← Ch.40 | Ch.42 → |
Bây giờ phải gọi Tằng Tuấn là Tằng hố lửa mới đúng.
Lâm Uyển hơi sợ khi nhìn anh, mỗi lần nhìn vào đều cảm thấy không được tự nhiên.
Cô ghét ánh mắt của mình luôn không nhịn được mà hướng về anh, đầu óc luôn không nhịn được suy nghĩ xem anh đang làm gì, lúc trước cứ nhìn anh là Lâm Uyển lại thấy tức giận, hiện tại cô lại giống như đang bị anh thu hút.
Cho nên đến tầm trưa, cô vừa gặp được điện thoại của bạn Triệu Ngọc liền kích động hẳn lên, lúc này cô đang rất cần có việc làm để dời đi sự chú ý.
Hơn nữa người bạn này cũng đã lâu cô chưa gặp, cho nên tâm trạng cô khá vui vẻ.
Cúp điện thoại, Lâm Uyển chuẩn bị đi ra ngoài.
Chính là vừa nghĩ tới việc phải báo với Tằng Tuấn, Lâm Uyển liền cảm thấy da đầu run lên một trận, chân cũng giống như muốn khởi nghĩa, còn chưa bước đi đã muốn quay đầu bỏ chạy!
Lúc đứng trước cửa phòng làm việc của Tằng Tuấn, Lâm Uyển hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng rồi mới cung kính gõ cửa.
Một lúc sau Tằng Tuấn mới kêu cô đi vào.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Uyển tiến vào phòng làm việc của anh, thế nhưng lần nào vào cũng cảm thấy rất âm trầm, cô không đi gần vào mà chỉ đứng ở cửa, cẩn thận xin chỉ thị: "Tằng Tuấn, tôi có thể đi ra ngoài một lúc không, bạn tôi muốn rủ đi chơi...Tôi sẽ trở về sớm."
Tằng Tuấn ngồi trên ghế làm việc, rất tự nhiên ngoắc tay ra hiệu với cô.
Lâm Uyển dựng tóc gáy, rón ra rón rén đi qua, vẻ mặt và động tác của anh rõ ràng là đang muốn cùng cô hôn tạm biệt.
Cổ cô cứng ngắc cúi xuống, ngưng trọng dâng mặt mình lên cho anh.
Nhưng mà lần này Tằng Tuấn không hôn cô, mà lại như đang vui đùa đưa lưỡi liếm liếm một chút.
Rõ ràng là muốn đùa giỡn cô mà.
Thế nhưng Lâm Uyển lại giống như bị điện giật, đầu óc như muốn nổ tung ra vậy.
Chờ lúc cô đứng thẳng dậy, liền hoảng loạn chạy thẳng ra ngoài. Cô không biết Tằng Tuấn có phát hiện ra thay đổi khác biệt của cô hay không, cô cũng cảm thấy vô cùng hỗn loạn, cả người choáng váng như đang say.
May mắn sau khi ra bên ngoài, Lâm Uyển lập tức bình tĩnh trở lại.
Cô còn phải đi gặp Triệu Ngọc, cô ấy chính là người bạn tốt nhất của cô, lúc trước khi cô muốn trốn Tằng Tuấn, liền nghĩ ngay đến việc đưa mẹ tới nương tựa Triệu Ngọc, nhưng mà lại bị Tằng Tuấn cản trở giữa đường.
Song lúc cô đi tới điểm hẹn, vừa thấy Triệu Ngọc, cô liền ngây ngẩn cả người, Triệu Ngọc trong điện thoại cái gì cũng không bộc lộ ra, nhưng hiện tại, rõ ràng sắc mặt của cô trông không được tốt lắm.
Cô hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Cậu làm sao thế, sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Quả nhiên Lâm Uyển vừa hỏi, Triệu Ngọc liền nói ngay.
"Mình muốn ly hôn."
Lâm Uyển còn tưởng rằng bạn mình đang đùa, nhưng nét mặt của cô ấy lại rất nghiêm túc, cô lập tức kinh ngạc a lên một tiếng, lúc trước cô đã đến dự hôn lễ của Triệu Ngọc, chú rể kia đối với cô không có chút ấn tượng nào, chỉ biết là Triệu Ngọc vô cùng hạnh phúc.
Triệu Ngọc chậm rãi nói: "Hôm đó mình có việc nên về nhà trước để lấy một số đồ, vừa mở cửa thì thấy có một đôi giày nữ..."
