Vay nóng Tima

Truyện:Hoa Tầm Gửi - Chương 08

Hoa Tầm Gửi
Trọn bộ 21 chương
Chương 08
Rõ ràng
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)

Siêu sale Lazada


Cô nằm trong lòng anh rồi cọ vào lồng ngực của anh, lúc này Mạc Cảnh Sơ như hoàn hồn lại sau khi hồi tưởng lại những ký ức trong quá khứ, anh đưa mắt nhìn cô rồi nhếch môi chờ cô tỉnh lại.

Mẫn Dao phát ra âm thanh "ưm a", vươn tay dụi mắt nhưng bị anh bắt được, cô ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy mặt anh đầy vẻ không đồng ý mà nói với cô: "Đã nói bao nhiêu lần rồi... Đừng dụi mắt, lớn thế rồi mà sao còn khiến anh phải lo lắng vậy."

Cô ngây người nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở và vẻ mặt đờ đẫn. Anh buồn cười nhìn và cúi đầu hôn cô, ánh mắt dịu dàng: "Sao? Ngủ đến mơ hồ rồi à?"

"Anh, anh... anh ... em, chúng ta... Hôm qua chúng ta..." Cô nghe vậy thì bất giác đỏ mặt, nói năng lộn xộn không thể thành lời, giọng nó có phần mềm mại và khàn khàn khiến lòng anh bị trêu đến gợn sóng. Mạc Cảnh Sơ vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng rồi nhìn bộ quần áo của anh trên người cô, trong đầu không khỏi nhớ đến những chuyện tối hôm qua.

Ngay khi cơn sóng tình đêm qua trôi đi thì cô đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, anh đành ôm cô vào phòng tắm rồi tắm rửa sạch sẽ cho cô, anh mím môi đè nén dục vọng đang lan tràn trong lồng ngực, dùng ngón tay thon dài trước nay chỉ dùng để cầm bút mà thăm dò vào trong mật huyệt của cô, lấy ra từng chút từng chút d/ị/c/h t/h/ể màu trắng thuộc về anh, sau đó dùng mắt sâu thẳm nhìn vào chất lỏng đặc dính kia đang dính đầy quanh miệng m/ậ/t đ/ộ/n/g của cô.

Mẫn Dao nằm trên người anh, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nắm đấm nho nhỏ đặt trên ngực anh trông đáng yêu như tay mèo vậy. Tối hôm qua thật... thật sự đã làm chuyện đó với anh rồi... Cô đỏ mặt nhớ đến tối hôm qua cô đã ngủ thiếp đi ngay sau đó, cô nhịn không được mà cử động đôi chân đang bủn rủn của mình, không cảm giác được sự đặc dính gì giữa hai chân...

Không phải hôm qua anh... bắn vào trong hay sao...?

Mạc Cảnh Sơ cuối cùng cũng kìm nén được d/ụ/c v/ọ/n/g trào ra trong lồng ngực, nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt cô khi hạ mắt xuống, anh lặng lẽ thở dài, đưa tay sờ lên tóc cô, nhẹ giọng hỏi cô: "Sao vậy?"

Cô chớp mắt, lại cau mày và hỏi anh một cách ngượng ngùng: "Hôm qua không phải là anh... bắn vào sao? Sao em lại không... không có cảm giác gì cả...?"

Yết hầu của anh lại dao động và trong đầu anh lại hiện lên rằng có phải cô đang quyến rũ anh không... Hay là cô vẫn bị choáng váng sau khi làm xong vào tối hôm qua? Mạc Cảnh Sơ hắng giọng, đang định mở miệng thì khoé mắt lại đúng lúc nhìn thoáng qua b/ầ/u n/g/ự/c của cô đang đặt trên lồng ngực của anh. Vì quần áo là của anh nên cổ áo lớn hơn của cô rất nhiều, đến mức chỉ cần cô cử động thì anh có thể nhìn thấy được toàn bộ k/h/e n/g/ự/c sâu hút màu trắng sữa của cô.

"Chết tiệt." Anh nghiến răng.

Lúc này, Mẫn Dao nhìn thấy ánh mắt u ám không rõ con ngươi của anh thì nhớ đến tối hôm qua anh đã nhìn cô với ánh mắt như vậy, sau đó thì hoàn toàn nuốt cô vào bụng... Cả người cô không khỏi run lên, mi mắt run rẩy như những cánh bướm đang vỗ cánh bay, nhẹ nhàng nhảy múa.

Mạc Cảnh Sơ liếm môi, vươn cánh tay ôm eo cô nhấc lên, nhìn dáng vẻ lo lắng của cô thì anh cười đến híp cả mắt, tính đùa giỡn lưu manh lại xuất hiện: "Sao lại không có cảm giác anh đã bắn vào ngày hôm qua à? Vì anh đã tẩy rửa giúp em rồi." Anh cười khẽ, đưa tay xoa lên bờ mông mềm mại, cong vút của cô, ngón tay khẽ gảy nhẹ, vén vạt áo lên.

Hôm qua anh giúp cô vệ sinh cơ thể, anh cũng mặc quần áo vào cho cô, còn về phần q/u/ầ/n l/ó/t... Xin lỗi nhé, anh không mặc lại nó.

