Em trai chị không tốt một chút nào!
← Ch.12 | Ch.14 → |
Editor: Sunie
**
Ngủ một buổi chiều tỉnh lại đã là hoàng hôn, mặt trời lặn ở phía tây, ánh nắng chiều ánh ở chân trời.
Sở Mông ôm lấy chăn, ngẩn ra một hồi lâu mới từ trên giường ngồi dậy.
Tưởng Lập Hàn đang ngồi trên sàn nhà đọc sách, hắn để chân trần, cầm bút ở trên giấy viết viết vẽ vẽ, ấn đường nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sở Mông không được tự nhiên khụ khụ vài tiếng, Tưởng Lập Hàn tiện tay khép sách lại, đi đến mép giường, véo véo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, "Thật là có thể ngủ được."
Vừa định mở miệng Sở Mông mới phát hiện trong bụng trống trơn, ngửa đầu hỏi hắn, "Buổi tối cậu muốn ăn cái gì?"
"Đều có thể." Lòng dạ Tưởng Lập Hàn không đặt vào bữa tối, sửa sang lại mái tóc dài hỗn độn của cô sau khi ngủ dậy.
Mông Mông của hắn nhìn thế nào cũng đáng yêu làm sao, thật là muốn tấn công chà đạp một phen.
Tuy rằng Tưởng Lập Hàn không kén ăn, nhưng mà Sở Mông vẫn nghiêm túc tự hỏi, bữa tối ăn cái gì tốt đây...
Cô rất đói.
Tưởng Lập Hàn tuy rằng ngoài miệng nói đều có thể, nhưng mà đã có quyết định, lái xe mang Sở Mông ra ngoài ăn cơm, ngay sau đó mở tủ quần áo ra, chuẩn bị thay quần áo.
Điện thoại trên bàn ầm ầm reo lên, hắn quét mắt liếc một cái, là Tưởng Lập Xu gọi đến.
Cô ấy đã gửi một số tin nhắn Wechat vào buổi chiều, nói tối nay hẹn hắn ăn cơm, hai chị em trò chuyện một chút.
Tưởng Lập Hàn với Tưởng Lập Xu tác phong có thể nói là chị em trong lòng rõ ràng hướng về nhau, cô tám phần là lại thất bại trong chuyện tình cảm, bắt đầu tìm người để tố khổ trút bầu tâm sự.
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Lập Hàn không biết đã gặp qua bao nhiêu 'anh trai tri tâm'.
Tối nay hắn cùng Sở Mông muốn ra ngoài ăn cơm, dĩ nhiên là không rảnh lo chuyện của Tưởng Lập Xu, rốt cuộc chuyện gì cũng đều không quan trọng bằng Sở Mông.
Sở Mông ở trong phòng tắm rửa mặt, di động reo lên, nhận lấy vừa nghe, là giọng nói của Tưởng Lập Xu.
Đầu kia điện thoại vẫn là sức sống bắn ra bốn phía, tiếng gió ù ù truyền qua, "Bây giờ chị đang đến chung cư của Lập Hàn, có muốn cùng nhau tới hay không?"
Sở Mông nghi ngờ cô lại đang vừa lái xe vừa gọi điện thoại, "Ách... Em bây giờ đang ở nơi này."
Tưởng Lập Xu cũng không kinh ngạc, rốt cuộc hai người bọn họ cũng có quan hệ với nhau, người mù cũng nhìn ra được, "Vậy em đừng đi, buổi tối cùng nhau ăn lẩu đi. Chị gọi ở bên ngoài."
"...A?" Sở Mông còn chưa nói lời nào, bên kia đã cúp máy.
Như vậy cũng tốt, cũng không cần khổ mão bữa ăn tối phải ăn cái gì.
Sở Mông vừa ra khỏi phòng tắm vừa buộc tóc, vừa lúc thấy Tưởng Lập Hàn đã lấy chìa khóa xe sửa sang quần áo ngay ngắn, "Lập Xu nói đợi lát nữa chị ấy liền tới đây, còn gọi món lẩu bên ngoài."
Biết được Tưởng Lập Xu muốn đến đây Tưởng Lập Hàn thần sắc như thường, ngồi ở sô pha hướng Sở Mông ngoắc ngoắc ngón tay.
Sở Mông tuy rằng tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng mà vẫn phải đi qua, bị hắn kéo tay ngồi ở trên đùi hắn.
Bàn tay vuốt ve eo cô, thanh âm Tưởng Lập Hàn trầm thấp dễ nghe, "Cậu có thích tôi hay không?"
Ngồi ở trên đùi hắn, giữa trưa bị hung hăng bang một hồi Sở Mông không dám vọng động, chẳng qua là lưng cứng đờ, lắp bắp nói, "... Thích."