Cô rất bình tĩnh kể lại chuyện xảy ra hôm trước, nhưng Lâm Uyển vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau của cô, "Hai người họ dính chặt vào nhau, lăn lộn trên giường, lúc đó mình đã định lao vào người đàn bà kia, kết quả..."
Triệu Ngọc cười khổ: "Hắn dùng sức đẩy mình ngã vật ra giường, sau đó mang theo người đàn bà kia rồi bỏ trốn..."
Chờ Triệu Ngọc nói xong, tâm tình vui vẻ của Lâm Uyển cũng đã nhanh chóng tiêu tan.
Cô lo lắng hỏi: "Vậy cậu định làm gì bây giờ?"
"Mình đề nghị ly hôn, hắn chưa ra quyết định, chỉ đòi tiền mình, căn nhà kia đều là do mình sắm sửa đồ đạc, hắn lại nói với mình cái gì mà luật hôn nhân mới, căn nhà kia là mua sau khi kết hôn, tiền gửi trong ngân hàng cũng phải chia đều hết, đàn ông á, một khi trở mặt thì sẽ vô cùng khó coi..."
Lâm Uyển gật đầu, cô rất đồng cảm với bạn mình, lúc trước ba cô không phải cũng như vậy hay sao!
Lâm Uyển chỉ còn biết an ủi, khuyên nhủ bạn: "Nếu đã tới đây rồi thì chi bằng đi chơi giải sầu đi, cậu muốn đi đâu, mình sẽ theo cùng."
Triệu Ngọc rất nhanh nở nụ cười, nói với Lâm Uyển: "Xem kìa, mình tới tìm cậu để đi chơi, vậy mà lại dọa cho cậu sợ rồi, ở đây có nơi nào hay ho không, mình nhớ rõ lúc học đại học cậu rất thích đi ăn các loại đồ ăn vặt, hay là đưa mình đi đi?"
Lâm Uyển lập tức gật đầu đồng ý, liền dẫn Triệu Ngọc tới vài địa điểm nổi tiếng để thư giãn.
Bất quá cô nhìn ra được Triệu Ngọc chỉ luôn miễn cưỡng cười vui, cô ấy lại không thích làm liên lụy tới người khác, cũng cố gắng khiến cho mình trở nên vui vẻ.
Lúc hai người chơi đủ, Lâm Uyển mới cùng Triệu Ngọc trở về.
Vẫn chưa tới giờ Lâm Uyển phải về biệt thự, cô còn muốn cùng với Triệu Ngọc ăn bữa tối.
Nào biết vừa mới bước vào cửa nhà hàng thì lại có chuyện xảy ra.
Nguyên lai người đàn ông kia đã biết được hành tung của Triệu Ngọc, vì Triệu Ngọc vẫn chưa nói gì về chuyện điều kiện ly hôn nên tiểu tam cũng thấy sốt ruột, lần này phải đứng trước mặt Triệu Ngọc để tỏ rõ thị uy mới được!
Lâm Uyển và Triệu Ngọc vừa mới bước vào nhà hàng thì đã bị những người đó chặn lại.
Lâm Uyển bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Triệu Ngọc mặt cũng biến sắc, nhìn hai người kia rồi nói: "Hai người tới đây làm gì, tôi đã muốn nhắm mắt làm ngơ, các người cũng đừng quá đáng quá!"
"Ai quá đáng hả?" Người đàn bà kia vuốt bụng nói: "Tôi chỉ muốn cô nhanh chóng nhường chỗ, đừng làm trễ nải việc sinh con của tôi."
Lâm Uyển lúc này mới hiểu được mục đích của hai người họ khi tới đây, cô nhanh chóng bấm nút ghi âm ở điện thoại đặt trong túi xách, đây là biện pháp mà năm đó cô nghĩ ra để đối phó với ba, kết quả còn chưa có cơ hội dùng tới thì chuyện trong nhà đã được Tằng Tuấn giải quyết hết rồi, lúc này cô lại có dịp sử dụng đến nó.
Bạn Lâm Uyển cũng không chịu để yên, vừa thấy có người lên mặt với mình, cô liền châm chọc nói: "Nếu không che được bụng, sao cô còn không mang theo người đàn ông này rồi cút đi, còn muốn cướp tiền của tôi để làm gì?"
Tiểu tam kia nghe xong, liền ỷ mình có chỗ dựa, trực tiếp xông lên muốn đẩy ngã Triệu Ngọc.