Bàn tay của anh nhẹ nhàng di chuyển trên làn da mịn màng của cô, anh không nhịn được véo véo b/ờ m/ô/n/g tròn trịa, mượt mà của cô. Sau khi cô đang run rẩy thì anh đã tìm đến phía dưới giữa hai chân của cô, Mẫn Dao giật mình nên khép hai chân lại, không cho anh tiến vào.

Mạc Cảnh Sơ liếm liếm răng, vươn tay ấn đầu cô xuống rồi hôn lên đôi môi đang khép chặt của cô, mạnh mẽ dán chặt vào. Mẫn Dao căng thẳng không thôi, cô cắn chặt răng không cho anh xâm nhập vào nhưng anh lại có ý đồ xấu mà cắn vào môi cô, khi cô bị đau thì nhanh chóng chui vào bên trong hàm răng của cô, cuốn lấy đầu lưỡi non mềm rồi nhấm nháp, hút lấy.

Cô dần dần đắm chìm trong nụ hôn của anh, cả cơ thể đều bị anh hôn đến mềm nhũn ra, Mạc Cảnh Sơ cong môi cười khi nhận thấy cô đã mềm nhũn ra, sau đó anh bất giác hạ thấp bàn tay mình mà chen vào đoá hoa mềm mại giữa hai chân của cô.

"Ưm... a..." Mẫn Dao vươn tay khẽ đẩy anh ra, nhưng trong mắt cô lại như đang có sương mù, đôi mắt mơ màng, say mê. Trong mắt của anh thì sự xinh đẹp, hấp dẫn này như trái Eva quyến rũ vậy, ngọt ngào mê hoặc. Mạc Cảnh Sơ không thể đè nén được sự đòi hỏi của mình, đầu ngón tay chầm chậm đẩy cánh hoa mềm mại, có phần ẩm ướt ra rồi dùng móng tay nhẹ nhàng đâm vào miệng m/ậ/t đ/ộ/n/g của cô, ngón cái thì lại như đang tìm kiếm gì đó, tìm đến hoa hạch đang nhô lên của cô mà ấn vào.

"A..." Cô hoàn toàn giao mình vào người anh, toàn thân run rẩy. Mẫn Dao ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt như làn nước mùa thu, có vài phần đáng thương: "Đừng... còn đau..."

"Nhưng Dao Dao à... em ướt rồi." Anh khàn giọng thì thầm, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên má cô, giọng nói trầm thấp: "Điều này có nghĩa là em cũng muốn phải không?"

Mẫn Dao cắn môi nhìn vào mắt anh, ánh mắt dịu dàng nhưng khát vọng lại dâng trào như sóng thần, rõ ràng là hai cảm xúc khác nhau, nhưng trong mắt anh thì chúng hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo.

"Chẳng phải em muốn biết cảm giác khi anh bắn vào sẽ như thế nào sao?" Anh khẽ cười, trong mắt lại hiện lên vẻ không có thiện ý. Mạc Cảnh Sơ đưa tay vào trong quần áo rồi từ từ di chuyển dọc theo làn da của cô, khi vuốt ve thì dường như mang theo những đốm lửa vậy, thiêu đốt toàn thân cô trở nên nóng bừng. Mãi cho đến khi anh chạm vào b/ầ/u n/g/ự/c sữa đang run rẩy của cô thì anh mới ngừng việc vuốt ve như lửa lại, năm ngón tay cùng nắm lấy, giữ chặt b/ầ/u n/g/ự/c non nớt, đầu n/h/ũ h/o/a hồng hào đang đứng thẳng giữa hai ngón tay, sau đó lại bị anh dùng ngón cái để ấn trở lại, cứ chơi đùa như thế mấy lần không biết mệt mỏi.

Anh ghé sát vào tai cô, dùng răng cắn khẽ vào vành tai của cô, nhắm mắt liếm láp lỗ tai của cô rồi nhìn nó đỏ bừng lên và không hề kiêng dè mà thổi một ngụm khí vào đó, khiến Mẫn Dao khẽ rên lên một tiếng, giọng nói ngọt ngào đáng yêu khiến cho thú tính được chôn sâu trong lòng anh bị khơi dậy hoàn toàn.

Mạc Cảnh Sơ áp môi lên vành tai đỏ bừng, khàn khàn thì thầm: "Dao Dao để anh vào lại lần nữa nhé, sau đó bắn vào bên trong em... vậy là em có thể cảm nhận được rồi?"

Cả người Mẫn Dao run lên, cô nghe thấy tiếng anh chứa đầy d/ụ/c v/ọ/n/g, thân thể run lên bần bật không chịu nổi, nhưng có cái gì đó không thể diễn tả được... kích thích?

Đầu ngón tay Mạc Cảnh Sơ vẫn ở giữa chân cô, anh tự nhiên cảm nhận được một luồng mật dịch tiết ra từ mật hoa của cô. Thứ nước đó chảy ra làm ướt cả ngón tay của anh, anh nhíu mày nghiền ngẫm rồi liếm môi cười một tiếng, khá là ẩn ý: "Thì ra là Dao Dao thích nghe những lời như thế?"

