Truyện:Hoa Tầm Gửi - Chương 09

Hoa Tầm Gửi
Trọn bộ 21 chương
Chương 09
Như một giấc mơ
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)

Cô lim dim mắt nhìn người đàn ông đang gặm cắn п🌀ự●c mình, cô không nhìn thấy mặt anh mà chỉ nhìn thấy mái tóc rối bù của anh và... môi lưỡi đang 𝐥ⓘ●ế●ⓜ láp đầu n/h/ũ h/o/a nho nhỏ của cô. Mẫn Dao đưa tay ra đẩy anh, khẽ nói với giọng khá ngượng ngùng: "...Đừng cứ chỉ hút thôi..." Mạc Cảnh Sơ ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng của cô và đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch lên của cô, qц.🍸ế.ⓝ r.ũ c●hế●т người.

Năm ngón tay của anh khép lại, xoa nắn b/ộ n/g/ự/c đầy đặn của cô, đôi môi đã rời khỏi đầu пⓖự●𝐜 của cô mà anh đang ngậm lấy, giọng nói trầm và khàn, rất 🍳⛎𝖞ế*ⓝ 𝓇*ũ: "Nhưng Dao Dao... em thật ngọt ngào... lại rất thơm, khiến anh không thể không muốn ăn tiếp..."

Trên người Mẫn Dao có một mùi hương thoang thoảng, đó là hương vị của riêng mình cô, ngọt ngào và lại có phần mê hoặc. Khi mùi hương xộc vào mũi, nó giống như một mùi hương để mê hoặc người khác, thôi thúc anh nếm đi nếm lại, lưu luyến không rời.

"Đừng nói nữa..." Mẫn Dao 🌜ắ-п mô-ℹ️ dưới và xấu hổ đẩy đầu anh, nhưng anh lơ đễnh rồi cười nhẹ, đưa tay bắt lấy cổ tay nhỏ bé ⓜ●ả●ռ●𝖍 𝐤●𝐡ả●ⓝ●♓ của cô, kéo đến bên môi rồi 𝐥❗ế*Ⓜ️ láp, gặm cắn, anh lưu lại từng dấu răng sâu cạn khác nhau như là dấu ấn. Mạc Cảnh Sơ ngẩng đầu, đưa tay kéo thân người của cô, toàn thân của Mẫn Dao lắc nhẹ một cái rồi cứ bị anh kéo lên như thế, thuận theo và nhẹ nhàng quỳ gối trên giường, b/ộ n/g/ự/c thì đang chạm vào chóp mũi của anh.

Mạc Cảnh Sơ ⅼ●ıế●𝐦 môi, xuôi theo d*ụ*𝐜 ⓥ*ọ*ռ*g của bản thân mà tiếp tục ♓ô*ⓝ ⓛ·1·ế·〽️ lên đ/ầ/u n/g/ự/c đỏ tươi đã bị anh ɱú●т cho thẳng đứng, răng khẽ gặm nhẹ và trêu chọc cô đến khi cô phát ra từng tiếng than thở 🍳_⛎𝐲_ế_п г_ũ. Anh lặng lẽ đưa †𝐚*γ 🎋*𝖍*ẽ ⓒ*♓ạ*𝖒 vào sau lưng cô, đè ép †hâ_𝖓 ⓣ𝖍_ể xinh đẹp của cô khiến cô đưa b/ộ n/g/ự/c đã bị anh 𝖍ô-𝓃 đến có dấu đỏ vào miệng anh, anh khẽ nhắm mắt, hút thật mạnh như một đứa trẻ tham ăn.

"Đau... Đừng hút mà... Nếu như phá hư rồi thì sao em mặc nội y được nữa..." Đầu óc của Mẫn Dao ռ-ó𝐧-🌀 𝒷-ừ-𝖓-ℊ, dường như cô không suy nghĩ được rằng mình đã nói cái gì, 𝖙hâ*n 𝐭*♓*ể yếu ớt chỉ dựa vào sự chống đỡ của tay anh đặt sau lưng cô, vì tư thế này khiến cô đành phải nâng cao đôi gò bồng đảo để mặc anh ra sức 𝖒ú·𝖙 lấy, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm như mèo còn, yếu ớt nằm trên vai anh.

Anh cười khẽ khi nghe những lời đó, cắn lấy đầu n/h/ũ h/o/a của cô một cái rồi lại buông b/ầ/u n/g/ự/c 〽️ề*𝐦 𝖒ạ*ℹ️, yêu kiều của cô ra. Hai mắt nhìn chăm chú vào làn da tinh tế, trắng nõn đã bị anh mú_† tạo thành dấu 𝒽ô𝐧-, anh chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, thậm chí âm thanh sau đó cũng trở nên càng ngày càng khàn: "Tốt nhất là đừng mặc... Mỗi ngày nằm trên giường của anh, để 🌴_𝖍â_п ✞h_ể anh đè lên trên..."

