Vay nóng Tima

Truyện:Không Thể Quên Em - Chương 42

Không Thể Quên Em
Trọn bộ 93 chương
Chương 42
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Siêu sale Shopee


Lâm Uyển vì lo lắng cho Triệu Ngọc nên hôm sau lại gọi điện thoại cho bạn.

Triệu Ngọc trái lại rất thoải mái, hưng phấn nói với Lâm Uyển: "Cậu đoán xem ngày hôm qua người phụ nữ kia thế nào, cô ta tự mình ngã xuống, kết quả thật đúng là báo ứng, bị sinh non, sau cảnh sát có đến nhìn camera theo dõi, việc đó hoàn toàn là cô ta tự làm tự chịu, không có liên quan đến mình, đoạn ghi âm của cậu mình cũng giao cho cảnh sát nghe rồi. À, chiều nay mình sẽ trở về, phải nhanh chóng làm thủ tục ly hôn mới được."

Lâm Uyển ừ một tiếng, kỳ thật cô còn muốn ra ngoài gặp Triệu Ngọc, nhưng xem ra cô ấy vẫn còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.

Cô dặn dò Triệu Ngọc vài câu rồi cúp máy.

Sau đó Lâm Uyển còn có chút hồn bay phách lạc, hôm qua sau khi trở về từ bên ngoài, cô vẫn không tránh được việc thân cận da thịt với Tằng Tuấn một lần nữa.

Nhưng mà hiển nhiên ngày hôm qua không hề giống với những hôm khác, nhất là khi Tằng Tuấn kéo cô vào lòng, cô cảm thấy bản thân bỗng mềm nhũn như nước vậy...

Trước kia cô rất phản cảm khi Tằng Tuấn ôm cô, nhưng buổi tối khi đi ngủ, cô bỗng nhiên nghĩ rằng cảm giác khi được Tằng Tuấn vòng tay ra sau lưng cũng không đến nỗi đáng ghét lắm.

Cho nên hôm nay anh thức dậy hơi muộn, tuy cô đã sớm tỉnh nhưng cũng không ngồi dậy, chờ Tằng Tuấn đi xuống nhà thì cô mới chậm rãi đứng lên.

Đặt điện thoại xuống, Lâm Uyển thay quần áo ở nhà rồi đi xuống lầu.

Thế nhưng Tằng Tuấn lại không có trong nhà ăn. Cô có chút ngoài ý muốn, đang suy nghĩ xem Tằng Tuấn đi đâu thì lại nghe thấy anh gọi tên mình.

Tiếng nói phát ra từ phòng khách, hiển nhiên là muốn kêu cô qua đó.

Lâm Uyển cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi tới.

Cô mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, dưới chân còn đi một đôi dép bông màu hồng nhạt.

Chính là vừa bước vào phòng khách, Lâm Uyển liền ngây ngẩn cả người. Bởi vì trong phòng ngoại trừ Tằng Tuấn ra thì còn có thêm một người nữa.

Lâm Uyển kinh ngạc đứng im một chỗ, hơn nữa không hiểu sao cô lại cảm thấy vị khách kia trông rất quen, thế nhưng cô lại không nghĩ ra được là mình đã gặp người này ở đâu.

Trái lại Tằng Tuấn lại rất tự nhiên vẫy tay với cô, mặc kệ bình thường anh có khoa chân múa tay với cô thế nào, thì trước mặt người ngoài, Tằng Tuấn luôn chừa lại cho Lâm Uyển chút mặt mũi.

Lần này cũng không ngoại lệ, Tằng Tuấn mở miệng giới thiệu với người kia: "Cô ấy là Lâm Uyển, đến đây Lâm Uyển, đây là chú của anh."

Lâm Uyển vốn không biết phải chào hỏi thế nào. Nghe Tằng Tuấn nhắc nhở, cô mới nhanh chóng gọi đối phương một tiếng: "Chào chú ạ."

Nhưng vừa gọi xong, Lâm Uyển liền trợn tròn mắt, cô sao có thể não tàn mà đi gọi người ta như vậy chứ!?

Bất quá nhìn đối phương lại đang tỏ ra rất vui vẻ, hơn nữa Tằng Tuấn tựa hồ cũng rất vừa lòng với thái độ của cô.

Nhìn dáng vẻ chân tay luống cuống của cô, Tằng Tuấn khẽ cười, thúc giục cô: "Anh ở đây tiếp chú, em mau đi ăn cơm đi, nếu thức ăn nguội thì bảo người đưa đồ khác tới."

Lâm Uyển vâng một tiếng rồi quay người đi.

Chờ cô tỉnh tỉnh mê mê đi ra khỏi phòng khách, vẫn còn bị màn vừa rồi làm kích động, người kia thật sự nhìn rất quen.