Nghe vậy, Mẫn Dao đỏ mặt đến mức không thể tưởng tượng nổi, rồi vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng bỗng nhiên anh lại dùng ngón tay tiến vào mật huyệt của cô, cử động vài cái, vừa nghe tiếng thở dốc và rên rỉ của cô vừa khiến cho m/ậ/t d/ị/c/h róc rách phun ra.

Mạc Cảnh Sơ xấu xa đưa bàn tay dính chất lỏng trong suốt đến trước mặt cô, nhướng mày cười thầm: "Đã thế này rồi... mà em còn nói là không thích?"

Mẫn Dao liếc nhìn ngón tay ướt đẫm chất dịch óng ánh, xấu hổ nhắm mắt lại không nhìn anh nữa, cảm thấy có phần không cam lòng lại mở to mắt ra rồi trừng anh một cái. Sau đó oán giận cúi đầu cắn vào cổ anh, bất chấp tất cả tức giận nói: "Em là một người phụ nữ bình thường mà, nghe được người yêu mình nói những lời này thì sao lại không có cảm giác gì được!"

Mạc Cảnh Sơ sửng sốt một chút, đưa tay sờ lên dấu răng mà cô để lại, ngẩn ra cười: "Con thỏ nhỏ tức giận cũng có thể cắn người à?" Anh liếm môi, giọng nói có phần dụ dỗ và quyến rũ: "Nếu em thích nghe anh nói những lời này thì sau này anh sẽ nói nhiều hơn cho em nghe... Em đừng giận nào, Dao Dao ngoan mà, đúng không?"

Mẫn Dao cắn môi và lườm anh một cách hờn dỗi. Điều cô không thể chịu được nhất là anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu đầy dịu dàng này, khiến cô luôn quên mất ý định tức giận ban đầu.

"Dao Dao." Anh gọi cô bằng một giọng trầm thấp và Mẫn Dao giận dữ nhìn anh: "Sao nào!"

"Anh muốn em." Anh lấy bàn tay đang đặt trong quần áo của cô ra rồi nhẹ vỗ về hai má của cô, nhấc lấy cằm cô và dùng ngón cái xoa nhẹ lên môi cô, đôi mắt anh sâu thẳm và ẩn chứa đầy khát vọng.

Anh đã chờ đợi quá lâu, một lần vào tối hôm qua thì sao có thể đủ để an ủi?

Anh hận không thể trói cô vào giường, tách hai chân cô ra rồi mạnh mẽ cắm vào t/i/ể/u h/u/y/ệ/t non mềm của cô, thô bạo xoa nắn b/ầ/u n/g/ự/c của cô cho đến khi nó co rúm lại, nghe giọng điệu nhẹ nhàng rên rỉ ám muội của cô khiến người khác yêu thương... Lại chạm vào hoa cung của cô, chạm đến chỗ sâu nhất kia rồi mãnh liệt bắn dòng tinh thuỷ nóng bỏng vào đó...

Nhưng anh không thể. Đây là cô gái nhỏ mỏng manh, yêu kiều của anh, chỉ có thể được anh nuông chiều, nâng đỡ trong lòng bàn tay, không thể đùa giỡn quá phận được.

Mẫn Dao nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đen láy của anh, cảm giác áy náy, ngượng ngùng, vui sướng... Có vô vàn cảm xúc tràn ngập trong ngực cô, giống như một lọ gia vị bị đổ vậy, đầy đủ mùi vị.

Nhưng cô biết trong tất cả những cảm xúc này thì đâu là thứ mà cô cảm nhận rõ ràng nhất ở hiện giờ.

Cô ngồi dậy, dùng đầu ngón tay run rẩy vuốt lại vạt áo rồi cô nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm dáng vẻ bất động của mình dưới thân anh, cắn môi, hai mắt ngập hơi nước, làn da trắng nõn như kem của cô nhàn nhạt ửng hồng, khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế và quyến rũ như yêu tinh.

Mẫn Dao nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, để lộ b/ộ n/g/ự/c trắng nõn và vòng eo thon thả. Cô đưa tay sờ lên cơ bụng của anh rồi đỏ mặt di chuyển cơ thể, cọ đến khi thân dưới của anh nhô cao thì cô mới nuốt một ngụm nước bọt rồi cúi người ghé vào trên người anh, trong lúc vô tình thì đầu nhũ đỏ hồng của b/ộ n/g/ự/c trắng nõn chạm vào ngực anh, trong nháy mắt đôi gò tuyết lê mềm mại chạm vào khuôn ngực anh, ánh mắt của anh càng thêm sâu xa. Mẫn Dao thả lỏng cắn môi dưới, ngẩng đầu lên rồi ngượng ngùng dùng đôi môi bị cô cắn đỏ lên mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng và đáng yêu: "Mộ Sơ Sơ... Nếu anh muốn... thì vào đi."

Cô cảm nhận được rằng trong số những cảm xúc lẫn lộn, cảm xúc nổi bật nhất...

Là yêu thích. Là sự yêu thương và ngưỡng mộ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-21)