Lâm Uyển thấy không ổn, vội vàng đi tới khách sáo nói: "Muốn bạn tôi nhường chỗ cho cô cũng được, nhưng vấn đề là đứa trẻ trong bụng cô có chuẩn không? Hay là con của người khác?"
Tên chồng vô liêm sỉ của Triệu Ngọc nói: "Chính là con của tôi, tôi và Triệu Ngọc sớm đã không còn tình cảm gì rồi, cô ta hiện tại chính là đang muốn làm chậm trễ việc tái hôn của tôi, còn muốn chiếm đoạt căn nhà của tôi nữa..."
Triệu Ngọc vô cùng tức giận, gào lên mắng một câu: "Một đôi nam nữ đê tiện!"
"Cô mắng ai đó?" Tiểu tam lập tức hô lên: "Cô mới là đồ đê tiện, người đàn ông của cô sớm đã không còn thích cô nữa, cô còn chiếm lấy anh ấy để làm gì hả?"
Kết quả người phụ nữ này bước chân hơi rộng, trước cửa nhà hàng có một đống rác, vài mẩu rác bị bay ra ngoài, cô ta không trông thấy, liền trực tiếp giẫm lên rồi ngã phịch xuống.
Lâm Uyển đang đứng bên cạnh, thấy cảnh này liền bật cười với Triệu Ngọc, đúng là quả báo mà.
Cũng không hiểu cô ta lại đang giả vờ hay là thật, lập tức ôm bụng rồi gào to: "Bụng của tôi! Con của tôi..."
Lúc này những người hỗ trợ vốn đang chuẩn bị hù dọa hai người Triệu Ngọc cũng bị người phụ nữ kia làm cho kích động, làm bộ xoa tay muốn đánh người.
Hơn nữa còn đi lên đẩy ngã Lâm Uyển và Triệu Ngọc.
Lâm Uyển trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng lấy tay ngăn cách mấy người đó lại.
Cô và Triệu Ngọc chỉ là hai cô gái, nếu những người này thật sự động thủ thì chỉ còn nước chịu thiệt thôi.
Cô nhanh chóng kéo Triệu Ngọc ra phía sau rồi hù dọa những người đó: "Nếu các anh động thủ thì chính là phạm pháp, lại nói một đám đàn ông lại đi bắt nạt hai cô gái yếu đuối như chúng tôi mà không cảm thấy xấu hổ hay sao? Hơn nữa tôi đã nhớ kỹ bộ dạng của các anh, nếu các anh dám ra tay, tôi cam đoan đến lúc đó không một ai trong các anh sẽ chạy thoát được!"
Không ngờ mấy câu đó mà cũng có tác dụng, những người đó vốn còn muốn thu thập các cô, nhưng rất nhanh lại hơi e dè mà lùi lại một chút.
Trái lại Triệu Ngọc bỗng nhiên lại kéo kéo tay Lâm Uyển, lúc này cô mới cảm thấy không bình thường mà quay đầu lại, không hiểu đằng sau mình từ khi nào mà lại xuất hiện thêm ba người nữa.
Những người đó đều mặc thường phục, chính là vừa nhìn tư thái thì đã biết ngay được là dân lão luyện.
Những người đó Lâm Uyển đều không biết, nhưng bọn họ lại dường như rất quen thuộc Lâm Uyển, trong đó có một người đứng đầu, cư nhiên lại mở miệng hỏi: "Lâm tiểu thư, cô muốn xử lý chuyện này thế nào?"
Lâm Uyển há miệng thở dốc, kinh ngạc kêu lên một tiếng. Ngay cả bạn của cô là Triệu Ngọc cũng có dáng vẻ y hệt như cô.
Hai cô gái mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau vài giây, sau đó Lâm Uyển mới hiểu ra, cảm thấy hơi buồn bực.
Trách không được chuyện gì của cô cũng đều không qua khỏi mắt Tằng Tuấn, hóa ra là cô vẫn luôn bị người ta bí mật theo dõi phải không?
Bất quá như vậy cũng tốt, ít ra hiện tại điều đó cũng làm cho cô trở nên can đảm hơn.
Cô mau chóng xắn tay áo lên, nào có chuyện tùy ý đi bắt nạt người khác như vậy chứ, bạn của cô đã rất thành thật rồi, bọn họ lại còn dám đến đây diễu võ dương oai hù dọa đánh cô ấy nữa.
Lâm Uyển khẽ hỏi bạn một câu: "Cậu đã quyết định không muốn có liên quan gì tới họ nữa đúng không?"