Mãi cho đến khi vào nhà ăn, Lâm Uyển mới bừng tỉnh đại ngộ nghĩ tới điều gì đó!

Bảo sao cô lại cảm thấy người kia nhìn quen mắt đến vậy!

Miệng cô bỗng chốc há ra thật to, dường như không thể tin nổi.

Đó không phải là XX sao?

Nghĩ đến cái tên kia, Lâm Uyển liền sững sờ, cô chạy thật nhanh về, cẩn thận nhìn lại thật kỹ phía bên kia.

Thật sự là càng nhìn càng thấy giống!

Chính là Lâm Uyển vẫn có chút không dám tin, cô vội vàng lấy di động ra, tìm kiếm tin tức của đối phương, dù sao tin tức của người kia đều được in lên trang đầu, quả nhiên còn có thêm vài ảnh chụp đi kèm...

Lâm Uyển lần này xem như đã rõ thế nào gọi là cảm giác bị sét đánh trúng!

Cô tuyệt đối là đang bị một tia sét siêu cấp lớn đánh tới rồi!

Vậy mà vừa rồi cô còn gọi người kia là chú?!

Lâm Uyển kinh sợ đến mức mất cảm giác thèm ăn, cô cẩn thận ngồi trong nhà ăn, bởi vì không gian lớn nên cô không thể nghe rõ bên kia đang nói gì, ngẫu nhiên chỉ có thể nghe được một vài từ, đều là những chuyện không mấy quan trọng, nào là dạ dày của cháu gần đây thế nào, phải chú ý giữ gìn sức khỏe...

Nghe xong Lâm Uyển còn hoài nghi không biết có phải mắt mình có vấn đề hay không, một người có thân phận như vậy, lại phải đi dặn dò Tằng Tuấn giữ gìn sức khỏe sao?

Cô nhất định là nhìn nhầm rồi đúng không?! Chắc là người giống người mà thôi, nếu thật sự là người kia tới, vậy thì mọi người đã đổ xô hết về khu nàyxem rồi.

Cho nên lúc người kia rời đi, Lâm Uyển còn cố ý đi ra ngoài, cùng với Tằng Tuấn tiễn khách.

Lần này dưới ánh mặt trời, Lâm Uyển xem như đã hoàn toàn nhìn thấy rõ diện mạo của người nọ.

Chờ khách đi rồi, Lâm Uyển liền quay ra nhìn Tằng Tuấn với ánh mắt như đang nhìn thấy quái vật.

Tằng Tuấn vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì, chỉ đưa tay ra sờ tóc cô, hỏi: "Ăn xong điểm tâm chưa?"

"Rồi, ăn rất nhiều." Lâm Uyển nói dối, nói xong liền vụng trộm nhìn sắc mặt của Tằng Tuấn, sự nghi hoặc trong lòng quả thật như đang muốn phá tung cổ họng của cô rồi xông ra ngoài.

Song ngay tại lúc cô đang cân nhắc xem nên hỏi thế nào thì Tằng Tuấn đã đi lên phòng làm việc ở lầu hai, một chút cũng không có dáng vẻ là mình vừa với tiếp đãi một nhân vật nổi tiếng.

Lâm Uyển cũng ngồi trong phòng khách suy nghĩ lung tung, nếu chuyện này là thật, vậy thì thân phận của anh chắc chắn không hề thấp chút nào.

Hơn nữa Tằng Tuấn hẳn là rất rõ ràng, với họ hàng thân thích cùng bối cảnh của mình thì không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào! Nhưng anh lại dám làm mấy chuyện kia với cô, còn chuyện Vương Kiến lần trước nữa...Chẳng lẽ anh không sợ sẽ bị lên báo sao?

Hay là có người giúp đỡ nên không cần quan tâm?

Trước kia Lâm Uyển chỉ coi Tằng Tuấn là người làm ăn buôn bán, bởi vì nhiều tiền nên có thể sai khiến cả ma quỷ!

Nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện không hẳn là như thế!

Lâm Uyển càng nghĩ càng sợ hãi, bất quá rất nhanh cô đã khôi phục lại được sự bình tĩnh. Cô nghĩ tới chuyện này thì có ích gì cơ chứ? Quan hệ giữa cô với Tằng Tuấn cũng không giống như vậy.

Cứ đến đâu hay đến đó không phải tốt hơn sao? Cô phải suy nghĩ những thứ vô dụng đó để làm cái gì chứ?

Nghĩ vậy, tâm trạng Lâm Uyển cũng thoải mái trở lại, cô ngồi trên salon, tay chống đầu cân nhắc xem bây giờ mình nên làm gì.

