứng lên đi! Mặt đất lạnh, cẩn thận tổn hại thân thể sẽ bị rét cóng. Các ngươi cũng đều đứng lên đi! "Nhìn thấy Mai phi, vẻ mặt hoàng thượng lập tức biến đổi, cuối cùng nở nụ cười tươi đem nàng từ trên mặt đất nâng dậy.

"Hoàng thượng, thần thiếp ít ngày qua đã không được nhìn thấy người, biết được mấy ngày nay Ỷ Mai Viên, hoa Mai đều nở, thiếp nghĩ hoàng thượng nhất định cũng sẽ đến đây, cho nên thần thiếp liền cũng đến nơi này, không nghĩ tới sẽ quấy nhiễu hoàng thượng, thần thiếp biết tội a! ". Mai phi nhẹ nhàng kéo nhẹ tay áo của hoàng thượng đang tung bay trong gió, cùng với đôi mắt long lanh vô tội như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời.

"Vô phương! Ái phi là "Nhất chi Mai hoa "mà trẫm yêu thương nhất! Trẫm làm sao mà trách tội ái phi đây? Hoàng thượng nhẹ nhàng đem Mai Phi kéo vào trong lồng ngực của mình, vuốt ve trìu mến nói.

"Hoàng thượng.. ! Người đối với thiếp thực sự quá tốt rồi, thần thiếp không cần người báo đáp."Mai Phi một mặt e thẹn dựa vào bờ vai của hoàng thượng.

"Ái phi như thế nào lại nghĩ không cần báo đáp? Ái phi không phải nói đã rất lâu rồi chưa gặp qua trẫm sao, hay là.. không bằng trẫm hiện tại liền đi đến cung của ái phi ngồi một chút, thế nào? Hoàng thượng cười khẽ, tỉ mỉ thoa nhẹ lên chiếc cằm tinh tế của Mai Phi, nàng nhìn hoàng thượng đến thất thần sững sờ, gật đầu đáp ứng người.

Hoàng thượng nâng mai phi ôm ngang thắt lưng, liền hướng vị trí Như Mai cung của Mai Phi mà đi đến.

......

"Trong thiên hạ tất cả đều là đất của vua, chẵng lẽ vương thần cũng ở xung quanh, ta không tin, ta trốn vào hoàng cung, ngươi còn có thể tìm được ta a! ". Ôn Nhã một thân hắc y, hai chân thoan thoắt, thân hình nhẹ như chim Yến, liền lập tức bay vào Vân Đình vương triều thâm cung đại viện.

"Hoàng cung quả nhiên như lời đồn đại, tráng lệ lộng lẫy vô cùng. Một viên ngói, một viên gạch nơi đây khả đều là mồ hôi nước mắt của bá tánh thiên hạ mà nên, xem ra ta đã thực sự đến đúng nơi rồi! "Nhìn tòa Kim Lâu Ngọc Vũ, Ôn Nhã tự đáy lòng thở dài mà nói.

Thời gian thị vệ hoàng cung đi tuần tra cách khoảng một canh giờ, phía trước mặt hình như có đám thị vệ tuần tra, Ôn Nhã vội vàng nhảy bay đến cung tường khác.

"Đội trưởng, hình như vừa nãy ta thấy một hắc y nhân bay qua cung tường, nhưng tốc độ quá nhanh, không biết có thật là đúng như vậy? ". Đội tuần tra thị vệ, có một tên thị vệ vừa nhìn thấy bóng người của Ôn Nhã, thế nhưng do tốc độ của nàng quá nhanh, hắn cũng không dám khẳng định là mình vừa rồi có nhìn lầm hay không.

"Ta nào có nhìn thấy bóng đen, có thể ngươi bị hoa mắt, các người còn có ai nhìn thấy không? ". Đội trưởng cũng không nhìn thây bóng người Ôn Nhã, liền hỏi những người khác, ai nấy cũng đều không nhìn thấy. Thị vệ kia cũng tin rằng có lẽ mình bị hoa mắt rồi.

.... .

"Như Mai cung? Thật đúng là xa hoa, ta thật muốn xem xem trong đó có bảo bối gì? Ôn Nhã nói, thừa dịp thủ vệ không chú ý, như một làn khói tiến vào Như Mai cung.