Biết Sở Mông co đầu rụt cổ nói lời nói trái lương tâm, Tưởng Lập Hàn cũng không tức giận, tức giận lại có ích lợi gì?
Mặc kệ cô thích ai, Sở Mông đều thuộc về hắn, chỉ có thể bị một người là hắn đè ở trên người, tùy ý sủng ái xâm chiếm, thể xác và tinh thần chỉ có thể do một mình hắn độc chiếm toàn bộ.
Người ngoài đừng nghĩ muốn chạm vào cô dù chỉ một chút.
Cuối cùng chuông cửa vang lên.
Sở Mông như thu được đại xá đứng dậy đi mở cửa, nhân viên phục vụ tiệm lẩu đi theo phía sau Tưởng Lập Xu, quen thuộc trải khăn trải bàn ở trên bàn ăn, bận bịu mang thức ăn lên nhóm lửa, thu xếp mở ra.
Dường như mùa hè là mùa để ăn lẩu, Sở Mông tách chiếc đũa ra, nhìn trước mặt đa dạng nhiều loại thức ăn, vẫn là cảm thấy tâm tình rất tốt.
Tưởng Lập Xu hiển nhiên ý đồ đến đây không chỉ để ăn lẩu, khui nút chặn rượu, từ trong ngăn tủ lấy ly thủy tinh ra.
Rượu vang đỏ thẫm được rót vào trong ly rượu, ở dưới ánh đèn ấm áp, mê ly rượu giờ phút này có vẻ tinh khiết và thơm đến mê hoặc lòng người.
Rượu không say người tự say đại thể là vậy.
Sở Mông vẫn duy trì lí trí quay cuồng trước nồi lẩu, so với rượu, vẫn là thịt ngon thức ăn ngon hấp dẫn người hơn một chút.
"Lập Xu, rót nhiều quá..."
Tưởng Lập Xu hướng cô xua xua tay, rót tràn đầy hai ly cho cô và Tưởng Lập Hàn đặt ở trước mặt họ, "Trợ hứng, trợ hứng mà thôi."
Tưởng Lập Hàn đối mặt Tưởng Lập Xu thỉnh thoảng tính cách điên rồ nảy ra đã thành thói quen, cũng không hoảng sợ, vớt thịt viên đã chín đặt vào trong chén Sở Mông, "Còn muốn thả cái gì vào?"
Sở Mông đem chiếc đũa cắm vào viên thịt, thổi mấy hơi nho nhỏ cho bớt nóng, sai khiến Tưởng Lập Hàn, "Đem que cua(1) cùng bánh bao Yan(2) đổ vào, đem nước sốt sa tế(3) bên cạnh cậu đưa qua cho tôi."
"A a... Thịt viên thật là nóng." Sở Mông bị thịt viên nóng bất ngờ không kịp phòng ngừa, le lưỡi, tay nhỏ ở bên cạnh quạt gió.
Rút một miếng khăn giấy lau nước sốt dày đặc bên môi cô, Tưởng Lập Hàn cảm thấy buồn cười, lại véo một cái trên mặt cô, "Cậu ăn từ từ thôi."
Bất ngờ không kịp đề phòng giống vậy còn có Tưởng Lập Xu.
Bị nhét một miệng cẩu lương, hiện tại tâm tình Tưởng Lập Xu càng ảm đạm, cũng không rót rượu, trực tiếp đem miệng chai hướng về phía miệng mình uống thả cửa.
Cặn hộ của Tưởng Lập Hàn vẫn còn không ít rượu ngon, Tưởng Lập Xu mới vừa lấy thêm mấy chai từ trong tủ rượu.
Hiện tại mới giải quyết xong một chai, Tưởng Lập Xu ngược lại tinh thần càng tỉnh táo, dựa vào bả vai Sở Mông, "Cùng nhau uống cùng nhau uống, Mông Mông."
Sở Mông vẫn biết chuyện Tưởng Lập Xu 'một lòng say đắm là tình yêu đau khổ', cô ở trước hơi nước hầm hập bộ dáng xinh đẹp cười một cách tự nhiên, vẫn là đau lòng cho cô ấy, khuyên cô ấy, "Lập Xu, uống ít thôi..."
Tưởng Lập Xu vừa nghe, gào khóc lên, ủy khuất phát tán, "Ô ô ô... Hắn cũng chỉ muốn cùng chị làm tình, căn bản không muốn yêu đương với chị."
Sở Mông mở to hai mắt nhìn, trong lòng nháy mắt mềm mại không thể tưởng tượng, vỗ lưng Tưởng Lập Xu, dỗ cô, "Đừng khóc đừng khóc có được không?"