Bạn cô tức giận hỏi lại: "Chẳng lẽ đã như vậy rồi mà cậu còn muốn mình hòa giải sao?"
Lâm Uyển khẽ mỉm cười, nói: "Nếu đã như vậy, chúng mình cứ để đến đâu hay đến đó đi."
Cô trực tiếp lấy di động ra bấm số, vừa rồi lúc người phụ nữ kia ngã xuống, cô có chú ý tới chiếc camera ở trước cửa, dù sao cô và Triệu Ngọc cũng không có hành động gì, trái lại là những người đó xô đẩy các cô trước, hơn nữa còn nói chuyện với giọng điệu uy hiếp.
Tiểu tam kia hoàn toàn là tự mình ngã, chả có liên quan gì tới các cô hết, cho nên cô cũng rất thống khoái nói với cảnh sát trong điện thoại: "Xin chào, tôi và bạn bị một số người tập kích, trong đó có một người phụ nữ tự gieo gió gặt bão đem mình té bị thương, các anh mau tới đây đi."
Nói địa chỉ xong, Lâm Uyển cũng không muốn ở đó nữa, kéo tay Triệu Ngọc nghênh ngang rời đi.
Sau khi ra ngoài, Lâm Uyển còn đem đoạn ghi âm trong điện thoại đưa cho Triệu Ngọc. Triệu Ngọc rất ngạc nhiên, tình huống vừa rồi hỗn loạn như vậy, nhưng Lâm Uyển vẫn còn có thể bình tĩnh mà ghi âm lại.
Triệu Ngọc cảm động ôm chầm lấy Lâm Uyển.
Song Lâm Uyển cũng không dám ở lại quá lâu, sau khi ở lại bàn bạc về chuyện ly hôn với Triệu Ngọc, Lâm Uyển liền cáo từ.
Bên kia Tằng ma vương vẫn còn đang đợi cô trở về đó.
Chính là lúc cô tiến vào chiếc xe đang chờ cô ở ven đường, trừ bỏ người lái xe ra thì còn có cả Tằng Tuấn.
Lâm Uyển có chút chột dạ, phỏng chừng chuyện của mình đã bị "vệ sĩ" báo cho Tằng Tuấn. Cho nên lúc này là anh cố ý muốn đến đây xem xét tình hình.
Tằng hố lửa giọng điệu vẫn vững vàng trước sau như một, "Em không sao chứ?"
Lâm Uyển mau chóng nói: "Tôi không có sao mà, bọn họ muốn tới đẩy tôi, nhưng lại bị tôi dùng túi cản lại..."
Nói xong Lâm Uyển còn làm động tác diễn tả.
Tằng Tuấn nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lâm Uyển không được tự nhiên lắm, cô hiện tại sợ nhất là được Tằng Tuấn đối xử như vậy, thậm chí chỉ là một nụ cười nhẹ cũng khiến cô khó xử.
Lâm Uyển chột dạ cúi đầu, chuyện lúc này kỳ thật vẫn làm cho cô cảm thấy hơi hoảng sợ.
Sau khi xe đi được một đoạn, cô nói: "Chuyện ngày hôm nay thật đúng như một vở hí kịch...Lúc trước tôi còn tham gia hôn lễ của bọn họ, tên kia còn đứng trước mặt mọi người, nói rằng sẽ đối xử thật tốt với bạn tôi..."
Tằng Tuấn không trả lời.
Lâm Uyển phát hiện bên cạnh mình có rất nhiều người không tử tế, hiện tại cô cảm thấy không thể tin tưởng được bất cứ người nào để lấy làm chồng, nói thẳng ra là, trên đời này liệu cô có thể gặp được một người đàn ông tốt hay không?
Tằng Tuấn không nói gì thêm, nhưng lúc xe dừng đèn đỏ, anh lại vươn tay ra rồi sờ lên tóc cô.
Lâm Uyển không hiểu sao lại nhớ đến lúc anh chơi đùa với Đại Mao và Nhị Mao.
Cô không nhận ra được cảm nhận của mình lúc này, chỉ biết là cô có chút thích thú khi được anh vuốt ve như vậy...
Cô là người từ nhỏ bà ngoại không đau cậu không thương, không nghĩ tới người an ủi cô nhiều nhất lại chính là Tằng Tuấn...
Cô theo bản năng liếc nhìn anh một cái.
Tằng Tuấn giống như nhận ra điều gì, rất nhanh cũng quay lại nhìn thẳng vào cô.