"Hoàng thượng, người đừng vội mà, trước tiên chờ thiếp đi tịnh thân, sau đó sẽ cẩn thận hầu hạ hoàng thượng a! ". Mai phi ỡm ờ ngã vào lòng hoàng thượng, nửa vời đẩy cả hai người đều ngã xuống giường, duyên dáng yểu điệu nói, hoàng thượng nói muốn tới Như Mai cung ngồi một chút, nàng liền biết sẽ là như vậy, nhưng không nghĩ hoàng thượng lại cư nhiên nóng lòng thiếu kiên nhẫn như thế.

"Ái phi đây là muốn thỉnh mời trẩm cùng nhau tẩy trần uyên ương sao? ". Hoàng thượng ôn nhu cười, nhất loạt đều trưng ra bộ mặt mị hoặc chúng sinh, làm Mai phi có chút thần hồn điên đảo, Mai phi ngoan ngoãn không tiếp tục nói nữa, chỉ mong hoàng thượng vui vẻ vi sở dục vi.

"Ta có nói qua, vào lúc không có ai, nàng có thể gọi ta là Vân Lâm, ta muốn nghe nàng gọi tên của ta." Đang ở thời điểm tình nồng ý ngọt, hoàng thượng bỗng nhiên ngừng lại, ôm lấy Mai phi khẽ thì thầm nói.

"Vân...Lâm..." Nghe hoàng thượng nói vậy, Mai phi trong mắt lóe sáng tia không đành lòng, nhẹ nhàng đem đôi tay trắng như tuyết quàng lên cổ hoàng thượng.

Hoàng thượng ôm ấp Mai phi trang phục đã kéo xuống phân nửa, người ôm ta ấp, chỉ một chút thôi là đã có cảnh đẹp để xem rồi, đột nhiên một tiếng "phịch "lớn, nương theo âm thanh gạch vụn từ trên rơi xuống, làm cho Hoàng thượng và Mai phi đang trong cảnh ái ân giật mình hoảng hốt.

"A.. ! Thật ngại quá a! Ta không phải cố ý nha! Các ngươi cứ tiếp tục, các ngươi cứ tiếp tục, coi như ta chưa từng nhìn thấy gì cả! ". Ôn Nhã theo từ trên nóc nhà té ngã xuống, hai tay chăm chú che hai mắt lại, xoay người nhanh nhẹn liền muốn đi ra phía ngoài.

Nàng chẳng qua là thấy chỗ này chính là phòng ngủ, nghĩ bên trong có vật đáng tiền, nên bay nhoài lên đỉnh, nằm xuống nhìn xem xét, không nghĩ tới cư nhiên lại nhìn thấy một cảnh "lửa tình nóng bỏng "như vậy diễn ra trước mắt mình, làm cho nàng mắc cỡ đến đỏ tai, nhất thời quên cả hô hấp, cũng không nghĩ đến là rơi từ trên xuống, hic, xấu hổ chết đi được a!

"Đứng lại! Ngươi cho rằng đây là nơi nào, mà ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! ". Vân Lâm sắc mặt xanh mét vì tức giận, mới vừa nãy bị nữ nhân này hù dọa, toàn thân đều mềm nhũn, còn chưa biết về sau có ảnh hưởng đến sinh hoạt của hắn không nữa. Hắn đường đường là hoàng đế trang nghiêm, làm sao có thể khoan dung nhìn loại chuyện như vậy xảy ra được!

Ôn Nhã bởi vì căng thẳng, nên càng thật sự biết nghe lời mà dừng bước.

Trước mắt mình là một thân hắc y nữ tử, nhưng cũng không giống một thân y phục dạ hành già dặn. Sắc mặt do xấu hổ mà đỏ ửng, nhìn sơ cũng biết nữ tử này không phải là dạng nữ tử giang hồ kinh nghiệm lâu năm. Có phải hay không là do "hắn "phái tới?.

Vân Lâm qua loa phủi phủi tà váy cho Mai phi một chút, trùng hợp nhìn thấy Mai phi dáng vẻ tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, lửa giận vẫn còn, lập tưc liền bộc phát.