Trong lòng hỏng bét không chỉ có Tưởng Lập Xu, còn có Sở Mông.
Cô có cảm giác đồng cảm vào lúc này —— chỉ nghĩ cùng cô làm tình, không muốn yêu đương với cô, Tưởng Lập Hàn cũng giống vậy mà!
A không đúng không đúng, nhưng mà thiếu gia nói hắn thích cô, thế nhưng Sở Mông cảm thấy, Tưởng Lập Hàn chính là một mực khi dễ nàng mà!
Tình cảnh nhất thời mất khống chế.
Tưởng Lập Hàn cuối cùng chỉ có thể nhìn hai người phụ nữ ôm nhau, nhìn dáng vẻ say đến không nhẹ.
Tưởng Lập Xu khóc lớn một hồi, lông mi dán vào mắt, nước mắt rơi xuống đều là màu đen, từng cái một.
Tưởng Lập Xu ôm Sở Mông, cảm thấy trên người cô thật ấm áp, lòng hăng hái chui vào trong ngực cô, đem đầu đặt ở trước ngực cô, cười hì hì, "Mông Mông, em thật là mềm mại, lại thơm. Khó trách em trai chị thích em như vậy... Hì hì."
Bị cứng rắn rót không ít rượu, Sở Mông trước mắt thoáng qua một hình ảnh, nghe Tưởng Lập Xu nói như vậy, mặt bánh bao của cô phồng lên, uốn nắn cô ấy, "Không nên nói như vậy! Hắn không tốt! Em trai chị một chút cũng không tốt! Tưởng Lập Hàn yêu thích ai thì liền thích đi! Ợ ~ bà đây không hiếm lạ, làm gì được bà!"
Bị Sở Mông chỉ mặt gọi tên Tưởng Lập Hàn thích ai cũng không hiếm lạ, sắc mặt bất đắc dĩ, duỗi tay ôm Sở Mông ngồi ở bên ghế lung lay sắp ngã, "Cẩn thận một chút."
Nghe Sở Mông nói xong, Tưởng Lập Xu khịt mũi coi thường, là con cái Tưởng gia, lòng che chở lẫn nhau vẫn phải có.
"Em nói bậy. Em trai chị đem em làm rất sảng khoái chứ?" Nàng từ trong lồng ngực Sở Mông ngẩng đầu lên, vươn ra ngón tay chọc chọc trước ngực cô, quả nhiên co dãn mười phần, "Oa, thật lớn nga. Ngực Mông Mông thật lớn..."
Sở Mông bẹp miệng, khóe mắt rưng rưng, "Không có không có. Hắn thật sự rất quá đáng, hắn... Hắn..."
Lần trước hắn còn đem dương v*t giả nhét ở phía dưới cô!
Tưởng Lập Xu đem lỗ tai tiến đến bên miệng Sở Mông, hiển nhiên cảm thấy hứng thú đối với chuyện bì mật phòng the của em trai, "Thế nào? Thế nào?"
"...", Sở Mông lắc đầu, "Em không nói đâu."
Đối với một thiếu nữ như hoa, cô thật sự nói không nên lời.
**
Thời điểm Sở Mông được Tưởng Lập Hàn ôm về phòng, lúc đó đã là 12 giờ đêm.
Phòng ăn lộn xộn, chai rượu vang màu xanh ngã trái ngã phải.
Tưởng Lập Xu thấy Tưởng Lập Hàn lưu loát bế Sở Mông lên, cô ôm cổ hắn, đầu nhỏ lẳng lặng áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, Tưởng Lập Xu thật vất vả bình tĩnh lại tâm tình gợn sóng bị bộc phát, thầm mắng thật là ngược cẩu, sợ chết khiếp tìm một căn phòng dành cho khách, lao vào đó.
Sở Mông ở bên này cũng không chịu nổi, may mắn là trang điểm nhẹ, rơi lệ sau khi uống rượu không có quá mức thất thố, lúc này nằm ở trên giường, rầm rì kêu, "Ách... Khát nước quá, thật là khó chịu..."
Tưởng Lập Hàn bưng một ly nước ấm trở về, vỗ về lưng cô, để cho con mèo nhỏ say rượu uống từng chút một, "Uống từ từ thôi."
Uống nước xong Sở Mông thở dài hài lòng, thấy là Tưởng Lập Hàn, liệc hắn một cái, "Tiếp theo nhỉ? Lại muốn cởi váy của tôi?"
Hai người bắt đầu ở một đêm kia, còn không phải là do hắn ép buộc?!
~
← Ch. 12 | Ch. 14 → |