Bên ngoài bóng tối đang bao phủ, vẻ mặt của anh bị đèn đường chiếu vào, tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng.
Lâm Uyển mặt đỏ bừng, tim lại đập thình thịch như đánh trống.
Xe chuyển động rất chậm vì tắc đường, Lâm Uyển chỉ còn biết nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe để phân tán lực chú ý.
Bất quá gần đây những người bán hàng rong rất tranh thủ thời gian bán hàng, biết đoạn đường này thường xuyên bị tắc, liền nhanh chóng cầm một cái rổ đến đây chào hàng.
Trong đó có một người bán mứt quả, làm cho Lâm Uyển nhìn thấy mà thèm, cái này thường những ngày lạnh mới có, cô vội vàng mở cửa kính xe ra, sau đó với tay ra ngoài mua một xiên mứt quả.
Hiện tại thời tiết lúc nóng lúc lạnh, mặt trên của mứt quả không có nhiều đường lắm, Lâm Uyển ăn một miếng, chua đến mức tê cả răng.
Sau khi ăn xong một viên mứt quả, cô liền phát hiện Tằng Tuấn đang nhìn chằm chằm mình.
Cô xấu hổ đưa xiên mứt quả tới, Tằng Tuấn không nhúc nhích, chỉ khẽ đẩy tay cô về.
Lâm Uyển kỳ thật cũng hiểu được là anh không phải đang nhìn mứt quả, người ta từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn cô thôi, có điều cô có chút không chịu được ánh mắt của anh.
Anh cứ bình tĩnh chăm chú nhìn cô, dáng vẻ nhu hòa đó thật giống như coi cô là người yêu của anh vậy.
Song không hiểu sao, đã là đầu thu, vậy mà Tằng Tuấn lại bảo lái xe mở cửa sổ ở mui xe ra, để cho từng cơn gió theo đó ùa vào.
May là Lâm Uyển lúc ra ngoài có mặc thêm áo khoác, cô vội đem áo cài lại cẩn thận, cũng không quan tâm mứt quả này có ăn được hay không, liền cuống quýt ăn hết, hiện tại nhu cầu cấp bách của cô chính là làm chuyện gì đó để trấn an bản thân.
Ăn được mấy miếng, bên trong xe lại vang lên một âm thanh dễ nghe, Lâm Uyển cũng là lần đầu biết, hóa ra phía sau xe còn có chức năng điều chỉnh âm nhạc.
Hơn nữa cô không ngờ Tằng Tuấn lại nghe loại nhạc này, sâu lắng khiến cho người ta rung động.
Cảm giác đó giống như đang xát muối lên vết thương của cô vậy, hiện tại cô không muốn sự rung động này ảnh hưởng đến mình, nhưng cố tình khi ta sợ cái gì thì cái đó lại đến.
Cô không quan tâm đến hình tượng mà cắm đầu vào ăn mứt quả, chính là sau khi nghe xong mấy bản nhạc trữ tình, chân Lâm Uyển dường như cũng nhũn ra rồi, trong lòng lúc nóng lúc lạnh, như thể đang bị bệnh...
Xe rất nhanh tiến vào vùng ngoại thành, không bao lâu nữa bọn họ sẽ trở về biệt thự.
Nào ngờ vừa đi tới một địa phương hẻo lánh, Tằng Tuấn bỗng dưng lại ra lệnh cho tài xế dừng xe.
Chuyện này càng làm cho Lâm Uyển buồn bực, dừng xe ở nơi này để làm gì chứ?
Cô vội quay đầu muốn nhìn quang cảnh xung quanh, nhưng cô còn chưa xem được gì, Tằng Tuấn ngồi bên cạnh đã kéo cô lại.
Trực tiếp để cho cô ngồi lên đùi anh.
Hơn nữa rất nhanh Lâm Uyển đã biết tình huống này không ổn, bởi vì Tằng Tuấn đã đặt tay lên đùi cô.
Ám hiệu rõ ràng như vậy, khiến cho cô phần nào hiểu được.
Cô có hơi khẩn trương nhưng cũng không lập tức né tránh, chỉ bất an nhìn Tằng Tuấn.
Anh cúi người xuống ôm chặt lấy Lâm Uyển, không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương mặt cô, sau đó anh mới nhỏ giọng hỏi cô một câu: "Em đã từng làm việc ở Bắc Kinh đúng không?"
