Vay nóng Tinvay

Truyện:Đừng Thích Em Như Vậy - Chương 14

Đừng Thích Em Như Vậy
Trọn bộ 47 chương
Chương 14
Đêm đầu (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Shopee


Editor: Sunie

**

Thân là một học tra, Sở Mông không nghĩ tới chính mình cũng được thăng cấp thành học tô (thoạt nhìn là học bá, kỳ thật chạm vào một cái liền trở thành học tra) trong một ngày.

(*) Học tra: những người không học tập chăm chỉ vào thời gian bình thường, phải đến cuối học kì họ mới lao đầu vào học bài.

Học tô: những người học tập chăm chỉ, có kiến thức và thật sự đạt được một kết quả nhất định trong một lĩnh vực nào đó.

Học bá: những người học giỏi, đạt được điểm cao trong mỗi môn học.

Trường cao trung nổi tiếng ở phía nam thành phố, cao tam sẽ căn cứ vào kì thi cuối cùng của cao nhị một lần nữa tiến hành phân lớp, lần thi cuối kì này của Sở Mông giống như có thần linh bám vào người, thế nhưng từ thứ hạng 300 nhảy lên đến thứ hạng 50.

(*) Cao tam: lớp 12 như ở VN.

Cao nhị: lớp 11.

Xem ra, học kỳ mới bắt đầu, Sở Mông từ lớp Ba được phân đến lớp Một là chuyện ván đã đóng thuyền.

Lớp Một có thể nói là khu vườn phía sau đại học Nam Đại, có thiết bị dạy học tiên tiến nhất, còn có lực lượng giáo viên ưu tú nhất.

Quan trọng nhất, còn có người đẹp trai nhất trường là Tưởng Lập Hàn.

Cuối kỳ cao nhị có tổ chức liên hoan, rượu quá ba tuần, cơm nước no nê, tất cả mọi người đều uống rượu nói chuyện phiếm.

Bên cạnh trường cao trung ở phía nam có một tiệm cơm rất tầm thường, được trang trí màu đỏ và tím, trên sân khấu còn dán chữ song hỉ màu đỏ thẫm, buổi trưa có tổ chức tiệc cưới, còn chưa có tháo xuống.

"Rời khỏi lớp Ba của chúng ta, tới lớp Một rồi nhất định phải không ngừng cố gắng a, Sở Mông." Chủ nhiệm lớp đã uống một chút rượu, sắc mặt đỏ hồng, cùng cụng ly với Sở Mông.

Sở Mông bưng chén rượu nhỏ ở trong tay, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn nhắm hai mắt đổ vào miệng, yết hầu thoáng nóng rát.

Dương Đào lần thi cuối kì này không được lý tưởng, bất quá ngay trước mắt vẫn vào được lớp Một, lại gần hỏi cô, "Mông Mông, trước khi thi cậu có ăn thứ gì hay không?"

Sở Mông thẳng thắn thành khẩn lắc đầu, trộm giương mắt, liếc qua bàn hai của Tưởng Lập Hàn, hắn mặc đồng phục học sinh, dáng người cao ráo, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, đang nói chuyện cùng nam sinh bên cạnh.

Cô mới không nói vũ khí bí mật của cô chính là Tưởng Lập Hàn đâu.

Thấy cô không nói, Dương Đào nhún nhún vai, không chút để ý nhặt đậu phộng trong cái đĩa để ăn, "Cậu phải về nhà sao, cùng nhau đi."

Sở Mông gật gật đầu, cơm thừa canh cặn đầy bàn, cô đi vào WC, trở về lấy cặp sách.

Bên ngoài tiệm cơm đêm tối thanh lãnh cùng đèn đỏ náo nhiệt ở phía sau tiệm cơm giống như là hai thế giới.

Bố của Dương Đào tới đón cô, thuận đường đưa Sở Mông đến trạm tàu điện ngầm gần đó.

Bây giờ là đêm hè, Sở Mông cùng Dương Đào câu được câu không nói chuyện phiếm, đơn giản là việc học tập.