Điểm tâm đã nguội cả rồi, cô cũng lười gọi người đưa tới, chợt nhớ đến món cá hố mà mẹ đã đưa hôm trước. Dù sao cô cũng đang nhàn rỗi, sao không lấy cá hố ra để làm nhỉ.

Lâm Uyển lập tức đứng lên, cô vội vàng lấy cá hố trong tủ lạnh ra, chính là lần này không giống với lần trước, lần trước là cô muốn làm thật nhanh rồi lén lút ăn hết, nhưng hiện tại khi làm xong cá cô sẽ chỉ ăn một hai khối, sau đó sẽ đem số cá còn lại bày ra đĩa rồi đặt lên bàn cơm.

Mặc kệ hôm trước Tằng Tuấn là thật tâm hay giả bộ, nhưng nếu anh đã ăn canh củ cải thịt viên, vậy hôm nay cô cũng sẽ để lại cho anh một ít cá hố.

Cho nên buổi trưa khi Tằng Tuấn xuống nhà, liền thấy một đĩa cá hố đặt trên bàn ăn.

Lâm Uyển không nói gì, Tằng Tuấn cũng không hỏi, hai người rất tự nhiên ngồi trên bàn cơm ăn những món ăn đa dạng.

Trong lúc ăn Tằng Tuấn còn gỡ xương cá cho Lâm Uyển, rồi đem miếng cá ngon lành đặt vào bát cô.

Lâm Uyển lúc này không phải là bị giật mình, mà đã hoàn toàn sốc rồi.

Cô nhìn miếng cá trong bát mình, cảm thấy chiếc đũa đang cầm trong tay bỗng nặng như chì vậy, cô dừng lại một chút rồi mới chậm rãi gắp miếng cá lên ăn.

Lúc ăn cơm cô có thói quen im lặng cúi đầu ăn, nhưng lần này Lâm Uyển giống như không chống đỡ được sự hấp dẫn, ăn xong miếng cá, cô nhịn không được liếc mắt đánh giá Tằng Tuấn đang ngồi đối diện.

Trước kia cô cảm thấy tư thế ăn cơm của Tằng Tuấn rất tuyệt, hơn nữa còn vô cùng nhã nhặn, lúc này Lâm Uyển chợt nghĩ thói quen này của anh chắc là do bối cảnh tạo thành.

Gia thế của Tằng Tuấn, người chú ba kia, hơn nữa không biết cha mẹ của Tằng Tuấn làm nghề gì...

Lâm Uyển cũng không muốn hỏi, căn bản là vì cô nghĩ dù có hỏi cũng chẳng để làm gì, bất quá là bị người ta gọi tới kêu một tiếng chú mà thôi, cũng không cần thiết phải để tâm.

Tuy rằng địa vị của người kia rất cao, nhưng nói chung thì cũng chả có quan hệ gì với cô hết, tóm lại người ta không phải chú của mình là được.

Nhưng ai mà ngờ được, sau khi ăn cơm tối xong, Lâm Uyển vừa nói muốn dắt chó đi dạo, bên kia Tằng Tuấn cũng khó có dịp đứng lên đi cùng.

Bình thường anh đều ngồi trên sô pha xem tạp chí, lúc này không hiểu anh nghĩ gì mà lại thản nhiên nói: "Cùng đi đi."

Lâm Uyển kinh ngạc, nhìn Tằng Tuấn cầm lấy dây xích trong tay mình. Hơn nữa với việc đi lại của Tằng Tuấn, muốn dắt chó đi dạo chắc sẽ hơi khó khăn.

Nhưng dây xích đã bị người ta cầm đi, Lâm Uyển cũng không nói thêm gì nữa, cô cẩn thận đi theo sau Tằng Tuấn.

Khu này tuy rộng lớn, nhưng từng chỗ đều có đèn đường chiếu sáng, cho nên cảnh khu to như vậy, tuy rằng xung quanh không có một ai, nhưng không khí vẫn rất âm trầm.

Lúc này dưới ánh trăng, hai người cứ thế đi từ từ, quả thật trông rất giống một cặp tình nhân đang di dạo nói chuyện yêu đương.

Tằng Tuấn vốn đang cầm xích, nhưng lúc đi ra lại bị Lâm Uyển lấy lại. Anh đi lại không có phương tiện hỗ trợ, bước đi lại chậm, Lâm Uyển cảm thấy cô vẫn nên cầm xích thì tốt hơn.

Hơn nữa lúc thiết kế chỗ này, vì muốn cho cảnh khu nhìn đẹp mắt, họ còn cố ý xây một số đường uốn cong và đường đá.