"Hả?" Lâm Uyển ngây ra một lúc rồi lắc đầu nói: "Không có, sao tôi phải đến Bắc Kinh làm việc chứ, tôi chỉ ở siêu thị gần trường học tiếp thị sản phẩm, ví dụ như mỳ ăn liền Khang sư phụ..."
Tằng Tuấn không nói thêm gì nữa.
Lâm Uyển cảm thấy hơi lạ, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì Tằng Tuấn đã cởi áo của cô ra.
Lâm Uyển bị anh dọa sợ thật rồi, cô vừa xấu hổ vừa quẫn bách giãy dụa, mở miệng kháng nghị: "Tằng Tuấn, đừng ở chỗ này mà, trở về nhà được không..."
Nhưng tay của cô cũng bị anh giữ chặt lại, Tằng Tuấn trực tiếp đem quần áo của cô cởi hết xuống.
Lâm Uyển cảm thấy hơi lạnh, cô rất muốn né tránh, nhưng xe có lớn đến mấy thì không gian cũng có giới hạn, cô hít thở sâu, chặt chẽ bị anh khống chế.
Khi anh mạnh mẽ tiến vào, Lâm Uyển cố gắng nhịn để không phát ra tiếng kêu.
Động tác của anh cũng không giống như trước khiến cho người ta chán ghét, nhưng Lâm Uyển chỉ không thích việc lúc nào anh cũng mạnh mẽ ép buộc cô như vậy.
Thế nhưng thân thể cũng bị anh thiêu đốt, dưới sự trêu đùa của anh mà bắt đầu động tình.
Cô thoải mái đáp lại anh, hơn nữa cô vốn luôn thích nhắm mắt, không hiểu sao lúc này lại mở mắt ra.
Song ánh sáng bên trong xe quá kém, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng phía trên mình, tay cô nắm chặt lại, dùng sức bám vào ghế, bởi vì cô biết nếu không làm như vậy, cô sẽ không nhịn được mà sờ lên mặt anh...
Chờ lúc Lâm Uyển ngồi dậy mặc quần áo, Tằng Tuấn cũng không vội đứng lên.
Anh nằm ở chỗ ngồi phía sau, thản nhiên nhìn bầu trời đêm qua cửa sổ trên mui xe, giống như đang có điều phải suy nghĩ.
Lâm Uyển khó hiểu trộm nhìn dáng vẻ của Tằng Tuấn.
Lúc này Lâm Uyển cũng không hiểu nổi mình, bình thường sau khi làm chuyện đó xong, cô đều nghĩ đến việc trốn tránh, nhưng lần này cô lại không nhịn được mà đưa tay ra, khẽ quơ quơ trước mặt anh.
Kết quả vẫy tay một hồi mà anh vẫn giữ nguyên bộ dạng suy ngẫm đó.
Cửa sổ trên mui xe vẫn mở ra, trời càng tối càng lạnh.
Lâm Uyển nhớ tới lúc anh đắp chăn cho cô, cô khẽ cắn môi, cố gắng khiến cho động tác của mình trở nên tự nhiên nhất, cô cầm lấy cái áo khoác mà anh đã cởi ra trước đó, giống như lơ đãng mà đặt lên người anh.
Hành động này dường như đã quấy rầy tới anh, lúc này Tằng Tuấn mới thu hồi lại ánh mắt.
Lâm Uyển rất ít khi đối thoại với anh trong tình huống này, bởi vì cô thấy rất xấu hổ, cô nhanh chóng quay đầu đi, làm bộ muốn sửa sang lại cổ tay áo của mình.
Tằng Tuấn ngồi dậy, Lâm Uyển còn tưởng là anh muốn mặc quần áo, kết quả Tằng Tuấn lại một lần nữa kéo cô vào trong ngực.
Trong sự kinh ngạc của Lâm Uyển, Tằng Tuấn lại đem cô đặt dưới thân mình. Hai cơ thể áp chặt vào nhau khiến cô càng thêm khẩn trương, vừa rồi bọn họ đã kịch liệt một trận, chẳng lẽ anh còn muốn làm thêm lần nữa?
Cô cảm thấy hơi sợ nên luống cuống tay chân giãy dụa, vừa rồi đã làm hai lần, nếu còn tiếp tục, chỉ sợ cô sẽ bị anh làm cho ngất trên xe mất.
Không ngờ Tằng Tuấn lại không tiếp tục làm gì nữa, anh chỉ ôm lấy cô, giống như đang nỉ non nói: "Ngoan nào, nằm với anh thêm một lúc nữa thôi."
← Ch. 40 | Ch. 42 → |