Dương Đào vẫn rất là kinh ngạc Sở Mông có thể nhảy lên thứ hạng 50, vẻ mặt cô hưng phấn, "Vào lớp Một, tớ có thể biết được phương pháp học tập của học thần. Cậu nói, thời điểm Tưởng Lập Hàn học tập là cái dạng gì?"

(*) Học thần: những người tài năng, thông minh.

Hắn...

Phương pháp học tập...

Không có bất kì phương pháp học tập nào.

Trên cơ bản Tưởng Lập Hàn không học ở nhà, bất quá thỉnh thoảng có đọc sách, bên trong còn có truyện tranh, tất —— cái loại truyện tranh này.

Sở Mông còn vui sướng đắm chìm trước thứ hạng 50 của mình, quả thực rất vui sướng, bị Dương Đào nói như vậy, rụt cổ lại trái lương tâm lắc đầu, "Tớ cũng không biết."

Dương Đào rất hứng thú với bát quái, chạm một cái vào bả vai Sở Mông, "Cậu biết vì sao Tưởng Lập Hàn là người đẹp trai nhất trường không?"

"...Không biết."

"Kỳ thật ở cao nhất còn có một sư đệ được gọi là Trần Đồng, so sánh với nhau không phân cao thấp, chính là vì cái gì Tưởng Lập Hàn lại là người đẹp trai nhất trường chứ?"

(*) Cao nhất: lớp 10.

Trần Đồng: là tác giả bạch kim đầu tiên của mạng Trung Quốc, thành viên của Hội nhà văn Trung Quốc. Nổi lên trong thời đại đồ đồng của văn học trực tuyến, ông là một trong những tác giả tiêu biểu và có ảnh hưởng nhất trong thế giới tiểu thuyết trực tuyến hiện nay. Các tác phẩm tiêu biểu của ông bao gồm" Chợ thánh ", " Lăng mộ của các vị thần ", " Cuộc sống vĩnh cửu ", "Thế giới hoàn hảo ", " Bao phủ bầu trời", v. v. (Nguồn: baidu)

"Vì cái gì?"

Dương Đào hướng cô chớp chớp mắt, "Có tiền tài a ~ người có tiền khí tràng cũng không giống nhau."

Sở Mông còn chưa kịp cảm thán một tiếng, tiền tài đại gian đại ác nha, đã bị di động trong túi rung lên dọa một chút, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Là WeChat của Tưởng Lập Hàn, nói cùng nhau về nhà.

Bố của Dương Đào đã tới, cô mở cửa xe hỏi Sở Mông, "Thật không đi cùng nhau?"

Sở Mông hướng cô vẫy tay, "Cậu đi trước đi, tớ đợi một lát nữa."

Sở Mông ở cửa tiệm cơm lại đợi một hồi, có người vỗ vỗ bả vai cô, cô xoay người, thì ra là người ngồi ở bàn sau cô.

Bàn sau Sở Mông là một người con trai thú vị, luôn mơ ước có một ngày tham gia vào một cuộc tuyển chọn tài năng, loáng một cái thành danh, nổi tiếng trong cả nước, đi lên đỉnh cao của đời người, lấy việc đùa bỡn bạch phú mỹ làm nhiệm vụ của mình.

(*) Bạch phú mỹ: là những cô gái da trắng, thông minh, giàu có và xinh đẹp.

Ngay cả tên cũng sửa lại, kêu tên thật của hắn hắn liền nổi giận với bạn, Hongkong không phải có một bác sĩ Trần sao?

Đối với hắn, phải gọi là bác sĩ Lý.

Đi học đối mặt với việc học áp lực trầm trọng, sau một tiết học, hai người cười ngã trước ngã sau.

Trước kia Sở Mông đang ở trong lớp, dây cao su rơi trên mặt đất không thấy, quay đầu, "Bác sĩ Lý giúp tớ tìm dây cao su với."

Hắn cúi người xuống tìm một vòng, đứng lên lắc đầu một cái với cô, "Dây cao su của cậu như là quả nhân sâm."

Sở Mông không nhịn được bật cười.