Mẫn Dao vừa xấu hổ vừa tức giận, cô duỗi tay đánh nhẹ vào anh một cái: "Đừng nói nữa! Nếu còn nói thì sau này... sau này sẽ không, không cho anh..." Cô đỏ mặt, thật sự nghi ngờ rằng không biết anh có phải là người khác hay không. Mặc dù trước đây Mạc Cảnh Sơ cũng sẽ nói lời trêu chọc cô, cô vẫn luôn biết rằng trong vẻ ngoài ôn hoà của anh có ẩn chưa một bụng đen tối, trái tim ranh mãnh, nhưng... chuyện này thì...

"Anh đúng là... trong nóng ngoài lạnh..."

Cuối cùng cũng tìm được một từ để miêu tả anh.

Mạc Cảnh Sơ nhướng mày nhìn cô, khẽ cười rồi vươn tay sờ đùi cô, ngón tay 𝖒.ả𝐧.𝒽 🎋𝐡.ả.n.𝖍 ν𝖚_ố_ⓣ v_𝖊, lưu luyến mãi không thôi: "Anh trong nóng ngoài lạnh chỗ nào? Bọn họ đều nói rằng anh trông rất hiền lành nhưng không dễ gần... Chẳng phải là lạnh lùng sao?" Anh đưa tay ra vội vàng bất ngờ chuẩn bị cắ.m ✌️à.𝑜 giữa hai chân của cô, ngay khi cô cảm nhận được thì đã vội vàng 𝖐.ẹ.🅿️ 𝖈.𝐡.ặ.t hai chân lại, nhưng tình cờ lại ⓚẹ●𝓅 c●ⓗặ●✝️ tay anh vào giữa hai chân cô.

Yết hầu của anh lại trượt nhẹ, đôi mắt nhắm lại: "Chỉ có khi đối mặt với em... thì anh mới nóng... nhưng đó không phải là trong nóng ngoài lạnh mà là nóng lòng chơi em."

Cánh tay của anh... đang dán chặt vào nơi đó của cô... Mẫn Dao đỏ mặt luống cuống nhìn anh, đã thấy Mạc Cảnh Sơ ⅼ𝐢ế-Ⓜ️ môi nhìn cô đầy ẩn ý, khoé môi khẽ nhếch lên: "Anh nói... anh muốn buông tay mà? Sao vẫn chưa thả tay ra?"

Hai mắt của Mẫn Dao nhìn anh một cách dữ dội, nhưng khuôn mặt đỏ bừng của cô khiến cho vẻ hung dữ của cô trông đáng yêu hơn. Ngón tay của anh khẽ khều nhẹ, nhẹ nhàng chạm vào m/ô/n/g cô, có ý đồ xấu muốn dùng cánh tay để c_ọ xá_† vào nơi ẩm ướt 𝖒●ề●Ⓜ️ 𝖒ạ●𝖎 kia, từ tầm mắt của anh nhìn sang thì thấy đoá hoa trắng nõn nà đang dán trên cánh tay anh... đầy dụ hoặc.

Mẫn Dao ↪️●ắ●𝓃 𝖒ô●𝒾 không dám nhúc nhích, anh nhìn cô một cái rồi đưa bàn tay đang đỡ lấy eo cô sang ✅𝐮ố_✞ 𝖛_3 bờ môi đang cắn chặt của cô, giọng nói dịu dàng khiến người ta say mê: "Ngoan nào, công chúa nhỏ đừng cắn... Em nói anh nên làm gì đây? Muốn thả ra thì anh sẽ thả ra, còn khép... thì khép chặt lại cho anh."

Mẫn Dao nuốt nước bọt, vừa ngượng ngùng vừa tức giận ngập tràn trong 𝖓ɢ_ự_𝒸, cô thẹn quá hoá giận mà đưa tay cào vào mặt anh, hai gò má đỏ bừng yêu kiều: "Anh muốn làm thì làm đi! Nói nhảm nhiều thế làm gì!"

Mạc Cảnh Sơ nghe vậy thì ngẩng người, nhưng đã thấy Mẫn Dao tách đôi chân đang khép chặt lại của mình ra, kéo tay anh để lòng bàn tay của anh dán lên cửa vào của mật động, nơi nước đang chảy ra.

"Nhanh lên! Muốn vào thì nhanh lên!"

Mạc Cảnh Sơ vô thức di chuyển ngón tay, đầu ngón tay đ_â_〽️ và_ⓞ một nơi ấm áp và ẩm ướt. Anh nhìn vẻ mặt tức giận của cô mà đột nhiên bật cười, trong đầu đang nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của chú thỏ nhỏ đang đạp đất với đôi chân ngắn ngủn của mình thì anh không thể nhịn cười. Mẫn Dao nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, nổi giận đùng đùng muốn xoay người đi xuống giường nhưng Mạc Cảnh Sơ đã đưa một tay đỡ cô lại, nâng cằm của cô lên rồi ⓗô*𝐧 thật sâu lên môi cô.

"Ngoan nào, đừng tức giận."

Cô nghe xong thì "ưm" rồi vươn tay định đẩy nhưng anh lại bất ngờ nâng ⓜ.ô.𝐧.ɢ cô lên rồi sau đó có một vật 𝖓óռ·ℊ 𝐛·ỏ𝓃·ɢ dính chặt vào hạ thân của cô. Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đè bờ 〽️_ôп_ℊ mượt mà kia xuống, rồi đ.â.ⓜ thẳng thứ đang ⓝó·п·𝐠 b·ỏ𝖓·g dâng trào vào m/ậ/t h/u/y/ệ/t m*ề*〽️ 𝐦ạ*1 của cô.

"Ư a.... Ôi... xấu xa... ra, ra ngoài..." Cô đưa tay đẩy anh ra, anh lại nhân cơ hội đó luồn vào dưới cánh tay của cô mà nắm lấy b/ộ n/g/ự/c của cô."Ôi a..." Âm thanh yêu kiều của Mẫn Dao, cô đỏ mặt đưa tay đập vào cánh tay đang nắm lấy n𝖌ự·𝐜 mình của anh, lồng ռℊ.ự.c ấm áp ở phía sau lại chấn động, cô 𝐜ắ●𝓃 ⓜ●ô●ℹ️: "Cười gì chứ!"

Mạc Cảnh Sơ thu lại nụ cười trên mặt rồi đột nhiên đưa tay ôm lấy cô, xoay người cô lại rồi đặt nửa người trên của cô xuống giường, sau đó 𝐫ú*† 𝓇*ⓐ thứ ռó_𝐧_🌀 🅱ỏn_ɢ dâng trào rồi lại đi vào thật sâu.

"Ưm a...!" Mẫn Dao bị va chạm của anh mà phải bước về phía trước một bước, hai chân 𝓇ⓤ*n rẩ*𝐲, ánh mắt ngập tràn hơi nước, giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu: "Đừng... đừng làm tư thế này... ngượng ngùng lắm..."

Nói xong thì cô đã thấy Mạc Cảnh Sơ cong môi cười, đưa tay ra từ phía sau rồi chạm vào b/ầ/u n/g/ự/c của cô, sau đó lại đưa tay ôm eo của cô. Cúi người gần sát lỗ tai của cô rồi khàn giọng thì thầm: "Anh chính là người xấu đấy... có biết không nào, thật sự anh đã từng... mơ được cùng em â_𝖓 á_𝐢 bằng tư thế này..."

Mạc Cảnh Sơ 𝖑iế·Ⓜ️ tai cô, dùng hàm răng trắng đều cắn cô một cái, bàn tay lại 𝖛⛎●ố●† ⓥ●e đôi gò bồng đảo của cô, khẽ nheo mắt.

"Sáng hôm đó... q/u/ầ/n l/ó/t và quần đùi của anh đều ướt đẫm... bên trên đó đều là những thứ mà anh muốn được bắn hết vào người em..."

"Vì vậy... Dao Dao à, em giữ cho tốt nhé."

Anh nắm lấy eo cô rồi rút ԁ.ụ.𝖈 𝖛ọռ.𝐠 đang chôn sâu trong đó ra ngoài, sau đó mạnh mạnh mẽ đâ-〽️ ✌️-à-⭕ nơi sâu nhất. Hai tay Mẫn Dao chống lên thành giường, bị anh đi vào và 🎋íc·♓ ✝️·𝒽í·𝖈·𝖍 đến mức rơi nước mắt.

"Không... sâu quá... A... Mạc, Mạc Sơ Sơ... nhẹ thôi... nhẹ thôi...!"

"Không thể dừng lại được."

Mạc Cảnh Sơ 𝐬ı_ế_ⓣ ⓒ𝒽ặ_𝐭 ռg.ự.𝖈 cô, thân dưới không ngừng ra vào rồi lại ngang ngược гú-✝️ r-🅰️, khi 𝐫ú·🌴 r·@ còn kéo theo cả thịt mềm trong m/ậ/t đ/ộ/n/g, trêu chọc đến mức thân dưới của Mẫn Dao cũng không ngừng 𝖗_ê_ⓝ г_ỉ thút thít. Âm thanh ngọt ngào dần trở nên q*⛎*🍸ế*ռ 𝖗*ũ, thân dưới vì anh mà trở nên co rúm, chảy ra thuỷ dịch vui 💲ướռ*𝐠, vừa chảy ra đã bị sự tiến công của anh mà tất cả đều bị đẩy vào, mọi thứ đều bị chặn lại trong m/ậ/t h/u/y/ệ/t ướ-ⓣ á-𝐭.

"Dao Dao... em thật nhiều nước... Ha ha... thật là thoải mái..." Anh 𝖙h●ở ɢấ●ⓟ gáp, vươn đầu lưỡi пó-n-ɢ 🅱ỏ-n-ⓖ ra 𝐥_ⓘ_ế_𝖒 vào lỗ tai của cô, hơi thở ấm nóng của anh phun vào sau vành tai đỏ hồng của cô, đôi mắt trầm đục.

"Im ngay, ngậm miệng... A... Đừng, đừng nhanh như vậy... Mạc, Mạc Sơ Sơ... anh là đồ khốn! A..."

Mạc Cảnh Sơ xoa 𝖓-𝐠ự-𝐜 của cô rồi kéo mặt cô qua, 𝐡*ô*𝐧 lên môi cô, nuốt lấy từng tiếng 𝓇ê*ⓝ г*ỉ nhẹ nhàng, đáng yêu của cô, sau đó 𝐥❗_ế_ɱ vào bờ môi của cô rồi cuốn lấy đầu lưỡi của cô mà lưu luyến triền miên.

"Dao Dao... giống như trong mơ của anh... Ừm ... Trong mơ... em cũng vừa khóc vừa ẩm ướt..." Anh 👢●❗●ế●〽️ môi, dùng sức 🌜ắ*𝐦 và*⭕ chỗ sâu nhất trong hoa tâm của Mẫn Dao, cô khẽ lớn giọng rê_𝐧 ⓡ_ỉ, rồi cả người mệt mỏi ghé vào giường, toàn thân 𝖗_ц_n ⓡ_ẩ_ⓨ, nước phía thân dưới tràn ra rơi trên mặt nước, cực kỳ 🅓â*𝖒 đ*ã*𝐧*ɢ và xinh đẹp.

"Bây giờ thử xem... anh có thể bắn ra nhiều giống như ngày hôm đó không..."

Mạc Cảnh Sơ ⓛ-ı-ế-Ⓜ️ láp lỗ tai cô, trong đôi mắt đen ngập tràn t/ì/n/h d/ụ/c. Anh vòng tay qua eo cô, phần 𝐧ɢ*ự*𝐜 rắn chắc và cơ bụng thon gọn khẽ dán vào tấm lưng trắng nõn của cô, anh tiếp tục dùng thứ sưng to căng phồng và n·óп·ⓖ 𝒷ỏ·ⓝ·🌀 đó c-ắ-〽️ ✅-à-🔴 mật huyệt ɱề·ɱ ɱ·ạ·ⓘ ư_ớ_ⓣ á_† của cô, không ngừng 𝓇·ú·t r·@ đẩy vào, mồ hôi chảy dọc theo chiếc cằm ⓖợ-ℹ️ 𝖈ả-m của anh rồi nhỏ xuống lưng cô, tựa như một chiếc bàn ủi, ⓝó·ⓝ·ⓖ ⓑỏ·𝖓·ɢ lạ thường.

Cô gái anh luôn tâm niệm trong lòng suốt nhiều năm qua đang ở ngay dưới thân anh, bày ra tư thế â.ⓝ á.ℹ️ giống với trong mơ của anh thì sao anh có thể nhẫn nhịn được chứ?

Anh l-𝖎ế-ɱ láp chiếc cổ đẫm mồ hôi của Mẫn Dao, ngón tay Ⓜ️.ảⓝ.♓ 𝖐♓.ả.𝐧.ⓗ của anh đang vân vê đầu n/h/ũ h/o/a nhỏ trước пⓖự·𝒸 cô. Mẫn Dao nhẹ nhàng ⓡê●𝐧 𝐫●ỉ, ánh mắt 𝐫ê_𝓃 𝖗_ỉ đầy 𝐦ô·𝓃·𝐠 lung, toàn thân như nhũn ra, hai chân cô đã không còn sức từ lâu rồi, chỉ dựa vào cái ôm mạnh mẽ, đầy sức của anh và sự xâm lấn mạnh mẽ trong mật huyệt mới có thể đỡ lấy được 🌴ⓗâ·𝓃 𝖙·h·ể Ⓜ️*ề*Ⓜ️ ɱ*ạ*𝒾 của cô. Mạc Cảnh Sơ ở phía sau 𝖍ô_𝖓 ra một dấu 𝒽●ô●п màu đỏ hồng trên cổ cô, ⓛ.❗.ế.𝖒 láp môi rồi trầm giọng nói:

"...Dao Dao... Anh lấp đầy bụng em nhé, được không nào?"

Chương (1-21)