"Đại đảm thích khách! Lại còn dám đối với trẫm hành hung, trẫm nhất định phải cho ngươi sinh tử lưỡng nan a! "Vân Lâm xoạt đứng dậy, lồng ngực gầy gò nhưng rắn chắc, ở giữa khoảng không lộ ra bờ ngực không thể nghi ngờ, tiếng thét chói tai gầm đến chỗ Ôn Nhã. Mà đôi tay nhã nhặn của Vân Lâm đã biến thành móng vuốt, xông thẳng đến bờ vai của Ôn Nhã.

Ở phía bên ngoài, Lý Đức Hải nghe thấy vài thanh âm, còn tưởng rằng là hoàng thượng cùng Mai phi đang cao hứng, mãi cho đến tận khi nghe thấy tiếng thét chói tai của Ôn Nhã, Lý Đức Hải mới biết tình hình đại sự không ổn, liền kêu gọi cấm vệ quân bên cạnh, hướng tẩm cung Mai phi mà vội vã đi tới.

"Ta có nói rồi mà, không phải ta cố ý, ngươi vì sao phải khổ sở bức bách ta a?". Ôn Nhã hướng theo động tác tay bên trong có khe hỡ của hoàng thượng, liền một cước bay ngang qua, miễn cưỡng tránh thoát khỏi phần công kích của người, hoàng thượng vươn đôi mắt sâu nhìn nàng, cơ hồ ánh mắt ấy thâm sâu khó lường được.

"Hoàng thượng.. ! Nô tài cứu giá chậm trễ, để người một phen kinh chấn rồi! ". Lý Đức Hải dẫn đoàn người xông vào tẩm cung, toàn bộ vây quanh Mai phi, một con kiến muốn chui qua cũng không lọt.

"Hoàng thượng? Ta là chỉ tình cờ đi ngang qua nơi này, chỉ định dừng lại nghỉ chân một lát thôi, lại không nghĩ sẽ gặp chuyện như vậy, ta nói thật, ta cái gì cũng không biết a! ". Ôn Nhã vội vã cuống quít giải thích, nàng nhất định phải tẩy rửa tội danh thích khách này, nếu không, nàng liền thật sự chết chắc rồi a.

"Nghỉ chân một lát? Một lý do như thế này mà ngươi cũng nói được, nếu như ngươi không phải là có mưu đồ từ trước, thì sao lại chạy đến hoàng cung này mà nghỉ chân! ". Vân Lâm căn bản không tin vào lời nói của Ôn nhã, hơn nữa, lý do này nghe qua cũng biết là lời nói dối vụng về nhất mà hắn từng nghe!

Chuyện đã đến nước này, bên ngoài tất cả đều là cung tiễn thủ chờ sẵn, nếu giờ đi ra ngoài không khác gì sẽ bị tiễn xạ bắn loạn mà chết, bên trong thì có vị hoàng đế võ công cũng không tầm thường. Ôn Nhã thật sự không dám có động thái khác, không thể làm gì khác hơn là tùy ý để cho cấm vệ quân bắt lấy mình, về sau có thể nghĩ cách khác để mà trốn thoát.

Bị Ôn Nhã náo loạn như thế, Vân Lâm không còn tâm tình nào mà cùng Mai Phi tình chàng ý thiếp, hắn hơi hơi an ủi Mai Phi vài câu, sao đó liền nổi giận đùng đùng ly khai khỏi tẩm cung. Vẻ mặt hắn lúc an ủi Mai Phi và bây giờ càng thêm khó coi.

"Văn Tụy, mau chuẩn bị nước nóng, ta muốn tịnh thân ". Chờ hoàng thượng ly khai, Mai Phi nằm ở trên giường xụi lơ phân phó, Vào thời điểm ban nãy, nàng cư nhiên lại ý loạn tình mê, người ngoài nhìn vào trông thấy hai người tựa như không có gì khác lạ, nhưng là ... nàng nước mắt lành lạnh lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt, Mai Phi rốt cục cũng không nhịn được mà thất thanh khóc rống.

Ôn Nhã bị thị vệ áp giải, hướng về thiên lao, đằng xa có một ngươi mặc hoa phục, đó là một nam nhân trung niên cao to uy nghiêm đang đi tới, khi hắn nhìn đến người đang bị áp giải, thì chợt bỗng nhiên dừng bước.