Bình thường Lâm Uyển cũng hay đi qua đó, nhưng lần này có thêm Tằng Tuấn đi cùng, nên cô chỉ chọn những đoạn đường bằng phẳng để đi.

Song Đại Mao và Nhị Mao lại không quen, chúng đã quen với tốc độ đi lại bình thường của Lâm Uyển, lúc này dường như cảm thấy động tác của cô quá chậm, đi vài bước lại phải dừng lại, đương nhiên chúng không thể thích ứng được, vài lần còn quay lại nhìn Lâm Uyển rồi sủa to.

May là còn có Tằng Tuấn đi cùng, hai con chó bị Tằng Tuấn nhìn, liền lập tức trở nên ngoan ngoãn, cái đuôi cũng không quẫy nữa, đầu lại cúi xuống, ngoan ngoãn đi về phía trước, ngay cả bước đi của chúng cũng ngắn hơn rất nhiều.

Lâm Uyển thấy vậy liền vui vẻ nhếch miệng cười.

Thời tiết dạo này đã trở lạnh, lúc đi ra cô đã quên mang theo găng tay, bây giờ hai tay trống trơn nên thấy hơi lạnh.

Chính là cảm giác lạnh chưa được bao lâu thì Tằng Tuấn đi bên cạnh bỗng đưa tay ra rồi nắm chặt lấy tay cô.

Tuy hai người chuyện thân mật gì cũng đều đã làm rồi, nhưng việc nắm tay nhau đi dạo như thế này thì lại chưa bao giờ trải qua.

Lâm Uyển kinh ngạc nhìn Tằng Tuấn đang đi bên cạnh.

Nét mặt Tằng Tuấn vẫn thản nhiên như cũ, Lâm Uyển không thể do thám được điều gì trên mặt anh.

Cô cũng không giãy tay ra, chỉ cúi đầu, tim đập loạn nhịp.

Thế nhưng lúc cô còn đang cúi đầu, bên kia hai con chó lại có phản ứng, rất nhanh chúng liền thuận tiện ngồi xuống rồi giải phóng hết ra ngoài.

Lâm Uyển vội vàng giãy tay ra.

Cô đã trang bị đủ đồ nghề, mỗi lần dắt chó đi dạo cô đều mang theo mấy món đồ chuyên dụng, mục đích chính là xử lý mấy đống phân của hai con chó này.

Chờ chúng giải quyết xong, cô nhanh chóng chạy đến xử lý, sau khi dùng xẻng nhỏ để hót, liền dùng gói to gói lại rồi ném vào thùng rác.

Ném phân xong, cô lại vui vẻ chạy về.

Tóc của Lâm Uyển rất mềm mại, chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể đem tóc cô thổi tung lên, lay động lắc lư sang hai bên. Tuy vậy cô cũng không thấy điều đó sẽ khiến cho người khác nhìn vào mà cảm thấy rung động, dù sao cũng làm gì có ai lại động tâm với hành động cúi xuống hót phân chó cơ chứ.

Nhưng lúc cô chạy về chỗ, đang chuẩn bị tiếp tục im lặng đi bên cạnh Tằng Tuấn, Lâm Uyển bỗng cảm thấy sau lưng mình cứng đờ.

Tằng Tuấn đang nắm lấy hông cô.

Rất nhanh người cô cũng bị anh nâng lên, sau đó anh bỗng cúi đầu xuống rồi hôn lên môi cô.

Lâm Uyển ngây ngốc, không hiểu vì sao mà tự nhiên Tằng Tuấn lại hôn cô.

Cô kinh ngạc mở trừng mắt.

Đầu lưỡi của anh tiến vào miệng cô, Lâm Uyển chớp chớp mắt, cô có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở nặng nề của Tằng Tuấn...

Cô cũng không biết tay của mình đã vươn ra từ lúc nào, chỉ biết là lúc cô có phản ứng, tay của cô đã ôm chặt lấy anh.

Mà anh lại đem cô ấn ngã xuống bãi cỏ, Lâm Uyển cảm thấy sau lưng hơi lạnh, vì tay của Tằng Tuấn đã lần mò vào trong...

May là Lâm Uyển bỗng nghe thấy tiếng động, nhân viên an ninh đang đi lại để tuần tra.

Lâm Uyển lập tức giật bắn mình, cô bị một màn phát sinh này dọa sợ, thiếu chút nữa là cô và Tằng Tuấn đã ở nơi này đánh dã chiến rồi!

Lần này Lâm Uyển không thèm nghĩ ngợi gì nữa, cô dứt khoát đẩy Tằng Tuấn ra, không cần quan tâm đến Tằng Tuấn, hai con chó kia cũng mặc kệ luôn, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy trốn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-93)