Tối nay Tưởng Lập Hàn uống không ít rượu, thời điểm ra khỏi tiệm cơm, bị gió lạnh như vậy kích thích thanh tỉnh không ít.

Liền nhìn thấy sườn mặt Sở Mông, buộc tóc đuôi ngựa, cùng người khác hi hi ha ha, cô cười mi mắt cong cong, tà hỏa của Tưởng Lập Hàn liền bùng lên.

Sở Mông vẫn đang nói chuyện với bác sĩ Lý, đã bị người túm chặt cổ tay, cô ngẩng đầu lên, hóa ra là Tưởng Lập Hàn.

Lúc đó Sở Mông không có mối quan hệ nam nữ không trong sáng với Tưởng Lập Hàn, trên mặt ý cười không giảm, "Cậu ra ngoài rồi, vậy đi thôi."

Tưởng Lập Hàn liếc nhìn người con trai đứng ở bên cạnh Sở Mông, không lên tiếng, kéo Sở Mông đi.

Tưởng Lập Hàn uống rượu, không lái xe, sợ gặp phải sự cố nên tài xế Tưởng gia sáng sớm liền ở chỗ này chờ đợi.

Sở Mông nhớ tới quả nhân sâm vẫn còn muốn cười, lại muốn chia sẻ với người bên cạnh là Tưởng Lập Hàn, nào ngờ thấy hắn vểnh môi, sắc mặt lạnh lùng, cô giương giương môi vẫn là khép miệng lại.

**

Sở Mông uống rượu, cũng không tỉnh táo lắm, xuống xe, bước chân lướt nhẹ đến phòng của người giúp việc ở phía sau nhà.

Còn chưa đi được vài bước, đã bị một trận sức mạnh từ bên ngoài ập đến, cánh tay của người đàn ông ôm eo cô, Sở Mông a một tiếng, đã bị đè ở trên tường!

Chưa bao giờ cùng Tưởng Lập Hàn dựa vào gần như vậy, hô hấp của hắn và tiếng thở dốc của Sở Mông giao hòa với nhau, thân mình cô cứng ngắc, căng thẳng nhìn Tưởng Lập Hàn ở trước mặt.

Tưởng Lập Hàn nhìn Sở Mông, cô uống rượu, giữa hô hấp là hơi thở tinh khiết và thơm mùi rượu, gương mặt cô ửng đỏ, hắn xoa xoa vành tai cô, nhớ tới một màn kia vừa mới thấy được ở bên ngoài tiệm cơm, ở dưới mí mắt hắn nói chuyện yêu đương?

Sắc mặt hắn càng thêm khó coi, ách thanh âm, "Rất vui vẻ?"

Sở Mông cho rằng chuyện hắn hỏi là thứ hạng thứ 50, cô dĩ nhiên là vui vẻ.

Sở Mông giương mắt, tuy nói Tưởng Lập Hàn tính cách trong trẻo lạnh lùng, luôn là lạnh như băng, nhưng mà hắn đã giúp cô, trong lòng cô tồn tại cảm kích, ngoan ngoãn gật đầu.

Sở Mông gật đầu bộ dáng thoạt nhìn giống như thiếu nữ hoài xuân đang thẹn thùng, thấy vậy ánh mắt Tưởng Lập Hàn lạnh như băng, vểnh môi, chế trụ cổ tay cô áp trên tường, "Thật muốn đè cậu."

Dứt lời, một cái tay khác của Tưởng Lập Hàn bóp cằm cô, Sở Mông giãy giụa vặn vẹo một chút, cảm giác hoảng loạn bất an thoáng qua ở trong đầu, hắn cúi đầu ngăn chặn môi cô.

"Ngô..." Sở Mông bị Tưởng Lập Hàn thình lình hôn lên môi, một cổ hơi thở cường đại của người đàn ông cuốn đến, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trên môi xúc cảm mềm mại không thể tưởng tượng thật sự quá mức chân thật.

Ngô ngô ngô.

Cô lại bị Tưởng Lập Hàn cường hôn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-47)