"Nữ tử này là ai? Đã phạm vào việc gì? Nam tử trung niên đôi hàng mày hơi nhíu lại, một lượt nhìn nàng từ trên xuống dưới, tựa hồ muốn đem Ôn Nhã ra mà xem xét kĩ lưỡng.

"Hồi bẩm Bình Vương, nữ tử này có ý định thích khách hoàng thượng, là hoàng thượng đích thân bắt nàng, thuộc hạ phụng mệnh đưa nàng ta đến thiên lao ". Đại đội thị vệ cung kính hồi đáp.

"Cái gì? Ám sát hoàng thượng? Ta đã nói rồi, là ta không cẩn thận ngã xuống, các ngươi không được đổ oan cho người tốt a! ". Ôn Nhã không cam lòng mà hô to.

"Ngươi thật sự không phải là đến đây để ám sát hoàng thượng? "Bình Vương không trả lời tên thị vê kia, trái lại dò hỏi Ôn Nhã.

"Tại sao ta phải giết hắn, ta và hắn không thù không oán, nếu không nghe các người gọi hắn là hoàng thượng, thì ta cũng không biết hắn thật sự là hoàng thượng a! Hơn nữa, ngươi có gặp qua thích khách nào giống như ta sao? "Ôn Nhã không khách khí nói, tuy rằng nàng không biết Bình vương có lai lịch gì, nhưng nghe cách xưng hô trịnh trọng, có vẻ cũng là một người có thế lực không nhỏ, nếu hắn có thể giúp nàng, vậy quả là không còn gì tốt hơn a.

"Các ngươi cứ áp giải nàng về thiên lao trước, không nên làm tổn thương nàng ấy, để ta đến gặp hoàng thượng hỏi han một chút xem sao! ". Nhìn Ôn Nhã, trong mắt Bình vương ý vị không rõ.

"Đúng rồi, ngươi tên là gì? ". Lúc thị vệ áp giải Ôn Nhã rời đi, Bình vương đột nhiên quay lại hỏi.

"Ta tên Ôn Nhã, là chữ "ôn "trong mặt trời ấm áp, chữ 'nhã' trong thanh tao, trí nhã! ". Ôn Nhã lớn tiếng trả lời, mặc kệ Bình vương có ý giúp nàng là xuất phát từ mục đích gì, nhưng nếu hắn hỏi đến, nàng có cái gì mà không thể nói đây.

"Ôn Nhã? "Nghe đến cái tên Ôn Nhã, Bình vương cả người đều chấn động."Chẳng lẽ là nàng ấy! ". Bình vương cười khổ, xoay người rời đi, năm nay gió xuân đến, tựa hồ có vẻ như rằng có một số việc chưa biết đến đang ấp ủ.

.........................

(*nhật: là mặt trời sẽ xuống núi muộn hơn thường ngày.

* Thảng canh: Là loài chim nhỏ, thường dùng nuôi kiểng, vua chúa ngày xưa thường nuôi, co nhiều màu sắc, tiếng hót nhỏ nhắn ríu rít.

*Kì kì: tên đất, ấp của Tần thời Xuân Thu, nay thuộc tỉnh Thiểm Tây Trung Quốc

* Cỏ phiền: cỏ như lá bạch hao (lá nhỏ như lá ngải cứu)

* Tam nguyệt xuân: Là mùa xuân của tháng ba.

* Mai: Cây mơ. Đầu xuân nở hoa, có hai thứ trắng và đỏ. Thứ trắng gọi là "lục ngạc mai". nở hết hoa rồi mới nẩy lá, quả chua, chín thì sắc vàng.

* nhất chi mai hoa: chỉ dùng để chỉ những phi tần trong cung. Đây là một loại cây có xuất phát từ Ấn Độ, lá xanh quanh năm, mọc thành bụi hay có thể uốn nắn thành cây, hoa màu đỏ, nhụy vàng và có 5 cánh như hoa Mai, Loài hoa này rất hiếm thấy, và rất đẹp.

* thiên tuế: có nghĩa là muốn chúc cho người đó ngàn tuổi, chỉ dành cho các phi tần được sủng ái hoặc hoàng hậu, hoàng thượng địa vi cao trong cung.

*vi sở dục vi: chỉ cảnh hoan ái, dùng từ ngữ hoa mĩ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )